Mục lục
Nhật Ký Dưỡng Thành Thừa Tướng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit + Beta: Đào Mai

Không lâu sao đó, Kiều di nương cùng La Nghi Liên đến.

La Nghi Liên cố ý trang điểm. Trên cổ tay nàng mang một đôi vòng tay phỉ thúy, búi tóc trái đào. Áo lụa hoa trù màu xanh nhạt, áo khoác một tầng hoa la sa, váy hoa bạch nguyệt tố.

Tào phu nhân trong lòng thầm than quả nhiên là mỹ nhân, mỉm cười vẫy tay để cho nàng đi đến bên người, ngữ khí đều là mềm nhẹ khen ngợi:

- "Vị này chính là Lục cô nương….. quả nhiên là quốc sắc thiên hương!"

- "Tào phu nhân khách khí."

La Nghi Liên khom người hành lễ. Nàng sớm biết Tào phu nhân hôm nay là tới cầu hôn, sắc mặt ửng đỏ.

Tào phu nhân cho nàng ngồi xuống, lại ôn nhu hỏi:

- "Ngươi có biết….., là ai muốn nạp ngươi không?"

- "Vừa rồi ma ma truyền lời đã nói….."

Sắc mặt La Nghi Liên càng đỏ.

Thời điểm nàng cùng Kiều di nương biết là ai, cũng sửng sốt hồi lâu. Chờ người truyền lời ly khai, Kiều di nương liền lôi kéo nàng, có chút kích động nói:

- "Nữ hài nhi của ta, không ngờ lại là Lục đô đốc! Con cũng biết đó là nhân vật như thế nào rồi! Con nếu là có thể gả cho Lục Gia Học, bên gối hắn thổi thổi chút gió! Bằng thủ đoạn của hắn, về sau con còn không phải ăn hương uống lạt sao!" 

La Nghi Liên thì có loại cảm giác bị bảo đánh trúng, hồi lâu mới hồi thần.

Nàng từ trong miệng người khác nghe qua truyền kỳ của người này! Ninh Viễn hầu gia, tay cầm trọng binh. Năm đó còn từng lấy thủ đoạn huyết tinh huyết tẩy hầu phủ, mới đoạt được hầu vị. Hắn làm sao có thể đột nhiên coi trọng nàng?

- "Nhưng... Đó chỉ là thiếp..."

- "Con của ta ơi, con cho là chính thê của một gia đình bình thường, có thể so qua được một thiếp thất của Lục đô đốc sao?"

Kiều di nương cười La Nghi Liên suy nghĩ rất đơn giản,

- "Thiếp lại như thế nào? Chỉ cần người sau lưng con là Lục Gia Học, người nào còn dám coi thường con? Nương cũng có thể dựa vào con ở La gia đứng vững gót chân."

La Nghi Liên chần chờ hỏi:

- "Lục đô đốc còn có lợi hại như vậy?"

- "Chức quan tam ca con mặc dù cao, nhưng chính là cái chính tam phẩm thị lang…..."

Thanh âm Kiều di nương thấp xuống,

- "Hắn là Tuyên đại Tổng đốc. Liền tính là phụ thân của La Nghi Ninh Anh quốc công, ở trước mặt hắn cũng phải cung kính, nghe Lục Gia Học phân phó mà làm việc."

La Nghi Liên nghĩ đến đây, liền cảm thấy ngồi ở trong nhà giữa, lưng chưa từng thẳng qua như vậy. Nàng nhìn thấy La Nghi Ninh an vị ở phía trước, sắc mặt không rất dễ nhìn, có chút trắng bệch, hơn nữa luôn luôn đang thất thần.

Trong lòng La Nghi Liên liền không khỏi nghĩ….., chỉ sợ Nghi Ninh cũng là vừa hâm mộ vừa lo sợ đi, nếu không sắc mặt làm sao có thể khó coi như vậy!

Rốt cục có một ngày, nàng ta cũng phải hâm mộ chính mình. 

Toàn bộ quá trình Tào phu nhân đều nói chuyện với La Nghi Liên. Nghi Ninh từ trong tay nha đầu tiếp đĩa táo đưa cho bà. Tào phu nhân lại lấy vài miếng đưa cho La Nghi Liên, vẫn là mỉm cười:

- "Ta thấy Lục cô nương khí sắc không tốt….. nên bổ chút huyết khí."

Nghi Ninh thấy thế khóe miệng khẽ nhúc nhích, thả đĩa lại trên bàn.

Lâm Hải Như lưu Tào phu nhân ở lại ăn buổi trưa. Thấy bộ dáng hiện tại của hai mẹ con kia, phỏng chừng là sẽ không cự tuyệt. Liền cười nói:

- "Cọc nhân duyên thật tốt! Ta làm mẹ cả, trước hết thay nàng đáp ứng. Chờ ngày mai chính thức phái người đến phủ ngài nói chuyện."

Tào phu nhân có thế này mới bị tống xuất ra khỏi phủ. Mà đại phòng bên kia, Trần thị nghe tin đã tự mình mang theo La Nghi Ngọc lại về nhà mẹ đẻ đến thăm La Nghi Liên.

Mấy trăm năm không thấy một lần, lần này nhưng là hết sức thân thiết lôi kéo tay La Nghi Liên khen nàng, liền ngay cả La Nghi Ngọc không thích nói chuyện đều nói vài câu "Hảo muội muội, chúng ta là tiểu thư tỷ muội tình thâm" linh tinh trong lời nói.

Nghi Ninh nhìn thấy thầm nghĩ, báo đáp ân tình này thật sự sâu, rõ ràng vài năm không hướng đến nhau đều nhanh tuyệt giao.

La Nghi Ninh ở bên uống trà một lát, rồi thì trở về chỗ ở nghỉ ngơi. Vốn là buồn ngủ, hiện tại như thế nào đều ngủ không được.

Lục Gia Học luôn luôn không ấn theo bài bản. Hắn thật sự muốn nạp La Nghi Liên sao?

Nghi Ninh nghĩ đến hắn chính miệng nói:

- "Ta sẽ không bỏ qua cho nàng….."

La Nghi Ninh muốn biết nhất hắn muốn làm gì. Hiện tại hắn lại làm cho người nghĩ không ra? Tự dưng tìm người tới cửa cầu hôn. Nếu hắn thật sự muốn cưới cũng là thôi, Nghi Ninh tự nhiên sẽ không quản hắn. Nhưng hiện tại tình huống gì thật sự không rõ lắm, hắn đang tính kế gì đây?

La Nghi Ninh dần dần ngủ đi, trong giấc ngủ thế nhưng lại hoảng hốt mơ thấy năm đó, cảnh tượng Lục Gia Học tới cầu hôn.

Đó là ngày xuân, thời điểm hoa hạnh đang nở rộ. Hắn còn chưa phải Lục đô đốc, tuổi trẻ anh tuấn trên mặt mang theo tươi cười bình thản. Hắn đang nói chuyện với tổ mẫu, lúc Nghi Ninh đụng mành khẽ nhúc nhích, Lục Gia Học liền nhìn thoáng qua tới phương hướng của nàng, tựa tiếu phi tiếu, giống như đã sớm biết nàng đang ở chỗ đó. Lại không nói ra, bao hàm mong đợi.

Ngày xuân đi qua hoa Hạnh đã tàn….. bầu trời trở nên u ám, đầy trời mờ sương. Có người đang khàn khàn gọi tên ai, dưới vách núi đá lõm chõm bụi cây dầy đặc, hắn bước đi lảo đảo. Người đỡ tay hắn đều đang khuyên:

- "Tứ gia, tìm không thấy, trở về đi….. Ngài còn có việc quan trọng hơn phải làm, chậm trễ không được!"

Hắn một phen vung ra tay người này, tiếp tục đi về phía trước….. thanh âm câm nín không ra bộ dáng gì? Vọng đế hóa thành tiếng than đỗ quyên, thanh âm phát đau, đại khái liền là như thế!

Nghi Ninh bỗng nhiên mở mắt ra, từ trong ác mộng tỉnh lại.

Trán của nàng đều là mồ hôi, đây giống như là cái ác mộng ở vách núi kia.

Đã mơ thấy là cái gì vậy? Rõ ràng chưa bao giờ từng gặp qua đoạn này. Chẳng lẽ sau khi nàng chết, Lục Gia Học là tới dưới vách núi đi tìm nàng sao?

La Nghi Ninh mờ mịt, sắc trời đã tối mờ, nàng gọi người tiến vào đốt đèn.

Trân Châu bưng đế nến tiến vào, trong phòng nhất thời mới sáng lên. Trân Châu vừa lau mồ hôi cho nàng vừa nói:

- "Thời tiết mát như vậy! Ngài ngủ như thế nào lại mồ hôi đầy đầu?"

Nghi Ninh lắc đầu ý bảo không đề cập tới việc này, hỏi Trân Châu:

- "Tam ca đã trở lại chưa?"

Nghi Ninh muốn nói chuyện La Nghi Liên cho hắn biết, để cho hắn có chuẩn bị.

- "Cô gia có đến xem ngài một lần….. thấy ngài đang ngủ say mới rời đi, bây giờ còn chưa trở về đâu."

Nghi Ninh gật đầu, hỏi La Nghi Liên bên kia như thế nào. Trân Châu nói:

- "Nhị lão gia gấp gáp trở về gặp Kiều di nương cùng Lục tiểu thư. Trong viện Kiều di nương rất náo nhiệt giống như ngày Tết. Những người biết chuyện đã tặng thật nhiều đồ vật đến….. Nô tì thấy người của các phòng đều bao này bao nọ đưa tới….. ngài có muốn đưa chút lễ qua hay không?"

Nghi Ninh nói Trân Châu đỡ nàng đứng lên:

- "Dệt hoa trên gấm thì có ý tứ gì? Nếu có cơ hội nàng vẫn muốn giết chết ta….."

Nhưng lại nghĩ nghĩ sửa lại chủ ý!

Hiện tại La Thành Chương ở chỗ Kiều di nương, nàng không đưa gì tới chỉ sợ sẽ bị Kiều di nương bố trí hai câu. Nghi Ninh vẫn kêu Trân Châu từ trong khố phòng lấy một ngọc phật, chất ngọc vô cùng tốt ra, đưa đi viện của Kiều di nương.

La Thận Viễn cùng Từ Vị và mọi người cùng nhau từ hoàng cực điện đi ra. Từ Vị tức giận đến sắc mặt âm hàn, không nói một lời.

Vừa rồi ở trên điện, còn bởi vì chuyện Quý Dương bên kia, Uông Viễn thượng sổ con vơ vét ra vẻn vẹn mười tám chứng cứ phạm tội của Chu Thư Đàn, nói hắn là tội ác tày trời, chết không luyến tiếc.

Cuối cùng thế nhưng làm cho hoàng thượng phát ra câu:

- "Hắn không sợ tội tự sát….. Trẫm sẽ làm cho hắn sống không bằng chết!"

Chu Thư Đàn một thế hệ thanh quan, thời điểm ở địa phương nhậm quan phụ mẫu phí sức lao động. Bị người của Uông Viễn đoạt đi công lao không nói, còn bại hoại chiến tích của hắn, đến cuối cùng đã xảy ra chuyện, hắn lại bị đưa ra gánh tội, thay người đền tội.

Tức giận đến Từ Vị thiếu chút nữa phát tác tại đương trường.

Từ Vị luôn luôn nhẫn mà không phát, chờ sau khi đi qua chỗ rẽ, xoay người đối với hai môn sinh đắc ý của ông nói:

- "Không thể để như vậy được."

Vẻ mặt của ông rất nghiêm túc, nhìn quét qua mặt hai môn sinh. Cuối cùng vẫn là đem ánh mắt đứng ở trên người Dương Lăng:

- "Từ Minh, việc này ngươi không cần tham dự….. Ta ngày mai sẽ hướng hoàng thượng thỉnh chỉ, thỉnh cho ngươi chức Quốc Tử Giám tư nghiệp. Ngươi hôm nay ít lui tới với chúng ta đi."

Dương Lăng nghe xong lời này sửng sốt, không rõ lão sư đây là có ý gì?

- "Lão sư, ngài….. ngài đây là muốn ta đổi đi nơi khác?"

Trong mấy người đích xác hắn là quan chức thấp nhất, lão sư không cần hắn tham dự cũng là chuyện thường. Tuy rằng biết, Dương Lăng cũng có chút thất vọng.

Từ Vị nói:

- "Ngươi không cần hỏi nhiều….. Ta sẽ cùng Thận Viễn giải quyết."

Từ Vị khoát tay, để cho La Thận Viễn đuổi kịp ông.

Dương Lăng nhìn bóng lưng hai người, khẽ thở dài một cái. Cho dù hắn không ghen tị La Thận Viễn, nhưng có đôi khi cũng cảm khái đồng nhân bất đồng mệnh. Tiến sĩ cùng xuất ra từ một khoa, địa vị của La Thận Viễn đã quá xa hắn không thể nào so sánh.

La Thận Viễn cúi đầu cười. Quốc Tử Giám tư nghiệp? Từ Vị cũng quá nhọc lòng rồi.

Dương Lăng không rõ, chức quan này nghe qua bất quá chỉ là râu ria, nhưng hắn làm qua vài năm….. nhưng là môn sinh đầy triều….. về sau làm cái gì đều như cá gặp nước.

- "Thận Viễn…..."

Từ Vị đứng lại, nhìn đèn cung đình di động ở xa xa nói:

- "Ta muốn xuống tay từ chỗ con trai của Uông Viễn….. con của hắn không cẩn thận so với lão hồ li này. Ta có một it chứng cứ của hắn ở trong tay, nhưng còn chưa đủ. Ngươi có bằng lòng giúp ta hay không?"

Từ Vị nghĩ bảo tồn Dương Lăng, tầng tầng bảo hộ. Cho nên không cho Dương Lăng trực diện với nguy hiểm, không nên ứng đối ngoại lực vô cùng cơ trí.

Đương nhiên những thói quen ứng đối nguy cơ này cũng có thể ma luyện hắn.

La Thận Viễn nói:

- "Trước tiên học sinh thử một lần, không được lại nói với ngài….."

Hắn lập tức đi qua cửa, xe ngựa liền đứng ở ngoài cửa.

La Thận Viễn ngồi không ở trên xe ngựa, nhắm mắt lại, nổi lên lung lay thoáng động. Tùy tùng đi theo xe ngựa nói:

- "La đại nhân, lão gia phái người truyền lời đến….. nói là Lục đô đốc hôm nay phái Tào phu nhân đến….. cố ý nạp Lục tiểu thư chúng ta làm thiếp. Lão gia chờ ngài trở về thương lượng."

Lục Gia Học hôm nay phái người đến sao?

La Thận Viễn mở mắt ra.

Mới vừa rồi lúc hắn gần đi, nhìn Nghi Ninh có ngủ yên hay không. Nàng ngủ cũng không an ổn, giống như là đang gặp ác mộng.

Hắn thấy Nghi Ninh ngủ không an ổn, còn ôm nàng từ tháp quý phi đến trên giường la hán. Nhìn Nghi Ninh, trong lòng hắn lại là mềm mại. Ở trên môi nàng nhẹ kề sát một lát.

La Thận Viễn buông nàng ra, sửa sang đệm chăn đàng hoàng lại cho nàng. Lại nghe thấy miệng Nghi Ninh thì thào cái gì. La Thận Viễn để sát vào vừa nghe, liền lặp lại nghe được một chữ lục. Nghe xong hắn đứng ở nơi đó thật lâu.

La Thận Viễn không có cách nào không thèm để ý. Nếu không là vì hắn không thể nề hà Lục Gia Học, hắn đã sớm muốn giết Lục Gia Học. Đáng tiếc Lục Gia Học đã củng cố địa vị đã hơn mười năm hắn cũng không thể so sánh.

Nghe được lời nói của tùy tùng hắn rốt cục minh bạch, chữ lục trong miệng La Nghi Ninh chính là Lục Gia Học.

La Thận Viễn hôm nay tâm tình thật sự rất tệ. Hắn dựa vào vách xe ngựa dưỡng thần, cũng không thể vì chuyện này đi chất vấn Nghi Ninh. La Thận Viễn am hiểu khống chế cảm xúc của chính mình, dù sao hắn là chính khách, hắn không thể không khống chế được chính mình.

Đến La gia, La Thận Viễn xuống xe ngựa đi tới chỗ La Thành Chương, cùng ông thương lượng chuyện Lục Gia Học.

Thái độ hiện tại của hắn đã thay đổi, chỉ cần Lục Gia Học là thật nguyện ý thú La Nghi Liên, như vậy hắn cũng sẽ không ngăn cản. Không chỉ không ngăn cản, hắn còn muốn cho La Nghi Liên nhiều đồ cưới, tranh thủ sớm ngày đưa nàng cho Lục Gia Học, đưa nàng càng sớm tiến vào Lục gia càng tốt. Nếu không phải thật sự, hắn sẽ sớm chuẩn bị đề phòng.

La Thành Chương là phi thường cao hứng. Ông luôn luôn quan tâm Liên tỷ nhi, hiện tại nàng đặt lên người hiển hách quý trọng như vậy, chẳng những chính mình tuổi già áo cơm không lo, còn có người che chở. Nhưng lại có thể trợ giúp La gia, về sau có nữ hài nhi thổi thổi gió bên gối, không sợ đô đốc không chiếu cố La gia. Tuy rằng chỉ là tiểu thiếp, nhưng Lục Gia Học lại chưa bao giờ nạp thiếp.

Ông thậm chí đã phái người đi nói với Lâm Hải Như, dụng tâm chuẩn bị việc hôn nhân cho Liên tỷ nhi.

Lục Gia Học bên kia chính là thú cái tiểu thiếp, lục lễ cũng không quản. Bất quá La Thành Chương là muốn phô trương cho nữ nhi giống như chính thất, phong quang xuất giá. Cái gì yến hội, đồ cưới, toàn phúc nhân, giống nhau cũng không thể thiếu.

La Thận Viễn nói chuyện với ông cho tới khuya. Đối với nhiệt tình của phụ thân, hắn rất bình tĩnh. Đi trước một bước xem, những cái khác không cần hành động thiếu suy nghĩ.

Lúc trở về Nghi Ninh đang chờ hắn.

Nàng cuộn người ở trong đệm chăn hảo hảo mà xem sách... ánh nến chưa tắt. Nhìn thấy hắn đã trở lại, liền nghiêng đi người nói:

- "...Đúng rồi, muội muốn cùng tam ca nói chuyện của La Nghi Liên."

La Thận Viễn hỏi:

- "Nàng muốn nói gì? Chuyện Lục Gia Học muốn nạp La Nghi Liên làm thiếp à?"

- "Nếu Lục Gia Học thật sự muốn nạp thiếp…… làm gì phải hao phí tâm tư như thế?"

La Nghi Ninh tiếp tục nói:

- "Hắn vừa đưa bà tử vừa tự mình đến….. cuối cùng muội cảm thấy không đúng. Hắn hiện tại quyền thế ngập trời, làm việc lại quái đản, nghĩ muốn cái gì không có….."

- "Phụ thân thực vừa lòng cọc hôn nhân này!"

La Thận Viễn ngồi xuống ở bên cạnh nàng, ngón tay khẽ gõ trầm ngâm,

- "Người khác cũng phản đối không được. Nếu hắn thật sự muốn nạp La Nghi Liên, tự nhiên để hắn nạp đi. Nếu không phải, ta cũng là muốn xem xem kết quả hắn muốn làm cái gì?"

Nhìn thấy hắn trở về, lại trầm mặc không nói, Nghi Ninh cảm thấy rất kỳ quái, buông sách hỏi hắn:

- "Tam ca?"

La Thận Viễn quay đầu nói:

- "Không sao, mau nghỉ ngơi đi….."

Hắn đi rửa mặt, trở về thổi tắt ánh nến. Trong phòng một mảnh tối đen.

Nghi Ninh cũng đang chuẩn bị ngủ, hắn thế nào lại tắt hết tất cả ánh nến? Nàng ngủ muốn có ánh sáng mà!

Không có cách nào, nàng cũng không muốn xuống giường đi đốt đèn, kêu nha đầu lại quá muộn. Rõ ràng chui vào trong chăn của hắn nàng ngủ rất ngon, dù sao cũng không phải lần đầu. Nghi Ninh chui lại chui, chỉ đụng tới chăn lại không tìm được rìa chăn.

Người bên cạnh tựa hồ không thể nhịn được nữa, rốt cục có động tĩnh. Một đôi tay rắn chắc vói tới ôm lấy nàng, Nghi Ninh còn không có phản ứng lại, đã bị hắn kéo vào bên trong chăn của hắn. Theo sau một khối thân thể thật nặng nhất thời liền đè lên trên người nàng, hô hấp dồn dập.

Nghi Ninh trong lòng cả kinh.

Trong giường không có ánh nến một mảnh mờ tối, chỉ có chút ánh trăng chiếu vào… Cái gì đều không thấy rõ, nhưng là có thể cảm giác được hô hấp dồn dập.

- "Tam ca….." Nàng kêu hắn.

- "Nàng đang làm cái gì?"

Hắn lạnh giọng nói,

- "Nghi Ninh, nằm ở trong lòng ta ngủ thực thoải mái sao?"

- "Cũng không tệ mà….."

Nghi Ninh nhỏ giọng nói. Sau đó nàng tựa hồ cảm giác được cái gì trên người hắn phản ứng… nhiệt độ cơ thể nóng bỏng như vậy, nhất thời cả người đều cứng ngắc.

La Thận Viễn cười khổ, nói:

- "Nghi Ninh, ta là nam tử trưởng thành….. Nàng có biết hay không nàng ngủ cùng với ta, ta có bao nhiêu thống khổ?"

Trước kia không phải thường xuyên ngủ sao? Nàng còn nghĩ rằng hắn không để ý như vậy.

Nghi Ninh lại hồi tưởng từ lúc mỗi lần chính mình cùng hắn cùng nhau ngủ, hắn đều ngủ không được, thậm chí có đôi khi đến nửa đêm đều không có ngủ.

- "Vậy muội đi đốt đèn lên." Nghi Ninh nói, ý bảo hắn để cho mình đứng lên.

Nghi Ninh vừa nói xong câu đó, liền cảm giác được môi hắn ở bên gáy nàng, khiến cho nàng bị một cỗ tê dại run rẩy. Da thịt nàng mẫn cảm, chạm nhẹ liền có cảm giác.

- "Giờ phút này nàng còn muốn đi?"

La Thận Viễn ngăn nàng lại,

- "Về sau nàng có thể ôm ta ngủ….. tùy tiện ôm thế nào cũng được, nàng thích là được. Chẳng qua quan hệ của chúng ta không thể là cái loại trước kia."

Ý của hắn là….. Nghi Ninh chưa kịp phản ứng lại, liền cảm giác được áo đơn tựa hồ buông lỏng ra. Bởi vì hơi mát mà run rẩy, ngón chân đều có chút cuộn lại.

La Thận Viễn hô hấp càng ngày càng nóng, môi dừng ở trên má nàng nóng đến bức người. Tay nàng bị hắn nắm chặt ở trong tay, thì thào một câu tam ca, động đậy muốn tránh thoát lại vẫn là bị hắn ép tới gắt gao.

Nghi Ninh nhìn lòng ngực rắn chắc của hắn, cánh tay hữu lực, thế nhưng hô hấp hơi hơi bị kiềm hãm. Nàng còn tại thần du thiên ngoại, lại bị hắn bế dậy.

Nàng theo bản năng ôm lấy cánh tay kiên cố của La Thận Viễn.

La Nghi Ninh có thể cảm giác được nam tử thời điểm tình - dục rất đáng sợ. Cho dù nàng muốn tránh, hắn cũng một phen nắm lấy tay nàng không cho nàng né tránh.

Xương ngón tay La Nghi Ninh vốn rất nhỏ, hắn nắm một cái còn chưa đủ, giơ tay lại nắm lấy một tay khác của nàng. cũng lại niết ở trong tay. Sau đó hắn cúi đầu khẽ chạm mười ngón tay của nàng, hôn lên đó, hơi thở nóng hổi. Đầu ngón tay vốn mẫn cảm, từng đợt run rẩy.

Bàn tay ở trong bàn tay to trắng mịn cực kỳ, tơ lụa thượng đẳng cũng không có xúc cảm như vậy. Huống chi hai tay của nàng đều bị chính mình chế trụ, chính là cái vô lực nhu nhược nữ tử mà thôi, mặc hắn xoa nắn. La Thận Viễn lại nói:

- "Đừng sợ….."

Xuyên thấu qua ánh trăng, có thể nhìn thấy vạt áo của Nghi Ninh tản ra, lộ ra cái yếm màu đỏ, trên yếm thêu lá sen vụn vặt quấn quanh hoa sen phấn nộn.

Thời điểm La Thận Viễn làm huynh trưởng của nàng nhìn rất nghiêm túc, nhưng là chỉ cần nàng hơi chút yếu thế, hắn liền sẽ bỏ qua nàng. Nhưng là trượng phu là nam nhân, trượng phu xâm lược giữ lấy càng mạnh mẽ, thanh âm ôn nhu như thế nào cũng là thú tính.

La Thận Viễn muốn có được nàng. Trước kia thì có thể nhịn, lần này lại cảm thấy nhịn không được.

La Thận Viễn ôm lấy nàng áp ở dưới thân. Nghi Ninh ngay cả cự tuyệt đều không có, lại bị ngăn chặn môi.

Nghi Ninh vô ý thức phát ra một điểm than nhẹ.

- "Không! Không được….."

Nàng chỉ sợ không chịu nổi.

Nam nhân đã mất đi lý trí nghe được ngữ khí mềm mại của nàng lại bốc lên từng trận tà hỏa, để nàng ở đầu giường.

Nghi Ninh đau đến muốn đá văng hắn ra, tựa hồ còn chưa có toàn đi vào. La Thận Viễn kỳ thật đã rất nhẫn nại, nếu không nàng có thể thê thảm hơn hiện tại. Nàng chưa bao giờ trải qua khóc rống, lúc này thế nhưng đã khóc. Hắn miễn cưỡng tạm dừng, thấp giọng an ủi nàng:

- "Về sau thì tốt rồi..."

Hắn không có cách nào, trước kia khắc chế thì cũng là do nguyên nhân này.

Về sau cũng không tốt, cái này căn bản là không xứng đôi!

Nghi Ninh tức giận đến cắn hắn, nhưng hắn dùng một chút lực cánh tay liền trở nên cứng rắn, cắn cũng cắn không được. Ngược lại nghe được La Thận Viễn thở gấp.

Nghi Ninh mới qua mười bốn tuổi, bé bỏng tinh tế. Áp ở dưới thân hắn tựa như con cừu non.

La Thận Viễn cười, nâng nàng lên để ngồi ở trong lòng mình. Nàng chỉ có thể ôm lấy hắn, bị mang vào thế giới kia. Dù sao vây trốn ở góc cũng không chỗ trốn. Tựa như no đủ thủy doanh mật đào, bị bắt bị nhận mút vào nước thịt. Thẳng đến hồi lâu hắn thở mạnh kết thúc, ánh sáng mờ tối, tinh thần vốn không tốt lắm Nghi Ninh liền muốn ngủ. Tay Nghi Ninh suy yếu vô lực đẩy hắn ra, nàng cơ hồ chính là một bãi bùn.

Nhưng hắn đã bình tĩnh trở lại, lần đầu tiên hơi chút thỏa mãn. Ôm nàng an ủi, sau đó lại có lần thứ hai.

Rạng sáng lúc Nghi Ninh còn ngủ mê mang, nàng cảm giác được bị người ôm đi tẩy trừ. Rất lạnh, nàng chui vào trong lòng cái người nóng bỏng kia. Hắn ôm nàng trở về, lần này nhưng là ôm nàng ngủ, làm nàng rất thích.

Về sau nếu có cái gì? nàng cũng muốn sẽ giải quyết sau. Bây giờ ngủ ngon cái đã.

Ngày kế Nghi Ninh thức dậy, mới phát giác chính mình eo mỏi lưng đau, vô cùng khó chịu. Nhớ tới đêm qua vô luận cự tuyệt thế nào, hắn đều áp nàng ở dưới thân đòi lấy.

Hắn cũng đã tỉnh lại, Nghi Ninh có chút không dám nhìn hắn, quay đầu nhìn ánh sáng ngoài cửa sổ.

La Thận Viễn đứng dậy mặc quần áo, cái lưng rắn chắc có thể thấy được vết cào của nàng. Hắn đi tới nhu hòa nói:

- "Nàng hôm nay nằm nghỉ đi… ta đã sai nha hoàn làm nước đường trứng ốp lếp cho nàng, một lát mang tới đây. Chỗ Mẫu thân ta sẽ phái người đi nói, không cần đi thỉnh an."

Nghi Ninh nhớ tới tối hôm qua liền không muốn nhìn hắn. La Thận Viễn lại nâng lên mặt nàng cúi đầu hôn trán nàng:

- "Buổi tối ta trở về."

Nghi Ninh cảm thấy đau, động đều động không được….. thầm nghĩ cắn chết hắn. Buổi tối cũng đừng trở lại!

Nhưng hắn đã mặc xong quan phục đi ra ngoài.

Lúc này bên ngoài nha đầu thông truyền Lâu ma ma tới, Nghi Ninh cho các nàng đi vào.

Lâu ma ma mang theo Trân Châu cùng Đồi Mồi tiến vào, nhìn thấy bộ dáng Nghi Ninh. Nguyên bản cười khanh khách Lâu ma ma thu lại tươi cười, có chút kinh ngạc, sắc mặt cũng không dễ nhìn.

Sau khi biết Nghi Ninh thật sự cùng La Thận Viễn đã có vợ chồng chi thực, sắc mặt Lâu ma ma liền ngưng trọng. Bà là bà vú của Anh quốc công, từ nhỏ Anh quốc công là được bà hầu hạ. Lần này làm của hồi môn cho Nghi Ninh, ngay cả cơ hội đi điền trang dưỡng già bà đều buông tha. Chính là thấy tiểu thư còn nhỏ tuổi, sợ sau khi nàng gả cho cô gia, cô gia không biết tiết chế sẽ làm nàng bị thương.

Lâu ma ma để cho Trân Châu cùng Đồi Mồi hầu hạ, bà thì tắm rửa cho Nghi Ninh. Bà vừa thấy lại càng tức giận. cô nương có vết thương xé rách, nhất định là tiểu thư còn không chịu nổi cô gia lại bị hắn mạnh mẽ tác cầu.

Lâu ma ma không ngừng thoa thuốc vào những vết xanh đỏ cho Nghi Ninh vừa đau lòng dừng không được nói:

- "Lần sau cô gia lại như vậy, ngài liền kêu chúng nô tì đi. Như thế này làm sao có thể thừa nhận!"

Nghi Ninh thất thần, bị Lâu ma ma kêu một tiếng mới hồi thần. Nàng vừa vặn nói:

- "...Bảo phòng bếp hầm chút canh bổ….. dùng thiên ma, đảng sâm dược liệu linh tinh gì đó!."

Lâu ma ma do dự hỏi:

- "Chuẩn bị cho ai vậy tiểu thư?"

Nghi Ninh thở dài nói:

- "Tự nhiên là cho ta… ta phải bồi bổ."

Nếu không nhiều thêm vài lần nàng thật sự chống đỡ không được đâu. 

Buổi tối thời điểm La Thận Viễn trở về, nàng còn dựa vào khung cửa sổ đọc sách.

Bên cạnh đặt một đĩa mứt táo, không còn mấy miếng. Vào đông ánh mặt trời xuyên thấu qua cành cây bạch quả chiếu vào trên sách của nàng….. La Thận Viễn đi qua xem, phát hiện nàng đang đọc một quyển [ tiểu tưởng niệm ].

Nghe được tiếng bước chân của hắn nàng không ngẩng đầu, đẩy đĩa nhỏ bên cạnh tới nói:

- "Trân Châu! đem đến cho ta thêm chút táo. Ta rất khát, ta muốn ăn chua….."

- "Còn muốn ăn chua….. vậy lập tức sẽ ăn cơm không được!" Người tới đột nhiên nói.

Nghi Ninh ngẩng đầu mới phát hiện là La Thận Viễn đã trở lại….. quan phục trên người hắn còn chưa thay, nhìn hắn sáng lạng cao lớn phá lệ tuấn mỹ.

- "Tam ca hôm nay trở về sớm như vậy?"

Lúc này cùng hắn ở cùng một chỗ liền có cảm giác ái muội không hiểu….. Nghi Ninh thế nhưng có chút co quắp.

Hắn ngồi xuống ở bên cạnh nàng nói:

- "Hôm nay bố chính sử hồi kinh báo cáo công tác, nói về thu hoạch bốn mùa….. tai hoạ nạn đói sẽ xảy ra, cho nên lâm triều nghỉ sớm."

Nàng nhất thời không biết lại nói cái gì, lấy nước châm trà cho hắn.

- "Về sau sẽ không cần phân đệm chăn ngủ."

Hắn lấy sách của Nghi Ninh qua xem, đầu ngón tay vuốt ve trang giấy đột nhiên nói. Lập tức lại ngẩng đầu,

- "Ta không còn là huynh trưởng của nàng….. hiện tại chính là trượng phu chân chính của nàng."

Nghi Ninh cư nhiên có loại cảm giác được hắn sủng nịch, vẫn là huynh trưởng.

Nhưng hiện tại nàng thật sự cảm thấy phân đệm chăn ngủ mới tốt.

La Thận Viễn nhíu mày:

- "Thế nào, nàng không đồng ý sao?"

- "Không phải….."

Nàng nhặt một miếng táo từ đĩa nhỏ đưa cho hắn, cười nói,

- "Muội cảm thấy vẫn là tạm thời… phân đệm chăn sẽ ngủ ngon hơn."

Nàng thật sự phải dưỡng dưỡng thương mà.

La Thận Viễn khóe miệng khẽ câu lên, mới thản nhiên nói:

- "Nàng đã yêu cầu….. vậy trước liền tùy ý nàng đi."

************

......

- -----oOo------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK