Mục lục
Nhật Ký Dưỡng Thành Thừa Tướng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit + Beta: Đào Mai

Ngụy lão phu nhân mãi cho đến buổi tối mới biết được Đình ca nhi bị bệnh.

Tân khách còn chưa có rời đi, bà liền mang theo hạ nhân chạy tới, ngồi ở bên giường nắm tay Đình ca nhi, lại đau lòng lại tự trách.

May mắn Đình ca nhi đã không còn sốt, lang trung kiểm tra qua vô sự, khiến cho ma ma trước ôm đi trở về sắc thuốc.

Ngụy lão phu nhân giữ lại, bà nói với Ngụy Lăng:

- "... Lúc trước mẫu thân đã nói đưa Đình ca nhi tới để mẫu thân nuôi dưỡng, con nói sợ quấy nhiễu mẫu thân tu dưỡng. Chuyện như vậy xảy ra một hai lần thì thôi... Nếu lại xảy ra như vậy thế nào mới tốt! Không bằng ngày mai liền thu thập đồ đạc của Đình ca nhi, chuyển đến chỗ mẫu thân thôi. Đông Noãn các của mẫu thân còn có chỗ, vừa vặn Đình ca nhi có thể ở."

Ngụy Lăng đứng ở trước mặt bà nói:

- "Mẫu thân, ngài không cần sốt ruột. Con đã thương lượng qua với Nghi Ninh... Đình ca nhi chuyển đến ở cùng với Nghi Ninh, về sau để Nghi Ninh quản giáo nó."

Ngụy lão phu nhân có chút khiếp sợ.

Nghi Ninh vừa mới trở về Anh quốc công phủ có nữa tháng, vả lại nàng tuổi cũng không lớn.

- "Nghi Ninh đã đồng ý." Ngụy Lăng mặc kệ lão phu nhân nghĩ như thế nào, nói tiếp, “so với một đám nha đầu bà tử Nghi Ninh chiếu khán nó tốt hơn."

Đình ca nhi là chủ tử, nha hoàn ma ma như thế nào quản nó cũng không dám làm càn. Nhưng là Nghi Ninh liền không giống vậy, đệ đệ không nghe lời nàng có thể giáo huấn, đệ đệ sinh bệnh nàng có thể đau lòng. Việc này vú già đều không thể làm.

Ngụy Lăng nhớ tới thời điểm chính mình vừa bước vào, nhìn thấy bộ dáng Đình ca nhi nằm ở trong lòng Nghi Ninh. Ông cho tới bây giờ chưa được thấy qua đứa nhỏ này ỷ lại ai, nghĩ đến có thể là vì duyên cớ Nghi Ninh là tỷ tỷ ruột của nó.

Ngụy lão phu nhân liền ho khan một tiếng, nghe ngữ khí này của nhi tử tựa hồ sợ bà phản đối vậy. Nhưng chỉ cần là có đạo lý, bà làm sao có thể phản đối đây.

Bà vẫy tay gọi Nghi Ninh đến bên cạnh bà, ôn nhu hỏi nàng:

- "Nghi Ninh, con thật sự nguyện ý chăm sóc đệ đệ, không sợ nó nghịch ngợm gây sự?"

Nghi Ninh liền nói:

- "Đứa nhỏ gây sự cũng không ngại, con hồi nhỏ cũng nghịch ngợm gây sự. Để tổ mẫu trước kia giáo dưỡng, người rất yêu thương con, con dần dần liền minh bạch lí lẽ."

Ngụy lão phu nhân đây là lần đầu tiên nghe Nghi Ninh nhắc tới La lão thái thái, bà cười cười nói:

- "Tổ mẫu cũng là nghe nói qua tổ mẫu trước kia của con, bà là Từ thị Bảo Định, năm đó lúc nhỏ có chút danh khí. Bà ta giáo dưỡng con rất tốt, nếu có thể tự mình đi gặp, tổ mẫu còn phải cảm tạ bà ta mới được."

Nghi Ninh nghe Ngụy lão phu nhân nhắc tới La lão thái thái, trong lòng hơi hơi buồn. Nàng thấp giọng nói:

- "Lúc con mười tuổi, tổ mẫu La gia đã giá hạc quy tiên."

Ngụy lão phu nhân ngẩn người, bà không biết thời điểm Nghi Ninh nhỏ như vậy, những người nuôi lớn nàng liền không còn.

Lúc bà đang muốn nói với Nghi Ninh, Nghi Ninh đã xoay người phân phó nha hoàn đổi chén trà nóng cho bà.

Một lát Triệu Minh Châu cũng biết tin tức, vội vàng từ sơn phòng đi tới. Triệu Minh Châu vốn là thấy được Trình Lang, muốn nói với hắn mấy câu, nhưng khi đuổi theo đi ra ngoài lại không thấy Trình Lang, ngược lại chơi đùa cùng tiểu thư Định Dương bá gia.

Chờ đến thời điểm nàng biết Đình ca nhi sinh bệnh đã quá muộn.

Nàng vội vàng hành lễ với Ngụy Lăng cùng Ngụy lão phu nhân.

Ngụy Lăng chính là thản nhiên ừ một tiếng, Ngụy lão phu nhân trách cứ nàng:

- "Tâm tính con cũng quá giống một tiểu hài, cô nương đều đã lớn như vậy, thế nào cũng nên biết chuyện một chút! Còn để hạ nhân tìm không ra."

Triệu Minh Châu hôm nay bị người nói những lời trước đó, vốn đã ủy khuất, nay Ngụy lão phu nhân lại nói nàng ta, nước mắt ngay tại trong vành mắt đảo quanh.

Ngụy lão phu nhân nhìn nàng ủy khuất, lại than dài một tiếng.

Triệu Minh Châu này rõ ràng là phải làm tỷ tỷ, trong nhà phải thành thục biết chuyện một chút. Ngược lại để bà nuôi dưỡng thành nũng nịu, chịu không nổi một chút ủy khuất.

Ngụy lão phu nhân giơ tay, Triệu Minh Châu vội vàng đở bà đứng lên. Ngụy lão phu nhân bắt đầu đi:

- "Đình ca nhi về sau sẽ chuyển đến chỗ Nghi Ninh ở, ngươi nhớ đệ đệ, liền đến nơi này của Nghi Ninh gặp nó."

Triệu Minh Châu nghe Ngụy lão phu nhân nói vậy, liền biết bà không còn trách cứ mình. Nàng cười nói:

- "Con nhất định sẽ đến thăm đệ đệ, miễn cho hắn ở trong này nhàm chán, không có người cùng chơi!"

Ngụy lão phu nhân phải đi về, Triệu Minh Châu theo sau lưng bà đi ra khỏi sân Nghi Ninh. Nàng vừa ra tới cửa, lại nhìn thấy La Nghi Ninh lãnh đạm lườm mình liếc mắt một cái.

Triệu Minh Châu không thích La Nghi Ninh, nếu là có người đột nhiên trở về không lý do cướp đi tất cả của ngươi, ngươi cũng sẽ không thích nàng ta. Nàng đương nhiên biết La Nghi Ninh cũng sẽ không thích mình.

Nhưng nàng cũng là lần đầu tiên nhìn thấy La Nghi Ninh đối với mình biểu hiện ra loại cảm xúc lãnh đạm này.

Nàng nhớ tới thời điểm ban ngày ở phòng khách nghe được lời nói đó, tay trong tay áo hơi hơi nắm chặt.

Cho dù La Nghi Ninh trở về thì đã có sao... Mình có Ngụy lão phu nhân sủng ái, thậm chí có Trình Lang làm vị hôn phu. Mình ở trong phủ nhận đãi ngộ, lại có người nào, chỗ nào so với La Nghi Ninh kém hơn?

Triệu Minh Châu từ nhỏ tự coi mình thật sự trở thành tiểu thư chân chính của Anh quốc công phủ, nhận đãi ngộ như vậy, nàng sớm đã thành thói quen.

Ngụy Lăng lại thấy nữ hài nhi của mình trầm mặc không nói chuyện, nhớ tới nàng bận việc cả buổi, bữa tối đều không có ăn. Liền gọi người truyền lệnh.

Nghi Ninh vừa rồi còn cảm thấy đói, hiện tại đói quá mức giải quyết xong không còn khẩu vị. Ăn mấy miếng cơm lại không còn muốn ăn nữa, Ngụy Lăng thấy nàng chỉ ăn mấy miếng, lấy bát của nàng qua nói:

- "Con đây là khẩu vị của mèo à! Ăn mấy miếng lại không ăn. Cũng không được như vậy, phải ăn nhiều một chút."

Nghi Ninh có vẻ không có tinh thần, chỉ có thể miễn cưỡng uống nữa bát canh Ngụy Lăng mút cho mình, lại không chịu ăn nữa.

Ngụy Lăng nhìn thân mình Nghi Ninh nhỏ bé gầy yếu liền thở dài, ông bắt đầu lo lắng sức ăn của nữ hài nhi.

Ông biết nữ quyến trong kinh thành lưu hành eo nhỏ dương liễu, nhưng Nghi Ninh cũng không thể như vậy, nên có chút thịt mới tốt. Nếu nàng đã đến Anh quốc công phủ, ngược lại bị ông nuôi dưỡng gầy đi nên làm cái gì bây giờ.

Ngụy Lăng quyết định khi trở về sẽ phân phó hạ nhân ở phòng bếp, mỗi ngày thay đổi nấu nhiều loại thức ăn, làm cho Nghi Ninh bớt chút xanh xao.

Chờ sau khi Anh quốc công đi rồi, Nghi Ninh mới bảo Trân Châu đi thu thập Tây sương phòng để cho Đình ca nhi ở.

Nàng dựa vào song cửa sổ, nhìn tuyết lớn không ngừng rơi xuống ở bên ngoài tấm bình phong, đột nhiên có chút nhớ Lâm Hải Như cùng tam ca.

Nay hài nhi Lâm Hải Như cũng đã được sinh ra, cũng không biết là nam hay là nữ...

Tam ca nói sẽ đến kinh thành đi thi, không biết hắn khi nào thì có thể đến. [  Mình chỉ đăng truyện này trên audiotruyendaomai.com và Wattpad DaoMai161 mong các bạn truy cập tại 2 nơi này để mình có động lực tiếp tục edit... ]

Tuyết rơi như lông ngỗng bay mãi cho đến ngày kế đều không có ngừng.

Kinh thành tuyết đọng thật dầy, có chỗ bước vào một bước tuyết liền ngập quá gối.

Liền tính là chỗ chợ phồn hoa nhất kinh đô, tiếng người ồn ào, tuyết cũng không nhỏ bao nhiêu, xe ngựa chạy qua để lại vết bánh xe thật sâu.

Một chiếc xe ngựa dừng ở cửa Hàn Lâm viện thị đọc học sĩ Tôn đại nhân, tuyết rơi lả tả không ngừng.

Một gã sai vặt mập mạp mặc áo bông mở ra cửa phủ, để chiếc xe ngựa này vào trong phủ.

Tôn đại nhân nhận được thư, sáng sớm đã chờ ở trong phòng tiếp khách. Đợi nhìn thấy người thanh niên khoác một cái áo choàng màu xanh, cao lớn gầy yếu mà trầm mặc đi vào, ông mới mỉm cười nghênh đón hắn.

Bảo hạ nhân mang đến một bầu rượu, người thanh niên hành lễ với ông, Tôn đại nhân vội vàng dìu hắn đứng lên:

- "... Ngươi lần này tới kinh đi thi, về sau tất yếu sẽ bái các lão làm sư. Như vậy không thể!"

Người thanh niên gầy yếu này chính là đạm bạc cười nói:

- "Đại nhân cất nhắc, Thận Viễn không có công danh trong người, không thể tự cao tự đại."

Tôn đại nhân vẫn là được La Thận Viễn hành lễ, sau đó cùng hắn ngồi xuống, hỏi:

- "Ta nghĩ đến ngươi năm sau mới tới, không nghĩ ngươi nhưng là lại đến trước thời gian. Vậy cũng tốt, triều đình đang rung chuyển không thôi, Định quốc công ủng hộ Đại hoàng tử đối với ta rất chèn ép, ít nhiều có lão sư Đại hoàng tử Lưu các lão ở giữa chu toàn. Ông ta tuy là lão sư Đại hoàng tử, lại thật là một người lương thiện."

Nay trong cung Minh Thái Tử mới là chính thống, cố tình hoàng thượng phá lệ sủng ái mẹ đẻ Đại hoàng tử Thục quý phi, đối Đông cung thái tử không có nửa phần tình cảm. Vài lần dục phế thái tử lập đại hoàng tử, đều bị quần thần ngăn trở, nói sẽ làm cho tổ chế bất hòa. Bởi vậy những quan viên can gián hoàng thượng đều bị biếm truất, không dưới ba đến mười người, Tôn Giới từng làm qua lão sư của thái tử, tự nhiên cũng là ủng hộ thái tử.

La Thận Viễn nói:

- "Ta nghe nói ông ta cùng với ngài chính kiến bất hòa, lúc ngài làm biên tu từng đã làm lỗi, còn từng phạt ngài chép sách."

- "Ông ta tuy rằng cùng ta bất hòa, nhưng cũng chưa bao giờ bởi vậy khó xử ta." Tôn đại nhân cười nói, "Ta khi đó tuổi trẻ không hiểu chuyện, còn từng cùng ông ta già mồm."

Tôn đại nhân nói xong liền không đề cập đến việc này, mà lại nói:

- "Không nói đến cái này, trước đón gió tẩy trần cho ngươi mới đúng!"

Dứt lời lại bảo gã sai vặt chuẩn bị ngọ thiện cho La Thận Viễn, La Thận Viễn an vị ở trong phòng khách uống trà.

Vừa buông chén trà, liền nghe được có tiếng bước chân dần dần tới gần.

Hắn ngẩng đầu, nhìn thấy một thân ảnh mạn diệu đứng ở cửa. Nữ tử này thanh lệ xinh đẹp tuyệt trần, mặc một bộ áo màu xanh đoạn tương đàn, trên búi tóc như mây cài trâm thanh ngọc. có vài nha hoàn đi theo phía sau.

Lúc nàng ta nhìn thấy  La Thận Viễn sắc mặt ửng đỏ, ngữ khí có vài phần che giấu không được vui mừng, hành lễ với hắn nói:

- "Thận Viễn ca ca, ca ca thế nào đã trở lại!"

Như cảm thấy tự bản thân có chút quá nóng vội, nàng lại lập tức ôn nhu giải thích nói:

- "Muội không phải cố tình đến gặp ca ca... Muội là đến tìm phụ thân."

- "Ta biết."

La Thận Viễn chính là cười nhẹ, cũng không có vạch trần lời của nàng.

Nàng vội vã chạy đến, Tôn đại nhân lại trùng hợp đi ra ngoài. Hắn không cần đoán đều biết Tôn Tòng Uyển muốn làm cái gì.

Năm đó thời điểm hắn ở trong phủ Tôn đại nhân, từng bị Tôn đại nhân mệnh dạy học Tôn Tòng Uyển, ở trong phòng khách của Tôn tiểu thư kéo một cái mành, hai người đều nhìn không thấy đối phương.

Tôn Tòng Uyển so với hắn nhỏ hơn một tuổi, khi đó liền đối hắn có tâm tư khác.

La Thận Viễn thấy rõ nhân tâm, tuy rằng biết nhưng là chưa từng vạch trần. Chính là làm cái gì đều không có, tiếp tục dạy học cho nàng.

Tôn Tòng Uyển nghe xong lời hắn nói trong lòng lại khẩn trương, lại nhìn người này như trước như trong trí nhớ của mình, mặt mày sơ lãng, tuấn nhã mà trầm ổn.

Tôn Tòng Uyển cuối đầu nói đều không nói một câu nên lời. Nàng nhớ tới phụ thân đã từng nói với nàng:

"... Con thích Thận Viễn không còn gì tốt hơn, phụ thân cũng là thưởng thức hắn. Chỉ sợ hắn một ngày nào đó tên đề bảng vàng, người muốn cùng hắn kết thân nhiều đến là, đến lúc đó người ta liền vị tất để ý con và ta. Vạn hạnh Thành Chương cũng đã hồi âm cho phụ thân, nói chỉ cần Thận Viễn một ngày tên đề bảng vàng, liền cùng nhà chúng ta kết thân."

Tôn Tòng Uyển lúc đó còn thực ngượng ngùng, Tôn đại nhân thấy được cười ha ha, Tôn Tòng Uyển cũng mím môi cười rộ lên.

Nàng đương nhiên là thích hắn, thời điểm hắn tới dạy học cho mình chỉ mang theo sách, bộ dạng đẹp như vậy, lại trầm mặc ít lời. Người cùng tuổi với hắn đều không có trầm ổn như hắn, nhưng lúc hắn thản nhiên nhìn mình, ánh mắt sâu thẳm như vậy, rõ ràng có thể làm tâm và mặt mình đều đỏ hồng.

Hiện tại nàng nhìn thấy hắn cảm giác càng không giống, chắc là cách đã nhiều năm, cảm thấy hắn lại càng trầm ổn một chút, thậm chí cảm thấy dáng người hắn càng cao lớn một chút. Trong lòng nàng ẩn ẩn chờ mong có thể gặp hắn một lần.

Tôn đại nhân lúc này vừa vặn từ bên ngoài đi vào, nhìn thấy nữ hài nhi của mình đứng ở cửa, ngày thường đoan trang hiền thục hiện tại hoàn toàn là tư thái tiểu nữ nhi. Ông âm thầm bật cười, nói với La Thận Viễn:

- "Thận Viễn, Tòng Uyển mấy ngày hôm trước ra một câu đối tinh xảo, ta cũng không đối lại được. Nay ngươi đã đến rồi, không bằng bảo nàng nói cho ngươi nghe, xem có thể đối được hay không?"

La Thận Viễn nghe xong cúi đầu cười, đứng lên vững vàng nói:

- "Vậy Tòng Uyển muội muội nói đi, ta tạm thời thử xem."

Tôn Tòng Uyển nhìn hắn dáng người cao lớn hơn nàng rất nhiều, đứng chấp tay sau lưng, nghiêm cẩn nhìn mình, liền nói:

- "Là tiểu nữ mấy ngày trước đi Giang Lâu chứng kiến, cảm thấy hứng thú mà nghĩ ra. Thỉnh Thận Viễn ca ca nghe."

Nàng lấy lại bình tĩnh, đi lên phía trước vài bước nhẹ giọng nói,

- "Vọng giang lâu, vọng giang lưu, vọng giang dưới lầu vọng giang lưu, giang lâu thiên cổ, giang lưu thiên cổ."

Tôn tiểu thư có tài đã nổi tiếng, tuy rằng ở bên trong Tôn đại nhân cũng có vài phần nói giỡn, nhưng thật là có chút tài hoa.

La Thận Viễn nghe xong thoáng nghĩ liền có chủ ý.

- "La mỗ liền bêu xấu."

Dứt lời một chút nói:

- "Ấn nguyệt tỉnh, ấn Nguyệt Ảnh, ấn nguyệt trong giếng ấn Nguyệt Ảnh, nguyệt tỉnh vạn năm, Nguyệt Ảnh vạn năm."

Tôn Tòng Uyển nhìn ánh mắt của hắn nhu hòa giống nước. Đích xác không hổ là thiếu niên thành danh Giải Nguyên lang!

Chờ lúc La Thận Viễn rốt cục theo Tôn đại nhân từ nơi này đi ra, sắc trời đã tối.

Hắn lên xe ngựa, hộ vệ đi theo hắn lập tức đưa cho hắn một phong thư:

- "... Tam thiếu gia, đến từ phủ quốc công."

La Thận Viễn trên mặt ý cười ôn hòa đã không thấy, hắn ừ một tiếng, ý bảo xa phu có thể đi.

Hắn mở thư ra, mặt không biểu cảm xem xong, sau đó lại chậm rãi gấp lại.

Sau khi xem xong hộ vệ đưa nến lại, La Thận Viễn liền đốt phong thư. Sau đó nói:

- "Thư đưa đi Anh quốc công phủ đều không vào được à?

Hộ vệ khó xử nói:

- "Anh quốc công không cho thư của La gia đưa vào… Chúng tiểu nhân cũng không có cách nào, chỉ cần là đồ muốn đưa đến trên tay tiểu thư, đều là phải được Anh quốc công xem xét. Anh quốc công phủ cũng không phải phủ đệ tầm thường, nhân thủ cũng chen vào không lọt."

La Thận Viễn nói:

- "Quên đi. Không cần đưa tin bên đó."

Dù sao Nghi Ninh cũng nhận không được, biết nàng ở bên trong sống tốt coi như là được.

Hộ vệ do dự hỏi:

- "Ngài không muốn tới gặp Thất tiểu thư sao... Ta cho rằng ngài đến sớm như vậy là muốn thăm Thất tiểu thư."

La Thận Viễn nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe vậy mới nói:

- "Hiện tại không đi."

Nghi Ninh là hắn nuôi lớn, từ một tiểu nha đầu dưỡng thành một thiếu nữ. Hắn lại dần dần đối nàng có chút tâm tư khác. Phải nói muốn đến gặp nàng tự nhiên là muốn, là sợ nàng ở Anh quốc công phủ bị người khi dễ, lại sợ nàng ở Anh quốc công phủ sống rất tốt, để nàng liền sẽ quên tam ca từ nhỏ bồi tiếp bản thân nàng... Nhưng bây giờ còn không phải thời điểm.

Đến nhà ở trong kinh thành, đã có hạ nhân thu thập xong tất cả đồ đạc. La Thận Viễn vừa mới tiến vào chính đường, đã có hạ nhân đi lại nói:

- "... Nhị phu nhân gửi thư tới, nói ngài đưa đồ đến cho thất tiểu thư. Phu nhân đã phái người đưa tới."

Lâm Hải Như vừa sinh ra một tiểu thiếu gia, La gia cao thấp đều thập phần cao hứng.

Chỉ có Kiều di nương, thời điểm nghe nói trưởng tử được sinh ra, đứng dưới hành lang gấp khúc thật lâu không hồi thần, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.

Lâm Hải Như bảo hắn suốt ngày đêm viết thư đưa đi cho Nghi Ninh.

La Thận Viễn trong lòng biết rõ, những phong thư này chỉ sợ là dừng ở trong tay Ngụy Lăng. Nhưng xem Lâm Hải Như vui sướng như vậy, hắn vẫn là viết thư gửi đi.

Hiện tại bà ta lại phái người tặng đồ vật tới. Bà hẳn là cũng là thật sự nhớ Nghi Ninh.

La Thận Viễn thản nhiên nói:

- "Đã biết."

Hắn ở trong chính đường lẳng lặng viết thư cho La Thành Chương, trong lúc nhất thời trong phòng cũng không có tiếng vang khác.  [ Mình chỉ đăng truyện này trên audiotruyendaomai.com và Wattpad DaoMai161 mong các bạn truy cập tại 2 nơi này để mình có động lực tiếp tục edit... ]

Nghi Ninh trông thật lâu đều không có nhận được thư của La gia. Thậm chí không biết kế mẫu đã sinh là nam hay nữ, mẫu tử bình an hay không.

Mắt thấy tháng mười hai mỗi ngày một tới gần, rất nhanh sẽ mừng năm mới.

Nàng quên tính toán, nếu sinh đủ tháng ngày đứa nhỏ cũng đã lớn được hai tháng.

Nàng thậm chí đã tới chỗ quản sự xác nhận, thật là không có thư đưa tới.

Đình ca nhi chuyển đến ở chỗ nàng, nhưng là náo nhiệt không ít.

Từ có một ngày giữa trưa, nàng dỗ Đình ca nhi ngủ, sau đó Đình ca nhi mỗi ngày ngủ trưa, đều phải mang chăn nhỏ đến chỗ Nghi Ninh ngủ.

Nghi Ninh bị nó quấn quýt có chút phiền, rõ ràng ở cách cửa ngăn cũng đặt một cái giường nhỏ cho nó. Đình ca nhi càng thêm được một tấc lại muốn tiến một thước, rõ ràng ngụ ngay tại chỗ Nghi Ninh, cùng nàng cùng ăn cùng ở, không chịu trở lại Tây sương phòng của chính mình nữa.

Nghi Ninh ám chỉ nó trở lại phòng của chính mình ngủ, nó liền đúng lý hợp tình nói:

- "Đệ vốn chính là ở nơi này! Đệ muốn ngủ nơi này."

Tiểu hài tử năm tuổi có tinh lực dồi dào cũng là rất đáng ghét. Nghi Ninh phủi tay không nghĩ để ý hắn, Đình ca nhi lại tha thiết mong chờ chạy đến trước mặt nàng.

Nếu nàng đang luyện chữ, nó tất nhiên ở bên mài mực, nếu nàng thêu thùa may vá, vậy nó liền đi qua quấy rối kim chỉ.

Nghi Ninh bắt lấy nó muốn đánh nó, nó lại dùng ánh mắt nai con nhìn nàng, lại vô tội lại quật cường.

Thậm chí có một lần ở thời điểm Nghi Ninh luyện chữ, Đình ca nhi làm rơi bể một bình hoa cao bằng pho tượng nữa người, nàng mới chuyển ra từ trong khố phòng. Nghi Ninh là chuẩn bị dùng để chưng một ít hoa mai vàng, cái này thật đúng là nổi giận, nàng nắm lấy Đình ca nhi đánh vài cái vào mông.

Đình ca nhi lần đầu tiên bị Nghi Ninh đánh đòn, nghẹn ngào thút thít khóc, Nghi Ninh hỏi nó thế nào lại làm bể bình hoa, nó hơn nửa ngày đều không nói chuyện.

Nghi Ninh mới hỏi nó:

- "Đệ có phải hay không muốn tỷ chơi với đệ? Cho nên mới làm bể bình hoa."

Muốn nàng chú ý tới nó.

Đình ca nhi qua một lát mới gật gật đầu.

Nghi Ninh dở khóc dở cười, Đình ca nhi vẫn là tâm tính của một tiểu hài nhi!

Nàng đành phải mang theo Đình ca nhi ở trong sân chơi. Nghi Ninh lúc còn rất nhỏ mang theo đệ đệ muội muội trong nhà do kế mẫu sinh, gả đi Ninh Viễn hầu phủ lại mang theo tiểu Trình Lang, coi như là thật sự thuần thục.

Trong viện còn chút tuyết đọng, Đình ca nhi muốn đấp người tuyết, Nghi Ninh liền tỏ vẻ:

- "Người tuyết có cái gì mà chơi."

Nàng bảo nha hoàn cầm chút cỏ bồ vi đến, thắt một con chuồn chuồn cho Đình ca nhi.

Đình ca nhi nhìn tay mảnh khảnh của nàng lay động lên xuống, một con chuồn chuồn dần dần hình thành, kinh ngạc mở to mắt.

Đình ca nhi thực sự coi chuồn chuồn này là bảo bối, bắt để vào trong rổ cho nó, không cho người khác chạm vào.

Triệu Minh Châu có một ngày tìm đến Đình ca nhi chơi, nhìn thấy nó ở bên cạnh Nghi Ninh.

Nghi Ninh muốn nó đọc sách, nó thất thần nhìn phong lan trồng ở bên cạnh, Nghi Ninh liền dùng thước gõ lên mu bàn tay nó. Đình ca nhi vuốt vuốt chỗ tay bị đau bĩu môi, nhưng không có chút để ý nói:

- "Tỷ đã đánh đệ ba lần... rồi."

Triệu Minh Châu cười có chút cứng ngắc, nàng vốn tưởng rằng Đình ca nhi là không thích La Nghi Ninh. Nàng đi qua nói:

- "Đình ca nhi, tỷ mang điểm tâm đến cho đệ."

Đình ca nhi gọi nàng một tiếng Minh Châu tỷ tỷ, sợ Nghi Ninh giáo huấn, lại quay đầu tiếp tục đọc sách.

Triệu Minh Châu ở tại Tây viện, Nghi Ninh ở tại Đông viện, ngày thường cũng không có gì lui tới.

Nghi Ninh chính là chỉ chỉ bàn nói:

- "Đặt ở chỗ kia đi, một lát muội cho đệ đệ ăn là được."

Triệu Minh Châu mới nói:

- "Đây là ngoại tổ mẫu bảo tỷ mang tới cho bọn muội, cũng có một phần của muội."

Nghi Ninh chính là mỉm cười, cũng không muốn cùng Minh Châu nhiều lời. Từ sau chuyện của Đình ca nhi, nàng cũng không thích Triệu Minh Châu.

Triệu Minh Châu ở nơi này ngồi một lát, ngay cả một ly trà đều không có uống, oán giận trở về Tây viện, nói cùng Ngụy lão phu nhân:

- "Nghi Ninh tuyệt không tôn kính con, nha hoàn trong phòng nàng đối với con cũng lạnh lùng..."

Ngụy lão phu nhân nghe xong liền nhìn Triệu Minh Châu, bà đột nhiên nhớ tới lúc trước khi nhi tử tức giận, từng nói qua với bà những lời này.

Kỳ thật Ngụy Lăng nói những lời này thực có đạo lý, Triệu Minh Châu vốn chính là gởi nuôi ở trong Anh quốc công phủ, cũng không phải thân sinh của Ngụy Lăng, có thể có được đãi ngộ như vậy đã không sai. Minh Châu nếu còn ngu muội như vậy, sẽ chỉ làm Ngụy Lăng càng thêm không thích nàng.

Bà muốn đề điểm Triệu Minh Châu, sau một lúc lâu mới từ từ nói:

- "Nghi Ninh là nữ nhi thân sinh của Anh Quốc công, con cũng chỉ là gởi nuôi ở chỗ ta, tại sao nàng phải tôn kính con."

Nghi Ninh nàng mới là tiểu thư trong phủ này, đối với Triệu Minh Châu thế nào là nàng định đoạt, người khác không thể xen vào.

Ngụy Lăng cũng sẽ không để cho người khác quản nàng.

Triệu Minh Châu thật sửng sốt, đây là lần đầu Ngụy lão phu nhân nói với nàng lời này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK