An Lăng Vu!
Hắn gần như muốn gọi to tên cô gái trong ngực.
Thượng Trang có chút hoảng sợ nhìn hai người bọn họ, nàng chưa bao giờ nghĩ đến nàng là nguyên nhân phát sinh mọi chuyện.
Nguyên Duật Diệp hừ một tiếng, cuối cùng buông tay ra. Thượng Trang còn đang bất ngời thì đã bị Nguyên Chính Hoàn kéo qua, lạnh nhạt nói: “Diệp nhi, nếu không có chuyện gì thì lui ra đi.”
Thượng Trang đứng ở bên cạnh hắn, nàng chỉ cảm thấy đầu óc hỗn loạn, tim tựa như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.
Nguyên Duật Diệp lạnh lùng nhìn Thượng Trang một cái, mở miệng nói: “Điệt nhi thật chưa từng thấy hoàng thúc hào hứng như vậy. Những ngày gần đây, hoàng thúc nhiều lần vào cung, phụ hoàng có thể nghĩ người vào cung là để nhìn Hoàn Vương Phi tương lai. Trước giờ, điệt nhi vẫn cho là đúng như vậy, nhưng hôm nay thật đáng ngạc nhiên.”
Một lúc sau, Thượng Trang mới nhớ tới Hoàn Vương Phi tương lai mà hắn nhắc đến chính là Mộ Dung Vân Khương. Nàng không rõ, vì sao đột nhiên nhắc tới nàng ta.
Nguyên Chính Hoàn buông tay nàng, trên mặt của hắn vẫn giữ nét bình tĩnh, cười nhạt nói: “Bổn vương chưa bao giờ biết, Diệp nhi lại quan tâm Bổn vương như vậy.”
Hiện tại, hắn đối diện với nam tử này cũng không có chút tức giận, còn mĩm cười nói: “Hoàng thúc đã quá lời, hôm nay điệt nhi còn giúp ngài mời nàng đến.”
Lời của hắn vừa dứt, Thượng Trang liền nhìn thấy cách đó không xa xuất hiện hình ảnh một cô gái dịu dàng. Mộ Dung Vân Khương đang vịn tay Thanh Nhi đi đến đây. Nàng giật mình nhìn Nguyên Duật Diệp một cái, thì ra mới vừa rồi hắn nói có việc đi trước, là chuyện này sao?
Mộ Dung Vân Khương ngước mắt nhìn lên thấy người trong đình, nàng ngạc nhiên, vội bước đến, mở miệng hỏi: “Không phải nói ca ca muốn gặp ta sao? Sao lại… ” Nàng khẽ cắn môi, người ngồi trên xe lăn kia, không phải là người mà nàng trăm phương ngàn kế muốn trốn tránh – Hoàn Vương sao?
Theo ý của Hoàng Đế là muốn bọn họ làm quen nhau trước, nhưng hôm qua, lúc thị vệ Hoàn Vương tới mời nàng, nàng đã hung hăng cự tuyệt hắn. Chẳng lẽ Hoàn Vương chưa từ bỏ ý định nên mới nghĩ ra chủ ý này?
Thanh Nhi cũng cau mày: “Công công ban nãy nói là thiếu gia truyền lời tới.”
Mộ Dung Vân Khương vừa định xoay người lại, liền nghe Nguyên Duật Diệp cười nói: “Mộ Dung tiểu thư nếu đã tới, sao lại không đến đây?”
Mộ Dung Vân Khương biết đây là Thành Vương Nguyên Duật Diệp. Nếu Thành Vương đã nói như thế thì có lý nào nàng lại quay trở về. Hít một hơi thật sâu, nàng vịn tay Thanh Nhi tiến lên.
Nguyên Chính Hoàn nghe thấy tiếng bước chân thì khẽ cau mày. Xem ra là Mộ Dung Vân Khương cũng rơi vào mưu kế của Nguyên Duật Diệp. Nếu không hôm qua nàng sẽ không cự tuyệt nhanh như vậy, ngày hôm nay lại thoải mái tới.
Nữ tử chầm chậm tiến lên, nhún người nói: “Vân Khương tham kiến hai vị Vương gia.”
Trong khi Nguyên Chính Hoàn mím môi không nói một câu thì Nguyên Duật Diệp lại cười nói: “Mộ Dung tiểu thư thật khách khí, không bao lâu nữa, Bổn vương còn phải gọi ngươi là “Hoàng Thẩm” đó.”
Mộ Dung Vân Khương còn đang giật mình khi nghe Nguyên Duật Diệp nói như thế, thì hắn đã đổi đề tài nói: “Bổn vương sẽ không quấy rầy các ngươi.” Hắn xoay người lại nhìn Nguyên Chính Hoàn, “Hoàng thúc, điệt nhi xin được cáo lui trước.” Lúc xoay người, khóe miệng của hắn lộ ra nụ cười, mặc dù lãnh đạm, lại ý vị thâm trường.
Thượng Trang đột nhiên cảm thấy tim đập nhanh hơn, nàng có cảm giác, Nguyên Duật Diệp đã khiến cho nàng hoảng hốt. Giống như ở trước mặt hắn, nàng tựa như một con thú bị vây hãm, bị ánh mắt hắn nhìn chằm chằm theo dõi. Nàng nắm chặt hai tay, cuộc sống về sau, sợ chỉ sẽ càng thêm khổ sở. Nói cho cùng, nàng chẳng qua là một cung nữ nhỏ bé mà thôi. Mà hắn, lại là Vương gia quyền cao chức trọng. Nếu hắn muốn đối phó nàng thì cũng đơn giản như giết chết một con kiến bình thường mà thôi. Điều càng làm cho nàng sợ, đó chính là Nguyên Duật Diệp dường như muốn lợi dụng nàng để đả kích Nguyên Chính Hoàn. Nàng không tự chủ nhìn Nguyên Chính Hoàn một cái, mà hắn như dựa theo trực giác, khẽ nghiêng mặt nhìn nữ tử bên cạnh…
Lúc này, Mộ Dung Vân Khương không nhìn Nguyên Duật Diệp nữa, mới thấy rõ nữ tử đứng bên cạnh Nguyên Chính Hoàn. Đầu ngón tay nàng khẽ run, là nàng ta sao!
Thanh Nhi cũng mở to hai mắt, nhìn nàng với vẻ mặt không thể tin được.