Tuyết Chi bưng dĩa dưa hấu đã cắt cho Nghi Ninh ăn. Nghi Ninh vừa cắn dưa hấu, vừa nghe La lão thái thái trò chuyện với Lâm Hải Như.
La lão thái thái lại kéo tay Lâm Hải Như đi sang bên cạnh ngồi xuống, hỏi nàng gần đây với La Thành Chương thế nào rồi.
Nhắc tới La Thành Chương, sắc mặt Lâm Hải Như liền không dễ nhìn.
Tuy rằng nàng là chính thất, nhưng La Thành Chương lại có tình cố tri với Kiều di nương, hắn thương Kiều di nương nhiều hơn một ít.
La lão thái thái nhìn thấy vẻ mặt Lâm Hải Như, cũng rõ ràng kết quả là gì rồi.
Đừng nói Lâm Hải Như hiện giờ đấu không lại Kiều di nương, năm đó chẳng phải Cố Minh Lan cũng thường bị Kiều di nương làm cho tức giận đến nói không ra lời à.
La lão thái thái khuyên Lâm Hải Như phải nhịn đi, nói với nàng về chuyện của Cố Minh Lan, cũng chính là mẹ đẻ Nghi Ninh.
Nghi Ninh cũng rất tò mò về người mẹ đẻ này, vểnh lỗ tai cẩn thận lắng nghe La lão thái thái kể chuyện năm đó.
Kiều di nương là con nhà quan sa sút, đây là cách nói của La Thành Chương.
Dù sao có phải hay không thì cũng chỉ có La Thành Chương mới biết được, cứ coi như Kiều di nương thật sự là con nhà quan sa sút đi.
Lúc nàng ta mười bốn tuổi, bị bán cho một nhà giàu Dương Châu người ta nuôi dạy, La Thành Chương thấy nữ hài bị chủ nhân quở trách, khóc vô cùng đáng thương, liền mua nàng ra.
Thời điểm đó chính là coi Kiều di nương là thị nữ, nhưng diện mạo Kiều di nương thanh lệ nhu uyển, thiếu nữ đậu khấu.
La Thành Chương nuôi bên người ngày ngày liền sinh tình cảm khác thường.
Đợi lúc La Thành Chương mang Kiều di nương về đến, nàng ta đã mang thai ba tháng có hơn.
La lão thái thái còn nhớ rõ ngày đó, khi Cố Minh Lan nghe được chuyện này, gần như cả người mất hết tinh thần.
Hôn nhân của nàng với La Thành Chương đã được định ra từ nhỏ, nàng luôn hiếu thuận với lão thái thái, hầu hạ trượng phu. Sao lại không thích La Thành Chương chứ?
Nhưng nhìn thấy La Thành Chương nắm tay Kiều Nguyệt Thiền, khi đó Kiều Nguyệt Thiền mới mười sáu tuổi, như hoa sen đọng sương sớm, vừa đẹp lại nhu nhược. Cố Minh Lan chỉ cảm thấy chói mắt, ngày đó Cố Minh Lan tìm đến bà, khóc như một đứa trẻ.
Sau này, khi Kiều Nguyệt Thiền mang thai xảy ra chuyện kỳ lạ, bảo là thai như bất ổn.
Thị nữ bên cạnh Kiều Nguyệt Thiền trong sáng ngoài tối nhắc khéo, là do ăn canh Nhị phu nhân đưa, Kiều di nương mới bắt đầu không thoải mái.
La Thành Chương liền nảy sinh một ít nghi ngờ, tuy rằng không có nói rõ, nhưng trong lời nói cũng ít nhiều đề cập tới.
Cố Minh Lan sao lại nhẫn chịu nổi hoài nghi như vậy.
Nàng từ nhỏ đến lớn, đều được người ta khen là tính tình ôn hòa khiêm nhường lễ phép, cho dù Kiều di nương mang đứa bé của trượng phu, nàng cũng có thể chăm sóc thì chăm sóc.
Nàng cảm thấy bản thân mình thật sự đã hết lòng quan tâm giúp đỡ, thế nhưng lại bị truyền ra lời nói dơ bẩn đến như vậy.
Nàng liền chủ động muốn đến chùa ở, tránh phiền nhiễu thai của Kiều Nguyệt Thiền.
Khi đó La lão thái thái rất tức giận, nào có đạo lý chính thê bị thiếp thất ép ra đi? Bà kiên quyết không đồng ý.
Mãi đến một lần Kiều di nương lên bậc thang trượt chân, thiếu chút nữa lại xảy ra chuyện.
Cố Minh Lan đối diện ánh mắt La Thành Chương, thật sự nhịn không nổi nữa, vẫn là chuyển ra ở chù, nói là đợi Kiều di nương sinh xong rồi về.
Chỉ là Cố Minh Lan chủ động né tránh, ngược lại để cho Kiều di nương chiếm hết tiên cơ.
Kiều di nương sinh La Nghi Liên xong càng được La Thành Chương yêu thích, Cố Minh Lan thấy lại không thoải mái, người cũng không hay cười như trước.
Về sau miễn cưỡng sinh Nghi Ninh, nhưng cũng buồn bực thành bệnh, rời xa nhân thế.
Lâm Hải Như nghe xong suy nghĩ thật lâu.
Ngay cả Nghi Ninh ngồi bên cạnh cũng chậc chậc lấy làm kỳ lạ, lịch sử thượng vị của Kiều di nương quả thật rất truyền kỳ. Không chút thủ đoạn tâm cơ là không có khả năng.
La lão thái thái thở dài:
- "May mắn con không phải là đứa có tính đa tâm. Minh Lan chính là rất đa tâm, người khác vô tâm một câu, nàng cũng phải cân nhắc thật lâu. Ngược lại làm cho bản thân bị tâm bệnh."
La lão thái thái lại nói tiếp:
- "Nay con bị Kiều di nương áp chế, hơn phân nửa còn là vì vẫn chưa có lấy một đứa bé. Cũng đã nhiều năm mà bụng con vẫn không hề có động tĩnh gì, vậy thì chỉ còn biện pháp khác."
Giọng bà lại xuống thấp,
- "Ta vốn là muốn để Hiên Ca Nhi sang chỗ con nuôi, nó còn nhỏ, rồi sẽ gần gũi con thôi. Mà cũng có thể khiến Kiều di nương nhu thuận được chút."
Lâm Hải Như nghĩ đến Hiên Ca Nhi liền cảm thấy không thoải mái, nàng hơi không đồng ý:
- "Dù sao Kiều di nương cũng là mẹ đẻ Hiên ca nhi, con làm sao mà nuôi nó, chỉ cần có mẹ đẻ nó đây, làm thế nào nó cũng không thể gần gũi với con được."
La lão thái thái sớm biết Lâm Hải Như không đồng ý, nàng lại không đủ kiên nhẫn thông minh để nuôi dạy đứa nhỏ của Kiều di nương.
La lão thái thái nhìn nhìn Nghi Ninh, tiếp tục nói:
- "Vậy thì chỉ còn lại một biện pháp, đưa Thận Viễn qua danh nghĩa con đi. Để nó làm con vợ cả."
Lâm Hải Như liền giật mình hoảng sợ.
Đừng nói Lâm Hải Như, Nghi Ninh cũng bị lão thái thái làm cho kinh sợ.
Thông thường cũng có mấy người con thứ xuất được đưa sang danh nghĩa mẹ cả, nhưng bình thường đều là những đứa bé tuổi nhỏ mà thôi, nhưng Tam ca đã sắp mười sáu.
Lâm Hải Như cũng cảm thấy không ổn, bởi bình thường nàng cũng chưa từng quá để ý đến La Thận Viễn.
Tuy La Thận Viễn là thứ trưởng tử, nhưng cũng được mẹ nuôi lớn, nhiều nhất ngày lễ ngày tết thì thỉnh an với nàng. Hơn nữa hắn cũng đã lớn như vậy.
La lão thái thái tiếp tục:
- "Đây là ta sau khi lưỡng lự mãi mới quyết định, vẫn chưa nói với lão nhị. Nhưng cách này là có thể, Thận Viễn nay sẽ tham gia thi hương, nếu nó qua được thi hương, con chính là mẹ cử nhân. Về sau có Thận Viễn, con và Nghi Ninh coi như là có nơi dựa vào."
Lâm Hải Như sinh ra từ nhà thương nhân, trong nhà có người đậu tú tài đều phải đốt hương ăn mừng.
Nàng bị câu nói bất ngờ này của La lão thái thái làm cho đầu óc choáng váng, có chút không thể tin:
- "Lão thái thái, Cử... Cử nhân nói đậu là có thể đậu liền sao? Thận Viễn đứa nhỏ đó, bình thường thấy cũng là... Cũng không xuất chúng mà!"
La lão thái thái mở mắt ra, hai mắt hơi đục ngầu nhưng vẫn còn rõ ràng.
- "Nghi Ninh còn nhỏ tuổi, không có em trai ruột nâng đỡ, con nay lại không con cái, ta lo lắm."
La lão thái thái nói tiếp, "Việc này con cứ cân nhắc, ta cũng không phải muốn ép con lập tức đồng ý. Nhưng ta càng nghĩ lại cảm thấy là cách tốt nhất."
Lâm Hải Như vẫn còn có chút bất an, Nghi Ninh lại dần yên ổn trong lòng, La lão thái thái an bày như vậy nhất định đã tính toán vẹn toàn.
Hơn nữa nghĩ kỹ cách này quả thật không có gì không thể.
La Thận Viễn nếu đưa sang danh nghĩa Lâm Hải Như, vậy thân phận Tam ca cũng sẽ rất cao, làm con do vợ cả nuôi dạy, địa vị ở La phủ có thể cùng ngồi cùng ăn với Đại ca Nhị ca.
Hơn nữa La lão thái thái cũng vì là lo lắng cho nàng và Lâm Hải Như.
Lấy năng lực La Thận Viễn, muốn che chở nàng và Lâm Hải Như là chuyện dễ dàng.
Trong lòng Nghi Ninh có chút kích động, nàng hận Lâm Hải Như không thể lập tức đồng ý ngay.
Nhưng Lâm Hải Như lại mặt lộ vẻ do dự, La Thận Viễn là người lớn như vậy, cũng không phải con chó con mèo gì, nói đưa cho nàng là nàng nhận ngay.
Mà bình thường nàng cũng chẳng thân quen gì lắm với La Thận Viễn á.
Nghi Ninh đã leo xuống giường la hán, lết sang bên cạnh Lâm Hải Như, kéo tay nàng nói:
- "Mẫu thân, như vậy tốt lắm, mẫu thân đồng ý đi. Sau này Tam ca còn có thể hiếu thuận với ngài, dưỡng lão cho ngài đấy!"
La lão thái thái nói những lời này không có cố ý tránh Nghi Ninh, vốn cũng là muốn cho nàng cùng nghe.
Nhìn nàng vội vã từ trên giường chạy xuống, lắc lắc đầu bất đắc dĩ.
Lâm Hải Như quay đầu nhìn Nghi Ninh có chút biểu cảm chờ mong. Nghĩ nghĩ rồi mới kiên quyết nói:
- "Nếu nói tâm tư cong cong quẹo quẹo, mười cái con cũng không qua nổi một cái của Kiều di nương. Ngài dù sao cũng sống lâu hơn con mấy mươi năm, con nghe ngài hết! Mẫu thân cử nhân gì con không dám nghĩ, có thể có nhi tử nuôi dưới tên mình cũng tốt."
Nghi Ninh nghe xong thiếu chút nữa cười.
Không chỉ là mẫu thân cử nhân, về sau Lâm Hải Như còn có thể là mẫu thân tiến sĩ, mẫu thân tể tướng.
Chỉ mong về sau Lâm Hải Như đừng bị thân phận của bản thân mình dọa sợ là được.
Lâm Hải Như quyết định thế này hoàn toàn là vì La lão thái thái và Nghi Ninh đều hi vọng nàng làm như vậy, đồng ý rồi nàng liền như đang suy tư.
La lão thái thái thấy nàng còn chưa có lấy lại tinh thần, rõ ràng để nàng đi về trước.
*** Truyện đăng tại https://www.audiotruyendaomai.com/ và Wattpad DaoMai161 ***
Ngày thứ hai, La lão thái thái cho gọi La Thành Chương và La Thận Viễn đến, thương lượng với bọn họ chuyện này.
La Thành Chương nghe xong cũng rất kinh ngạc, lập tức nhíu mày suy tư.
Từng thấy thu dưỡng thứ tử, nhưng La Thận Viễn đã lớn như vậy, sao lại đột nhiên nhớ đến nuôi dưới danh nghĩa Lâm Hải Như chứ.
Tâm tư Lão thái thái hắn đoán không ra, hành động này hoàn toàn là muốn cất nhắc La Thận Viễn, nhưng không phải bà luôn không thích La Thận Viễn hay sao...
La Thận Viễn nghe xong, lại nhìn về phía La lão thái thái đang ngồi chính đường.
Nghi Ninh bị Tuyết Chi giữ ở bên cạnh, rõ ràng nhìn thấy ở đây có hai người một thì đa mưu túc trí, một thì trời sinh tâm cơ thâm trầm đang chất vấn lẫn nhau.
Nhìn nhau một lát, La Thận Viễn thu hồi ánh mắt, bình tĩnh đứng im không mở miệng.
Kết quả hai người bọn họ trao đổi là gì?
Nghi Ninh rất muốn biết, nhưng mà nàng lại không có khả năng đến hỏi. Nàng lại nhìn về phía La Thành Chương.
Người cha này có thể là kẻ hồ đồ nhất ở đây nếu không tính Lâm Hải Như, ông ngồi xuống, uống ngụm trà nói:
- "Mẫu thân, sao ngài có thể có ý nghĩ kỳ lạ này. Việc này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, nhưng cũng không phải có thể tùy ý quyết định."
La lão thái thái bình bình nói:
- "Ta sống hơn nửa đời người, có gì mà ý nghĩ kỳ lạ. Hải Như không có con nối dòng, liền để Thận Viễn sang danh nghĩa nàng. Hơn nữa Thận Viễn cũng phải tham gia thi hương, nếu thi qua, lại xem như con vợ cả La gia chúng ta, thân phận cũng sẽ không tệ."
La Thành Chương nghe ý trong lời La lão thái thái nói liền nhíu mày.
Thứ trưởng tử của hắn bình tĩnh đứng ở giữa phòng, một câu cũng không có nói.
Cho tới bây giờ La Thành Chương không nghĩ La Thận Viễn sẽ thi đậu, có mấy ai có thể thi đậu vào tuổi mười lăm mười sáu chứ? Trình lang là thần đồng, từ rất sớm cũng đã nổi danh khắp nơi, hơn nữa hắn còn là cháu ngoại trai Lục Gia Học, ai cũng không hề nghi ngờ hắn sẽ thi đậu.
Nhưng ba người trong nhà, La Hoài Viễn là thiên tư cao nhất, mà cho đến giờ cũng không đậu. La Thận Viễn không xuất chúng, hắn một lần có thể đậu sao?
La Thành Chương cảm thấy lão thái thái đây là tìm cớ.
- "Mẫu thân, nếu ngài thật sự định như vậy, con cũng không có gì để nói."
La Thành Chương nhìn La Thận Viễn một cái, cũng không thèm để ý, thản nhiên nói,
- "Nhưng dù sao ngài cũng phải nói rõ lý do."
La lão thái thái cười lạnh:
- "Nếu mày không đồng ý cho Thận Viễn sang danh nghĩa Hải Như, vậy thì Hiên ca nhi đi, tóm lại con vợ cả chi thứ hai không thể không có."
La Thành Chương ho khan một tiếng, nếu nói đến Hiên ca nhi, hắn liền càng không đồng ý.
Hắn còn định bồi dưỡng dạy Hiên ca nhi đọc sách thật tốt, đi theo Lâm Hải Như chẳng phải là hủy nó sao?
La Thành Chương thấy Lâm Hải Như bên cạnh cũng mãi không nói chuyện, liền hỏi:
- "Nàng cũng đồng ý?"
Lâm Hải Như nhìn La Thận Viễn, vẫn có chút đứng ngồi không yên. Cảm thấy trên người thứ tử này có loại cảm giác áp bách. Nàng gật gật đầu, nói:
- "Ừm, mẫu thân đã thương lượng với thiếp rồi, thiếp đã đồng ý."
Lâm Hải Như cũng đã đồng ý, vậy La Thành Chương càng không có gì nói nữa.
Huống chi đây là chuyện chi thứ hai, chẳng cần phải thương lượng với đại phòng. Hắn sai quản sự đi lục gia phả mang đến, lúc này sẽ sửa lại.
Nghi Ninh nhìn cây bút dừng ở trên gia phả, trong lòng kích động một hồi.
Nàng theo bản năng nhìn về phía La Thận Viễn, phát hiện hắn cũng nhìn cây bút kia.
Thế nhưng trong nháy mắt, ánh mắt của hắn có chút sắc bén.