Mục lục
Nhật Ký Dưỡng Thành Thừa Tướng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit + Beta: Đào Mai

Nàng còn lấy tên Bảo ca nhi cho hài tử này sao?

La Thận Viễn thản nhiên nói:

- "Sợ là không kịp xuất môn, để trở về rồi nói sau."

Còn không muốn nhìn sao!

La Nghi Ninh thầm nghĩ trong lòng, nàng ôm Bảo ca nhi đi đến trước mặt hắn, dỗ hài tử trong lòng:

- "Mau gọi phụ thân ôm con."

Trên má non nớt của Bảo ca nhi do có nước mắt, không ngừng nức nở. Hắn nghiêng đầu nhìn nhìn nam nhân thân hình cao lớn sắc mặt âm trầm trước mặt này, lập tức quay đầu, ôm Nghi Ninh không để ý hắn.

Mặt hài tử chỉ lớn bằng bàn tay dán vào người nàng, mày La Thận Viễn gắt gao nhăn, nhất thời có chút kinh ngạc.

Trong lúc thoáng nhìn đó, đã thấy rõ ràng khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt của nó.

Nhưng là...

Nghi Ninh hỏi:

- "Bộ dạng giống tam ca chứ. Tam ca thật sự muốn đưa nó cho Lục Gia Học sao? Vậy hiện tại đóng gói nó đi. Đưa ra ngoài cũng đừng ôm trở lại."

Đây là con hắn! Đồng tử La Thận Viễn hơi co lại.

Thế nhưng ngày hôm qua hắn nói đưa hài tử của chính mình cho Lục Gia Học...

Nhũ mẫu thấy tiểu thiếu gia rốt cục nín khóc, sợ phu nhân ôm lâu cảm thấy mệt, liền từ trong lòng phu nhân tiếp nhận tiểu thiếu gia rồi dùng trống bỏi đùa nó.

La Thận Viễn nhìn cái kia ủi đến ủi đi, tay nhỏ béo không thể cầm trống bỏi, hình như có gì đó bất khả tư nghị.

Nghi Ninh nhéo nhéo cánh tay hắn:

- "Tam ca?"

Cả người hắn căng thẳng, mới đột nhiên lấy lại tinh thần hỏi:

- "Đứa nhỏ nhũ danh là Bảo ca nhi?"

- "Đại danh thì phải thận trọng, tự nhiên đặt nhũ danh trước!."

Nghi Ninh bế tiểu đoàn tử nửa ngày mỏi tay, ngồi xuống tại bên cạnh bàn bát tiên.

La Thận Viễn giơ tay sờ sờ đầu nàng, hắn suy nghĩ rất nhiều, tâm tư lại phức tạp trong chốc lát nói không rõ.

Nhưng giọng hắn lại vô cùng nhu hòa cùng trầm thấp:

- "Thực xin lỗi..."

Hắn dừng một chút,

- "Là những lời ta nói tối hôm qua..."

Xúc cảm từ lòng bàn tay hắn làm cho Nghi Ninh ngẩn ra, chỉ thấy La Thận Viễn đi tới trước mặt nhũ nương, hướng đứa nhỏ vươn tay:

- "Đưa ta ôm nó!."

Nhũ nương liền đưa Bảo ca nhi qua, nhưng tiểu đoàn tử căn bản không để ý hắn, còn nha nha cắn trống bỏi. La Thận Viễn vươn tay ôm lấy nó, tiểu đoàn tử đã nặng hơn, ngồi ở trên khuỷu tay rắn chắc của phụ thân mờ mịt lên cao, tay nhỏ bé dừng chơi trống bỏi.

La Thận Viễn nhìn tiểu sinh mệnh này nghe nói huyết mạch tương liên với mình. Khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn bằng nửa bàn tay cực kỳ mềm mại, cái gì cũng đều nho nhỏ, mềm yếu, giống hắn như vậy!.

Bảo ca nhi nhìn phụ thân một lát, oa liền khóc lên. Lắc lắc thân mình nhỏ nhắn chuyển tới hướng mẫu thân:

- "Nương nương... Nương nương..."

Bảo ca nhi mồm miệng không rõ, trúc trắc muốn nói chuyện. Dù sao nó không cần người này ôm.

Nghi Ninh vốn không nghĩ ôm nó, nhìn nó khóc đáng thương hề hề, lại không thể không ôm. Sau khi tiếp nhận tiểu đoàn tử đến, tay chân nó cùng sử dụng kề cận nàng, Nghi Ninh ngây ngẩn cả người, hài tử này thế nào đột nhiên liền khóc lên. Thấy sắc mặt tam ca đen lại, Nghi Ninh cười nói:

- "Bảo ca nhi... quen thì sẽ tốt thôi!"

- "Ừ."

La Thận Viễn miễn cưỡng lên tiếng, lại liếc nhìn tiểu hài một cái,

- "Không có nhiều thời gian, ta phải đi trước, nàng nhớ thu thập một chút, lập tức mang bọn nàng trở về."

Hắn vội vàng xuất môn, tùy tùng ở bên ngoài chờ hắn. Các lão xuất môn phô trương cùng trước kia không thể so sánh nổi.

Nghi Ninh lại véo mặt Bảo ca nhi:

- "Con, vật nhỏ này! lúc Diệp nghiêm ôm con, chẳng phải con nguyện ý sao?"

Bảo ca nhi ngừng khóc, nhưng bây giờ ai cũng đừng nghĩ ôm nó khỏi lòng mẫu thân, nếu ôm liền khóc. Nó kề cận nàng tiếp tục chơi trống bỏi của chính mình. 

Tuyết vừa rơi qua một lúc, tuyết đọng trên cồn cát. Cách đó không xa trên mấy nhánh cây Hồ Dương khô héo, tất cả đều là băng tuyết.

Lục Gia Học cưỡi trên lạc đà cường tráng, trong sa mạc vô biên vô hạn, lúc đó trên cồn cát một đội quân gấp khúc kéo dài không dứt, cũng bất quá như đàn kiến đang đi. Ánh chiều tà mờ nhạt kéo dài bóng dáng chạc cây, ánh chiều tà thật sự như máu, đại mạc cô liêu yên tĩnh.

Bờ môi hắn có chút khô ráo, nhất thời hướng tay sờ sờ một chút, mới nhớ tới phật châu đã ở chỗ nàng.

Mặt trên có người tính kế giở trò quỷ, không cần đoán hắn cũng biết là ai? Đối phương không muốn cho Ngõa Thứ sống, nhưng cũng không muốn cho hắn sống. Nhưng hắn đã tung hoành sa trường hơn mười năm, La Thận Viễn tính kế tỉ mỉ như thế nào cũng không có khả năng so qua kinh nghiệm đối địch phong phú của hắn.

Hắn sợ đả thảo kinh xà, ngủ đông gần nửa tháng, sau khi tiêu diệt toàn bộ Ngõa Thứ còn lại, lấy thủ cấp thủ lĩnh đối phương, chuẩn bị hồi kinh phục mệnh.

Nay nhớ tới đối địch thoải mái. Kì thực Lục Gia Học cũng không phải không có thời điểm kề cận tử vong.

Đao đã chém tới đỉnh đầu, hắn dùng trường đao ra sức giơ lên đỉnh đầu, tay run lên. Ngược tay lại chính là chém giết, phía sau lưng bị thương. Khi đó trong đầu hắn chỉ có một ý niệm, còn sống...

La Thận Viễn đích xác lợi hại, khó trách chỉ có hai năm đã đi đến cái vị trí kia. Phó tướng bên người hắn thế nhưng đã bị La Thận Viễn thu mua, lâm trận phản công hướng hắn. Tuy rằng cuối cùng vẫn là bị hắn chém chết.

Lục Gia Học nhìn ánh chiều tà sắp hạ xuống đường chân trời. Lặng im giơ tay, ý bảo dừng lại nghỉ ngơi. Đội quân thấy tướng lãnh phát lệnh, liền lập tức dừng lại, dựa vào rừng cây Hồ Dương thiết lập lều trại đơn giản.

Trong lều trại trải thảm lông dê, Lục Gia Học đang nghỉ ngơi uống rượu nóng. Đống lửa lẳng lặng cháy sáng.

Cấp bách, nôn nóng. Đây là đại kị của nhà binh, hiện tại trong lòng hắn thật sự bình tĩnh. Nay La Thận Viễn đã đủ sức để chống lại hắn, không thể khinh địch. Cho dù không vì La Nghi Ninh, hắn cùng La Thận Viễn cũng có rất nhiều chuyện phải thanh toán. Bao gồm lần ám toán này, thậm chí bao gồm quyền thế triều đình.

Hắn thả La Nghi Ninh đi, hiện tại nàng hẳn là đã ở kinh thành rồi.

Lục Gia Học đột nhiên nheo nheo mắt.

Cửa lều bị một cái tay thật nhỏ vén lên, một nữ hài đi vào. Nàng mặc cái áo màu đỏ, giày ủng, tóc kết thành biện, khuôn mặt tiều tụy nhưng giấu không được vẻ xinh đẹp giảo hoạt, trên chân đeo xiềng xích, thời điểm đi liền phát ra thanh âm lách cách.

Tiểu cô nương Ngõa Thứ này là tù binh của bọn hắn, sau khi đánh thắng trận bắt đi nữ nhân xinh đẹp của đối phương, đối với binh lính mà nói có thể nói là cổ vũ sĩ khí. Lục Gia Học luôn luôn đối với loại hành vi này của binh lính mở một mắt nhắm một mắt, chỉ cần không quá phận là được.

Lần này bọn họ bắt được hơn mười người, đều là tiểu cô nương quý tộc. Tiểu cô nương này kêu là A Thiện, phá lệ xinh đẹp, các tướng sĩ cố ý hiến cho hắn.

Mà A Thiện cũng phá lệ thông minh, nàng biết sau khi chính mình bị mang về kinh, tránh không được cũng bị đưa làm đồ chơi cho người khác. Kinh sợ, đối Lục Gia Học thập phần mềm mại, khúc ý lấy lòng.

Nàng học qua tiếng Hán, tuy rằng mới nói tập tễnh, nhưng ngữ điệu rất êm tai:

- "Đại nhân... Ta đổi dược cho ngài!."

Tiểu cô nương này bưng dược đến quỳ trước mặt hắn, Lục Gia Học vẫn không nhúc nhích nhìn nàng.

A Thiện miệng khô lưỡi khô, khẩn trương đầu ngón tay đều đang run.

Nước mất nhà tan, trước kia nàng tôn quý như thế nào hiện tại cũng hèn hạ, nàng biết tù binh là cái kết cục gì? Nếu không thể lấy lòng nam nhân này, để cho hắn thu nạp mình, tương lai của nàng nhất định sẽ rất thảm. Các tỷ muội khác vài ngày nay gặp được không vài cái tốt, nàng vẫn còn tốt, chỉ là bởi vì bọn họ cố ý lưu nàng.

Nhưng nàng phụng dưỡng nhiều ngày như vậy, nam nhân này một chút biểu cảm một chút biến hóa đều không có! Nàng cũng không rõ hắn đang nghĩ cái gì?

A Thiện run run cởi ra chiến bào của hắn, vết thương phía sau lưng hắn cần người khác bôi thuốc.

Lục Gia Học như trước không động chút nào, hắn nhắm hai mắt lại.

Bên trong lều than củi cháy vang đồm độp, bên ngoài trời bắt đầu tối.

Thân thể Lục Gia Học cứng đờ, nhất thời mở mắt ra. Bởi vì có một thân thể mềm mại xích - lõa dán lên trên lưng hắn. Sau đó một đôi tay ôn nhu cuốn lấy cổ hắn, nữ hài ghé vào lỗ tai hắn rên rỉ nói:

- "Đại nhân... Ngài muốn ta đi, cầu ngài."

Nàng không nghĩ luân phiên bị làm đồ chơi, nàng bức thiết cần cường giả bảo hộ, tránh né những ánh mắt hung mãnh bên ngoài kia.

Thân thể nữ hài mềm mại, da thịt trắng mịn như vậy. Miệng vết thương phiếm đau có chút kích thích. Lục Gia Học ngồi tĩnh lặng không nói, sau đó hắn đè lại tay A Thiện:

- "Ngươi nghĩ muốn cái gì?"

A Thiện ngây ngẩn cả người.

Thanh âm Lục Gia Học thấp nhất:

- "Ta hỏi ngươi, ngươi nghĩ muốn cái gì?."

Sau khi La Nghi Ninh chết hắn cũng có qua nữ nhân, đang lúc tráng niên, lại không có nàng. Xinh đẹp mềm mại như vậy dán lên cũng không thiếu, lấy lòng nịnh hót, còn không phải bởi vì quyền thế trong tay hắn.

Vị đại nhân này cánh tay cơ bắp rắn chắc, hắn cường tráng như thế này. Các nàng sùng bái nam nhân cường tráng, A Thiện dùng ánh mắt kính ngưỡng nhìn hắn, huống chi bộ dạng hắn anh tuấn như vậy. Nàng đi ra quỳ trước mặt hắn, thì thào nói:

- "Đại nhân... Ta, ta muốn sống."

Nàng nói xong lại khóc...

Lục Gia Học chính mình bắt đầu cài lại quần áo, hắn nói:

- "Ngươi cứ quần áo không chỉnh tề như vậy, tới cửa gọi người đưa nước vào."

A Thiện ngớ ngẩn, ánh mắt nàng giống như tiểu hồ ly.

Ngữ khí Lục Gia Học lại có chút không kiên nhẫn:

- "Gọi ngươi đi, đi đi!"

A Thiện chỉ có thể đứng lên gọi người đưa nước vào. Binh lính ở bên ngoài dùng nước tuyết nấu sôi đưa vào, nhìn thấy A Thiện quỳ gối quần áo không chỉnh tề, biểu cảm phi thường vi diệu, sau đó tất cung tất kính lui xuống.

A Thiện đột nhiên minh bạch ý tứ của hắn, nàng vẫn cứ chật vật khóc, phủ phục trên mặt đất không dám nhúc nhích. Đại nhân mặc dù không làm cái gì, cũng là để cho người khác hiểu lầm, trên người nàng còn có ấn ký của đại nhân.

Nàng khóc một lát mới đứng dậy, đi ra bên ngoài lấy thịt đã nấu xong cùng lương khô vào cho đại nhân, trước đó không lâu bọn họ đã giết mấy con sói, cắt thịt sói nấu ăn. Nàng phải phụng dưỡng đại nhân thật tốt mới được.

Lục Gia Học nhắm mắt lại chợp mắt một chút. Mỗi ngày làm một việc thiện, bất quá tính tình nữ hài này tương tự với nàng mà thôi.

Nhưng kỳ thật cẩn thận nghĩ đến, chỗ nào tương tự. Nếu là nàng bị hắn ngược đãi, còn muốn nàng bôi thuốc cho hắn, thế nào cũng phải dùng chủy thủ đâm chết hắn. Như thế nào giống người này, gầy yếu khóc không ngừng.

Lục Gia Học nhìn thấy A Thiện lấy đồ ăn vào, ngón tay nhẹ thủ sẵn chuôi đao, phát ra nhẹ nhàng tiếng vang.

Bất luận như thế nào, nên vào kinh. Giữa hắn cùng La Thận Viễn, có thể coi là còn nhiều thứ phải tính sổ với nhau. Không tranh đến ngươi chết ta sống, như thế nào bỏ qua đây.

Trong kinh thành, La Thận Viễn vừa thấy Đại hoàng tử xuất ra.

Năm nay Đại hoàng tử đã mười bảy tuổi, bộ dạng rất cao, chỉ thấp một chút so với La Thận Viễn.

Hoàng thượng bảo La Thận Viễn quản công khóa của Đại hoàng tử. Đổng phi là nhân vật lợi hại, hoàng thượng mặc dù đối triều chính không hỏi đến, nhưng thiên hạ đã nắm giữ ở trong tay hắn. Hai người sở sinh Đại hoàng tử Chu Đàn lại thành thật chất phác, không thông minh lắm.

La Thận Viễn duy trì Đại hoàng tử, trong ngày thường khảo hạch chính kiến, La Thận Viễn giúp hắn rất nhiều.

Đại hoàng tử ngay từ đầu còn đối với La Thận Viễn bình thường, nhưng bởi vậy càng ngày càng cảm kích hắn, hôm nay lôi kéo tay hắn nói:

- "...Tiên sinh đối đãi ta thành tâm thành ý, ngày sau ta nhất định sẽ báo đáp tiên sinh."

Cũng tự chính mình đưa La Thận Viễn ra ngoài.

Người này ngày sau như làm hoàng đế, không có người hiền minh phụ tá, sợ là khó có thể kế vị. Nhưng người hiền minh kia chỉ sợ cũng sẽ bị mắng thành ‘Vương Mãng trừ bỏ họ Lưu’*.

(Vương Mãng (chữ Hán: 王莽; 12 tháng 12, 45 TCN - 6 tháng 10, năm 23), biểu tự Cự Quân (巨君), là một quyền thần nhà Hán, người về sau trở thành vị Hoàng đế duy nhất của nhà Tân, làm gián đoạn giai đoạn nhà Hán trong lịch sử Trung Quốc.

Từ vai trò ngoại thích trong triều đình nhà Hán, Vương Mãng đã từng bước lên nắm những chức vụ cao nhất, thao túng việc triều chính và cuối cùng cướp ngôi nhà Hán. Tuy nhiên chỉ sau 16 năm, triều đại nhà Tân mà ông sáng lập đã sụp đổ cùng cái chết của ông.)

La Thận Viễn cân nhắc bước vào trong kiệu. Cỗ kiệu được nâng lên, người đi đường nhìn thấy đều né tránh.

La Thận Viễn chọn duy trì Đại hoàng tử, thứ nhất là vì Đại hoàng tử từ nhỏ lớn lên luôn được Hoàng thượng yêu thích. Thứ hai là Đại hoàng tử vô cùng dễ dàng nắm ở trong tay, Đổng phi cũng thật thông minh. Mặc kệ thật sự thích hợp hay không thích hợp, dù sao nếu là hắn phụ tá, cũng không xảy ra chuyện gì!.

Ngày hôm trước Đổng phi nhìn thấy hắn, cũng thật cao hứng. Còn gọi cung nữ tặng hắn hai thanh kim như ý. Nói với hắn:

- "Đại nhân triều vụ bận rộn, có cái gì cần hỗ trợ, có thể tìm phụ thân ta Đổng đại nhân thương lượng."

Nàng lại cười nói:

- "Khác Tam hoàng tử tối mấy ngày gần đây khảo hạch được ưu, Hoàng hậu nương nương đều được khen. Ta thấy cũng cao hứng thay Tam hoàng tử, ngài phụ tá công khóa của hoàng nhi ta, ta vơ vét một ít sách hay, mong rằng ngài truyền thụ cho hoàng nhi ta. Cũng khiến cho hắn có chút ưu điểm."

- "Các lão đại nhân." Bên ngoài có thanh âm kêu.

Sau đó cỗ kiệu ngừng lại.

Mành khẽ vén lên, một bàn tay với những ngón tay thon dài xuất ra, tùy tùng cung kính giao hai quyển sách vào trên tay La Thận Viễn.

Sau khi La Thận Viễn tiếp nhận mở ra xem xét, bìa sách quả nhiên là có tường kép. Trừ bỏ một vạn lượng ngân phiếu ra, còn có một phong thơ, Đổng phi ở trong cung quan sát hoàng hậu nhiều năm, luôn luôn điều tra chuyện của hoàng hậu.

Nàng đầu tiên là nói cho La Thận Viễn biết, nàng nghi ngờ chuyện hoàng hậu nhiều năm chưa từng có thai, chuyện này La Thận Viễn đã biết tiền căn hậu quả rồi, không có gì mới mẻ. Theo sau nàng còn viết rằng "Hoàng hậu nương nương cùng triều thần lui tới rất mật thiết, bản cung cảm thấy không ổn, cũng không dám khuyên can. Lúc đó Đô đốc đại nhân quyền khuynh thiên hạ, cùng hậu phi lui tới thân thiết, không thể không nghi".

Ngón tay La Thận Viễn lưu lại trên hai chữ đô đốc, khóe miệng cười lạnh.

Đổng phi quả nhiên thực thông minh, khó trách hoàng thượng sủng ái nàng.

Lục Gia Học hẳn là không dễ dàng chết như vậy, chờ hắn hồi kinh, còn có tính kế.

La Thận Viễn ngẩng đầu, mới thấy đường đi không đúng, vẫy tay bảo ngừng. Tùy tùng vẻ mặt nghi hoặc:

- "Đại nhân, chúng ta không đi nội các sao?"

Thời điểm này đều là đi nội các nghị sự.

Lâm Vĩnh thấy mặt La Thận Viễn không biểu cảm, tiến lên đánh vào ót tùy tùng kia một cái.

- "Đầu heo, phu nhân vừa hồi kinh đấy, còn không mau đi Anh quốc công phủ!" 

Trong Anh quốc công phủ Nghi Ninh đã thu thập xong, đang chờ hắn tới đón. Kỳ thật cũng không có gì để thu thập, chính là Ngụy lão phu nhân không buông tha ôm ngoại huyền tôn hôn vài ngụm, Từ thị thấp giọng dặn dò Nghi Ninh mà thôi.

La Nghi Ninh ngồi ở trong chính đường, nghe được người bên ngoài thỉnh an:

- "Các lão đại nhân, ngài đến."

Nàng đứng lên nhìn hướng cửa.

La Thận Viễn khoác lên ánh mặt trời vào đông đi đến, mặt mày luôn luôn tối tăm bị ánh mặt trời nhiễm lên màu vàng tịch dương nhu hòa, bóng dáng cao lớn như vậy liền bao phủ lấy nàng.

Hắn hàn huyên vài câu từ biệt với Ngụy lão phu nhân, hai người khách khí mỉm cười. Cuối cùng mới hướng nàng vươn tay nói:

- "Nghi Ninh, đi thôi, về nhà."

Cái nhà kia nay đã hoàn toàn nắm trong tay hắn, không có người dám mạo phạm nàng nữa.

La Thận Viễn không nghĩ tiếp tục hỏi chuyện phát sinh một năm qua, không nghĩ hỏi chuyện nàng cùng Lục Gia Học. Trên người nàng có phật châu của Lục Gia Học, quan hệ giữa hai người như thế nào có thể đơn giản được. Nhưng hắn chỉ có thể không đề cập tới, bởi vì hắn căn bản không thể chịu đựng được.

Thanh âm hắn bình thản mà vô kỳ, nhưng La Nghi Ninh nắm lấy tay dày rộng của hắn, hắn tùy tay liền cầm ngược lại. Hoàn toàn bao bọc tay nàng.

Nhũ mẫu ôm Bảo ca nhi đi theo phía sau hai người, bọn họ từ biệt Ngụy lão phu nhân.

La Nghi Ninh xoay qua nhìn hắn, bộ dáng hắn vẫn là trầm ổn, bình tĩnh, trầm mặc như vậy, môi hơi hơi mím.

Từng bước một đi sau lưng hắn cùng đi ra ngoài, trong lòng nàng trở nên thực nhu hòa.

- "Tam ca, " La Nghi Ninh hỏi hắn, "Phòng muội, tam ca còn giữ chứ?"

- "Ừ." Hắn đáp.

Kỳ thật nàng đoán cũng là lưu lại, La Nghi Ninh tiếp tục nói:

- "Muội muốn làm cửa sổ thấp một chút, bằng không gió không thể thổi vào."

- "Ừ, tùy nàng." La Thận Viễn cũng không tỏ vẻ phản đối.

- "Còn có cái sạp trong thư phòng kia, đặt ở góc nam đi thôi, nơi đó ánh sáng tốt."

- "Có thể." Vẫn là không phản đối.

- "Còn có núi giả trong viện, muội muốn đổi thành giá tử đằng."

- "Đều tùy nàng, trở về nàng chậm rãi sửa đổi."

La Thận Viễn miễn cho nàng lại tiếp tục hỏi, đều một hai đáp ứng.

La Nghi Ninh lại nghĩ tới cái gì:

- "À, đúng rồi. Còn có Bảo ca nhi, buổi tối nó muốn theo muội ngủ, bằng không buổi sáng tỉnh dậy sẽ khóc nhè. Tam ca lại ngủ cách cái giường đi."

- "Ừ... Ừ?" La Thận Viễn nhìn mặt cái tiểu đoàn tử phía sau kia, sau đó mày nhăn lại, "—— nó muốn ngủ cùng nàng?"

- "Đúng vậy, bằng không buổi sáng thức dậy nhất định sẽ khóc nửa canh giờ."

La Nghi Ninh cũng không có cách nào.

La Thận Viễn trầm mặc thật lâu, hắn mới dừng lại cước bộ một chút, nhìn nàng thản nhiên hỏi:

- "La Nghi Ninh, nó ngủ cùng nàng —— ta đây ngủ nơi nào?"

La Nghi Ninh sửng sốt:

- "Cái kia.....kia không phải tam ca ngủ ở trên giường cách đó sao?"

************

......

- -----oOo------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK