Nàng mỉm cười, bà ta không đến, chẳng phải sẽ tốt hơn sao?
Nàng gật đầu, bước ra khỏi Hoán Y Cục.
Lúc đi ngang qua ngôi đình hôm qua, Thượng Trang cố ý nhìn thoáng qua hướng bên đó, giờ phút này trong đình không có một bóng người. Nàng lại nghĩ tới lời nói hôm qua của hắn.
Ngày mai, ngươi có tới không?
Nghĩ đến chuyện này, nàng cười nhạt một tiếng.
Từ Trữ Ninh Cung đi về, nàng không có chuyện gì làm nên đến nơi này chờ hắn.
Nàng đến nơi nhưng vẫn chưa thấy ai.
Nàng đợi được lúc, bất chợt đụng phải một bộ ngực rộng lớn đang đi tới.
Thượng Trang giật mình, vội lui ra nửa bước, cúi đầu nói: “Nô tỳ đáng chết!” Ở chỗ này không thể là thái giám, như vậy hắn nhất định là chủ tử.
Đụng phải chủ tử, đó là có tội.
Nàng âm thầm trách cứ chính mình đã sơ ý lơ là.
Mộ Dung Vân Sở cúi đầu liếc nhìn cô gái trước mặt, là một tiểu cung nữ. Hắn giơ tay xoa thái dương, là hắn đang bước đi trong tâm trạng ngơ ngẩn, chưa nhìn rõ đã đụng phải nàng.
Thượng Trang chờ mãi cũng không nghe thấy nửa lời trách cứ…, nhưng lại nghe được tiếng cười nhẹ của người trước mặt. Nàng kinh ngạc, không tự chủ ngước mắt nhìn về phía hắn, nhỏ giọng hỏi: “Ngài không có sao chứ?”
Mộ Dung Vân Sở lắc đầu, thấy nàng đứng qua một bên, hắn cũng không đi ngay, mà lại mở miệng hỏi: “Ngươi tên gì?” Hắn cũng không biết vì sao lại hỏi như vậy, chỉ là hắn muốn hỏi như vậy.
Thượng Trang ngạc nhiên, vội trả lời: “An Lăng Vu.”
Nghe vậy, Mộ Dung Vân Sở chấn động, kinh ngạc nhìn cô gái trước mặt. Thì ra là nàng!
Tầm mắt có chút mơ hồ, hắn khẽ lắc đầu, cười một tiếng nói: “Thì ra ngươi chính là người vừa mới vào cung đã khiến một cung nữ thiệt mạng, An Lăng Vu.”
Thượng Trang kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn hắn, hắn vừa nói gì?
Từ khi nào nàng lại…
Nàng chợt nghĩ đến cung nữ ngày hôm qua, bị đánh chết sao?
Nhìn vẻ mặt vô tội của nàng, Mộ Dung vân Sở nhẹ cau mày, vẻ mặt như vậy, hắn đã thấy nhiều lắm rồi.
Nữ nhân trong cung, ngươi có thể không biết hết, nhưng không thể không đề phòng.
Hồi tưởng lại lúc Mộ Dung Vân Khương cùng nàng tranh chấp ở Chi Hoa Trai, xem ra, nàng không chỉ có gian xảo mà còn rất biết dùng thủ đoạn.
Hắn tiến tới gần nàng: “Thánh Thượng không cho ngươi danh phận, ngươi không cam lòng phải không.”
Thượng Trang giật mình, không hiểu hắn đang nói gì?
Nàng lắc đầu nói: “Ta không biết ngươi đang nói cái gì?”
Hắn lạnh lùng nói: “Ngươi là ai mà lại xưng ‘Ta’?” muốn thản nhiên ngang hàng với hắn sao?
Liếc nhìn cô gái trước mặt, nàng biết thân phận của hắn lúc nào vậy? Nghe nói lúc mới vào cung, nàng còn chủ động nói lời xin lỗi với Vân Khương, xem ra, nàng có dụng ý khác.
Thượng trang rất kinh ngạc, nghe hắn nói như vậy, không lẽ hắn biết nàng sao? Nhưng, nàng không biết hắn.
Nàng đang suy nghĩ, lại thấy hắn nhíu mi tâm, có vẻ đứng không vững. Thượng Trang thở nhẹ một tiếng, vội nắm chặt quần áo trong tay, một tay nắm lấy tay áo của hắn, cắn răng nói: “Ngài làm sao vậy?”
Có thái giám đi tới nhìn thấy, giật mình vội chạy tới, đỡ lấy hắn, nôn nóng gọi: “Thừa tướng đại nhân!”
Thượng Trang giật mình nhìn nam tử trước mặt, hắn chính là Mộ Dung Vân Sở! Ca ca của Mộ Dung Vân Khương!
Nhưng, vì sao hắn đối với mình lại có sự hiểu lầm sâu sắc như vậy?
Nàng chưa từng gặp hắn.
Nàng hoảng hồn, chỉ cảm thấy nam tử đột nhiên dùng sức đẩy nàng ra. Hắn nghĩ mình vẫn đứng vững trước mặt nàng được.
“Ca.”
Thượng Trang quay đầu nhìn lại thì thấy Mộ Dung Vân Khương đang đứng ở phía sau bọn họ. Thanh Nhi nhíu mày, vội xông lại, đẩy ra nàng, đỡ lấy Mộ Dung Vân Sở nói: “Thiếu gia vẫn khỏe chứ?”
Hắn gật đầu, Mộ Dung Vân Khương tiến lên, nhìn hắn nói: “Thánh Thượng ân chuẩn ca mấy ngày nay ở quý phủ nghỉ ngơi, vì sao ca còn muốn vào cung?”
Trầm ngâm nhìn nàng, hắn lạnh nhạt nói: “Tại sao ta làm vậy, trong lòng muội rõ nhất.”