Không khí trong phòng hơi hơi ngưng trệ, Lục Gia Học cơ hồ khống chế không được biểu cảm.
Nhưng rất nhanh hắn vẫn là đè nén xuống, cúi đầu hôn vành tai nàng, ngữ khí ôn nhu nói:
- "Trước kia do ta không có nhận ra nàng, cho nên mới đối với nàng như vậy. Ngụy Lăng gặp chuyện không may ta không giúp nàng, còn muốn nàng tới cầu ta hỗ trợ. Nhưng Hiện tại ta đã nhận ra nàng. Nghi Ninh… nàng hẳn là phải trở lại bên cạnh ta..."
La Nghi Ninh tránh đi bờ môi của hắn, nàng thở dài thật dài nói:
- "Lục Gia Học… cho dù đúng theo như lời ngươi nói, ngươi không có giết ta. Ta cũng không phải thê tử của ngươi, người kia đã chết."
Trong đoạn năm tháng cô tịch, nàng đã chịu đủ thống khổ, đã sớm thay đổi.
Lục Gia Học trầm mặc thật lâu.
Thẳng đến Nghi Ninh nhớ tới đang thân cận hắn. Lúc nghĩ không ở lại bên người hắn, đột nhiên bị hắn kéo mạnh một chút, sau đó hắn xoay người áp ở trên người nàng, tất cả ôn nhu đã không còn.
Lục Gia Học để nàng yết hầu, che giấu không được lạnh như băng, cười nói:
- "Vậy nàng nghĩ như vậy rời đi?"
- "Ngươi lại muốn như thế nào!"
La Nghi Ninh vốn liền không thoải mái, lại bất thình lình bị đè thắt lưng có chút đau.
Nàng nhíu mày cố nén không kêu, nhìn ánh mắt sắc bén bá đạo của người này, tiếp tục nói:
- "Ngươi cổ vũ ta cùng với Tạ Mẫn lui tới, cho dù ta không quá thích nàng ta. Nàng ta thường xuyên làm sắc mặt cho ta nhìn, ta cũng phải đi theo nàng. Ngươi nói với ta ngươi ở bên ngoài chơi với ai, cưỡi ngựa uy ưng, uống rượu bài bạc… ta chưa từng hoài nghi ngươi?"
- "Nay nghĩ đến, ngươi cùng đã từng ở chung. Cũng là kỹ xảo ngụy trang của ngươi? Cái người bất cần đời, cợt nhả Lục Gia Học, cho tới bây giờ cũng không là thật Lục Gia Học."
- "Hiện tại người này mới thật là ngươi."
La Nghi Ninh chậm rãi nói:
- "Bá đạo, vô tình đoạt lấy hết thảy mà ngươi mong muốn."
Lục Gia Học cảm thấy chính mình hẳn là thực phẫn nộ, nhưng là trong cảm xúc lại có một loại chua xót nóng rực. Giống như những cái mà hắn quý trọng, ở trong mắt nàng đều là đồ bị vứt bỏ.
Hắn thực hiểu biết La Nghi Ninh… Năm đó đem người này sờ soạng một cái là nhìn thấu. Ý tưởng một người cho dù biến đổi thế nào, tính cách là sẽ không thay đổi.
La Nghi Ninh là người ăn mềm không ăn cứng, trong tính cách trời sinh này của nàng, ngươi nếu là cường ngạnh đi đối đãi nàng, ngược lại sẽ làm nàng phản cảm.
Lục Gia Học đã ở địa vị cao rất nhiều năm, đã quen người khác đối với hắn phục tùng, hắn cũng không phải Lục Gia Học năm đó.
Nhưng là đối mặt nàng, hắn lại xuất ra sự chịu đựng chịu nhục năm đó. Hắn cười trầm thấp, nhỏ giọng hỏi nàng:
- "Vậy nàng có nhớ có một năm, ta muốn đi tòng quân. Lúc gần đi, nàng lôi kéo ta không cho ta đi… Ta liền an ủi nàng, đó là làm đào binh, ta cũng sẽ sống sót trở về gặp nàng."
Tay hắn vuốt vuốt dọc theo khuôn mặt tinh tế của nàng, giống như cái ban đêm của nhiều năm trước kia.
Trong phòng ánh nến mờ nhạt, khôi giáp ma sát ra tất tác tiếng vang, nước mắt nàng tràn mi, lại giống như một đứa trẻ không chịu khóc ra. Bởi vì không bỏ được hắn.
- "Tất cả biểu hiện của ta đối với nàng, cho tới bây giờ đều là thật sự ta."
Giọng Lục Gia Học trở nên mềm nhẹ một chút, để sát vào nàng, đây là một loại ôn nhu bức bách.
- "Cái thời điểm kia nàng cũng là thích ta, Nghi Ninh. Nàng còn nhớ rõ chứ? Nàng ôm cánh tay của ta khóc, không cho ta đi tòng quân..."
La Nghi Ninh quay đầu nhắm mắt lại, ánh mắt phát đau, nàng đương nhiên nhớ được.
Một người thật tình là thực dễ dàng bị thương làm hại.
Nàng chỉ hận chính mình lại không đủ tâm ngoan, nàng hướng đến không phải người tâm ngoan. Nếu... Nếu đúng như theo lời Lục Gia Học nói, hắn không có giết nàng. Nếu nàng chưa từng bị vây ở trong trâm cài hai mươi mấy năm, chán ghét chuyện tranh quyền đoạt vị trong Lục gia.
Mà này kỳ thật là không có khả năng, cho dù Lục Gia Học thật sự không có giết nàng, cũng vĩnh viễn không có khả năng bắt đầu lại từ đầu.
Nàng từng có cảm tình, làm sao có thể không có? Nhưng là cảm tình của nàng đã tiêu ma sạch sẽ, từng lừa gạt cùng giấu diếm. Nàng thậm chí vô pháp lại tin tưởng lời Lục Gia Học nói. Nàng cảm thấy chính mình hiện tại liền sống rất tốt. Lục gia đã là quá khứ, một hồi đến Lục gia nàng liền cảm thấy trầm trọng. Không có khả năng sẽ trở về.
- "Lục Gia Học."
Nghi Ninh hít sâu một hơi nói…
- "Cho dù trước kia ta thích ngươi, hiện tại cũng đã qua lâu như vậy. Ta sẽ không lại thích ngươi... Ngươi buông tha ta đi, được không?"
Lục Gia Học không nghĩ tới nàng vẫn là dầu muối không ăn. Cái gì sẽ không lại thích hắn… Đến trên tay hắn, tùy vào nàng có thích hay không sao?
Bàn tay to hắn mang ban chỉ kháp cằm non mịn của nàng:
- "Nàng có phải hay không thích người khác ——"
Trong lòng đoán mỗi một cái đều làm cho hắn không thoải mái, có dục vọng muốn phá hủy.
- "Là Trình Lang —— hay là La Thận Viễn?"
- "Đây là chuyện giữa ngươi và ta!"
thanh âm La Nghi Ninh biến lạnh…
- "Không có quan hệ gì với người khác, ngươi không cần bậy bạ!"
- "Không quan hệ à?"
Lục đô đốc lại cười lạnh, hắn lại để sát vào La Nghi Ninh, nói:
- "Trình Lang không phải nghĩ tới thú ngươi sao? Thứ này, ta nuôi dưỡng hắn mười bốn năm. Hắn cư nhiên đối với ngươi có tâm tư ngỗ nghịch bực này, thật sự là muốn phế đi hắn."
Nghi Ninh không nghĩ tới hắn thế nhưng đã biết.
Hắn là thế nào đoán được?
Nàng lạnh cả người, đột nhiên có chút minh bạch Lục Gia Học vì sao thô bạo như thế. Không biết chân tướng hoàn hảo, sau khi biết, việc này thật sự sẽ bức người điên.
Nhận nàng làm nghĩa nữ, thiếu chút nữa đưa nàng đến trên tay cháu ngoại trai ruột.
Trong phòng bình ổn thật lâu. Lục Gia Học mới bình tĩnh xuống, giơ tay kéo nàng lên:
- "Theo ta đi rửa mặt."
Ngữ khí lại hơi chút hòa dịu một ít, tựa hồ cũng không nghĩ làm cho quá mức với nàng.
Nghi Ninh muốn tránh khỏi tay hắn, nhưng vẫn là bị hắn chân thật đáng tin bắt lấy. Nàng chỉ có thể nói với chính mình, giờ phút này mà xung đột đối với ai cũng không tốt, mới nhẫn nại xuống, đi theo vào tịnh phòng.
Trong Anh quốc công phủ, Ngụy Lăng đang ở cùng Ngụy lão phu nhân thương lượng việc hôn nhân của Triệu Minh Châu.
Triệu Minh Châu ở một bên nắm khăn tay, chỉ làm mắt điếc tai ngơ, dù sao nàng là không đồng ý gả cho một tú tài bình thường. Nàng chính là mua danh chuộc tiếng, ái mộ hư vinh, tùy tiện nói như thế đi!
Ngụy lão phu nhân bị bộ dáng này của nàng tức giận không chịu được. Việc hôn nhân là bà sớm đã nghĩ đến. Nàng không phối hợp như vậy, Ngụy lão phu nhân tức giận đến nắm tay Minh Châu ném ở trên bàn con, nói:
- "Ngươi kết quả nghĩ phải như thế nào!"
Triệu Minh Châu quỳ xuống nói:
- "Ngoại tổ mẫu, ngài nếu là muốn gả con cho cái tú tài kia. Ngoại tôn nữ tình nguyện đi theo bên người ngài, cả một đời hầu hạ ngài, Thanh Đăng cổ phật cả đời thôi."
- "Ngươi quả thực hồ nháo! Nữ tử trưởng thành, như thế nào có thể không thành thân. Nghi Ninh muội muội ngươi cũng đã gả đi, ngươi như cũng phải gả đi, sau này hai tỷ muội các ngươi cũng có thể nâng đỡ lẫn nhau. Việc này như thế nào không tốt!"
Ngụy lão phu nhân xem nàng lớn lên, yêu thương nàng nhất. Nay xem nàng như vậy, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Nghi Ninh có thể ở Anh quốc công phủ ngây ngốc cả đời, bởi vì Ngụy Lăng là phụ thân của nàng, Anh quốc công phủ chính là nhà của Nghi Ninh. Minh châu thì sao? chính mình nếu là đi. Ngụy Lăng sẽ che chở nàng sao? Ngụy Lăng không lâu sẽ đón dâu, về sau tân phu nhân sẽ đối xử nàng thế nào? Về sau Ngụy Đình trưởng thành. Ngụy Đình cùng nàng không có quan hệ huyết thống, chẳng lẽ sẽ dễ dàng để cho nàng ở lại trong phủ sao?
Bà khắp nơi vì đứa nhỏ này lo lắng, nàng lại cực kỳ cố chấp quật cường.
Ngụy Lăng luôn luôn ở kế bên uống trà không nói gì.
Kỳ thực tại trong sự việc này, nam tử so với nữ tử bình tĩnh hơn. Triệu Minh Châu cùng ông không có huyết thống chi thân. Mặc dù ở trước mắt ông lớn lên, ông lại không quan tâm gì. Nhưng Nghi Ninh là thân sinh nữ nhi của ông, nên mới mười phân để bụng. Ngụy lão phu nhân chính là nuôi dưỡng Minh Châu lâu ngày, sinh cảm tình, thân sơ chẳng phân biệt được mà thôi.
Ông thấy lão phu nhân thực sự tức giận, mới nâng nâng tay nói:
- "Mẫu thân, Minh Châu đã không đồng ý, ngài cũng đừng uổng công làm trái ý nàng. Dưa hái xanh không ngọt, ngài là rõ ràng."
Ngụy lão phu nhân tức giận đến tâm can đều đau, dựa vào đệm dựa nhung, thở dài một hơi nói:
- "Trước đó vài ngày, mẫu thân ngươi mới tới tìm ta, cầu ta tìm cho ngươi một mối hôn nhân tốt. Phụ thân kia của ngươi nay là cái ấm sắc thuốc, vài cái ca ca lại không tiền đồ. Ngươi nếu không có mối hôn nhân tốt, nhà của ngươi liền ứng phó không nổi. Mẫu thân ngươi nói, ngươi nếu xuất giá, nàng sẽ cho ngươi trọn vẹn đồ trang sức..."
Nghe được cái nữ nhân trong trí nhớ thường làm cho nàng y phục, khiếp đảm yếu đuối, cho nàng toàn bộ đồ trang sức. Triệu Minh Châu trong lòng có chút phức tạp. Bà luôn luôn chỉ có tới gặp mình để lấy tiền. Mỗi lần tới gặp, bà đều tận lực mặc quần áo mới, còn thấy cả nếp gấp. Đúng là nhìn thấy mẫu thân hèn mọn, nàng mới không cần sống qua những ngày như vậy.
Ngụy Lăng cười lạnh. Ông thực lý giải Triệu Minh Châu xem không lên chính là tú tài. Nàng là từ Anh quốc công phủ đi ra, nhãn giới bị dưỡng điêu, sợ là ngay cả cử nhân đều xem không được.
- "Minh Châu đã không đồng ý, nhưng ta có một biện pháp."
Ngụy Lăng chậm rì rì nói:
- "Hoàng thượng đăng cơ đã mãn hai năm, trữ cung trống không. Nếu là Minh Châu xem không được những phú quý bình thường. Ngươi xem phú quý tám ngày ở hoàng gia như thế nào?"
Ngụy lão phu nhân nghe xong phi thường kinh ngạc, phản ứng đầu tiên chính là không được.
- "Địa phương đó nàng như thế nào đi!"
Đầm rồng hang hổ, hơi vô ý một chút liền thi cốt không còn.
- "Có con ở đây, tự nhiên sẽ bảo vệ nàng."
Ngụy Lăng có ý đặt người bên người hoàng thượng. Dáng vẻ Triệu Minh Châu xinh đẹp, lại là lớn lên ở Anh quốc công phủ, là nhân tuyển rất tốt.
- "Cũng không nhất định sẽ được tuyển chọn… Trình lên danh thiếp hoàng thượng còn phải định đoạt. Nhưng con đã hỏi thăm qua, lần này một khi tên được lưu lại, sẽ ban thưởng vị phần Tuyển thị."
Ngụy lão phu nhân vẫn cảm thấy đây là đang hại Minh Châu, kiên quyết không đồng ý.
Minh Châu nghe xong lại trầm mặc.
Nàng nghĩ tới mẫu tử Ngụy di khinh thường mình.
Năm đó hoàng thượng tráng niên chính trực, bất quá mới ba mươi. Nàng nếu là có thể hầu hạ hoàng thượng, tương lai có cơ hội được lên vị trí rất cao, không sợ có người sẽ lại khinh thường nàng, hơn nữa lại là phú quý tám ngày. Kỳ ngộ này thật sự rất khó có được, còn có Ngụy Lăng nguyện ý hộ giá hộ tống mình.
Nếu mình đáp ứng, mình chính là từ Anh quốc công phủ đi ra. Ngụy Lăng về sau sẽ không không quản mình.
Minh Châu là rất muốn đáp ứng.
Ngụy Lăng nhìn ra được hai người do dự, vừa uống trà vừa cười.
Lại như thế nào? Trong tiềm thức của mẫu thân cảm thấy Minh Châu quan trọng hơn. Lần đó thời điểm Nghi Ninh thiếu chút nữa bị chỉ hôn, bà cũng không có không yên như vậy. Việc này ông đã lo lắng thật lâu, chính là tìm thời cơ thích hợp nói ra thôi.
Lúc này bên ngoài tiền viện có gã sai vặt truyền lời, nói La Thận Viễn muốn đến bái phỏng ông.
Thị lang con rể đến, Ngụy Lăng thế nào sẽ không gặp. Ông để cho hai người cân nhắc một phen, chính mình thay đổi kiện xiêm y đi tiền thính gặp La Thận Viễn.
Ông xa xa thấy được La Thận Viễn ở trong phòng khách uống trà.
Hôm nay hắn có chút bất đồng với ngày xưa. Có thể là do La Thận Viễn ở trước mặt ông luôn luôn biểu hiện tương đối ôn hòa, hiện tại cảm giác trên người hắn có loại sắc bén như đao phong, khí thế không hề thu liễm. Ngón tay đặt ở trên tay vịn gồng lên, ông nhớ được con rể vẫn là đoạn chưởng. Tay này kỳ thật thực thích hợp tập võ, bởi vì đánh người sẽ phi thường đau. Nhưng cố tình hắn là theo văn.
Ngụy Lăng không biết hắn vì sao mà đến, ho khan một tiếng hỏi:
- "Nữ hài nhi của ta không có cùng về với ngươi à?"
Nói xong liền xem xét bên ngoài.
Sau khi nữ nhi xuất giá trong phủ quạnh quẽ không ít. Khuê phòng ông tỉ mỉ bố trí cho nàng lại không có người ở, chỉ có lưu cho ông tiểu phượng đầu vẹt bị bệnh vi-rút, chuyên náo loạn, mà nàng nuôi dưỡng trước khi xuất giá kia. Thế nào không nóng giận, tiểu phượng đầu vẹt này cả ngày quái kêu, phiền thật là phiền… Ngụy Lăng quả thực muốn chụp chết nó.
Ngày đêm liền trông Nghi Ninh về nhà mẹ đẻ để nhìn xem, tốt nhất liền để cho nó ở thêm một tháng.
La Thận Viễn khe khẽ thở dài:
- "Lần này đến, đúng là cùng với ngài nói về chuyện của Nghi Ninh."
Hắn đem chuyện Nghi Ninh bị người bắt đi nói một lần.
Ngụy Lăng nghe xong mới dần dần nghiêm túc lại, tay niết tay vịn cắn răng nói:
- "Có biết là người phương nào không?"
Lại dám bắt cóc nữ nhi của ông! Xem Anh quốc công phủ của ông là không có người sao?
- "Lục Gia Học."
La Thận Viễn ngữ khí thực bình thản.
Ngụy Lăng thiếu chút nữa cho rằng chính mình nghe lầm hỏi:
- "Lục Gia Học… Ninh Viễn hầu gia?"
Ông phi thường kinh ngạc, làm sao có thể là Lục Gia Học!
- "Ngài cảm thấy còn có cái Lục Gia Học thứ hai?"
Ngụy Lăng khoát tay. Ông đã không suy nghĩ cẩn thận, Lục Gia Học bắt cóc Nghi Ninh để làm cái gì. Đối với địa vị của hắn mà nói, Nghi Ninh không có giá trị lợi dụng gì?
- "Vậy không được, ta phải đi tìm hắn nói chuyện mới được..."
Ngụy Lăng lúc này liền kêu cấp dưới vào.
- "Dù sao cũng phải hỏi rõ ràng là vì sao, rồi đón nàng trở về. Ở chỗ hắn mà truyền ra… người khác sẽ nói như thế nào?"
- "Ta nói cho ngài việc này, cũng là không nghĩ ngài hành động thiếu suy nghĩ."
Bàn tay La Thận Viễn nắm tay vịn nói:
- "Đối phó Lục Gia Học, ngài chỉ sợ cũng là thúc thủ vô sách*. Trên thực tế, ta hi vọng ngài không nên đi tìm hắn. Ta lần này đến… là muốn cầu xin ngài một sự kiện khác."
[P/s: Thúc thủ vô sách là bó tay]
- "Chiến dịch Bình Xa Bảo ngài hỏi ta muốn chiến công hay không. Lúc đó ta sợ bị liên lụy, nói ta không cần. Hiện tại… Ta hi vọng nhạc phụ đại nhân có thể thực hiện lời hứa."
Ngụy Lăng không biết trong hồ lô của La Thận Viễn bán thuốc gì? nhưng là phi thường nghi hoặc, thậm chí hoài nghi. Những nghi hoặc này như con kiến cắn ông.
La Thận Viễn kỳ thật thực không nghĩ liên lụy tới trong sự tình Từng Hoành. Hắn dù sao cũng là dựa vào Từng Hoành phát tài, hơn nữa sẽ bại lộ vòng giao hữu của hắn… Việc này đối với quan đồ của hắn là không có lợi. Tỷ như trong vòng luẩn quẩn ở Bảo Định, quan viên hoặc tiến sĩ có chút thanh danh ở Bảo Định đều dựa vào trao đổi trong vòng luẩn quẩn này. Cái vòng luẩn quẩn ở Bảo Định này thực sự giấu kín, cơ hồ ngoại nhân đều không biết.
Lục Gia Học đã bức hắn đến nước này, không còn cách nào.
Bằng không chờ Từng Ứng Khôn rơi vào tay Lục Gia Học, khẳng định sẽ vu oan giá hoạ hắn.
Ngụy Lăng đáp ứng sẽ không hành động thiếu suy nghĩ.
La Thận Viễn ly khai Anh quốc công phủ.
Chùa Đại Từ thực thanh tịnh. Đặc biệt sân mà người kia trụ, an tĩnh đến ngay cả tiếng chim kêu đều không có.
Chùa nằm cạnh con sông… Âm thanh chuông và khánh trôi giạt từ từ quanh quẩn ở trong mặt trời chiều ngã về vùng núi hướng tây. Đường lót đá trong sân đã được quét tước sạch sẽ.
- "Ngươi hôm nay thế nào đến."
Đạo Diễn chậm rãi mở mắt ra, ánh mắt của hắn cũng thực sắc bén, nhưng loại này là đối với hắn tĩnh tọa làm nổi bật.
La Thận Viễn từ trong hộp hương bên cạnh cầm lấy hương, thong thả bước vào phòng.
Hắn dâng hương Phật Tổ. Sắc trời bên ngoài tối sầm, nơi này khí trời hơi có chút ngưng trọng, lưu tinh dị thường trầm trọng.
Đạo Diễn mặc tăng bào, tay nắm một chuỗi phật châu. Hắn vẫn là giống một tăng nhân bình thường, tựa hồ không có gì đặc biệt. Giống như cũng không phải cái chiến thần bình định giặc phản loạn ở Phúc Kiến.
- "Cảm thấy chính mình nghiệp chướng nặng nề."
La Thận Viễn chăm chú nhìn lá vàng bên người Thích Ca Mâu Ni nói.
Năm đó thời điểm hắn ở chùa Đại Lý, cơ hồ mỗi ngày đều phải đến dâng hương. Bởi vì trên tay hắn máu tươi nhiều đến mức không rõ.
Đạo Diễn bảo tiểu đồng nấu trà, chỉ vào cái kháng nói hắn ngồi xếp bằng:
- "Sư phụ năm đó chỉ trụ lại ở Bảo Định mấy ngày, đã thu đệ làm đồ đệ. Sư phụ nói đệ thiên tư thông minh, ngày sau không thể khinh thường. Huynh vừa thấy liền cảm thấy đệ phiền toái. Dù sao đệ vừa tới sư phụ liền khiến người làm làm thịt gà của huynh cho đệ ăn, cho đệ bồi bổ. Chính là chúng ta học phái chu học, đệ thật sự là người duy nhất nhập thế, huynh cũng muốn thời thời khắc khắc đề điểm đệ."
La Thận Viễn chính là trầm mặc. Trong phòng trong lò lửa hàng năm đều có than, là dùng để nấu nước. Ấm áp dễ chịu so sánh với cuồng phong bên ngoài ôn nhu ấm áp.
Gió lại bắt đầu thổi lên bên ngoài tấm bình phong.
************
......
- -----oOo------