Nghi Ninh thấy Ngụy Lăng rời đi, thở hắt ra, bảo Trân Châu dùng bồn đồng mang nước lạnh đến rửa tay.
Nàng ngẩng đầu nhìn bóng cây cổ thụ nồng đậm bạch quả trong viện, kết quả Lâm Mậu là tới làm gì...
Nàng cảm giác Ngụy Lăng nói chuyện muốn nói lại thôi. Nàng nghĩ nghĩ, phái cái nha đầu đi tiền viện tìm hiểu.
Một lát nha đầu trở về nói với nàng:
- "Lâm biểu thiếu gia cùng Quốc công gia ở tiền thính uống rượu, cho lui tất cả hạ nhân. Không biết là nói gì đó, nhưng Lâm biểu thiếu gia vô cùng cao hứng liền đi trở về."
Cuối cùng còn nói:
- "Quốc công gia tặng hai bầu Thu Để Lộ cho Lâm biểu thiếu gia mang về, Lâm biểu thiếu gia tặng nhà chúng ta một đôi chim nhạn đấy!"
Hắn đưa chim nhạn tới làm cái gì? Chỉ có lúc nam nữ đính hôn là mới đưa đôi nhạn, so với song túc song phi.
Nhưng khi nhớ đến hắn còn đưa hạc cho Lâm Hải Như, Nghi Ninh lại thực lý giải, bởi vì Lâm Mậu đưa cái gì nàng đều lý giải. Nàng không lại hỏi đến, sai nha đầu đi tìm Đình ca nhi trở về, phải ăn trưa.
Đình ca nhi đi theo hai tiểu thư đồng bảy tám tuổi chơi thật cao hứng, thời điểm trở về mồ hôi đầy đầu, vạt áo rất bẩn.
Nghi Ninh không cho nó leo lên giường la hán, bảo Đồng ma ma dẫn nó đi tắm rửa sạch sẽ mới được.
Đình ca nhi bĩu môi đi rửa mặt chải đầu, một lát thùng thùng thùng chạy vào liền ghé sát vào trên người Nghi Ninh:
- "Tỷ tỷ, đệ muốn cùng Quý Phúc đi cưỡi ngựa!"
Quý Phúc chính là tiểu thư đồng của nó. Nghi Ninh ngại nó giống như cái tiểu hỏa lò, đẩy nó ra, nói:
- "Kêu hộ vệ coi chừng đệ, đến vòng quanh núi giả ở hậu viện cưỡi đi."
Đình ca nhi chính là muốn kề cận nàng, trên người nàng mát mát rất thoải mái mà.
Nghi Ninh trừng mắt liếc nó một cái, nó chỉ có thể bò lại ngồi đàng hoàng, chống cằm nói:
- "Trong nhà không rộng lắm chạy không thích, thời điểm đệ ở Vệ Sở, địa phương phi ngựa là một bãi cỏ rất lớn."
Nó dùng tay so sánh với cái địa phương lớn, cười hì hì nói,
- "Tỷ tỷ, tỷ không biết cưỡi ngựa, về sau đệ trưởng thành mang tỷ đi cưỡi ngựa!"
Nghi Ninh cho nó thêm bát canh móng giò:
- "Tốt! Vậy cũng phải chờ đệ trưởng thành rồi nói sau."
Đình ca nhi ăn cơm trưa lại đi ra ngoài, Nghi Ninh kêu hộ vệ vào, phân phó riêng, không cho mang theo tiểu thế tử ra bên ngoài cưỡi ngựa. Bằng không nó ở trước mặt mình đáp ứng đàng hoàng, tại trước hạ nhân lại ra lệnh giống như một tiểu bá vương, hộ vệ lại không dám làm ngược lại ý của nó.
Nhưng Đình ca nhi càng ngày càng lớn, cá tính lại càng giống Ngụy Lăng, trừ bỏ Ngụy Lăng không có người quản được nó.
Nghi Ninh định ngủ thêm một lát mới thức dậy, còn phải đi gặp quản sự.
Kết quả nàng vừa ngủ, Tùng Chi đến bẩm báo Trình Lang tới, đang ở trên hành lang bên ngoài Gian Tây Thứ đợi nàng.
Nghi Ninh đi Gian Tây Thứ, vừa vặn nhìn thấy hắn đang nói chuyện với Đình ca nhi, Phượng đầu vẹt tại dưới hiên nhà trong hành lang nghiêng đầu nhìn hắn, lại kêu "A Lang, A Lang", giống như đã nhận ra Trình Lang.
Trình Lang bắt vẹt từ trên giá xuống, vẹt cuối thấp đầu, một bộ dáng muốn hắn sờ chính mình.
Đình ca nhi bất mãn nói:
- "Đệ dạy nó thật lâu, nó đều không chịu kêu tên của đệ!"
Trình Lang liền cho phượng đầu vẹt đậu trên tay, từ trên bàn nhỏ cầm hạt kê lên đút cho nó ăn. Không chút để ý cười nói:
- "Đệ cho nó ăn là được."
Nghi Ninh đứng ở cửa nhìn một lát, mới đi qua:
- "Trình biểu ca, huynh thế nào lại tới?"
Trình Lang liền đưa phượng đầu vẹt cho Đình ca nhi, để nó mang đi chơi. Hắn cùng Nghi Ninh vào Gian Tây Thứ nói chuyện.
- "Hôm qua trên cung yến xảy ra chuyện như vậy, ta tự nhiên muốn đến xem ngài."
Âm thanh Trình Lang thoáng trầm chút, mang theo một tia kỳ dị quạnh quẽ,
- "Nguyên nhân của ngày hôm qua là ở trên người Lục Gia Học, hoàng hậu muốn lấy lòng hắn, ngài lại là nghĩa nữ của hắn. Bà liền muốn cầu xin cho ngài làm trắc phi cho Tam hoàng tử, để cho Lục Gia Học duy trì Tam hoàng tử kế thừa đại thống..."
Lựa chọn một người tay cầm trọng binh có bao nhiêu trọng yếu, không nói Nghi Ninh cũng biết.
Khóe miệng nàng xẹt qua một tia tươi cười không nề hà:
- "Thế sự khó liệu."
Nàng không khỏi nghĩ đến sắc mặt lãnh đạm của Lục Gia Học. Ở trước mặt trượng phu kiếp trước, nàng còn bị tứ hôn cùng người khác, còn là vì người khác muốn lấy lòng hắn.
Kiếp trước bị hắn lừa làm hại còn chưa đủ, bây giờ còn vì hắn mà lâm vào bên trong khúc mắc, thân bất do kỷ.
Thời điểm Nghi Ninh ngẩng đầu, đột nhiên phát hiện Trình Lang đang nhìn mình.
Ánh mặt trời bên ngoài bình phong ánh lên khuôn mặt tao nhã lịch sự tuấn dật của hắn, trên người áo vải mịn nguyệt bạch. Ngón tay hắn hơi hơi nắm lấy mép bàn, lại bị Nghi Ninh phát hiện. Hắn mới thản nhiên dời đi, nói:
- "Ngày mai khi lên triều, ta sắp sửa điều nhiệm Thiêm đốc ngự sử Đô Sát Viện."
Thiêm đốc ngự sử là ngôn quan chính tứ phẩm!
- "Ta nhiệm chức vụ này không tính cái gì."
Trình Lang cười cười, ngữ khí không nhanh không chậm nói,
- "Vị tam ca kia của ngài lại lợi hại, hắn hẳn là sẽ thăng nhiệm Công Bộ thị lang, được Từ Vị nỗ lực bảo vệ, lại có công lao vụ lũ lụt ở Chiết Giang, vị trí này nắm chắc."
- "Thiêm đốc ngự sử còn không tính cái gì, người khác chỉ sợ nghĩ cũng không dám nghĩ."
Nghi Ninh cười lắc lắc đầu, Thiêm đốc ngự sử ở trong Đô Sát Viện chưởng quản quan viên duy trì trật tự, đã là tay cầm quyền thế.
Khi nàng cúi đầu lại nhất thời thất thần, cầm kéo cắt chỉ hơi không chú ý liền cắt đầu ngón tay.
Đầu kéo kia nhọn thập phần sắc bén. Ngón tay đau xót, rất nhanh máu liền chảy ra.
- "Như thế nào?"
Trình Lang nhíu mày, đi đến bên người nàng, nửa ngồi xổm xuống bắt lấy tay nàng, thấy máu chảy ra từ cái lỗ có chút sâu, liền bất đắc dĩ nói.
- "Thế nào làm bị thương như vậy..."
Nghi Ninh bị Trình Lang cầm lấy tay vẫn là không được tự nhiên, dù sao hắn đã trưởng thành, không còn là một tiểu Trình Lang kia nữa. Cố tình hắn lại thân cận chính mình, không thể cự tuyệt:
- "Vô phương, vết thương thật sự nhỏ, chính là rách da một chút mà thôi."
Nàng dùng sức kéo, muốn rút tay lại, nhưng là không có nhúc nhích.
Trình Lang ngẩng đầu nhìn nàng, thân thể bé bỏng của nàng dựa vào nghênh chẩm, màu da trong trắng lộ hồng. Cổ tay nàng quá nhỏ. Nắm một cái liền có thể cầm chặt, hơi dùng một chút lực nàng muốn tránh đều tránh không được.
Trong lòng hắn không khỏi rục rịch, trước kia trong mộng, hắn đã là một nam tử cao lớn trưởng thành, Nghi Ninh vẫn là bộ dáng bé bỏng như vậy. Hắn chính là như vậy thân cận áp lên hôn nàng. Nhìn thấy nàng ở dưới thân chính mình căm tức nhìn mình, hắn liền trìu mến nâng mặt nàng an ủi nói:
- "Đừng sợ, đừng sợ. Ta là A Lang mà… tiểu A Lang của nàng mà..."
Tuy rằng đó chính là cảnh tượng trong mơ của hắn.
Rốt cục Nghi Ninh cũng rút được tay trở về, sai nha hoàn đi lấy băng gạc vào. Nàng lau đi máu trên ngón tay, lấy băng gạc quấn quanh một vòng coi như xong, nàng chính là lười băng bó, huống chi vết thương vốn cũng không quá nặng.
Trình Lang liền đi lại tìm ra rượu thuốc rửa vết thương cho nàng, lại một lần nữa băng lại, lại nói:
- "Ta nhớ được có một lần ta bị người từ trên bậc thềm đẩy xuống, té bị thương đầu gối. Ngài cảm thấy ta khóc rất thảm không có khí khái nam tử, không muốn để ý tới ta, liền ném ta đến chỗ Nhị nãi nãi, vẫn là ta khóc trở về tìm ngài..."
Nghi Ninh nghe hắn nhắc tới chuyện khi hắn còn nhỏ, cười nói:
- "Ta khi đó cũng không biết ngươi là bị người đẩy xuống. Nhớ được là tôn tử béo của nhà Nhị nãi nãi ngươi đã đẩy ngươi, hình như là kêu Thụy ca nhi, hắn hiện tại đã lớn cùng ngươi không sai biệt lắm chứ?"
- "Không có, hắn đã chết từ sớm." Trình Lang nhẹ nhàng bâng quơ nói, "Năm đó lúc hắn mười hai tuổi cùng vài thiếu gia thế gia đi Hương Sơn, từ trên bậc thềm ngã xuống, té bị thương, lúc nâng trở về miệng không ngừng ói ra máu... Sau đó không sống nổi."
Nghi Ninh nao nao. ‘Khéo như vậy... Là ngã chết à?’
Trình Lang rốt cục đã băng kỹ càng cho nàng. Hắn uống một ngụm nước nói:
- "Lục Gia Học đã rời khỏi kinh thành, chuyện còn lại của hắn chỉ có ta đi làm. Ta ngày mai lại đến thăm ngài."
Nghi Ninh uống một ngụm trà trong chén nhỏ ở trên bàn con, rồi sai đại nha hoàn đưa hắn đi ra ngoài.
Nghi Ninh nhìn miệng chén trà trầm tư một lát... ‘Tâm những người này so với người bình thường đều ngoan độc hơn, mình tự nhận chính mình làm không được. Bất quá Trình Lang ở trước mặt mình luôn luôn tôn kính, chuyện hồi nhỏ hắn giống như một điểm đều không có quên.’
Nàng từ trong khay đan một lần nữa lấy ra kim chỉ, đây là làm đai dùng để buộc đầu cho Ngụy lão phu nhân.
Trình Lang đến thăm Nghi Ninh, cũng thuận đường đi thỉnh an Ngụy lão phu nhân.
Vừa vặn Ngụy Lăng còn ở chỗ của Ngụy lão phu nhân, vừa hầu hạ lão phu nhân ngủ xong.
Ông cùng Trình Lang đi ra, trong đầu còn đang suy xét những lời nói vừa rồi của Ngụy lão phu nhân. Thời điểm lại nhìn thấy Trình Lang, trong lòng liền không tự chủ được tiếp tục nghĩ, kỳ thật Trình Lang cũng không sai, ít nhất bộ dạng tuấn tú —— với khuôn mặt kia của hắn, cô nương thích hắn không biết có bao nhiêu. Chính là hắn trước kia có chút hành vi phóng đãng, ai đến cũng không cự tuyệt, gần đây giống như chuyện phong lưu ít đi rất nhiều, đều không có nghe qua.
Ngụy Lăng nhãn tình sáng lên.
Nếu Nghi Ninh không biết gả cho ai, vậy gả cho Trình Lang cũng tốt mà! Dù sao có nhiều người như vậy muốn gả cho hắn, cô nương cả kinh thành đều mơ tưởng hắn, người này ngày gần đây khẳng định vừa mới thăng quan. Lại ở dưới mí mắt mình, hẳn là không dám có lỗi với Nghi Ninh. Nếu hắn nguyện ý thú Nghi Ninh, vậy Nghi Ninh sẽ không buồn lo vì phải gả thấp. Khẳng định là thuận lợi vui vẻ, làm cho người ta hâm mộ.
Ngụy Lăng kéo Trình Lang đi thư phòng nói chuyện, sai thị vệ canh giữ ở bên ngoài.
Sau khi Trình Lang ngồi xuống, nói:
- "Ngụy Lăng cữu cữu, ta còn có việc gấp phải đi làm, kết quả ngài có lời gì muốn nói thì hãy nói ngắn gọn."
Ngụy Lăng đi hai vòng ở phía sau án thư, đột nhiên hỏi:
- "Trình Lang, ngươi thấy Nghi Ninh như thế nào?"
Trình Lang nghe được lời ông nói hết hồn, trên mặt khóe miệng hơi nhếch đáp:
- "Nghi Ninh biểu muội... Tự nhiên không sai."
- "Ngươi cũng biết sự việc xảy ra hôm qua trong cung yến. Sự việc này rất khẩn cấp, cho nên ta tính toán tìm một mối hôn nhân cho Nghi Ninh..."
Ngụy Lăng dừng một chút,
- "Chính là hiện tại cũng chưa chọn được người thích hợp, ta chính là muốn hỏi ngươi một chút. Ngươi có nguyện ý cưới Nghi Ninh hay không? Ngươi, ta tự nhiên là tin được, mọi thứ đều thập phần xuất sắc, về sau khẳng định cũng có thể bảo hộ được nàng. Ngươi nếu như là nguyện ý, về sau đối đãi nàng thật tốt, không cần lại làm ra những chuyện như trước kia... Nghi Ninh liền cùng ngươi thành thân, ngươi xem coi thế nào?"
Trình Lang luôn luôn là cười đối với người khác, đây là mặt nạ hoàn mỹ của hắn, công tử tao nhã khiêm tốn.
Chính là sau khi nghe được lời Ngụy Lăng nói, hắn không khỏi đứng lên, vẻ khiếp sợ muốn giấu đều giấu không được, Ngụy Lăng thế nhưng muốn hắn cưới Nghi Ninh!
Ngụy Lăng cư nhiên có quyết định này!
Đúng vậy... Hắn thế nào lại không nghĩ tới. Hiện tại tình hình của Nghi Ninh nguy cơ rất lớn, thế tất phải lập tức định ra việc hôn nhân. Lúc này là cứu nàng bên trong nước lửa. Hắn... Vì sao không thể cưới nàng? Hắn là Thám hoa lang nổi danh trong kinh thành, người muốn gả cho hắn từ thành đông xếp đến thành tây, gia tộc hiển hách, còn lập tức sẽ nhậm chính tứ phẩm Thiêm đốc Ngự sử. Hắn đợi nhiều năm như vậy, si niệm nhiều năm như vậy.
Hiện tại nàng cơ hồ để lại cảm xúc mãnh liệt ở trong lòng hắn, chỉ cần quên đi tà niệm chân chính ở trong lòng mình, ai lại biết hắn đang nghĩ cái gì? Chỉ cần không để cho nàng phát hiện, sau khi cưới nàng lại chậm rãi từng bước một có được nàng, nói vậy nàng cũng sẽ không cự tuyệt.
Ai lại đón được, hắn hiện tại có thể quang minh chính đại ôm nàng vào trong lòng, đối với hắn mà nói kết quả là có ý nghĩa gì?
- "Ngươi không đồng ý..."
Cho dù Ngụy Lăng bá đạo, loại sự tình này ông cũng sẽ không ép buộc, ông cũng sẽ không thể bắt người khác đẩy vào phòng tân hôn.
Ông thấy Trình Lang không nói chuyện, liền nói,
- "Ngươi không đồng ý vậy thì quên đi."
- "Không phải!"
Trình Lang lập tức nói, hắn hít vào một hơi thật sâu, sau đó chậm rãi nở nụ cười, nói:
- "Ngụy Lăng cữu cữu, ta tự nhiên nguyện ý cưới nàng!"
Cầu còn không được.
************
......
- -----oOo------