"Cái gì?" Thượng Trang kinh hãi, mà cánh cửa phía sau đã bị cung nữ đóng lại. Nàng ta sợ sệt đứng qua một bên, hai mắt vẫn hồng hồng, đôi môi cắn chặt không cho bản thân phát ra tiếng động.
Thượng Trang bắt đầu giãy giụa. Tần Lương đệ muốn giết nàng, nhưng dù sao nàng ta cũng một nữ tử nhu nhược, suýt chút không giữ được nàng, chỉ đành gọi cung nữ: "Còn không qua đây giữ chặt con tiện nhân này!"
Cung nữ run run, qua một lát mới nhào tới giữ Thượng Trang lại.
"Lương... Đệ..." Nàng khó khăn nói ra từng chữ.
Hai mắt Tần Lương đệ đỏ ngầu, lạnh giọng quát: "Ngươi cho rằng ta không biết gì sao? Người và ai đứng sau hòn non bộ kia, ta đều nhìn thấy! Uổng công điện hạ muốn tha cho các ngươi một mạng, các ngươi... Các ngươi... Ưm...." Nàng ta nhịn không được mà bật khóc.
Cung nữ bên cạnh cũng run rẩy khóc theo.
Thượng Trang hoảng sợ, nàng biết Tần Lương đệ nhìn thấy gì đó mới mời Hoàng hậu tới, nhưng nàng không ngờ hai chuyện vốn không liên quan lại bị nàng ta gộp chung một chỗ.
"Lương đệ, Thành... Thành Vương điện hạ... Ngài ấy..."
Thượng Trang muốn giải thích, nàng và Nguyên Duật Diệp không liên thủ hại chết Thái tử, bởi vì khi đó hắn cũng có mặt trên sân thi đấu. Tần Lương đệ không phải kẻ ngốc, nàng ta chắc chắn suy nghĩ được tới điểm này, chỉ là vì sự ra đi đột ngột của Thái tử mà trở nên hoảng loạn.
Nhưng những lời này lại không thể nói ra, khí lực của nàng ta quá lớn, Thượng Trang không có cách nào hít thở, muốn giãy dụa cũng không có cách, bởi vì thân thể đã bị cung nữ giữ chặt.
Không được rồi...
Ánh mắt chầm chậm nhắm lại.
.......................
"Ta muốn ngươi chết, muốn ngươi phải chết..."
Tiếng gào thét của nữ tử vẫn quanh quẩn bên tai, Thượng Trang sợ hãi kêu lên một tiếng, bỗng nhiên ngồi bật dậy.
Nàng không chết?
Thượng Trang ngẩng đầu, không khỏi chấn động, đây là phòng nàng. Nàng trở về từ khi nào vậy?
Đưa tay sờ lên cổ, nơi đó ẩn ẩn đau. Thượng Trang xuống giường tới bàn trang điểm, trước gương đồng, nàng mơ hồ nhìn thấy gương mặt tái nhợt cùng một vòng màu tím trên cổ. Như vậy, chuyện vừa rồi không phải giấc mộng.
Nhưng... Sao có thể?
Đúng lúc này, có người gõ cửa.
Thượng Trang kinh hãi, vội hỏi: "Ai?"
Bên ngoài truyền vào giọng nói của cung nữ: "Vu thượng nghĩa tỉnh rồi sao? Trần công công kêu nô tỳ tới xem người, người không sao chứ?"
Nàng lập tức đứng dậy, ra ngoài mở cửa: "Ta làm sao vậy?"
Cung nữ nhíu mày, bối rối đáp: "Người mệt mỏi nên ngất xỉu."
Ngất xỉu? A, nàng thật sự không có ấn tượng, trong đầu lúc này, tất cả đều là bộ dáng Tần Lương đệ muốn giết mình.
Ổn định thần trí, nàng lại hỏi: "Ai đưa ta về đây?" Nếu bị ngất, vậy cũng cần có người đưa nàng trở về.
Cung nữ trả lời: "Là Thành Vương điện hạ phái người đưa Thượng nghĩa về."
Nguyên Duật Diệp?
Lần này đến lượt Thượng Trang kinh ngạc, nàng rõ ràng tới Đông Cung, còn hắn tới đó làm gì?
Cung nữ thấy nàng im lặng, đành nói: "Thượng nghĩa ổn không? Trước mắt còn nhiều việc phải làm lắm đấy!"
Nghe vậy, Thượng Trang mới hoàn hồn, ngẩng đầu nhìn trời đã sáng, liền vội hỏi: "Hiện tại là giờ nào rồi?"
"À, đã giờ Thìn."
Nàng đã ngủ suốt một đêm sao?
Bình ổn cảm xúc, nàng theo cung nữ qua Càn Thừa cung.
Trần Trung thấy nàng đã khỏe nên cũng không nói nhiều. Thời điểm đi vào, nàng thấy mọi người đều khóc.
Tiếng khóc của Hứa phi mỗi lúc một lớn, về sau Thượng Trang mới biết sáng nay Tân Vương phủ truyền tin, nói Tân Vương bị phế một chân, nửa đời còn lại phải sống dựa vào xe lăn. Nàng đột nhiên nhớ tới Nguyên Chính Hoàn, hai mắt nhắm chặt, trong lòng chua xót không thôi.
Trần Trung nói hoàng cung đã phát tang. Thượng Trang lại bất giác nghĩ tới di chiếu đang nằm trên người của nàng. Chắc không ai nghĩ Hoàng đế lại đưa thứ quan trọng cho mình, vì thế tới giờ phút này, nó đương nhiên vẫn còn an toàn.
Đưa mắt nhìn cảnh phía trước, chưa vị Hoàng tử nào có mặt.
Đúng lúc này, cung nhân bên ngoài thông báo có Vương gia tới.
Sau đó, từng người lần lượt đi vào, ngay cả Thành Vương và Thành Vương phi cũng tới. Thượng Trang nhìn qua một vòng, quả nhiên không thấy Cảnh Vương và Tân Vương, bọn họ xem ra bị thương rất nặng.
Nàng lại nhìn Nguyên Duật Diệp, hôm nay hắn mặc đồ tang màu trắng, người ngoài nhìn vào cũng không phát hiện hắn cũng bị thương.
Cánh tay vừa được cố định, sợ là không thể hồi phục nhanh như vậy.
Bên cạnh, Mộ Dung Vân Khương sợ hãi cúi đầu, chưa từng ngước mắt nhìn long sàng phía sau bình phong.
Nguyên Chính Hoàn là người cuối cùng tới, thần sắc so với hôm trong phòng Hoàng đế ở Hưng Viên đã khá hơn nhiều, nhưng thật ra vẫn lộ vẻ tiều tụy như trước. Thượng Trang nhíu mày nhìn y, nơi này quá nhiều người, y không phát hiện ra nàng, chỉ ngây ngốc ngồi một chỗ, trên mặt không lộ một chút biểu cảm.
Trong điện, người người đều khóc lóc, trầm mặc. Thượng Trang cũng không rõ, ai thật lòng, ai ngụy tạo.
"Thánh Thượng!" Hoàng hậu đột nhiên khóc lóc, đám phi tần ở sau cũng theo đó khóc lên, có lẽ ngoại trừ thương tâm bên ngoài, các nàng là khóc cho chính bản thân của mình.
Tương lai của bọn họ, mất rồi.
"Thánh Thượng! Thánh Thượng! Ngài phải làm chủ cho điện hạ!"
Mọi người quay đầu nhìn Tần Lương đệ hét lớn từ bên ngoài xông vào. Ai nấy đều kinh hãi, Thái tử đã ra đi, thân là Lương đệ như nàng ta không có tư cách tới nơi này.
Sắc mặt Hoàng hậu thay đổi, quát: "Ngươi đâu, đưa Lương đệ trở về Đông cung!"
Đông cung? Thật buồn cười!
Thị vệ tiến lên kéo nàng ta ra ngoài.
Tần Lương đệ không tin vào mắt mình mà nhìn Hoàng hậu, kêu gào: "Nương nương! Hoàng hậu nương nương, Thánh Thượng băng hà, hiện tại chỉ có mình ngài mới làm chủ được cho điện hạ." Bà ấy là mẫu thân thân sinh của Thái tử, bà ấy chẳng lẽ không muốn biết ai hại con mình sao?
Đáy mắt xuất hiện một tia lạnh lẽo, Tề Hiền phi khẽ cười, giương giọng nói: "Các ngươi buông Lương đệ ra, nếu đã là chuyện liên quan tới Thái tử, Hoàng hậu nương nương không muốn nghe sao?"
Hai tay Thượng Trang siết chặt, sợ là Tề Hiền phi còn chưa biết người Tần Lương đệ muốn đối phó chính là Nguyên Duật Diệp!
Nếu bà ta biết, sao có thể dám dương dương tự đắc để nàng ta ngông cuồng như vậy?
Thị vệ buông tay, Tần Lương đệ lập tức đứng thẳng người, đi về phía trước vài bước, chỉ tay vào Nguyên Duật Diệp: "Thành Vương và cung nữ tư thông bị điện hạ nhìn thấy nên tính kế hại chết điện hạ!"
Lời vừa dứt, mọi người đều cả kinh.
Tề Hiền phi cũng hoảng loạn, run rẩy quát: "To gan, ngươi nói bậy gì thế hả?"
Tần Lương đệ cười lớn: "Tới giờ phút này Hiền phi nương nương còn tưởng ta oan uổng hắn sao? Nhìn vết thương trên mu bàn tay hắn đi, đó là dấu do móng tay nữ tử để lại!" Nàng ta vừa nói vừa giật mạnh tay của hắn.
Nguyên Duật Diệp không ngờ Tần Lương đệ lại có gan làm thế, cơn đau lập tức ập tới, cánh tay bị gãy cho dù muốn rút ra cũng không còn sức lực.
Mộ Dung Vân Khương hoảng sợ, vội vàng đỡ lấy thân thể của hắn: "Vương gia."
"Mọi người thấy rõ chưa?" Tần Lương đệ hét lớn.
Thượng Trang cắn môi, lại nghe Mộ Dung Vân Khương lên tiếng: "Việc này nhi thần thỉnh mẫu phi thứ tội, là nhi thần không cẩn thận làm tay Vương gia bị thương."
"Ngươi nói bậy!" Tần Lương đệ trừng mắt nhìn nàng, "Nữ tử đó rõ ràng là ngự tiền Thượng nghĩa, An Lăng Vu!" Đêm qua, nàng ta muốn giết Thượng Trang, nhưng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì bây giờ cũng không thể nói rõ. Lúc tỉnh dậy, nàng ta đã không thấy người đâu, nhưng mặc kệ kẻ nào đã đưa người đi, nàng ta cũng quyết không buông tha nàng!
Mọi người đều hít mộ ngụm khí lạnh, ánh mắt đồng loạt nhìn về phía Thượng Trang. Mộ Dung Vân Khương cũng nhìn nàng, thong dong đáp: "Chỉ bằng vết thương trên tay, sao Lương đệ có thể kết luận ta đang nói bậy. Nơi này là Càn Thừa cung, Lương đệ vốn không nên ở đây làm loạn."
Nguyên Duật Diệp kinh ngạc nhìn Vương phi của mình bên cạnh, từ lúc thành hôn, hắn và nàng một mực tương kính như tân, cho tới hiện tại hắn chỉ nghĩ nàng chẳng qua là một thiên kim tiểu thư ở trong khuê phòng, nhưng thật không ngờ, thì ra nữ tử nhu nhược bên cạnh hắn cũng có lúc cương nghị như vậy.
Thượng Trang cũng giật mình không nhỏ.
Nàng biết chuyện Tần Lương đệ định nói không có cách nào nói ra. Cho dù có người tin nhưng nàng ta cũng không có chứng cứ đầy đủ. Hiện tại, nàng ta chỉ là cuồng quá mất khôn mà thôi.
Thái tử mất, tất cả hi vọng của nàng ta đều tan biến, nàng ta không cam lòng, cho nên mới tới đây náo loạn.
"Không!" Tần Lương đệ lắc đầu, chuyển hướng khẩn cầu Hoàng hậu, "Không, nương nương, bọn họ là người đứng sau núi giả ở Hưng Viên hôm đó..."
"Câm miệng!" Hoàng hậu lạnh lùng quát. "Còn không mau lôi điên phụ này xuống." Bà tức giận tới cả người phát run.
Lúc này Tề Hiền phi nào dám lên tiếng, bà sợ ngay thời điểm mấu chốt này lại gây ra sự cố.
Nhưng An Lăng Vu...
Lặng lẽ đưa mắt nhìn nàng, nếu chuyện này bị nàng làm hỏng, bà nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua!
Tần Lương đệ cả kinh nhìn Hoàng hậu, nàng thật không tin người gọi kẻ dưới lôi nàng xuống lại là bà ấy. Hoàng hậu là mẫu hậu thân sinh của Thái tử, chẳng lẽ bà ấy không muốn nhìn những người đó rơi đài sao?
"Nương nương! Hoàng hậu nương nương! Nương nương..." Không ai thèm để ý, thị vệ nhanh chóng kéo Tần Lương đệ ra ngoài.
"Vương gia không sao chứ?" Mộ Dung Vân Khương nhỏ giọng hỏi.
Nguyên Duật Diệp lắc đầu, ánh mắt lại nhìn Thượng Trang đang cúi thấp đầu. Nàng và hắn không có gian tình, nhưng vết thương kia xác thực có liên quan tới nàng.
Trận náo loạn nhanh chóng chìm xuống.
Trần trung tiến lên, từ dưới long sàng lấy ra một cái hộp, bên trong là một đạo thánh chỉ màu vàng rực rỡ. Thượng Trang kinh hãi, trong đầu lập tức nhận ra chiếu thư này hắn là di chiếu ban đầu Hoàng đế để lại.
Quả nhiên, Trần Trung lên tiếng giải thích: "Nương nương, điện hạ đã mất, đạo di chiếu này đã trở thành phế phẩm..."
Nước mắt trên gương mặt của Hoàng hậu cuối cùng cũng không thể kìm nén.
Những lời Trần Trung nói rất nhỏ, người bên ngoài bình phòng hẳn không nghe được. Hoàng hậu phất tay, ý bảo Trần Trung thu lại thánh chỉ.
Di chiếu vô dụng, giữ lại làm gì.
"Chuyện không có di chiếu, trước mắt đừng công bố ra ngoài." Tề Hiền phi lên tiếng dặn dò, nhưng trên mặt lại nổi lên thần sắc đắc ý. Bà ta lại đưa mắt nhìn Thượng Trang, cái cảm giác nhìn thấy thắng lợi ngay ranh giới khiến Thượng Trang có chút hoảng sợ.
Đến tối, mọi người ở gian ngoài đều lui xuống dù bữa, bên trong chỉ còn lại Hoàng hậu và Tề Hiền phi.
Thượng Trang ra ngoài, trùng hợp gặp Nguyên Duật Diệp đứng chờ trên hành lang. Nàng hành lễ với hắn, ánh mắt vô tình chạm phải vết thương trên mu bàn tay, trong lòng không khỏi run rẩy.
Nam tử ho một tiếng, nàng mới hoàn hồn, đáp: "Nô tỳ xin cáo lui trước."
Nói xong, nàng định xoay người đi nhưng cánh tay lại bị hắn giữ chặt. Thượng Trang cả kinh, cả người bị hắn ôm chặt vào lòng. Hôm nay là quốc tang, hắn muốn làm gì?
"Vương gia..." Nàng nhỏ giọng, không dám lớn tiếng.
Hắn lại khẽ cười: "Không có củi thì làm sao có lửa. Chuyện Tần Lương đệ nói không phải tất cả đều giả dối, thông minh như hoàng thúc hẳn sẽ biết được."
Thượng Trang cả kinh, thời điểm ngước mắt liền thấy Nguyên Chính Hoàn cách đó không xa.
Nàng vùng vẫy, cả giận nói: "Vương gia định làm gì? Ngài ấy..."
Y không nhìn thấy, nhưng tại sao nội tâm nàng trong giờ khắc này lại hoảng sợ như vậy? Nàng thậm chí còn cảm thấy may mắn, bởi vì y không nhìn thấy.
Nguyên Duật Diệp cười lạnh: "Ngươi yên tâm, hoàng thúc không nhìn thấy nhưng vẫn có thể nghe được. Mà bổn vương cũng tin nội tâm của hoàng thúc rõ tựa gương sáng."
Giữa bọn họ là khoảng cách ba trượng.
Không ai rõ hơn hai người, chuyện trên trường đua ở Hưng Viên, nếu không phải mình làm, vậy hung thủ chính là đối phương.
Hiện tại hắn điều tra y, y cũng vậy.
Y không biết ai đã cứu hắn, hắn cũng không biết ai làm y bị thương.
"Vương gia..." Phía sau truyền tới thanh âm của Mộ Dung Vân Khương.
Cánh tay ôm Thượng Trang cuối cùng cũng buông lỏng. Nam tử xoay người nhìn Mộ Dung Vân Khương chân thành đi về hướng này. Thượng Trang cả kinh, hoảng hốt chạy đi.
Đưa mắt nhìn bóng lưng đó, Mộ Dung Vân Khương biết nàng ấy là ai, nhưng nàng không hỏi, chỉ nói: "Đi dùng bữa thôi."
Nguyên Duật Diệp gật đầu, cùng nàng rời đi.
Nàng lại hỏi: "Tay Vương gia không sao chứ?"
"Không sao." Hắn nhàn nhạt trả lời.
Mộ Dung Vân Khương cười khẽ, cũng không tiếp tục. Nếu hôm nay không phải Tần Lương đệ lỗ mãng, người làm Vương phi như nàng lại không biết Thành Vương bị thương, nhắc tới thật khiến người ta châm chọc.
Khóe miệng Nguyên Chính Hoàn khẽ động, cơn đau ập tới, y không khỏi nhíu mi.
Phục Linh từ phía sau chạy tới: "Vương gia, nô tỳ hình như vừa thấy tiểu thư!" Nhưng nếu là tiểu thư, sao nàng ấy lại không tới đây?
Lúc này, Mạc Tầm cúi người thì thầm với y vài câu, y liền gật đầu, sau đó Mạc Tầm liền đẩy xe lăn rời đi.
Phục Linh nhìn lại, lắc đầu, cuối cùng cũng không dám nhiều lời.
.................................
Thượng Trang trở về Càn Thừa cung, phát hiện trong đại điện đã không còn một ai. Nhóm cung nhân toàn bộ đều canh giữ bên ngoài, không ai dám vào trong.
Đứng một lát, nàng liền tìm một cái ghế, ngồi ngủ.
Cũng không biết thời gian trôi qua bao lâu, bên ngoài liền truyền tới tiếng bước chân. Thượng Trang mở mắt, nghe Tề Hiền phi nói: "Không biết Hoàng hậu có nghe nói gì không? Ngoại trừ di chiếu Trần công công lấy ra khi nãy, Thánh Thượng còn chuẩn bị một đạo di chiếu khác."
Thượng Trang cả kinh, mọi mệt mỏi trong người đều lập tức biến mất.
Một đạo thánh chỉ khác!
Sao Tề Hiền phi lại biết chuyện này?
Nàng ngừng thở, ngay cả dũng khí ra ngoài của không có, nếu để bà ấy phát hiện nàng ở bên trong, tính mạng nhỏ này coi như không còn nữa.
Thanh âm của Hoàng hậu lại truyền tới: "Vậy sao? Chuyện này bổn cung không biết." Hoàng hậu nghẹn ngào, nguyên nhân có lẽ vì khi sáng khóc quá nhiều.
Mà lời mới nói ra... Thượng Trang nghe được sự mệt mỏi. Hôm nay bà vẫn là Hoàng hậu, cho nên bà không thể yếu thế trước mặt Tề Hiền phi.
Đáng tiếc, đó chỉ là giả vờ mạnh mẽ mà thôi.
Tề Hiền phi lên tiếng: "Hoàng hậu nương nương mời vào trong."
Thượng Trang cắn răng, nàng đưa mắt nhìn bốn phía, thấy bản thân chỉ có thể nấp sau tấm màn. Nàng không nghĩ nhiều, lập tức trốn ra sau.
Quả nhiên không bao lâu sau, nàng nghe tiếng bước chân tới gần.
Tề Hiền phi nhẹ giọng: "Thánh Thượng có... Một đạo di chiếu khác..."
"Nương nương! Hoàng hậu nương nương..." Bên ngoài đột nhiên truyền tới tiếng của cung nữ."
"Không có, nương nương không có ở đây." Một cung nữ khác nghẹn ngào tới muốn khóc.
"Làm sao đây? Không tìm thấy Hoàng hậu nương nương, bên phía Đông cung..."
Nghe tới chuyện của Đông cung, sắc mặt Hoàng hậu lập tức thay đổi, giờ phút này nào còn tâm trạng quản đạo di chiếu thứ hai? Mặc kệ ai đăng cơ, nhưng người đó đều không thể là con của nàng!
Nghĩ như vậy, Hoàng hậu bước nhanh ra ngoài, hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Cung nữ thấy Hoàng hậu sắc mặt tái nhợt thì càng thêm hoảng sợ. Một cung nữ to gan, nhỏ giọng báo: "Lương... Lương đệ ôm điện hạ không chịu buông tay, chúng nô tỳ không thể thay y phục cho điện hạ..."
Cung nữ còn chưa dứt lời, Hoàng hậu đã nhanh chóng ra ngoài.
Nhìn bọn họ rời đi, Tề Hiền phi tức giận tới nghiến răng nghiến lợi, tùy ý ngồi xuống, chỉ trong chớp mắt, sắc mặt lập tức thay đổi!
Ghế vẫn còn ấm!
Tề Hiền phi đứng lên, lạnh lùng quát: "Ai? Là ai ở đây?"
Người chắc chắn chưa chạy thoát, bởi vì lúc bà và Hoàng hậu vào đây chưa từng thấy ai, cho nên kẻ đó hẳn đã trốn đâu đó trong này.
Tề Hiền phi đưa mắt nhìn xung quanh, cuối cùng dừng lại ở tấm màn góc tường.
Thượng Trang cắn môi, nàng thật không ngờ chiếc giường đã bán đứng chính mình, hiện tại không ra, sợ là không được. Nàng giơ tay định vén rèm đi ra, lúc này lại nhớ tới di chiếu trong người, nhanh chóng bỏ lại, sau đó nàng liền một mình đi ra.
"Nô tỳ tham kiến Hiền phi nương nương." Thượng Trang quỳ xuống, cúi đầu.
Tề Hiền phi căng lớn hai mắt, bà còn tưởng là ai, thì ra là nàng!
Hay lắm, bà vốn có ý định diệt trừ Thương Trang nhưng trước nay không có lý do chính đáng!
Tề Hiền phi tiến lên vài bước, lạnh giọng: "To gan, dám trốn ở đây nghe lén chủ tử nói chuyện! An Lăng Vu, bổn cung sẽ trị ngươi tử tội!"
Tử tội sao? Từ lúc đi ra, nàng đã lường trước chuyện này.
Thượng Trang vẫn cúi đầu, cố gắng ép bản thân phải duy trì bình tĩnh: "Nô tỳ chỉ là vô tình nghe hai vị nương nương nói chuyện, nương nương không thể trị tội nô tỳ."
"To gan, còn dám mạnh miệng!"
"Nô tỳ không dám, nô tỳ chỉ muốn bản thân dù có phải chết cũng phải thật ý nghĩa." Dù sao Tề Hiền phi cũng không bỏ qua cho nàng, chi bằng nàng đánh cược một ván, nếu thắng, nàng sẽ được sống, nếu thua, vậy thì tùy số mệnh.
"Nô tỳ có nhìn thấy nội dung trong đạo thánh chỉ thứ hai, trước khi chết, nô tỳ hi vọng bản thân có thể giúp đỡ Hiền phi nương nương." Nàng đập đầu.
Tề Hiền phi trừng mắt nhìn nàng, lạnh lùng nói: "Bổn cung tin ngươi cũng không dám dở chiêu gì!"
"Nô tỳ không dám."
Tề Hiền phi lại tiến lên mấy bước, đôi giày màu trắng dừng ngay trước mặt của nàng: "Kỳ thật, bổn cung rất thích những kẻ thông minh như ngươi." Bàn tay lướt qua vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của Thượng Trang.
Nàng không chỉ thông minh, còn thật sự rất đẹp.
Tuy nhiên, Mộ Dung Vân Khương cũng có ưu điểm của nàng, đây mới là chuyện khiến bà cao hứng. Mà nữ tử trước mặt này, giữ nàng lại, tương lai chắc chắn là một tai họa.
Lời Tần Lương đệ nói bà không phải không hiểu.
Buông lỏng cánh tay, Tề Hiền phi từ trong tay áo lấy ra một tấm tơ lụa mà vàng. Thượng Trang cả kinh, hiện tại chỉ có mình nàng rõ, đây căn bản không phải di chiếu Hoàng đế để lại. Tề Hiền phi rõ ràng đã chuẩn bị di chiếu giả!
Đưa di chiếu giả tới trước mặt Thượng Trang, Tề Hiền phi lạnh giọng: "Bổn cung tin ngươi biết phải làm thế nào."
Thượng Trang run tay nhận lấy, bên trên viết rõ: Ngũ Hoàng tử Nguyên Duật Diệp, văn võ song toàn, nhất định có thể thừa kế cơ nghiệp thiên thu Tây Chu, nay chiêu cáo thiên hạ, truyền ngôi Hoàng đế.
Di chiếu như vậy xuất phát từ Tề Hiền phi cũng không phải chuyện gì kỳ lạ.
Ánh mắt lại dừng ngay góc phải, nơi đó vốn là chỗ ngọc tỷ đóng lên, nhưng hiện tại lại bỏ trống. Thượng Trang vừa nhìn liền hiểu, xem ra đạo thánh chỉ này còn chưa hoàn thành, nàng không khỏi bật thốt lên hỏi: "Nương nương nói việc này cho Hoàng hậu biết, người cho rằng ngài ấy sẽ đồng ý sao?"
Tề Hiền phi phảng phất như vừa nghe chuyện cười, đáp: "Bà ta không thể không đồng ý bởi vì bà ta không còn đường nào tốt hơn. Hiện tại Thái tử đã mất, bổn cung đã hứa, chỉ cần Diệp Nhi lên ngôi, bà ta có thể cùng bổn cung trở thành Thái hậu Tây Chu." Chỉ cần Hoàng hậu hỗ trợ, việc trộm ngọc tỷ cũng không khó khăn gì.
Cánh tay bất giác siết chặt, Thượng Trang ngẩng đầu nhìn Tề Hiền phi, nàng không thể không thừa nhận, bà ta ra tay đủ ngoan độc. Dùng vị trí Thái hậu kiềm chế Hoàng hậu, với một người không còn nhi tử để dựa vào, Hoàng hậu chắc chắn sẽ đồng ý.
"Còn ngươi..." Tề Hiền phi lạnh lùng nhìn nàng, nói, "Ngày chôn cất, ngươi sẽ cùng Thánh Thượng nhập hoàng lăng."
"Di chiếu này là giả." Nàng ngẩng đầu, kiên định nói.
Tề Hiền phi cười lạnh: "Chỉ mình ngươi nói, ai tin di chiếu này là giả? Ngươi cho rằng lời ngươi nói, mọi người sẽ tin sao?" Chỉ cần Hoàng hậu đứng cùng phe với bà, người đời chắc chắn sẽ không vì lời của một cung nữ mà tới chất vấn, nghi ngờ di chiếu này là thật hay giả.
Thượng Trang hít vào một hơi thật sâu, nói: "Lời nô tỳ nói đương nhiên không có người tin, nhưng nếu là lời của Thánh Thượng, vậy thì không giống."
Sắc mặt Tề Hiền phi lập tức thay đổi, bà cơ hồ theo bản năng quay đầu nhìn ra ngoài. Chẳng biết tại sao, tâm trạng lúc này lại tối sầm, bà liền quát: "Ngươi nói bậy!" Hoàng đế đã chết, không thể ngồi dậy nói chuyện.
Xem ra, Tề Hiền phi vẫn đang kiêng kị
Thượng Trang tiếp tục: "Đúng như nương nương nói, Thánh Thượng quả thật có để lại đạo di chiếu thứ hai." Ban đầu nghe Tề Hiền phi nói, nàng còn tưởng bà ta biết việc này, nhưng thật không ngờ, sự thật căn bản không phải.
Cả kinh nhìn nữ tử trước mặt, biểu cảm của Tề Hiền phi mỗi lúc một khó coi, qua nửa ngày mới cười rộ lên: "An Lăng Vu, ngươi cho rằng chỉ bằng chút thủ đoạn này thì qua mặt bổn cung được sao? Ngươi cho rằng nói vậy, bổn cung sẽ tha tội chết cho ngươi ư?"
"Nô tỳ biết người không tin." Thượng Trang cúi đầu, bình tĩnh đáp: "Có điều, nếu nương nương cầm đạo di chiếu trong tay công bố ra ngoài, tới thời điểm di chiếu thật được lấy ra, giả truyền thánh chỉ đã không còn là chuyện riêng của ngài, ngay cả Thành Vương, toàn bộ Thành vương phủ đều chịu tử tội."
Giả truyền thánh chỉ, đây không phải chuyện đùa, một khi bị phát giác, Tề Hiền phi và Nguyên Duật Diệp coi như xong đời. Đến lúc đó nói Nguyên Duật Diệp không liên quan, có ai tin chứ?
Nghe tới hai chữ "tử tội", Tề Hiền phi không khỏi lui lại nửa bước, cắn răng: "Ngươi nói bậy! Thánh Thượng căn bản không hề để lại đạo di chiếu thứ hai!"
"Nương nương nên biết, nô tỳ chưa bao giờ nói bừa." Thân thể bất giác cứng lại, Tề Hiền phi đang sợ, vậy nàng có thể không cần phải chết.
Nhìn nàng một lúc, Tề Hiền phi mới lên tiếng: "Di chiếu đâu? Chẳng lẽ Thánh Thượng giao di chiếu cho ngươi?" Đây là điểm bà không tin được, cho nên ngay từ đầu, bà luôn hoài nghi nàng.
Thượng Trang vẫn cung kính cúi đầu: "Vâng, Thánh Thượng đã giao di chiếu cho nô tỳ, nhưng nô tỳ mong nương nương tin tưởng, Thánh Thượng là người thông minh, một khi người bịt miệng nô tỳ, một đạo di chiếu giống hệt sẽ xuất hiện trên tiền triều ngày mai."
Cả người run rẩy, nếu thật sự có đạo di chiếu thứ hai, Tề Hiền phi tin với thủ đoạn của Hoàng đế, nó sẽ lập tức xuất hiện trước mặt văn võ bá quan. Chỉ là, ông ấy thật sự giao di chiếu cho nữ tử này sao?
Nếu thật là vậy, việc ngụy tạo di chiếu không thể giúp Diệp Nhi lên ngôi, ngược lại còn hại nói!
Nhưng, bà không cam lòng!
Hiện tại Thái tử đã chết, bà sao có thể cam lòng chắp tay giao ngôi vị Hoàng đế cho kẻ khác chứ?
Nghĩ tới đây, Tề Hiền phi lập tức xông lên lục tìm trên người Thượng Trang. Thượng Trang không khỏi nghiêng đầu nhìn qua tấm màn, khóe miệng khẽ động, thấp giọng: "Nô tỳ sao có thể để vật quan trọng như vậy trên người cơ chứ?"
Tề Hiền phi giật mình, đúng vậy, bà thật sự sắp tức điên rồi!
"Ngươi muốn thế nào?"
"Nô tỳ muốn sống." Nàng ngẩng đầu nhìn bộ dáng dữ tợn của Tề Hiền phi, khẳng định, "Nô tỳ muốn sống để xuất cung."
Đây là lần đầu tiên nàng gần người trước mặt như vậy. Trong ánh mắt của Tề Hiền phi, nàng có thể nhìn ra vẻ phẫn nộ cùng không cam lòng. Thượng Trang hiểu, bà ta muốn con trai mình làm hoàng đế, nghiêm khắc mà nói, bà ta làm như vậy không hề sai. Nhưng những việc này nàng không muốn quản, cũng không muốn xen vào. Chi bằng nàng thừa cơ bắt lấy cơ hội này để xuất cung, với nàng đó mới là ân điển lớn nhất.
"Bổn cung muốn xem di chiếu!" Bà muốn biết Hoàng đế rốt cuộc truyền ngôi vị Hoàng đế cho ai!
Thượng Trang không khỏi kinh hãi, vừa định lên tiếng đã nghe bên ngoài truyền tới tiếng động. Nhóm phi tần túc trực bên cạnh linh cữu cuối cùng cũng tới.
Tề Hiền phi quay đầu, đứng thẳng người, thấp giọng nói: "Việc này không được nói cho kẻ khác biết, điều kiện của ngươi, bổn cung sẽ xem xét! Nếu không, bổn cung chết, ngươi cũng đừng hòng sống sót." Nói xong, bà phất ống tay áo ra ngoài.
Thượng Trang thở phào một tiếng, ngã khuỵu xuống đất.
Chẳng bao lâu, bên ngoài truyền tới tiếng khóc nghẹn ngào đứt quãng. Nàng ngồi dậy, bò tới tấm màn lấy di chiếu ra, vừa định cất vào người thì động tác dừng lại.
Ánh mắt dừng trên tấm vải màu vàng, di chiếu này sẽ đọc tại ngày Hoàng đế nhập lăng nhưng tình huống hôm nay là có biến.
Thượng Trang cắn môi, run rẩy mở nó.
Đây là lần duy nhất nàng kháng lại mệnh lệnh của Hoàng đế.
Nhiều năm sau này, nàng vẫn luôn cảm thấy may mắn khi hôm nay đọc được nội dung bên trong, nếu không nàng sợ bản thân sẽ hổi hận cả đời.
"Truyền ngôi cho Ngũ hoàng tử Nguyên Duật Diệp."
Thượng Trang không khỏi muốn bật cười, thì ra, tất cả chỉ là Tề Hiền phi vẽ vời thêm chuyện. Bà ta làm sao biết được, người Hoàng đế muốn truyền ngôi vốn chính là con trai bà ta, Nguyên Duật Diệp!
Ánh mắt di chuyển xuống dưới: "Phong Đức Nguyên Hoàng hậu làm Hoàng thái hậu."
Thượng Trang cả kinh, nàng thật sự chưa từng nghĩ tới vị trí Hoàng thái hậu vẫn luôn thuộc về Hoàng hậu, cho dù người kế vị là con bà, hay kẻ khác.
Vậy Tề Hiền phi thì sao?
Thượng Trang đọc tiếp: "Hiền phi Tề thị, phong Thục Kính Hoàng hậu, cùng an nghỉ."
An nghỉ...
Đó rõ ràng là ban chết!
Hai tay run lên, thì ra Hoàng đế chưa từng hồ đồ! Nếu lúc này người kế vị là Thái tử, ông ấy chắc chắn sẽ giữ lại Hoàng hậu để trợ giúp, bởi vì ông biết quá rõ tính cách của Thái tử. Nhưng, một khi truyền ngôi cho Nguyên Duật Diệp, với cách hành xử thường ngày của Tề Hiền phi, ông chỉ có thể ban chết!
Thượng Trang bất giác đưa mắt nhìn ra bên ngoài, cách một tấm rèm, những gì ngoài kia nàng không nhìn thấy, huống chi là Tề Hiền phi. Nàng thật không biết, nếu Tề Hiên phi đọc được bản di chiếu này, bà ta rốt cuộc nên vui hay buồn.
Hoàng đế đa mưu túc trí, cho dù băng hà cũng ngầm sắp xếp mọi chuyện. Ông ấy muốn dùng mạng của Tề Hiền phi đổi lấy cơ hội kế vị của nhi tử, cơ hội thừa kế giang sơn thống nhất này.
Từ từ thu hồi suy nghĩ, ánh mắt Thượng Trang tiếp tục di chuyển xuống.
Đột nhiên, trái tim như bị thứ gì đó đâm vào, rất đau, đau tới mức hô hấp cũng mất đi.
Hoàn Vương Nguyên Chính Hoàn, ban thưởng một ly rượu độc.
Hoàn Vương Nguyên Chính Hoàn, ban thưởng một ly rượu độc!
Thượng Trang cả kinh, e sợ bản thân đọc nhầm, nàng căng lớn hai mắt, tỉ mỉ nhìn lại mấy lần, nhưng xác thực không sai.
Không, không có khả năng!
Chuyện này căn bản không có khả năng!
Hơi thở đột nhiên trở nên dồn dập, nàng buộc bản thân phải tỉnh táo lại, nhưng thân thể đều không kìm chế được mà phát run.
Chỉ vì một câu, ban chết!
Di chiếu, đây là lần đầu tiên nàng đọc, nhưng Thánh Thượng chưa tìm được nguyên nhân đã ban chết, không hề giải thích nhiều.
Nàng cắn môi, đầu lưỡi nếm được vị tanh tanh ngọt ngọt.
Những điều phía trên, dù thưởng hay phạt đều vô cùng hợp lý, nhưng chuyện này... Căn bản không hợp lẽ thường!
Nàng loạng choạng lui về sau mấy bước, đưa tay đỡ vách tường mới miễn cưỡng đứng vững.
Hồi tưởng lại thời điểm quy thiên, Hoàng đế có nói: "Trẫm thật không ngờ tới! Hắn là muốn..."
Là muốn...
Không lẽ "hắn" chính là Nguyên Chính Hoàn? Là Nguyên Chính Hoàn sao?
Nói như vậy, ông ấy sớm đã nghi ngờ y? Ông ấy cho rằng chuyện phát sinh ở Hưng Viên liên quan tới Nguyên Chính Hoàn. Cho nên, ông ấy mới nhanh chóng viết đạo di chiếu này, bất luận xảy ra chuyện gì, trực tiếp ban chết là xong!
Bất kể sự tình có không hợp lý thế nào, ông ấy vẫn quyết định ban chết!
Cho dù Hoàng đế có phải gánh tiếng xấu này trên lưng cũng phải giết Nguyên Chính Hoàn!
Mặc kệ Thái tử và Thành Vương tranh giành thế nào, nhưng bọn họ đều là cốt nhục của Hoàng đế, nhưng Nguyên Chính Hoàn chẳng lẽ không phải thân thích của ông hay sao?
Hai mắt bỗng nhiên khép chặt, nàng vốn vì mạng sống của mình mà đem di chiếu này ra, thật không ngờ sự tình lại tới nước này! Sớm biết như thế, nàng sao có thể nói chuyện bản thân đang cầm di chiếu cơ chứ?
"Vu...." Trần Trung đột nhiên vén rèm đi vào, vừa liếc mắt đã thấy vật màu vàng trong tay Thượng Trang. Hắn cả kinh, vội buôn màn xuống nhanh chóng xông vào.
Thượng Trang hoàn hồn, cuống quít cất di chiếu vào ống tay áo, sắc mặt trắng bệch, nói: "Công công tìm ta?"
Trần Trung quay đầu nhìn ra bên ngoài, đè thấp thanh âm: "Hồ đồ, sao Thượng nghĩa có thể hồ đồ như vậy? Vật này là đồ ngươi có thể tùy tiện lấy ra sao?" Hắn rõ ràng thấy nàng đã đọc nội dung bên trong di chiếu kia.
Thượng Trang cả kinh, bật thốt lên hỏi: "Công công biết Thánh Thượng có để lại đạo di chiếu thứ hai sao?" Trái tim cuồng loạn mà nhảy dựng lên, vừa rồi, nàng còn muốn tìm cách che giấu, nhưng hiện tại phải làm sao đây? Chỉ mong Trần Trung chưa đọc được nội dung bên trong.
Trần Trung cau mày, gật đầu: "Ngươi phải biết nếu Thánh Thượng đã dám giao cho ngươi, ngài ấy nhất định có cách khiến ngươi phải chết... A!" Hắn thở dài, lắc đầu.
Thượng Trang nào còn quản chuyện Trần Trung vừa nói? Nàng vội hỏi: "Công công cũng biết nội dung của di chiếu sao?"
Trần Trung run sợ, gật đầu: "Đương nhiên là biết, thời điểm Thánh Thượng đặt bút, là ta ở bên cạnh mài mực."
Một tia may mắn cuối cùng cũng biến mất, nếu đã vậy, di chiếu này cho dù muốn giấu cũng giấu không được.
Nhưng, để y chết, nàng làm sao cam lòng?
Thượng Trang khóc lóc: "Nhưng mà công công, di chiếu này ta không thể lấy ra!"
"Thượng nghĩa!" Trần Trung kinh hãi, Thánh Thượng cân nhắc rất lâu mới giao di chiếu thứ hai cho nàng, đầu tiên, ông ấy tin không ai nghĩ tới trên đời lại có đạo di chiếu thứ hai, thứ hai, cho dù có nghĩ tới cũng không ngờ nó nằm trong tay của nàng. Người đầu tiên bị hoài nghi nên là Trần Trung hắn mới đúng.
Nhưng hiện tại, nàng lại nói không thể lấy ra?
Thượng Trang bỗng nhiên quỳ xuống, cắn răng: "Trần công công, Hoàn Vương điện hạ..." Lời vừa nói ra, nàng vội nuốt về. Trần Trung là tâm phúc của Hoàng đế, hắn sao có thể kháng chỉ có chứ?
Nghe nàng nhắc tới Hoàn Vương, sắc mặt Trần Trung cũng thay đổi, hắn thở dài: "Việc này, Thánh Thượng phải hạ quyết tâm rất lớn mới đặt bút xuống viết. Thượng nghĩa có điều không biết, trước khi băng hà, Tiên hoàng từng buộc Thánh Thượng phải thề, cho dù Hoàn Vương điện hạ có làm sai chuyện gì cũng không được làm hại tính mạng ngài ấy."
"Vậy thì vì sao chứ?" Thượng Trang bật thốt lên hỏi, nếu Tiên hoàng đã có chỉ, Hoàng đế với tư cách là nhi tử sao dám không nghe?
"A..." Trần Trung lắc đầu, "Ai mà không có lòng riêng chứ?"
Quả nhiên, Hoàng đế nghi ngờ Nguyên Chính Hoàn nên mới...
Thượng Trang thấp giọng: "Chẳng lẽ công công cũng cho rằng chuyện ở Hưng Viên liên quan tới Vương gia sao?"
"Cái này... Ta không biết." Hắn thật sự không biết, hắn chỉ biết Hoàng đế đã nghi ngờ, cho nên mới hạ quyết tâm giết y như thế. Hắn là nô tài, chỉ biết nghe lệnh chủ tử, nào dám nhiều lời.
Giờ phút này Trần Trung vẫn nhớ rõ thời khắc đó, lúc hạ bút, cánh tay Hoàng đế run rẩy không thôi, ông ấy không nói nhưng hắn biết rõ, trong lòng ông vô cùng khó xử. Đứng trước hiếu nghĩa và giang sơn, Hoàng đế đã lựa chọn giang sơn. Hoặc nói đúng hơn là, ông ấy chỉ muốn giang sơn Nguyên thị đời đời thịnh thế.
Thượng Trang không khỏi bật cười, chỉ là nghi ngờ, vậy mà Hoàng đế đã chờ không được mà ra tay loại bỏ y.
Cũng đúng, nếu bỏ qua lần này, sợ là khó tìm được cơ hội thứ hai.
Hoàng đế cho dù không có chứng cứ rõ ràng, nhưng đây dù sao cũng là di chiếu, không ai dám không nghe theo.
Hoàng đế anh minh cả đời, trước khi chết muốn làm hôn quân một lần, so với giang sơn bên nặng bên nhẹ, ai ai cũng rõ. Nói thật, Thượng Trang vô cùng bội phục lão nhân gia này.
Nhưng, cho dù có vậy, nàng vẫn không thể đứng trước đại điện nhẫn nhịn đọc nội dung của đạo di chiếu này.
Tuyệt đối không!
"Thượng nghĩa mau giấu di chiếu rồi nhanh nhanh ra ngoài đi." Trần Trung nhắc nhở.
Thượng Trang cúi đầu nhìn, không có bất cứ dấu vết nào. Hôm nay Tề Hiền phi đã kiểm tra người nàng, chắc chắn sẽ không có lần thứ hai, bởi vì nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất.
Dài ơi là dài, đã vậy bản convert còn có lỗi, khó dịch quá! Chương này vẫn còn nha mn.