Thượng Trang cười nhẹ một tiếng, nhấp một miếng nước trà, mở miệng nói: “Có cái gì cần lo lắng chứ, ký đến chi, tắc an chi(1).”
(1) Chuyện gì đến cũng sẻ đến, cứ bình tĩnh mà đương đầu với nó.
Phục Linh mím môi cười, cũng không thèm nhắc lại.
Thượng Trang cũng không nói lời nào, nàng không hỏi Phục Linh có biết chuyện nàng không phải là nữ nhi thân sinh của lão gia hay không. ChíCó điều, trong lòng nàng biết, Phục Linh, là người mà nàng có thể tín nhiệm.
Trời gần chuyển sang hoàng hôn, liền nghe được người bên ngoài tiến vào trong viện, sau đó có thái giám lớn tiếng kêu: “Thánh chỉ đến ——”
Thượng Trang lấy làm kinh hãi, không phải nói long thể Hoàng Đế không khoẻ sao? Đã trễ thế này, cư nhiên đang êm đẹp, lại đến đây tuyên Thánh chỉ.
Cùng Phục Linh, hai người liếc nhau, lại vội đứng lên, đẩy cửa đi ra ngoài.
Nhóm tú nữ lần lượt đi ra, trên mặt đều là thần sắc hoảng loạn. Ngược lại nhìn thấy Mộ Dung Vân Khương, là một bộ dáng lạnh nhạt như trước, khiến Thượng Trang nhìn không ra nguyên cớ nào.
Mọi người cúi đầu quỳ xuống, trán chạm đất.
Thái giám run run, đem Thánh chỉ màu vàng mở ra, hắng giọng nói: “Phụng thiên thừa vận, Hoàng Đế chiếu viết, tuyên Mộ Dung Vân Khương, Lưu Nghiên, Trang Tịnh Nhi, Úc Chỉ Nhu, Lã Tây......” Thái giám một hơi niệm đi xuống: “An Lăng Vu kiến giá ——”
Tới lời nói cuối cùng của thái giám, Thượng Trang chỉ cảm thấy hết sức kinh hãi, nàng mặc dù không biết những người trước đó là phân biệt theo thân phận gì, nhưng cũng có thể đoán ra được, chắc sẽ không tầm thường. Nhưng, vì sao tên An Lăng Vu cũng xuất hiện ở trên đó?
Tay chợt buộc chặt, tâm điên cuồng nhảy loạn không ngừng.
Đã rất rõ ràng, Hoàng Thượng căn bản không có ý muốn theo dõi việc lựa chọn từng người, hắn bất quá là y theo tên trên danh sách tuyển tú, hoặc là nói đến gia thế sau lưng các vị tú nữ, đại khái là lựa chọn qua loa.
Một cuộc tuyển tú rất đặc biệt, không phải sao?
Rất là, có phong cách riêng.
Như vậy, An Lăng Vu là thá gì?
Đã không còn là tiểu thư Kinh Triệu Doãn, luận về thế lực, căn bản nàng không có gì hơn.
Chẳng lẽ, là nghe tin đồn trong kinh về diện mạo xinh đẹp của An Lăng Vu sao?
Không.
Phủ nhận ngay lập tức, lời đồn đãi như vậy, là không thể truyền vào trong lổ tai Hoàng Thượng. Nơi này là hoàng cung, chứ không phải chợ. Còn nữa, lần tuyển tú này cũng đâu thiếu người xinh đẹp.
Như vậy, là vì sao?
Tâm loạn như ma mà nghĩ, cuối cùng, không có cái đáp án nào.
Thái giám đã thu hồi Thánh chỉ, lại nói: “Tiểu chủ được Thánh Thượng điểm danh, mời đi theo nô tài.” Nói xong, hắn lại hướng phía dưới quét mắt một cái, mới xoay người.
Mọi người phía dưới không dám nói lời nào, bị điểm danh, đều chậm rãi đứng dậy.
Thượng Trang bất giác liếc mắt nhìn hướng Mộ Dung Vân Khương một cái, chỉ thấy nàng hơi nhíu mày, lại chỉ trong nháy mắt, lập tức khôi phục bình tĩnh.
Thái giám hướng bọn nha đầu nói: “Cũng không cần hầu hạ.” Hắn dừng lại, song khom người nói: “Nhóm tiểu chủ, bên này, mời.”
“Tiểu thư.” Phục Linh cúi đầu khẽ gọi một tiếng.
Thượng Trang lắc đầu, cũng không nói chuyện, chỉ nhẹ nhàng vung tay nàng ra. Nay, chỉ có thể đi từng bước tính từng bước.
Tâm tư Hoàng thượng, nàng thật không nghĩ ra.
Mọi người được mang tới Càn Thừa Cung.
Thượng Trang hơi lấy làm kinh hãi, nơi này là tẩm cung Hoàng Thượng, như vậy, nói long thể Hoàng Đế không khoẻ, là thật? Nếu không, hắn cũng sẽ không ở trong này tiếp kiến các vị tú nữ mới phải.
Thái giám tiến lên thì thầm với một thái giám khác, thái giám kia đẩy cửa đi vào. Chỉ chốc lát sau, liền đi ra, mở miệng nói: “Các vị tiểu chủ vào đi thôi.”
Thượng Trang khẽ hít vào một hơi, tên của nàng là ở cuối cùng, tất nhiên là đi cuối cùng.
Vào bên trong, mùi Long Tiên Hương nồng đậm, xen lẫn mùi thuốc nồng nặc. Thượng Trang khẽ nhíu mày, bỗng nhiên có loại dự cảm không tốt