Một đêm này Ngụy Lăng không thế nào ngủ ngon. Ngày kế vừa hừng đông, ông đã ở trong sân luyện đao pháp một lát, toát ra chút mồ hôi mới thông thấu một chút. Tiếp lấy khăn gã sai vặt đưa qua lau trán, nhìn thấy mặt trời đã lên cao, Ngụy Lăng mới hỏi đến chuyện của triều đình:
- "Ta nghe nói, hoàng thượng đêm qua đã mệnh danh Lục đô đốc làm Tuyên Đại Tổng đốc?"
Hộ vệ đứng bên cạnh nói:
- "Thánh chỉ đã phát ra, đô đốc suốt đêm cấp tốc đi Sơn Tây, Hoàng thượng lần này hẳn là đối với chuyện gian tế nổi lên giận dữ! Bất quá... Đô đốc lần này thống lãnh quân sự Tuyên Đại cùng Sơn Tây, về sau chẳng phải là sẽ xen vào Tuyên phủ mà ngài quản hạt sao?"
- "Vậy thì cũng vô phương thôi. Lần trước chuyện của Nghi Ninh, cuối cùng vẫn là nhờ hắn nói vài câu, Hoàng thượng mới không tiếp tục truy vấn."
Ngụy Lăng trầm ngâm một chút nói:
- "Ta cũng cảm kích hắn vài phần, chờ thời điểm Nghi Ninh xuất giá, hắn nếu tìm ra gian tế đã trở lại, còn phải thỉnh hắn đến uống rượu mừng mới được! Dù sao Nghi Ninh cũng đã nhận hắn làm nghĩa phụ."
- "Quốc công gia nói đúng. Bất quá thuộc hạ xem ra, tổng binh Đại Đồng Từng Ứng Khôn phòng thủ Đại Đồng mười năm, thủ hạ đều thập phần có tính bài ngoại, đô đốc vị tất có thể tìm ra gian tế..."
Ngụy Lăng nghe xong liền ha ha cười:
- "Từng Ứng Khôn làm sao dám ở trước mặt Lục Gia Học ra vẻ, thời điểm Lục Gia Học ở sa trường kiến công lập nghiệp, hắn còn không biết ở trong cái Vệ Sở nào mà dọc bùn đấy!"
Ngụy Lăng vỗ vỗ vai hộ vệ, nghĩ rằng đều là nghé con mới sinh không sợ hổ, năm đó lúc Lục Gia Học thống lĩnh thiên quân vạn mã đối chiến Thát Đát, bọn họ là không thấy được, quả thực chính là uy chấn tứ phương.
Ngụy Lăng đang muốn đi vào trong nội thất thay đổi xiêm y, liền nhìn thấy quản sự tiến vào, đưa cho ông một tấm bái thiếp:
- "Quốc công gia, bên ngoài có một khách nhân đến. Tự xưng họ Lâm, đảm đương chức Công bộ cấp sự trung, nói là bà con của tiểu thư chúng ta. Tiểu nhân thấy kỳ quái... Tiểu thư nơi nào có người bà con họ Lâm, ngài xem bái thiếp của hắn."
Ngụy Lăng tiếp nhận bái thiếp quản sự đưa qua, ông nhớ được kế mẫu Nghi Ninh chính là họ Lâm, có khả năng thật đúng là đến bái phỏng.
- "Có nói tới để làm gì không?"
Quản sự trả lời:
- "Nói là có cái gì đó cho ngài... Tiểu nhân nhìn hắn quần áo bộ dáng cũng đích xác không phải người tầm thường."
Anh quốc công phủ địa vị như vậy, người tới cửa tống tiền cùng nhận thân thích cũng không ít, tự nhiên cần phải cẩn thận chút, ông cũng không phải ai đều có thể gặp. Bất quá Ngụy Lăng nhớ được kế mẫu Nghi Ninh cùng Nghi Ninh quan hệ rất tốt, người ta cũng đã tới rồi, vậy tự nhiên là phải gặp mặt.
Ngụy Lăng liền gật đầu nói:
- "Ngươi dẫn hắn đi tiền thính, chiêu đãi tử tế, ta thay đổi quần áo liền đi qua."
Quản sự có thế này mới lĩnh mệnh đi thả người, Ngụy Lăng rửa mặt chải đầu sau đó tùy ý thay đổi bộ trường bào cổ tròn hữu nhẫm, đi về phía đại sảnh.
Lâm Mậu hôm nay mặc bộ áo hàng trù hồng, bên hông đeo khối ngọc Trụy Nhi, dáng vẻ vui sướng. Dáng người hắn thon dài, mắt xếch hẹp dài, đích xác được cho là thanh niên tài tuấn.
Lâm Mậu đang đứng chờ ở bên ngoài tiền thính xem hải đường, bên người buộc một đôi cánh chim nhạn, quay đầu nhìn thấy Anh quốc công đi đến, mới bước tới hướng ông hành lễ:
- "Quốc công gia an khang!"
Ngụy Lăng mời hắn ngồi xuống, hạ nhân dâng lên trà ngon. Ngụy Lăng mới cười hỏi:
- "Ta là nhớ được Lâm thị kế mẫu của Nghi Ninh, ngươi là chất nhi của Lâm thị?"
Lâm Mậu chắp tay nói:
- "Tại hạ thật là người của Lâm gia Dương Châu, luôn luôn ở tại trong kinh, chưa từng đến bái phỏng Quốc công gia, thật sự là thất kính!"
Ngụy Lăng liền cười nói:
- "Nào có cái gì thất kính với không thất kính, Lâm công tử không cần khách khí! Đã là biểu ca của Nghi Ninh, thì phải là thân thích, về sau thường đi lại liền quen thuộc. Nghi Ninh không có huynh đệ tỷ muội gì, chỉ có một đệ đệ, ta ước gì nàng nhiều thêm vài huynh đệ."
Hai người nói chuyện một lát, quản sự đi lại thỉnh Anh quốc công nói, hiện tại đã sắp đến giờ cơm. Ngụy Lăng liền nói với Lâm Mậu,
- "Mắt thấy cũng sắp tới buổi trưa, không bằng ta bảo phòng bếp làm vài món đồ nhắm, Lâm công tử cùng ta uống mấy chén?"
Lâm Mậu nghe xong ánh mắt lập tức sáng rực:
- "Quốc công gia lưu ta uống rượu, tự nhiên là phải uống vài chén."
Ngụy Lăng sai gã sai vặt đi tiểu phòng bếp truyền lời làm thức ăn, đồ nhắm củ lạc, lỗ tai heo linh tinh không thể thiếu. Lại cho người đi Đông Viên thông truyền Nghi Ninh, nói biểu ca của nàng tới chơi.
Rượu và thức ăn được mang lên, Lâm Mậu liền rót rượu cho Ngụy Lăng:
- "Ta nghe nói Quốc công gia có cái danh hiệu ngàn chén không say, ta ở Dương Châu cũng giỏi rượu, có thể ngửi mùi rượu phân rõ chủng loại của rượu. Chưởng quầy phường rượu bởi vậy mà đã thua ta năm mươi lượng bạc."
Lâm Mậu cầm lên bầu rượu ngửi ngửi,
- "Cư nhiên là Thu Để Lộ, quốc công gia cất vào hầm trong phủ quả nhiên là tốt nhất!"
Ngụy Lăng thấy hắn quả nhiên có thể đoán được, có chút kinh ngạc. Lại lập tức bảo quản gia lấy ra vài loại rượu, Lâm Mậu đều có thể nhất nhất nhận ra.
Ngụy Lăng nhìn Lâm Mậu với ánh mắt có chút tán thưởng, nói:
- "Uống rượu tổn hại thân thể, ta đến giờ đã ngưng nhiều năm không uống. Nếu sớm biết rằng có thể gặp phải Lâm tiểu hữu, liền sẽ để trễ vài năm!"
- "Ngài hiện tại với ta uống cũng không muộn."
Lâm Mậu lại rót rượu cho ông, hai người cụng chén.
Ngụy Lăng thở dài nói:
- "Vẫn là uống rượu thoải mái."
Một chút rượu vào bụng liền có loại nong nóng thoải mái, vẻ u sầu liền tan biến đi, để cho vài năm nghiện rượu mà ông đã cố gắng áp chế đi đều câu dẫn lên, ông cầm bầu rượu rót thêm rượu cho Lâm Mậu.
- "Lâm tiểu hữu uống nhiều chút, Thu Để Lộ này là vật ngự ban, bên ngoài mua không được."
Lâm Mậu nghĩ đến đúng như vậy, cũng không thể uống nhiều:
- "Quốc công gia, ta còn có việc muốn thương lượng cùng ngài..."
- "Ngươi nói là được!"
Ngụy Lăng cười nói, ông cho rằng Lâm Mậu muốn cùng ông thương lượng chuyện trên quan trường, cũng không để ý lắm, lại giơ lên chén rượu.
Lâm Mậu nghe xong liền tiếp tục nói:
- "Quốc công gia, ta hôm nay là tới cầu hôn, ta muốn cưới Nghi Ninh làm thê."
Ngụy Lăng thật không kịp phòng bị, vừa nghe vừa nâng cốc lên thiếu chút nữa phun ra, vội vàng nhả vào chén rượu. Có chút khiếp sợ nhìn Lâm Mậu:
- "Ngươi... Ngươi nói cái gì?"
- "Tại hạ cùng Nghi Ninh từ nhỏ liền nhận thức, lưỡng tình tương duyệt, sớm đã có ý muốn cưới nàng. Nề hà thời điểm đó Nghi Ninh còn quá nhỏ, tại hạ liền nghĩ chờ có được công danh thì trở lại thú nàng."
Lâm Mậu thực thành khẩn nói:
- "Hồi nhỏ ở La gia, tại hạ cùng với Nghi Ninh biểu muội nhưng là sớm chiều gặp mặt, Nghi Ninh biểu muội cũng thập phần thích tại hạ. Quốc công gia như không tin có thể đi hỏi Nghi Ninh."
Vừa rồi bởi vì rượu lên làm choáng váng, khi choáng váng đầu óc liền không hoạt động, Ngụy Lăng thanh tỉnh rất nhiều, lại hỏi:
- "Ngươi nói là sự thật?"
- "Hôn nhân đại sự lại như thế nào đem ra để đùa, Quốc công gia nếu là đồng ý, tại hạ liền lập tức trở về nói mẫu thân chuẩn bị sính lễ, đại kiệu tám người nâng cưới Nghi Ninh vào cửa. Gia môn tại hạ thuần phác, phụ mẫu hòa ái, tuy rằng trong nhà không có kiêu ngạo vì có người làm quan, nhưng ở thành Dương Châu cũng là tiếng tăm lừng lẫy, thật sự bảo đảm Nghi Ninh ăn mặc không lo cả đời phú quý."
Hắn đứng dậy, tươi cười trên mặt hơi hơi thu hồi, ngữ khí cũng mang theo vài phần trịnh trọng:
- "Tại hạ tự mình đến cầu thân, đó là muốn cho Quốc công gia biết tại hạ thành ý mười phần, cũng đã chuẩn bị xong một đôi chim nhạn mang theo cùng."
Kỳ thật rất sớm hắn đã nghĩ đi đến Anh quốc công phủ, nề hà Anh quốc công phủ luôn luôn khúc chiết không ngừng. Rốt cục đợi đến Ngụy Lăng đánh thắng trận đã trở lại, hắn mới tìm cơ hội tới cửa.
Hắn sớm đã nói qua muốn kết hôn với Nghi Ninh, tuy rằng nàng đã không phải bộ dáng con chó nhỏ lông xù, nhưng hắn xem vẫn là cảm thấy chơi rất vui, trong lòng ngưa ngứa, sớm muốn lấy về nhà nuôi dưỡng.
Ánh mắt Ngụy Lăng lần này đánh giá hắn, còn có vài phần thận trọng giống như xem con rể, không còn có Lâm tiểu hữu thân thiết.
Vừa ngủ gà ngủ gật liền gặp gỡ có người đưa gối đầu, thật sự là quá khéo mà!
- "Ngươi đã nói là tới cầu hôn. Ta đây liền phải hảo hảo hỏi một chút chuyện của ngươi để hiểu rõ thêm."
Kế tiếp Ngụy Lăng trịnh trọng hỏi Lâm Mậu mấy vấn đề.
- "Trong nhà có mấy huynh đệ?"
Ngụy Lăng đầu tiên hỏi dân cư, nghe được Lâm Mậu nói có sáu người, hắn xếp thứ tư, Ngụy Lăng có chút không quá thích.
Ngụy Lăng lại hỏi:
- "Trong nhà phụ mẫu có người làm quan không, quan cư mấy phẩm?"
Lâm Mậu đều nhất nhất đáp lại, cuối cùng nói:
- "Nhà tại hạ thật sự không thể so sánh với Anh quốc công phủ lừng lẫy, nhưng coi như là phú quý có thừa. Tại hạ một mảnh thành tâm, lại sớm muốn cưới Nghi Ninh, sau khi cưới nàng tuyệt sẽ không có việc nạp thiếp, ngài rốt cuộc tìm không thấy người thứ hai thành tâm như tại hạ vậy."
Ngụy Lăng thở hắt ra, nếu ngày thường ông khẳng định sẽ liền cự tuyệt. Nhưng mà hiện tại hôn sự của Nghi Ninh như lửa sém lông mày, lại thêm Lâm Mậu còn nói bọn họ lưỡng tình tương duyệt.
Lại nói người ta là Lục bộ cấp sự trung, xuất thân từ Lâm gia Dương Châu, thấy thế nào điều kiện đều so với Hạ nhị công tử người vừa mới trúng cử nhân. Ngụy Lăng nghĩ nghĩ, lại nói:
- "Việc này hãy để cho ta suy nghĩ đã, ngươi... ngươi trở về đợi chút."
Người làm phụ thân tự nhiên đối với việc hôn nhân của nữ nhi là phải thận trọng, Lâm Mậu thực sự lý giải, hắn nâng chén rượu uống, rồi cười nói:
- "Tại hạ đây ngày khác lại đến bái phỏng ngài."
Lâm Mậu lưu lại đôi chim nhạn chính mình dưỡng ra, Ngụy Lăng nhìn thấy đôi chim nhạn kia liền không ngừng đau đầu nhức óc, cho hạ nhân mang đi phòng bếp nuôi dưỡng trước. Sau đó hỏi quản sự:
- "Không phải bảo ngươi kêu Nghi Ninh tới sao?"
Quản sự liền hồi đáp:
- "Tiểu thư đang trồng hoa còn chưa trồng xong, nói là trồng xong liền sẽ đi qua."
Ngụy Lăng bảo hắn không cần đi gọi, ông tự mình đi Đông Viện tìm Nghi Ninh.
Nhìn thấy nữ nhi quả nhiên an nhàn tự tại, ở trong phòng ấm vội vàng gieo trồng hoa con, ông do dự một chút, mới hỏi:
- "Nghi Ninh, có phải hay không con... đối Lâm biểu ca cùng con từ nhỏ lớn lên lưỡng tình tương duyệt?"
Sau khi Nghi Ninh nghe xong thiếu chút nữa chặt đứt hoa nhỏ trong tay.
Chuyện này đều chỗ nào cùng chỗ nào a!
Nàng liên tục xua tay, cười đến sắc mặt đỏ bừng:
- "Chuyện này phụ thân là từ đâu mà nghe được vậy? Con cũng không dám cùng hắn lưỡng tình tương duyệt, Mậu biểu ca này tối ngày nói chuyện thật sự không đâu vào đâu! Thường xuyên nghĩ ra những chuyện kỳ lạ. Thời điểm con còn nhỏ, hắn đã ép buộc con qua."
Nghi Ninh liền đem chuyện Lâm Mậu trước kia ở trong thành Dương Châu đốt mấy cửa hàng của người ta, thời điểm thu tiền thuê lại còn đánh chưởng quầy người ta, nói cho Ngụy Lăng nghe.
- "Mậu biểu ca tuy rằng thông minh, nhưng không thích đọc sách. Mẫu thân của biểu ca thật sự đau đầu, mới đưa đến La gia nhờ mẫu thân quan tâm quản giáo biểu ca. Kết quả biểu ca lại chạy theo Minh biểu ca đến trong kinh thành làm quan. Thời điểm Hoàng thượng vẫn là thái tử, hắn ở bên người hoàng thượng qua một đoạn thời gian, không biết thế nào dỗ hoàng thượng cho hắn cái chức quan..."
‘Xem ra thật đúng là cái người nói chuyện không đâu.’
Ngụy Lăng nhìn nữ nhi dưới ánh mặt trời phơi mặt đỏ hồng hồng, cái trán tinh tế mồ hôi. Da thịt ở trong ngày hè trắng trong óng ánh trong suốt, tơ lụa tuyết trắng tốt nhất đều so không bằng... Cánh tay mảnh khảnh, bàn tay đều tinh xảo cực kỳ, nhìn thấy làm cho người ta muốn hung hăng nắm chặt ở trong tay. Người bình thường lại thế nào bảo hộ được nàng...
Nếu như ở lại Anh quốc công phủ, tự nhiên có ông che chở. Về sau gả đi ra ngoài làm sao bây giờ?
Ngụy Lăng trầm mặc một lát, đi Tây Viện tìm Ngụy lão phu nhân thương lượng.
Ngụy lão phu nhân đang nói chuyện với Hứa thị, bà muốn mời bà bà của Hứa thị, cũng chính là mẫu thân của Ngụy Anh Lưu thị tới đây ở vài ngày, cùng nhau giúp đỡ tìm kiếm xem. Chợt nghe thấy Tống ma ma thông truyền nhi tử tới.
Hứa thị mang theo Ngụy Gia tránh đi chơi, Ngụy Lăng liền ngồi xuống, uống ngụm trà tỉnh rượu, mới đem chuyện Lâm Mậu kỹ càng nói cùng Ngụy lão phu nhân.
Ngụy lão phu nhân nghe xong suy nghĩ một lát, cảm thấy không quá thỏa đáng:
- "Hắn tuy rằng là cái Công bộ cấp sự trung, lại bộ dạng tuấn tú lịch sự. Nhưng nếu thật sự là gả cho hắn, về sau Nghi Ninh tóm lại phải đi theo hắn trở về Dương Châu thôi, đường sá xóc nảy xa xôi này, việc lui tới thật sự khó khăn. Còn nữa trong nhà có sáu huynh đệ, giữa chị em bạn dâu vị tất liền không có mâu thuẫn. Chúng ta trời cao hoàng đế xa, chị em bạn dâu bọn họ có mâu thuẫn, con muốn quản cũng quản không xong đâu."
- "Con đúng là cũng nghĩ như vậy." Ngụy Lăng trầm ngâm, "Nhưng nếu thật sự không có người thích hợp, hắn cũng có thể. Theo con thấy đích xác cũng là thật tâm thành ý muốn cưới Nghi Ninh."
Ngụy lão phu nhân cũng gật gật đầu:
- "Vậy cũng không cần vội vàng quyết định, trước nhìn kỹ rồi hẵng nói."
Ngụy Lăng trong lòng thật sự là ép tới trùng trùng, bây giờ còn không biết nên làm cái gì mới tốt.
************
......