Như thế qua hai ngày, ngấn đỏ trên cổ tay Nghi Ninh mới tan, nàng cũng nghe nói chuyện tấu chương thỉnh phong thế tử cho Thẩm Ngọc bị bát bỏ.
Chờ thời điểm tái kiến Thẩm Ngọc, là do Trung cần bá mang theo hắn đến nhận lỗi.
Hắn gầy rất nhiều, cả người lẫn sắc mặt đều lộ ra một cỗ tái nhợt không bình thường. Đứng ở xa xa dưới bậc thềm nhìn nàng, muốn nói lại thôi.
Nghi Ninh nhìn thấy hắn liền nghĩ đến tình cảnh ngày ấy, tay vịn Thanh Cừ hơi hơi lui về phía sau một bước.
Thẩm Ngọc thanh âm cũng rất thấp:
- "Nghi Ninh muội muội... Là huynh sai lầm rồi, huynh bị quỷ ám tâm hồn mới đối với muội như vậy!"
Hắn nữa quỳ xuống nói,
- "Vị trí thế tử đã cho tam đệ, huynh... huynh vốn không thể tới, nhưng huynh là muốn xin lỗi với muội. Cho nên cầu xin phụ thân mang huynh tới đây... Quốc công gia chỉ cho phép huynh nói hai câu với muội, huynh nói xong lập tức rời đi."
Ngày ấy trở về hắn bị thương rất nặng, Trung cần bá phu nhân ôm hắn khóc, Trung cần bá răn dạy hắn một chút, hắn mới dần dần thanh tỉnh.
- "Nguyên là huynh hỗn đản, muội trách huynh như thế nào cũng được. Huynh chịu trừng phạt cũng là nên, không bằng muội tự mình đến đánh huynh vài cái, muội đánh huynh, huynh liền thoải mái."
Nghi Ninh nhìn trên người hắn mặc bộ y phục màu lam kia, nhớ tới tình cảnh ngày ấy hắn muốn đưa cho mình túi hương... Nàng nhẫn nhịn nói:
- "Ngươi đi đi, việc này về sau không cần nhắc lại."
Nàng căn bản không nghĩ lại nhìn thấy Thẩm Ngọc, bởi vậy xoay người liền hướng thư phòng Ngụy Lăng mà đi.
Đánh hắn có năng lực như thế nào? Sự tình chẳng lẽ có thể bù lại sao?
Thẩm Ngọc còn muốn cùng nàng nói thêm vài câu, nhưng bị hộ vệ Đông viện ngăn lại, nửa bước cũng không tiến lên được, chỉ có thể nhìn nàng đi xa.
Ngụy Lăng đang ở trong thư phòng cùng người nói chuyện, Nghi Ninh vừa thông truyền là đi vào, liền nhìn thấy Ngụy Lăng ngồi đối diện một người dĩ nhiên là Lục Gia Học. Hắn nghe được thanh âm, chính là quay đầu lại nhìn nàng.
Trong lòng nàng âm thầm nói khổ, thế nào đến chỗ nào đều không có thanh tịnh, lại hơi hơi khom người gọi hai người:
- "Phụ thân đang tiếp khách, con đây lui xuống trước."
Ngụy Lăng lại cười cười nói:
- "Đừng đi vội, nghĩa phụ của con khó có được tới đây."
Nghi Ninh mặt không biểu cảm đứng ở cửa, nàng vẫn là cảm giác được Lục Gia Học nhìn nàng, chậm rãi quay đầu hỏi:
- "Phụ thân còn có phân phó?"
Ngụy Lăng nói:
- "Phụ thân vừa bảo gã sai vặt pha trà mới ngâm sương sáng sớm cho nghĩa phụ con, con đi rót lại cho nghĩa phụ con đi."
Nghi Ninh chưa động, Lục Gia Học nhìn liền cười cười nói:
- "Không cần, ta ngồi một lát liền đi."
- "Nghĩa phụ người tới là khách."
Nghi Ninh chính là nói….tuy rằng nàng không biết Ngụy Lăng thế nào đột nhiên bảo nàng bưng trà cho Lục Gia Học, nhưng là Nghi Ninh vẫn là đi ra thư phòng.
Mưa to liên tiếp rơi xuống ngày ngày, cuối hành lang uốn khúc chính là hầu phòng.
Sân này Ngụy Lăng xây dựng thật sự lớn, bên cạnh hành lang là hàng liễu xanh thật dầy, nay đúng là thời điểm buông xuống bức tường như tơ, hết sức đẹp mắt, ánh mặt trời xuyên thấu qua lá cây chiếu đến trên người, là thực ấm áp.
Vài nha hoàn hầu phòng hầu hạ nhìn thấy nàng đi tới, bận rộn khom người gọi tiểu thư.
Nghi Ninh bảo các nàng không cần đa lễ, hỏi:
- "Trà mới ngâm sương sáng sớm ở nơi nào?"
Nàng bưng trà đi lại, trong chén bốc ra một cỗ hương trà thấm lòng người.
Trân Châu đi theo phía sau nàng cũng không dám giúp đỡ. Nghi Ninh đi đến ngoài cửa, nghe được thanh âm Lục Gia Học ở trong phòng nói chuyện:
- "Bộ lạc Ngõa Thứ dũng mãnh thiện chiến, ở biên giới Mã Thị thiêu sát đánh cướp, chỉ huy sử bảo vệ Long môn căn bản là đối phó không được. Chỉ có ngươi đi ta mới có thể yên tâm một chút... Vốn năm trước nên đi, nếu không là bởi vì thời điểm hoàng thượng đăng cơ trì hoãn, ngươi hiện tại nên gia phong Tổng binh Tuyên Phủ."
Nghi Ninh nghe đến đó dừng cước bộ một chút. Nàng biết Ngụy Lăng hàng năm bên ngoài chinh chiến, chỉ sợ sớm hay muộn có một ngày có thể phải đi ra ngoài. Lại không dự đoán được sẽ đến sớm như vậy.
Nàng lại nghe thấy Ngụy Lăng nói:
- "Hoàng thượng vừa đăng cơ không lâu, lại có Ngõa Thứ tác loạn, lại là ở tân khai Mã thị thượng. Lúc này bộ lạc Ngõa Thứ nhất định cường thế, sợ là ta cũng khó mà đối phó được."
Lục Gia Học nghe xong liền cười cười:
- "Ngươi ta chinh chiến nhiều năm, năm đó thời điểm Bắc Nguyên muốn khôi phục ranh giới đất đai cũ, cũng là ngươi ta đánh trở về. Nay ta tạm thời không rời kinh thành được, cũng chỉ có thể để ngươi đi trước."
Nghi Ninh nghe đến đó mới bưng trà đi vào, nàng nhìn thấy Ngụy Lăng không nói gì, liền đặt chén trà ở trong tay Lục Gia Học.
Thời điểm cúi đầu nhìn thấy trên đai lưng Lục Gia Học dùng là hoa văn sư tử, lúc hắn nâng chung trà lên, xương các đốt ngón tay hơi hơi có chút nhô ra, đây là tay luyện công phu.
Nghi Ninh trước kia luôn suy nghĩ, nàng như thế nào liền không phát hiện Lục Gia Học là có võ công, rõ ràng chính là chuyện rõ ràng như vậy.
Nàng vừa thất thần như vậy, ngẩng đầu mới phát hiện Lục Gia Học đang nhìn nàng, nhưng trong chốc lát liền thu hồi ánh mắt.
Nghi Ninh khẳng định không biết, nàng hôm nay mặc là một bộ quần áo màu hồng phấn yên la cẩm, làm nổi bật ra thanh mị của thiếu nữ, nhưng càng ngày càng lộ rõ vẽ trong sáng.
Lục Gia Học nhanh tay cầm chén trà, cúi đầu uống một ngụm nói:
- "Trà nghệ của con cũng không tệ."
Nghi Ninh trong lòng thầm nghĩ, cũng không phải nàng pha trà, bất quá là cái chân chạy mà thôi.
Nhớ năm đó pha qua cho hắn nhiều thứ trà như vậy, thế nào một câu khích lệ đều chưa từng nghe qua.
Hơn phân nửa là ghét bỏ "nước lạnh" "bỏ vào hơi nhiều lá trà" "trình tự nàng thêm lá trà không đúng..." làm nàng biến thành mất hứng, liền nhíu mày hỏi hắn:
- "Lá trà có thể có cái trình tự gì?"
Hắn cái công tử ca không học vấn không nghề nghiệp có thể có ý kiến gì!
Lục Gia Học liền nghiêm trang nói:
- "Ngạnh trà cùng lá trà tư vị bất đồng. Thời điểm ta cùng người khác ở Túy Tiên lâu uống trà, nhìn thấy..."
Nói đến một nửa nhìn thấy sắc mặt nàng không tốt, mới cười cười nói,
- "Được, được, nàng tùy tiện pha đi. Dù sao đều là ta uống là được, người khác cũng sẽ không uống trà của nàng!"
Nhiều năm sau nhưng là khó được một câu khích lệ của hắn.
Ngụy Lăng nhìn đến Lục Gia Học hướng hắn sử ánh mắt, có thế này nói:
- "...Nghi Ninh, con đi xuống trước đi."
Nghi Ninh bình tĩnh thu khay trà, lui đi ra ngoài.
Lục Gia Học nhìn thấy Nghi Ninh đi ra ngoài, thả chén trà nói:
- "Ta biết ngươi nay không muốn đi Tuyên Phủ. Bất quá ta đã thỉnh chỉ, ý chỉ hoàng thượng hẳn là không bao lâu sẽ tới... Nay trong triều đại cục vừa ổn, ngươi duy trì ổn Tuyên Phủ tất nhiên không thể thiếu ưu việt, vẫn là không cần chối từ mới tốt."
Bên trong ngữ khí đã có chứa mệnh lệnh miệng.
...
Ngụy Lăng sau khi đàm luận xong đưa Lục Gia Học rời đi, trở về phát hiện Nghi Ninh ở trong thư phòng chờ ông.
Vẻ mặt của ông vốn không dễ nhìn, nhìn thấy nàng vẫn là cười hỏi:
- "Như thế nào? Ở nơi này của phụ thân không quay về à."
Nghi Ninh nhìn ông hỏi:
- "Phụ thân, ngài phải nhậm chức Tổng binh Tuyên Phủ sao?"
Nghi Ninh biết bộ lạc Ngõa Thứ của Mông Cổ, ba phiên bốn lần công hãm biên cảnh, thậm chí mấy viên đại tướng hữu hảo của triều đình đã chết tại đây.
Nàng đối chuyện về sau sẽ phát sinh biết được cũng không toàn diện, nhưng nàng vẫn biết Ngõa Thứ có một lần thiếu chút nữa đánh vào Long môn.
Theo nàng biết đến về sau, Ngụy Lăng hẳn là không có việc gì. Nhưng là ông sau này cùng Lục Gia Học dần dần xa lạ, kết quả Ngụy Lăng sẽ thế nào nàng cũng không rõ ràng.
Ngụy Lăng sờ sờ đầu nàng:
- "Hành quân đánh giặc là thói quen của phụ thân. Bất quá là có con ở trong nhà, cho nên phụ thân mới lưu lại thêm mấy tháng. Đúng rồi, phụ thân nghe nói cái kế mẫu trước kia của con đã chuyển đến kinh thành ở. Con có thể tới đó gặp bà ta? Không bằng phụ thân gọi tam ca con ngày mai tới đón con đi chơi mấy ngày."
Nghi Ninh nghĩ đến Lục Gia Học cùng Ngụy Lăng vừa rồi nói những lời này, luôn có loại dự cảm bất hảo. Nàng mới mặc kệ Ngụy Lăng nói gì đó, cầm tay Ngụy Lăng nói:
- "Phụ thân, ngài có phải không muốn đi hay không? Con nghe nói vùng biên quan kia thực sự rất hung hiểm, không bằng ngài từ chối ý chỉ hoàng thượng đi. Cái Tổng binh Tuyên Phủ gì cũng không trọng yếu bằng tánh mạng mà!."
Lục Gia Học tuyệt đối không phải một người tốt. Ngụy Lăng biết rõ điểm này, đối với hắn mà nói, cái gì đều không trọng yếu bằng lợi ích.
Nhưng Lục Gia Học đã hướng hoàng thượng hạ chỉ, ông tự nhiên là không thể chối từ.
Huống chi ông vốn nên tiếp tục nhậm chức Tổng binh Tuyên Phủ, bất quá là sau khi có nữ nhi, đột nhiên liền rất sợ chết mà thôi!.
Kỳ thật ông sớm cũng dự cảm được lần này cần phải đi, cho nên ông đã chỉ đạo quân doanh thao luyện so với ngày thường gần như nghiêm cẩn hơn rất nhiều.
Ngụy Lăng cười cười nói:
- "Việc này sao có thể nói từ chối liền từ chối. Nhưng cũng không có nguy hiểm như vậy, phụ thân trước kia đã đóng ở vùng Tuyên phủ kia, đối với tập tính bọn họ cũng là quen thuộc."
Kỳ thật cũng là biết ông không thể từ chối. Nghi Ninh mím môi nói:
- "Vậy ngài khi nào thì sẽ đi?"
- "Chỉ huy sử Tôn Hạo bảo vệ Long môn báo nguy, chỉ sợ là không đến mấy ngày thì phải đi."
Ngụy Lăng nhìn nữ hài nhi, an ủi nàng:
- "Phụ thân sẽ không có việc gì. Nhưng con lưu ở trong kinh thành phụ thân không yên lòng ——"
Nghĩ đến chuyện phát sinh gần đây, Ngụy Lăng liền cảm thấy tâm lạnh. Nếu ông không ở trong Anh quốc công phủ, Nghi Ninh phát sinh cái gì ngoài ý muốn thì sao?
Tuy rằng ông có thể phái hộ vệ bảo hộ nàng, nhưng hộ vệ dù sao chính là cái vũ lực. Mẫu thân cùng Minh Châu bên kia lại thật không minh bạch, chẳng bằng để tam ca nàng đón nàng đi qua bên đó ở. La Thận Viễn là người phi thường đáng tin.
Về phần Lục Gia Học... Hắn ta căn bản là không tin được. Chỉ hy vọng Lục Gia Học xem ở phần Nghi Ninh là nghĩa nữ của hắn, mà có thể che chở nàng một phen thôi.
Nghi Ninh nghe xong lời ông nói, liền cười khổ nói:
- "Con đã lớn như vậy, ngài có cái gì lo lắng!. Phụ thân yên tâm đi, trong phủ con giúp ngài cai quản là được!."
Ngụy Lăng cũng không đem lời nàng nói để ở trong lòng, dù sao đặt Nghi Ninh ở trong Anh quốc công phủ ông thật sự lo lắng.
Ngụy Lăng mang theo Nghi Ninh đi bái kiến Ngụy lão phu nhân, nói với bà chuyện Tổng binh Tuyên Phủ.
Ngụy lão phu nhân cũng đã thành thói quen nhi tử thường thường xuất chinh, tuy rằng không nở, nhưng coi như bình tĩnh.
Cũng bất quá thời điểm con xuất môn ra bên ngoài, bà mỗi ngày bái phật nhiều thêm một lần mà thôi.
Quả nhiên không được mấy ngày thánh chỉ đã hạ xuống, gia phong Ngụy Lăng làm Tổng binh Tuyên Phủ.
Ngụy Lăng tiếp chỉ trở về, ngày kế liền phân phó hạ nhân đi chuẩn bị.
Nghi Ninh theo Ngụy lão phu nhân bái phật trở về, cư nhiên nhìn thấy tam ca ngồi ở trong viện của nàng uống trà.
La Thận Viễn có thể là vừa hạ triều. Nghi Ninh đây là lần đầu tiên nhìn thấy hắn mặc quan phục…. Quan bào màu sắc đỏ ửng làm nổi bật thân hình phá lệ thon dài của hắn, quan phục dùng là vân nhạn văn bổ tử. Nhìn qua phi thường đoan chính nghiêm túc, bởi vì lông mày hắn nồng đậm, càng nghiêm nghị tuấn lãng.
Không biết người khác thấy hắn thì có cảm giác gì? Nghi Ninh thấy hắn thật là muốn kêu La đại nhân.
- "Tam ca, tam ca thế nào lại tới đây?"
Nàng có chút kinh hỉ hướng hắn đi qua.
La Thận Viễn quay đầu nhìn nàng.
- "Phụ thân muội để cho huynh tới đón muội đi." La Thận Viễn nói với nàng, "…Huynh ở Tây phường phố nhỏ có cái sân, mẫu thân sau này không lâu cũng sẽ đến, bà rất nhớ muội. Muội qua đó ở vài ngày đi?"
Ngụy Lăng như thế nào vẫn là để tam ca tới đây?
Nghĩ tới đích xác thật lâu không có nhìn thấy Lâm Hải Như, Nghi Ninh cũng rất muốn gặp bà.
- "Tam ca ngày gần đây không bận rộn sao?"
Nghi Ninh bảo nha đầu đi thu thập này nọ, cũng ngồi xuống.
Nàng nghe nói La Thận Viễn gần đây vừa tiếp cái án khó giải quyết, nay hắn vừa làm Thiếu Khanh Đại Lý tự, văn võ cả triều đều nhìn chằm chằm hắn, vạn lần không thể đi sai bước.
- "Bớt chút thời gian tới đây đón muội vẫn có thể."
La Thận Viễn nói, kỳ thật hắn đích xác cũng bận rộn, nếu không nhận được thư của Ngụy Lăng, còn chưa có tới đây,
- "Vừa vặn trên đường gặp được Trình đại nhân, liền cùng nhau tới đây. Hắn đã đi bái kiến Ngụy lão phu nhân."
Nghe được La Thận Viễn nhắc tới Trình Lang, Nghi Ninh liền không khỏi nhớ tới chuyện ngày ấy!.
Trình Lang thấy được cũng không có quan tâm nàng, nếu không là cuối cùng nói cùng La Thận Viễn, chỉ sợ nàng hiện tại cũng sẽ không hảo hảo mà ngồi ở chỗ này...
Nàng nuôi lớn đứa nhỏ này một thời gian... Nay tình cảm như vậy, lại coi như là hết đi.
Kỳ thật vốn nên hết, trước mắt nàng chính mình thế nhưng là người bất đồng, tự nhiên cũng liền không có gì, đã hết không còn gì nữa…
Trình Lang hiện tại không ổn, nhưng nàng lại không thể nói hắn một câu, chỉ có thể thất vọng đau khổ hắn thật sự trở nên vô cùng lạnh lùng, mặc kệ thế sự mà thôi.
Nghi Ninh lấy lại tinh thần nói:
- "Vậy tam ca đợi một chút trước, muội đi nói với phụ thân một tiếng."
Kỳ thật Trình Lang là vì muốn xin lỗi với Nghi Ninh.
Nhưng chờ sau khi Trình Lang từ chỗ Ngụy lão phu nhân đi tới, mới phát hiện trong viện không có người.
Hắn đã nhiều ngày luôn bận rộn không rảnh tới đây, vốn là muốn nhận lỗi với tiểu nha đầu này.
Chuyện trước đó đích xác là hắn không phải, Nghi Ninh cuối cùng được La Thận Viễn ôm đi ra cũng đích xác đáng thương.
Nhưng dạo qua một vòng phát hiện không có người, chỉ có mấy nha đầu đang dọn dẹp đình viện, nhìn thấy hắn liền cung kính khom người gọi Biểu thiếu gia.
Trình Lang ừ một tiếng. Không gặp được nàng vậy liền coi như hết, tiểu nha đầu này chỉ sợ cũng không muốn gặp hắn. Hắn còn có chuyện quan trọng phải đi xử lý, ngày khác lại đến đi.
Trình Lang vừa bước ra khỏi phòng, con vẹt đầu phượng tại dưới mái hiên liền nhìn thấy hắn.
Cũng không được chủ nhân mang đi theo, nó có vẻ có chút không vui. Nhưng là thời điểm nhìn thấy Trình Lang lại cao hứng một chút, ở trên giá đi hai bước, đột nhiên kêu lên:
- "A Lang, A Lang!"
Cước bộ Trình Lang đột nhiên đình chỉ.
Hắn chậm rãi ngẩng đầu, tươi cười trên mặt dần dần tiêu thất.
Nói như vẹt thực xảo diệu, làn điệu đều học được giống như vậy!.
Hắn đột nhiên nhớ tới thời điểm ngày ấy chính mình tỉnh lại, nhìn thấy nàng đang đùa con vẹt. Trong ánh sáng lờ mờ, nàng cười hỏi:
- "Biểu ca, biểu ca có phải hay không mơ thấy cái gì?"
Hắn là mơ thấy cái gì, hắn mơ thấy nàng lại trở lại bên người bản thân, dỗ hắn nói:
- "A Lang ngủ đi, ta ở nơi này, không có việc gì..."
Con Vẹt phát hiện hắn không để ý tới mình, lại lệch oai đầu kêu lên:
- "A Lang, A Lang!"
Trình Lang quay đầu lại, hoàn toàn không có tươi cười.
Hắn đi vào trong viện, kêu một nha đầu hỏi:
- "Nghi Ninh đâu? Nàng đi nơi nào?"
Nha đầu chưa được thấy qua biểu cảm của hắn như vậy, ngẩn người nói:
- "Biểu thiếu gia..."
- "Nàng đi nơi nào?"
Trình Lang đột nhiên liền khắc chế không được, nghĩ đến cái khả năng kia, cả người hắn điều đang run rẩy. Hắn nắm lấy áo nha đầu kia, nói:
- "Ngươi nói mau!"
Nha đầu bị hắn làm cho phát hoảng, ngữ khí đều có chút lắp bắp:
- "Tiểu thư.....tiểu thư Đi theo La tam thiếu gia đi chơi, hiện tại.....hiện tại hẳn là đã đi khỏi ảnh bích rồi."
************
......
- -----oOo------