Không qua hai ngày, La Thận Viễn đã mời Từ Vị Từ đại nhân tới cửa.
Từ Vị làm người hiền hòa, dân chúng liều tranh phố phường đều biết ông.
Ngụy Lăng cùng ông mặc dù bất đồng ngôn ngữ, nhưng ngày thường gặp mặt vẫn có chào hỏi, quan hệ coi như không tệ.
Từ Vị cười tủm tỉm cùng Ngụy Lăng uống rượu, hai người nâng cốc nói cười, cũng là so với ngày xưa thân cận hơn chút.
Sáng sớm Từ Vị liền đến phủ Anh quốc công, thật sự ông quan tâm việc hôn nhân của La Thận Viễn đã lâu. Dương Lăng lúc mười tám tuổi đã thành hôn, La Thận Viễn nay đã hai mươi hai tuổi, thiếp thất hoặc nha đầu thông phòng đều không có một ai, cứ thế mãi như thế nào được.
Thời điểm Từ đại nhân mời La Thận Viễn đến nhà mình ăn cơm, thậm chí đã bảo phu nhân của ông vơ vét danh sách của một ít nữ tử trong kinh thành cho hắn xem. Hắn mỗi lần đều chính là cười cười, không xem một cái nào.
Phu nhân liền nói với Từ đại nhân:
- "La đại nhân của các người đích xác là tài hoa hơn người, không phải không có nữ tử nào thật sự xứng đôi với hắn. Mà là do ánh mắt hắn không khỏi cũng quá cao rồi!"
Bà rất không thích La Thận Viễn.
Bởi vậy Từ Vị cũng rất muốn nhìn một chút nữ tử mà La Thận Viễn xem trọng kết quả là cái bộ dáng gì, có thể làm cho hắn phóng tâm mà thành thân. Đáng tiếc hiện tại là không nhìn được, chỉ có thể chờ đến lúc thành thân mới được.
Từ đại nhân thực chờ mong, bị Ngụy Lăng nhét cho một bụng cồn tin thần phấn chấn ly khai.
Anh quốc công phủ lại náo nhiệt, Ngụy lão phu nhân mang theo nha đầu bà tử cùng đến hỗ trợ Tống thị cùng nhau kiểm kê đồ cưới cho Nghi Ninh, mỗi ngày đều có đồ vật từ trong khố phòng được nâng ra.
Đồ cưới nữ tử xuất giá rất nhiều đều là từ mẫu thân lưu lại, Nghi Ninh không có mẫu thân, Ngụy lão phu nhân liền càng thêm dụng tâm rất nhiều.
Sau khi Ngụy Lăng nhìn Ngụy lão phu nhân phác thảo đồ cưới ra nghĩ nghĩ, ông liền sai quản sự mở ra khố phòng của ông.
Khố phòng của ông đã lâu chưa từng thanh lý, tích lũy đầy tro bụi. Nhưng sau khi hạ nhân lấy chổi lông gà quét sạch sẽ tro bụi, những trân bảo bị quên lãng này liền một cái một cái lộ ra. Ông lại tuyển thêm chút đồ cưới ra cho nữ nhi.
Chờ lúc danh sách đồ cưới được đưa đến trên tay Nghi Ninh, nàng đang ăn canh, thiếu chút nữa đã bị sặc.
Tống ma ma đọc cho nàng nghe:
- "Tiểu thư xem xem, giường gỗ lim tơ vàng ngàn năm, bình phong gỗ tử đàn điêu khắc cát tường như ý, bình phong phỉ thúy năm phiến, bàn trang điểm khảm ngà voi... Những cái đó là đại kiện, tiểu kiện có một đôi bình sứ hoa mai men xanh trắng, một đôi men vàng nhạt, một đôi men lam, chén rượu sứ mem hoa, khổng tước lục cùng thanh hoa màu sắc men rất đẹp, men lý hồng tất cả mười cái, đế nến kim phượng giương cánh hai đôi, khảm đá xanh ngọc bá kính một đôi, bát bạch ngọc sáu cái. Phần dưới đó là trang sức châu báu, hai hộp ruby màu lam, hạt châu Hải Nam bốn hộc, trâm cài khảm tơ vàng tám cây, trang sức trân châu đá quý bốn bộ..."
Nghi Ninh đoạt qua để chính mình xem, huyệt thái dương liền giựt giựt. Phần đồ cưới này tính ra đầy đủ là hai vạn lượng! Những cái này thật sự quá nhiều, đặc biệt những đại kiện, không phải khảm phỉ thúy chính là nạm tơ vàng, nâng ở trên đường thật là có bao nhiêu dễ nhìn thấy. Quá rêu rao rồi.
Thanh Cừ ở bên cạnh xem, cũng há to miệng kinh ngạc nói:
- "Nhiều đồ như vậy, là bao nhiêu phần đồ cưới nha!"
- "Quốc công gia đã tính qua, một trăm hai mươi phần."
Tống ma ma cười đáp,
- "…Tiểu thư, người xem ngoài những đồ này ra nhưng còn muốn mua thêm cái gì. Lão phu nhân nói, ngài chỉ cần nói ra là được."
Nghi Ninh cầm danh sách đồ cưới đi gặp Ngụy lão phu nhân.
Ngụy lão phu nhân đang cùng Tống thị uống trà. Nghe xong lời Nghi Ninh nói, cười vẫy tay với nàng nói:
- "Anh quốc công phủ chúng ta chỉ có một tiểu thư là con, đồ cưới không cho con thì cho ai."
Bà cảm thấy Nghi Ninh làm việc luôn quá cẩn thận, cách cư xử này không giống như là tiểu thư Anh quốc công phủ. Có thể là do nguyên nhân cuộc sống không tốt, không có người che chở, cũng là vì không muốn trêu chọc ra tai họa, mọi việc liền đều phải thu liễm lại.
Ngụy lão phu nhân hếch mày, nói với nàng:
- "Nghi Ninh, con ở bên cạnh tổ mẫu thời gian quá ngắn, không có người làm chỗ dựa cho con. Hồi nhỏ Minh Châu xuất môn ra ngoài chơi một chuyến, tổ mẫu đều sai hơn mười nha đầu đi theo nàng ta. Con lại là tiểu thư chân chính, đừng sợ! Phô trương một chút cả cái Anh quốc công phủ cũng không phải không chống đỡ nổi."
Nghi Ninh vẫn là lần đầu tiên nghe được lão phu nhân nói trực tiếp như vậy, thật là chính nhất phẩm cáo mệnh phu nhân.
Nàng còn muốn nói cái gì, lão phu nhân lại đánh gãy lời nàng:
- "Ngày mai trưởng tỷ của con tới, cho trưởng tỷ của con xem đại trang khi thành thân của con. Được không?"
Bà sờ sờ Nghi Ninh, nàng thật mềm mại giống như tơ lụa nhất phẩm, lại mảnh mai. Tóc mịn màng, xương cốt Nghi Ninh so với người khác kém chút.
Trong lòng bà đột nhiên liền tràn đầy thương tiếc, Nghi Ninh còn nhỏ như vậy, nhỏ bé yếu ớt như vậy, liền phải lập gia đình.
Nghi Ninh nhìn Ngụy lão phu nhân ánh mắt đột nhiên trở nên rất ôn hòa.
Nàng phàm là người rất sợ sự việc khác người, luôn cảm thấy mọi sự phải thật cẩn thận không nên đi sai nhầm bước mới tốt. Đã gần tới ngày xuất giá, không biết thế nào lại làm cho nàng trở nên khẩn trương. Có cái gì phải khẩn trương, không phải là gả cho La Thận Viễn sao, rõ ràng hắn chính là xem chính mình lớn lên.
Quên đi, dù sao nàng còn có hộ vệ làm của hồi môn mà, nghĩ nhiều như vậy làm cái gì? Nàng cười gật đầu:
- "Được, con đây đều nghe theo ngài vậy!"
Ngụy lão phu nhân mỉm cười, tiếp tục nói với Tống thị chuyện thành thân. Ngữ khí của bà ôn hòa, Nghi Ninh ngồi ở trên ghế tròn nghe hai vị lão nhân nói chuyện, lão nhân gia nói chuyện chậm mà ôn hòa, trong phòng đốt đàn hương, có loại cảm giác sâu sắc của năm tháng. Nàng từ trong mâm cầm lên nho, lột da cho lão phu nhân ăn.
Kỳ thật đồ cưới của Nghi Ninh nhiều cũng không tính là cái gì, chỉ là khổ cho La Thận Viễn mà thôi. Dù sao nhà trai đưa sính lễ không thể ít hơn so với đồ cưới mà nhà gái cho.
Cũng không phải Ngụy Lăng cố ý vô tình thử, tóm lại là xuất ra hai vạn lượng bạc đồ cưới, là muốn cho Nghi Ninh. La Thận Viễn như thế nào cũng phải xuất ra ba vạn lượng bạc sính lễ mới được.
La Thận Viễn nghe xong người Anh quốc công phủ tới nói, chỉ là mỉm cười:
- "Tốt, ta đã biết."
Bộ dáng hắn tựa hồ nhìn không ra có cái áp lực gì?
Cho dù La gia có tiền như thế nào, nhưng dù sao không phải vương công hầu tước, một lần xuất ra nhiều bạc như vậy rất khó.
‘Không biết tân nhậm thị lang này phải làm thế nào mới tốt.’ Người báo lại âm thầm nghĩ.
Chuyện tân nhậm Công bộ thị lang từ nhỏ định ra việc hôn nhân, nay lập tức sẽ cưới người vào cửa. Đã truyền ra tất cả quý gia trong vòng luẩn quẩn ở kinh thành.
Tạ Uẩn là từ miệng Thúy Ngọc biết được, nàng nghe xong sắc mặt lập tức liền thay đổi, kinh ngạc ngẩng đầu:
- "Hắn định là cô nương nhà ai?"
Âm thanh Thúy Ngọc yếu ớt thấp đến như đuổi ruồi:
- "Nói là tổ mẫu nhà bọn họ năm xưa đã định ra, nhưng vì nhà gái tuổi còn quá nhỏ, luôn không có chính thức định qua. Chính là mấy tháng trước, hai nhà mới thương nghị xong... Định là ai ngài cũng biết, đó là tiểu thư Anh quốc công phủ Ngụy Nghi Ninh. Cái người lần trước ở trên cung yến một chút nữa đã bị tứ hôn."
Tạ Uẩn lại nhíu mày:
- "Điều đó không có khả năng, Ngụy Nghi Ninh là muội muội của hắn, một cái tiểu cô nương còn chưa đến mười bốn... Như thế nào có thể gả cho hắn!"
- "Nhị tiểu thư, chắc là chúng ta nghĩ sai rồi."
Thúy Ngọc tiếp tục nói,
- "…Nô tì đoán, La đại nhân cưới vị tiểu thư Anh quốc công phủ này không là vì từ nhỏ đính hôn. Mà là vì chuyện tứ hôn lần trước trên cung yến…..Nghi Ninh tiểu thư trêu chọc ra tai họa. Anh quốc công bất đắc dĩ mới phải gả nữ nhi ra ngoài. La đại nhân là huynh trưởng của Ngụy Nghi Ninh, chỉ sợ cũng là vì giúp nàng, mới mạnh mẽ nói cưới."
Chuyện đó Tạ Uẩn biết, lần đó từ trên cung yến trở về dì lo lắng đến ngủ không được, còn cho người mang lời nhắn cho Anh quốc công phủ, ý bảo phải sớm một chút gả Ngụy Nghi Ninh ra ngoài. Nhưng mà dưới loại tình huống như vậy việc hôn nhân làm sao có thể tìm được thông gia tốt?
Nàng thậm chí nghe nói, Ngụy Lăng ngay cả thiếu niên cử nhân gia thế bình thường đều đã nghĩ qua. Chẳng lẽ La Thận Viễn thật là vì giúp Anh quốc công phủ, mới cưới Ngụy Nghi Ninh làm vợ?
- "Nô tì còn tìm hiểu được, trước La đại nhân, Trình Lang là muốn đi Anh quốc công phủ cầu hôn. Vốn đều sẽ thành…..nhưng đã bị ngài đi tìm con hát tới cửa đánh gãy. Chỉ sợ, cũng là bởi vì như vậy, La đại nhân mới không thể không giúp…..nếu không liền thật sự là không có người thích hợp nguyện ý cưới tiểu thư bọn họ."
Thúy Ngọc ép ngữ khí tới thực thấp, tận lực không chọc Tạ Uẩn.
Tạ Uẩn nghe đến đó lại khiếp sợ:
- "Trình Lang vốn là muốn hướng Anh quốc công phủ cầu hôn sao?"
Thúy Ngọc nhẹ nhàng gật đầu, Tạ Uẩn liền cảm thấy bên tai tất cả đều là tiếng vang rầm rầm, nàng nhất thời cái khí lực gì cũng không có, xụi lơ ở trên ghế quý phi.
Trình Lang căn bản không tính toán cưới nàng... Nàng lại phá hủy việc hôn nhân của Trình Lang, ngược lại bởi vậy làm cho La Thận Viễn cưới Ngụy Nghi Ninh. Cái này chẳng phải là nàng tự tay đem La Thận Viễn đẩy ra... Nếu là Trình Lang cưới Ngụy Nghi Ninh, La Thận Viễn sẽ không cưới nàng ta.
- "Ta muốn đi gặp hắn!" Tạ Uẩn đột nhiên từ trên ghế quý phi đứng lên, "…Ta muốn đi khuyên nhủ hắn. Không thích Ngụy Nghi Ninh sẽ không cần vì giúp nàng mà cưới nàng, tự nhiên sẽ có người đi cưới nàng..."
Nghĩ tới nghĩ lui nàng cắn chặt răng, nói:
- "Ta sẽ an bày người cưới Ngụy Nghi Ninh, nói dì tứ hôn cho nàng ta!"
- "Nhị tiểu thư, ngài cũng không nên hồ đồ!"
Thúy Ngọc vội vàng đỡ nàng ngồi xuống, nói:
- "…Quốc công gia ở trên cung yến đã nói qua đã có cửa hôn nhân, hiện tại mọi người đều biết là La đại nhân, hoàng hậu nương nương làm sao có thể lại tứ hôn! Mà hoàng hậu nương nương cũng sẽ không lại nhúng tay vào chuyện này. Lại nói La đại nhân đã thỉnh lão sư của chính ngài ấy, Từ Vị Từ các lão tới cửa đi làm mai, ngài cho dù nói cái gì cũng không hữu dụng..."
Tạ Uẩn không phải không rõ chuyện này, nàng chính là rất sốt ruột thương tâm mà thôi.
Tạ Uẩn đầu dựa vào đệm dựa hàng trù màu xanh ngọc khóc lên, nước mắt theo cằm chảy xuống, nàng thì thào nói:
- "Nhưng mà ta thích hắn như vậy..."
Nàng mờ mịt giống như một đứa trẻ, Thúy Ngọc rất ít khi nhìn thấy tiểu thư cao ngạo của các nàng có bộ dáng nhu nhược bé nhỏ như vậy.
Nàng cũng chỉ có thể khuyên Tạ Uẩn:
- "Ngài cần phải ngẫm lại, La đại nhân nguyện ý vì giúp muội muội mà cưới nàng ta, có thể thấy được là căn bản không coi trọng việc hôn nhân của chính mình. Người như vậy, ngài gả cho hắn thì có năng lực như thế nào? Nô tì xem tiểu thư Anh quốc công phủ gả cho hắn cũng không nhất định là tốt đẹp gì, dù sao La đại nhân chính là coi nàng ta là muội muội. Bằng không sao nhiều năm như vậy đều không có đính hôn?"
Tạ Uẩn nhìn ánh mặt trời bên ngoài cửa sổ, ánh đỏ đỏ như hải đường, nhẹ mím môi, không biết có phải hay không nghe lọt được một ít.
- "Cho dù hắn không thích Ngụy Nghi Ninh, nhưng vẫn muốn cưới nàng..."
Thúy Ngọc trong lòng cười khổ, tiểu thư ngày thường là một người rất khôn khéo, sao gặp phải La Thận Viễn liền lại hồ đồ. Trọng điểm nàng muốn nói cũng không phải có thích hay không.
Tạ Uẩn nghiêng đầu không nói gì. Lúc này, bên ngoài có người thông truyền nói đại a đầu của Tạ phu nhân tới.
Tạ Uẩn cho nàng tiến vào, chỉ thấy nha đầu kia vén mành đi vào. Hướng nàng khom người cười nói:
- "Nhị tiểu thư, đại hỷ sự. Có người đến phủ chúng ta hướng ngài cầu hôn! Phu nhân nói là Trình gia tứ công tử Trình Lang, thỉnh biểu cô nãi nãi của chúng ta tới cầu hôn."
Trình Lang làm sao có thể thỉnh người hướng nàng cầu hôn!
Tạ Uẩn bỗng nhiên đứng lên, sắc mặt càng khó coi, lấy lại bình tĩnh nói với Thúy Ngọc:
- "Đỡ ta đi phòng chính nhìn xem."
Chờ đến lúc nàng đến phòng chính, nhìn thấy biểu cô nãi nãi nhà mình đang cùng lão thái gia nói rất cao hứng:
- "Trình Lang kia a, ta thật sự là chưa thấy qua ai so với hắn tuấn lãng hơn. Ở chỗ kia ngồi xuống liền dường như bức họa, tài hoa lại là cực kì xuất chúng. Trình gia lão thái gia nhờ ta việc này, ta nghĩ thầm, đây chính là một đôi rất xứng! liền nhanh nhanh chạy tới đây."
Tạ các lão tự nhiên là cao hứng, ông thông gia này tốc độ rất nhanh, ông vuốt chòm râu cười nói:
- "Tự nhiên, tiểu bối Trình Lang này ta có chút thưởng thức."
Biểu cô nãi nãi vừa nghe lời này chỉ biết hấp dẫn, lại ân cần:
- "Cũng không phải, nghe nói lập tức sẽ nhậm đại quan Đô Sát Viện! Xứng đôi Uẩn nhi chúng ta!"
Tạ Uẩn nghe đến đó cắn môi, nếu không có gì ngoài ý muốn, tổ phụ tuyệt đối sẽ đồng ý cửa hôn nhân này. Nghĩ đến nghệ kỹ kêu Liên Phủ kia, nàng thấp giọng nói:
- "Sau ngày đó liền không nghe nói qua nàng ta, nàng ta…..người đâu?"
- "Nô tì cũng không biết, sau khi vào Anh quốc công phủ liền không thấy nàng xuất ra. Chắc là náo loạn không thành."
Tạ Uẩn chậm rãi thở dài, lúc đó nàng cũng lo lắng không đủ chu toàn, làm ra bực gièm pha này, Anh quốc công phủ khẳng định sẽ toàn lực vì Trình Lang che lấp. Chỉ cần có người xuống tay ngoan độc, muốn giết Liên Phủ, Liên Phủ chính là muốn náo loạn cũng là không có khả năng.
Tạ các lão cũng nhìn thấy cháu gái đi tới, cười vẫy tay gọi nàng đi qua.
Biểu cô nãi nãi lôi kéo tay Tạ Uẩn thông suốt hàn huyên.
- "Uẩn nhi, con có thấy qua Trình Lang Trình đại nhân kia không? Bộ dáng thật tuấn tú lịch sự, tác phong nhanh nhẹn. Con thấy cũng khẳng định thích, cô nương trong kinh thành muốn gả cho hắn a, nhiều đến đếm không xuể đấy!"
Tạ Uẩn không nói chuyện.
Chờ Tạ các lão kêu quản gia tiễn bước biểu cô nãi nãi, mới quay đầu nói:
- "Uẩn nhi, tổ phụ biết con không thích Trình Lang, nhưng có thể xứng đôi với con, cả kinh thành cũng tìm không ra vài người. Con không bằng gặp mặt hắn rồi nói sau, vạn nhất con liền thích hắn thì sao?"
Thấy Tạ Uẩn không nói chuyện, Tạ các lão tiếp tục nói:
- "Ta đã thỉnh Trình Lang đến phủ, hiện tại đang ở tiền thính chờ, được phụ thân con tiếp đãi. Con theo tổ phụ đi xem đi."
Tạ Uẩn nâng mặt lên, nàng cả đời này rất ít chịu qua suy sụp, nam hài trong nhà cũng không thông minh như nàng, cha mẹ huynh trưởng đều sủng ái nàng. Dì lại là hoàng hậu, yêu thương nàng nhất, nàng từ nhỏ đi theo bên người dì kiến thức rộng. Ba tuổi nhận thức ngàn chữ, năm tuổi có thể đọc《 Luận Ngữ 》, thời điểm tám tuổi có thể đi theo tổ phụ đọc sách.
Nàng hít vào một hơi thật sâu, tổ phụ đã bảo nàng nên gặp, vậy gặp đi.
Nàng theo tổ phụ cùng đi tiền thính.
Trình Lang đang ngồi ở ghế thái sư uống trà, cùng phụ thân của nàng chuyện trò vui vẻ, ngữ khí ôn hòa. Thời điểm nghe được thanh âm quay đầu nhìn thoáng qua.
Tạ Uẩn nhìn hắn, không biết thế nào đột nhiên nhớ tới tình cảnh ngày đó, nàng lần đầu tiên ở Tân kiều Phố nhỏ nhìn thấy hắn. Hắn từ một bóng tối đi ra, đèn lồng ấm áp chiếu sáng hắn, mặt như quan ngọc, tuấn dật tiêu sái. Nàng đích xác không có gặp qua người so với hắn đẹp hơn, thậm chí không thể tưởng được nữ tử người nào có thể đứng ở bên người hắn. Nếu không có La Thận Viễn, người này cũng là phi thường xuất sắc.
Trình Lang phép tắc liếc phía dưới bình phong lộ ra góc váy màu xanh thêu hoa lan tương đàn.
Cưới người nọ đã không còn có khả năng, nàng đã biết tâm tư xấu xa của mình, hắn lại không thể mạnh mẽ giữ lấy nàng, nàng có thể lấy tâm bình thường đối đãi chính mình chỉ sợ đều không dễ dàng.
Trình Lang thực minh bạch, hy vọng xa vời cùng mê luyến thời thiếu niên của mình chỉ có thể đè nén dưới đáy lòng, không biết thời điểm nào lại sẽ phát tác.
Khóe miệng hắn lộ ra một tia cười lạnh phóng túng.
Tạ Uẩn không nghĩ gả cho hắn? Vậy hắn không thể không cưới nàng. Đối phó loại nữ tử này, thủ đoạn của hắn thật nhiều.
*** *** *** *** ***
Qua lễ nạp cát, Anh quốc công phủ lại càng náo nhiệt, sau khi Từ đại nhân trở về không lâu, La Thận Viễn chuẩn bị tốt sính lễ liền từ Phủ học Phố nhỏ nâng vào Anh quốc công phủ.
Sính lễ xuất ra tổng cộng tất cả đầy đủ bốn vạn lượng bạc.
Ngụy Lăng cầm danh sách sính lễ ra nhìn nửa ngày, cười to nói:
- "Hiền tế này thật tốt!"
Của cải La gia có dày cũng là thế gia quan lại, phương diện tiền tài cũng bó tay bó chân rất nhiều. Không biết hắn như thế nào lấy ra được bốn vạn lượng bạc này, hẳn là thật sự đã sớm có chuẩn bị.
Bất quá thời điểm ông đón Nghi Ninh trở về, vì tạm thời biểu lộ tâm ý, cho La Thành Chương năm vạn lượng ngân phiếu, không biết có hay không ở trong này. Nhưng năm vạn lượng, đối với Anh quốc công phủ mà nói cũng tuyệt đối không phải là số lượng nhỏ.
Ngụy Lăng kêu quản gia vào, không đợi quản gia vào cửa liền nói thẳng:
- "Sính lễ của tiểu thư tất cả thêm vào trong đồ cưới, bảo Trân Châu mang theo trong người, chờ tiểu thư vào cửa mới nói cho nàng biết."
Ông cho nữ hài nhi một cái kinh hỉ, đến lúc nàng xuất giá, lại nhìn thấy sính lễ, liền biết phụ thân tốt.
Vừa mới vào cửa, quản gia thiếu chút nữa bị vấp thềm cửa ngã xuống, lắp bắp hỏi:
- "Quốc công gia, của hồi môn của tiểu thư tổng cộng tất cả không phải là bảy vạn lượng à?"
- "Nhiều sao?" Ngụy Lăng cười nói.
Quả thực quá nhiều! Hơn nữa xem Quốc công gia như vậy, tựa hồ đối với việc La gia ra nhiều sính lễ như vậy dường như rất đắc ý. Quản gia xoa xoa mồ hôi hỏi:
- "Quốc công gia, phủ Anh quốc công chúng ta trụ nổi không?"
Ngụy Lăng lông mi khẽ chớp:
- "Ngươi đang nói cái gì. Quốc công gia của nhà ngươi gả nữ nhi, cho nhiều đồ cưới đều không được sao?"
Ông chỉ có một nữ hài nhi, không cho nàng thì cho ai. Nghĩ đến nàng lập tức chính là con dâu nhà khác, chờ gả cho người, phải hầu hạ cha mẹ chồng, lo liệu chuyện một đại gia, Ngụy Lăng vẫn là luyến tiếc.
Đồ cưới chính là sống lưng, đồ cưới càng nhiều sống lưng càng thẳng, huống chi nhà bọn họ còn có tên La Thành Chương ở đó.
Ngụy Lăng cảm thấy chính mình phải tìm La Thành Chương nói chuyện mới được.
Nghi Ninh cũng nhìn thấy sính lễ, nghĩ rằng tam ca đã phải chịu thiệt rồi. Nàng mang hai vạn lượng đi, hắn lại phải đưa bốn vạn lượng lại. La Thành Chương luôn luôn keo kiệt, nếu mà biết được khẳng định sẽ không thoải mái.
Nghi Ninh vừa ăn vừa phân phó nha hoàn đi tìm Đình ca nhi trở về ăn lê.
Vừa vặn Tùng Chi đi lại thông bẩm:
- "Tiểu thư, La nhị phu nhân dắt Định Bắc hầu thế tử phu nhân đến bái phỏng, vừa mới tới chỗ lão phu nhân xong, bây giờ đang đi đến chỗ chúng ta."
Lâm Hải Như cùng trưởng tỷ đến! Nghi Ninh đã thật lâu không có gặp các nàng, vội vàng để nha đầu thỉnh các nàng tiến vào.
Thời điểm Lâm Hải Như bước vào còn ôm Nam ca nhi, vừa thấy Nghi Ninh liền cười tủm tỉm.
Nghi Ninh muốn ôm Nam ca nhi đùa giỡn với nó, Nam ca nhi đã một tuổi cũng rất e lệ, lại thêm ở Anh quốc công phủ không quá quen thuộc, tránh ở trong lòng Lâm Hải Như mím cái miệng nhỏ nhắn.
Nghi Ninh nhìn thấy hai gò má của nó trắng trắng mềm mại, liền hôn nó một cái. Nó vội vã trốn vào trong lòng Lâm Hải Như không dám nhìn Nghi Ninh.
- "Đứa nhỏ này nhát gan." Lâm Hải Như nói, "…Giống với tính tình phụ thân nó, phụ thân nói ông hồi nhỏ cũng như vậy."
Nghi Ninh cũng rất thích đứa nhỏ e lệ, nhìn thấy đã muốn đùa giỡn. Nàng ôm Nam ca nhi vào trong lòng mình, Nam ca nhi cũng là không khóc không náo loạn, chính là cầm lấy vạt áo của Nghi Ninh không dám động. Đùa với nó rất vui, mềm yếu kêu Nghi Ninh "Tỷ tỷ", một đống âm thanh kêu không ngừng.
Lâm Hải Như liền nói:
- "Kêu tỷ tỷ cái gì, hiện nay nên gọi tẩu tẩu."
Lâm Hải Như dạy Nam ca nhi sửa miệng, nhưng Nam ca nhi cố ý kêu tỷ tỷ, mờ mịt nhìn mẫu thân. Tựa hồ không rõ mẫu thân vì sao lại dạy kêu tẩu tẩu.
La Nghi Tuệ nhìn thấy bật cười, nghiêng đầu nói chuyện với Nghi Ninh:
- "Vừa rồi tỷ cùng tổ mẫu của muội thương lượng, hơn nữa cũng là ý của tam ca muội, hôn kỳ định ở mùng tám tháng chín."
Vậy chẳng phải là chưa tới nửa tháng à!
Nghi Ninh hơi hơi sửng sốt nói:
- "Đây là do hắn quyết định sao?"
Chữ hắn này tự nhiên là nói La Thận Viễn. La Nghi Tuệ cười gật đầu nói:
- "Là hắn, tổ mẫu của muội cũng đồng ý. Muội cảm thấy không tốt sao?"
Không phải không tốt, chính là quá đột nhiên... Nghi Ninh cũng nói không rõ ràng, lúc nàng đáp ứng hắn, không nghĩ tới lại nhanh như vậy.
La Nghi Tuệ buông chén trà trong tay xuống, lại từ trong tay áo lấy ra một quyển sổ con nói:
- "Nghi Ninh, muội xem này."
Nghi Ninh tiếp nhận đến xem, càng xem càng cảm thấy quen thuộc, ngẩng đầu kinh ngạc nhìn La Nghi Tuệ nói:
- "Đây là..."
Đây là đồ cưới năm đó La lão thái thái lưu lại cho nàng!
Thời điểm nàng rời đi La gia không có mang đi, lúc đó kỳ thật cũng không có nhớ tới cái này.
La Nghi Tuệ cười gật đầu nói:
- "Là tam ca muội giúp muội lấy đến, cái thời điểm muội phải rời khỏi, phụ thân không có cho muội. Hắn vì giúp muội, thật sự lo lắng."
Thời điểm biết La Thận Viễn muốn kết hôn với Nghi Ninh, La Nghi Tuệ liền phát hoảng, cảm thấy chuyện này quả thực hoang đường.
Sau đó lên xe ngựa suốt đêm đi đến Tân kiều Phố nhỏ hỏi La Thận Viễn. Lúc đó ngữ khí của La Nghi Tuệ không được tốt lắm, La Thận Viễn luôn không nói gì, cuối cùng mới hỏi lại nàng:
- "Nếu ta không cưới Nghi Ninh, nàng nên làm cái gì bây giờ. Trưởng tỷ có thể quản nàng cả đời, hay là Anh quốc công phủ quản nàng cả đời?"
Lúc đó La Nghi Tuệ sửng sốt một chút, sau đó liền không có nói cái gì nữa.
- "Muội biết."
Nghi Ninh vuốt ve bìa bản thiếp vàng, ánh mắt nàng có chút mờ mịt.
Từ nhỏ La Thận Viễn liền đối với nàng rất tốt. Nhưng là tính tình của hắn đạm mạc như vậy, rất khó biểu lộ cảm xúc của chính mình, trừ bỏ đêm mưa lần đó. Nghi Ninh cũng không biết rõ, hắn thật sự thích nàng không?
Hắn đưa ra hai người lấy huynh muội chi lễ tiếp tục ở chung, nàng có chút kinh ngạc, sau đó đáp ứng. Ngẫm lại như vậy cũng tốt, nàng dù sao vẫn còn nhỏ.
Nhưng Lâm Hải Như không có kinh ngạc.
Thực tế từ sau lần trước đánh La Thận Viễn một bạt tay, bà biết tâm người con riêng này không thể lay động, sớm chờ một ngày này.
Dù sao bà không quan tâm nghi ngờ nhiều như La Nghi Tuệ, cưới Nghi Ninh về cũng tốt, chính bà liền biến thành bà bà của Nghi Ninh, còn không lo lắng ác bà bà nào đó đối với nàng không tốt. Lại giải quyết hôn sự của La Thận Viễn, hơn nữa giải quyết để cho hắn thật cao hứng.
Nghĩ vậy Lâm Hải Như cả người thư thái, cơm đều ăn nhiều vài bát so với bình thường, mỗi ngày ngủ lại ngon, quả thực thực sự vui vẻ. Liền ngóng trông Nghi Ninh gả qua làm bạn cùng bà.
Bà lại đùa với Nam ca nhi kêu Nghi Ninh tẩu tử, Nam ca nhi đã cầm quả lê trong tay ăn, không để ý mẫu thân.
Trước khi xuất giá nhà gái sẽ không thể gặp nhà trai, Nghi Ninh không gặp được La Thận Viễn, không biết hắn đang làm cái gì nghĩ cái gì, cái này kỳ thật là một loại cảm xúc làm cho người ta tràn ngập chờ mong.
Nhìn khuôn mặt Lâm Hải Như tươi cười, nàng đột nhiên đối với ngày xuất giá sắp đến đó cảm thấy phi thường không yên.
Hắn sẽ mặc hỉ phục đỏ thẫm hướng nàng đi tới… hắn cao lớn như vậy khẳng định rất đẹp mắt rồi!
************
......
- -----oOo------