Mục lục
Thâm Cung Phượng Duy Xuân Tuý Phế Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tề Hiền phi cười lạnh: "Nếu ngươi không biết thì làm sao xuất hiện ở Sồ Viện?"

Ánh mắt vẫn lạnh lùng nhìn nữ tử trước mặt, giờ khắc này, bà thật sự muốn nàng gánh toàn bộ trách nhiệm.

Thượng Trang cúi đầu: "Nô tỳ đi ngang qua Sồ Viện, trùng hợp nghe tiếng kêu của Mộ Dung tiểu thư nên mới vào xem. Lúc tiến vào, nô tỳ mới thấy Đức nghi tiểu chủ đâm Thừa tướng đại nhân. Trong lúc bối rối, nô tỳ đã dùng khăn tay của mình cầm máu giúp Thừa tướng đại nhân."

Kỳ thật, mọi thứ Hoàng đế đều rõ.

Nhưng Thượng Trang lại phủ nhận tới cùng. Nếu nàng thừa nhận, vậy việc này coi như phơi bày tất cả. Nếu nàng không thừa nhận thì cho dù trong lòng Hoàng đế biết, nhưng cuối cùng vẫn chỉ là suy đoán.

"Lã Đức nghi." Tề Hiền phi nhìn nữ tử trước mặt, thấp giọng, "Nếu ngươi thành thật khai báo, Thánh Thượng còn có thể miễn ngươi tội chết. Nếu ngươi vẫn còn mạnh miệng, vậy kết cục không phải ngươi không biết."

"Hiền phi muội muội nói vậy là có ý gì? Đây không phải là muốn dồn bổn cung vào chân tường sao?" Hoàng hậu được cung nữ dìu vào, vẻ mặt xanh mét, "Xảy ra chuyện như vậy, trong lòng bổn cung cũng vô cùng khó chịu. Thừa tướng là rường cột nước nhà, nếu có gì sơ xuất thì đó sẽ là thiệt thòi của thiên hạ."

Hoàng hậu tiến lên hành lễ với Hoàng đế, thời điểm nhìn Tề Hiền phi, ánh mắt lộ rõ vẻ oán giận.

Tề Hiền phi cũng không chịu thua thiệt: "Lời này của nương nương thật kỳ lạ, muội muội chẳng qua là muốn sớm tìm ra chủ mưu phía sau, miễn cho tương lai lại phát sinh những chuyện tương tự."

Hoàng hậu hừ một tiếng: "Việc này không cần ngươi quản. Bổn cung là người đứng đầu hậu cung, mọi việc đương nhiên phải do bổn cung xử lý."

"Chỉ sợ nương nương đang có tư tâm."

"Ngươi... To gan!"

"Ba---" Hoàng đế tức giận đập mạnh lên án thư, gân xanh đã nổi đầy trán. Ông quát: "Tất cả câm miệng cho trẫm! Mấy người các ngươi muốn trẫm chết mới vừa lòng sao? Cút cho trẫm... Phụt..." Hoàng đế đột nhiên ngã xuống, phun ra một ngụm máu tươi.

"Thánh Thượng!"

"Thánh Thượng!"

Ai nấy đều sợ hãi kêu lên, luống cuống tay chân đỡ lấy thân mình của ông.

Thượng Trang sợ hãi kinh hoảng không thôi, lúc này đã có cung nữ nhanh nhẹn chạy đi gọi thái y.

Hoàng hậu lại đứng phía sau, lớn tiếng: "Người đâu, giải Lã Đức nghi xuống trước!"

Thị vệ đi vào giải nàng ta xuống, Thượng Trang thấy rõ nàng ta vì sợ hãi mà cơ hồ đã đứng không được, toàn thân chỉ mặc cho thị vệ lôi đi.

"Thánh Thượng!"

Hai mắt của Hoàng đế vẫn nhắm chặt, hình như đã ngất đi.

Thái y nhanh chóng tới, bắt mạch, nói ông cấp huyết công tâm, hơn nữa long thể vốn đã suy kiệt nên vừa chịu đả kích liền ngất đi.

Thái y nói Hoàng đế cần phải tĩnh dưỡng, Hoàng hậu và Tề Hiền phi mặc dù không cam lòng cũng phải rời đi.

Thượng Trang ở cạnh giường chăm sóc, buổi tối, thời điểm đút thuốc cho Hoàng đế, đa phần đều theo khóe miệng chảy xuống. Nàng không khỏi thở dài. Lúc này, Trần Trung đã trở về, ánh mắt có chút hồng hồng.

"Công công đi nghỉ đi, chỗ Thánh Thượng đã có ta."

Trần Trung lại lắc đầu: "Không sao. À đúng rồi..." Hắn cúi đầu, từ ống tay áo lấy ra một vật đưa cho Thượng Trang, "Đây là vật Thừa tướng đại nhân bảo ta giao cho người, ngài ấy nhờ ta nói lời cảm tạ."

Thượng Trang nghi hoặc đứng dậy, nhận lấy vật đó, lúc nhìn rõ mới biết là một chiếc khăn tay.

Đây là khăn tay của nữ tử, bên trên có thêu hồng mai, là chiếc khăn nàng dùng khi sáng. Mộ Dung Vân Sở quả thật là người ân oán rõ ràng, nhưng nàng sẽ không quên hắn có thành kiến rất sâu với nàng.

Trần Trung tiếp tục: "Thừa tướng đại nhân còn nói, để tỏ lòng biết ơn, ngài ấy có thể đồng ý với người một chuyện. Chỉ cần ngươi mở miệng, ngài ấy sẽ cố gắng hết mình."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK