Lá thư này là sử dụng giấy tốt nhất của Trừng Tâm Đường, chỉ có ít ỏi vài chữ, thỉnh Nghi Ninh tới tửu lâu Tường Vân tạm biệt, lạc khoản là Tạ Uẩn.
Nghi Ninh cho tới bây giờ chưa được thấy qua chữ viết của Tạ Uẩn?
Còn nữa Tạ Uẩn muốn gặp nàng làm cái gì?
Nghi Ninh có chút hồ nghi, trước hết tạm thời gác lá thư này qua một bên không để ý đến.
Buổi tối thời điểm La Thận Viễn trở về, Nghi Ninh còn ở chỗ Lâm Hải Như chơi đùa cùng Nam ca nhi, La Thận Viễn đến nhà giữa thỉnh an.
Thành thân đã được mấy ngày, đứa nhỏ này cuối cùng cũng đã thân cận với nàng. Bị nàng ôm không khóc không náo loạn, dùng tay nhỏ bé vòng quanh cổ nàng, nhưng liếc mắt nhìn La Thận Viễn một cái, lập tức quay đầu không để ý hắn. Nghi Ninh cười vỗ mông nhỏ của nó.
Lâm Hải Như thực thích Nam ca nhi thân cận với Nghi Ninh.
Hôm nay La Thành Chương ở trong nhà ăn cơm. Nghi Ninh khom người gọi phụ thân. La Thành Chương sắc mặt khẽ buông lỏng, dù sao Nghi Ninh cũng là được ông coi như nữ nhi nuôi dưỡng nhiều năm, nhớ đến bộ dáng Nghi Ninh hồi nhỏ, cũng không phải hoàn toàn chán ghét.
Dưỡng cái tiểu miêu tiểu cẩu đều có cảm tình, huống chi là một đứa nhỏ.
Một lát La Nghi Liên cùng La Hiên Viễn trước sau tiến vào, theo thứ tự thỉnh an La Thành Chương, La Thận Viễn.
Sau khi La Hiên Viễn ngồi xuống, La Thành Chương liền hỏi hắn bài vở, La Hiên Viễn đối đáp trôi chảy, âm thanh thiếu niên thực trong sáng.
La Nghi Liên nói:
- "Phụ thân, con xem Hiên ca nhi đọc sách vất vả, trong phủ nha đầu bà tử phân cho hắn không nhiều lắm, muốn mời ngài phân thêm vài người hầu hạ hắn, hắn liền có thể chuyên tâm đọc sách."
La Thành Chương luôn luôn yêu thương hai huynh muội này, nghe xong nghiêng đầu liền hỏi Lâm Hải Như:
- "Có bao nhiêu người hầu hạ Hiên ca?"
Lâm Hải Như nói:
- "Nha đầu bốn, bà tử hai, gã sai vặt bốn. Đã đủ dùng. Năm đó thời điểm Thận Viễn đọc sách, bên người tổng cộng chỉ có ba bốn người hầu hạ. Dùng nhiều như vậy làm cái gì!"
La Nghi Liên khẽ cắn môi, đệ đệ từ nhỏ chính là được mọi người nâng lớn lên, La Thận Viễn khi đó chính là một thứ tử không được sủng, nào có thể so sánh như vậy.
- "Vậy thì phân thêm hai bà tử đi."
La Thành Chương nói,
- "…Hắn đã lớn tự nhiên phải thêm người hầu hạ."
- "Không được!."
La Thận Viễn mở miệng thản nhiên nói, đũa vang nhỏ,
- "…Người quá nhiều, cũng không phải tay không thể xách vai không thể khiêng."
Bị con ngay mặt bác bỏ, La Thành Chương có chút sượng mặt.
La Hiên Viễn nghe đến đó liền đứng lên, trên mặt thanh tú lộ ra tươi cười:
- "Tam ca nói đúng, người hầu hạ đã quá nhiều, chính mình con cũng phải làm một chút chuyện, không cần gia tăng thêm nhân thủ hầu hạ."
La Nghi Liên bất động thanh sắc tay phía dưới nắm chặt, để đó cho tỷ tỷ chớ có nhiều lời. Dù sao tranh chấp vì loại chuyện này không có ý tứ.
La Nghi Ninh yên lặng xem hành động của hai người.
Sau khi bữa cơm này ăn xong, trở về Nghi Ninh đi bên cạnh La Thận Viễn, nói với hắn:
- "Vài năm nay Hiên ca nhi có tiến bộ. Lúc muội đi, nhớ được hắn còn cùng La Nghi Liên quan hệ không tốt, nay thế nào lại tốt như vậy?"
La Thận Viễn quay đầu liếc nhìn nàng một cái, mới nói:
- "Huyết thống chi thân không phải dễ dàng có thể chặt đứt. La Hiên Viễn lại là một người thông minh, tỷ tỷ của hắn đối với hắn tốt, hắn tự nhiên sẽ hồi báo."
Trên người La Hiên Viễn dù sao có huyết mạch La gia, cùng tam ca là huynh đệ, chỉ cần được dưỡng đúng đắn liền sẽ không kém.
Hiện tại La gia là do tam ca làm chủ đương gia, ý nguyện của hắn không có người dám trái nghịch. Cho dù La Hiên Viễn có thông minh như thế nào đi nữa, cũng không có khả năng có ngày nào đó sẽ vượt qua La Thận Viễn, vẫn là kém quá xa.
Nghi Ninh hỏi:
- "Vậy tam ca cũng sẽ quản hắn à?"
- "Trong triều bận rộn, chuyện trong nhà ta quản rất ít."
La Thận Viễn nói với nàng,
- "…Nhưng vào triều đình liền sẽ minh bạch, người cùng gia tộc cùng một nhịp thở, hắn đi ra ngoài người khác chỉ biết nói đây là đệ đệ La Thận Viễn, mà không phải La Hiên Viễn."
La Thận Viễn hiện tại đại biểu toàn bộ La gia. Người trong nhà nếu không tốt, cũng sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của hắn.
Nghi Ninh cảm thấy hắn phi thường lý trí.
Sau khi trở về La Thận Viễn còn phải xem công hàm của Công bộ, Nghi Ninh đêm nay săn tay áo, chuẩn bị cho hắn cái hồng tụ thiêm hương.
Trong thư phòng ánh nến lẳng lặng cháy, nàng bất đắc dĩ im lặng nửa ngày, nghiêng đầu nhìn hắn lại luôn không viết một chữ, không khỏi nói:
- "Mực muội mài đều đã khô, huynh nghĩ như thế nào mà lâu như vậy đều không có viết?"
- "Nào có dễ dàng như vậy."
La Thận Viễn buông bút.
- "Phê chuẩn khai thác mỏ đá, không thể dễ dàng quyết định. Nếu không sẽ gieo hại vô cùng."
Đồi Mồi bưng canh bổ vào, Nghi Ninh lấy khăn tay thử xem có nóng lắm không, rồi mới mở nắp đưa cho hắn.
- "Tam ca uống một chút đi, để muội xem thử."
Nàng có cảm giác rất thành tựu là đang bồi dưỡng thừa tướng tương lai.
Nàng lấy qua tấu chương hắn vừa rồi xem để chính mình xem. Mấy thứ này lại không thú vị, vài cái tài nguyên khoáng sản, cái gì quặng vị quặng thâm, đích xác không thú vị bằng xử án của Đại Lý tự.
La Thận Viễn uống canh, tựa lưng vào ghế ngồi, mỉm cười nhìn nàng:
- "Muội nhìn ra cái gì không?"
Nàng nhíu mày nói:
- "Muội nhìn thế nào vài cái này đều không sai biệt lắm nha..."
Một bàn tay to từ bên cạnh nàng lấy qua tấu chương, hắn sau lưng nàng cúi người, cả người tới gần nàng:
- "Muội xem biết cái gì? Tiếp tục mài mực, ta viết."
Được rồi, vẫn là mài mực cho hắn.
La Thận Viễn chấp bút thấm đẫm mực, ngưng thần suy xét một lát. Một tay chống đỡ mép bàn, sau đó mới hạ bút.
La Nghi Ninh nhìn sườn mặt của hắn, cảm thấy hắn vô cùng đẹp, nàng đột nhiên thực minh bạch vì sao người này, người trước vừa ngã, người sau tiến lên, có nhiều người thích hắn như vậy. Không quan hệ với diện mạo, đây là một loại khí chất.
Đợi sau khi hắn viết xong, Nghi Ninh mới lấy lại xem. Viết điều rất rõ ràng, văn tự phê chuẩn rất tinh tế.
- "Xong rồi, trở về nghỉ thôi."
La Thận Viễn kêu gã sai vặt vào thu thập này nọ.
Chờ hắn nắm chính mình trở về nhà giữa, Nghi Ninh mới nói với hắn chuyện ngày mai nàng phải về Anh quốc công phủ.
- "Mang theo hộ vệ của muội cùng nhau xuất môn."
La Thận Viễn chỉ là dặn dò nàng.
- "…Đi sớm về sớm."
Nghi Ninh ngửa đầu nhìn hắn cười. Không phải là trở về một chuyến sao.
*** *** *** *** ***
Anh quốc công phủ gần đây rất náo nhiệt, thời tiết dần dần chuyển lạnh, cây hòe tại cửa lớn đều đã rụng hết lá.
Trong phòng Ngụy lão phu nhân sớm đã dùng tới lò sưởi. Nghi Ninh cùng Triệu Minh Châu, Ngụy lão phu nhân thương nghị.
Tổ tôn ba người ngồi xếp bằng ở trên giường la hán.
- "Bát tự hợp, cũng là cái mệnh cách vượng phu."
Ngụy lão phu nhân nói,
- "…Phụ thân con tính toán cưới nàng, việc hôn nhân ước chừng tại hai tháng sau, còn phải chọn ngày cát tường mới được."
Nghi Ninh mày nhíu lại:
- "Sao gấp như vậy?"
Ngụy lão phu nhân đưa một hộp toàn hạnh nhân trong tay cho nàng:
- "Hạnh nhân có mùi hương sữa, ăn rất ngon, một lát con mang mấy hộp trở về."
Còn nói:
- "Con cũng không phải không biết phụ thân con, nói làm cái gì liền là cái đó. Bất quá phụ mẫu Từ tiểu thư mất sớm, chỉ có ca ca Từ quốc công này chăm sóc. Mặc dù ở trong nhà được ca ca chị dâu yêu thương, nhưng dù sao cũng đã mười bảy tuổi, sớm gả cho thỏa đáng."
Ngụy lão phu nhân nói:
- "Con đừng lo lắng, về sau con trở về vẫn là giống nhau."
‘Bà lo lắng kế mẫu đối với nàng không tốt à?’
Nghi Ninh cười khổ, kiếp này mệnh nàng cũng là ngang trái, tính ra đây là kế mẫu thứ ba. Lại là tiểu cô nương so với nàng không lớn hơn bao nhiêu.
- "Phụ thân cứ như vậy đáp ứng rồi? Con còn tưởng rằng phụ thân sẽ chọn hồi lâu đấy!."
- "Con khuyên hắn, hắn còn có không nghe à!"
Ngụy lão phu nhân cười nói. Huống chi thân thể bà đích xác càng ngày càng không tốt, Nghi Ninh xuất giá, Minh Châu lại là ngoại nhân không thể nhúng tay vào việc của phủ Anh quốc công, không có biện pháp khác.
Triệu Minh Châu nói với nàng:
- "Nghi Ninh, cữu cữu còn làm xiêm y trang sức cho muội, một lát cho muội mang về."
Kết quả Nghi Ninh từ nhà mẹ đẻ trở về, một xe ngựa đều tràn đầy đồ này nọ.
Nghi Ninh nhịn không được nhớ lại trước kia. Nàng từ hầu phủ trở về, người trong nhà đối nàng tôn kính lại khách khí, nàng hình như là một người xa lạ. Như vậy mới là nhà mẹ đẻ. Nếu không phải một tháng trước tân hôn không được phân giường, các nàng xác định chắc chắn là muốn lưu nàng ở lại mười ngày nửa tháng.
- "Thiếu phu nhân, chúng ta là phải đi về sao?" Bên ngoài hộ vệ hỏi.
Nghi Ninh nghĩ nghĩ nói:
- "Đi tửu lâu Tường Vân."
Nàng muốn nhìn một chút kết quả Tạ Uẩn muốn làm cái gì?
Xe ngựa ngừng ở trong sân tửu lâu Tường Vân, nơi này thường có nữ quyến xuất nhập, cho nên gác cổng cũng thực nghiêm khắc, Nghi Ninh đưa ra danh thiếp của La Thận Viễn mới được đi vào.
Nàng lần trước đã tới, biết vị này là thê tử của La đại nhân, tỳ nữ hầu hạ liền cung kính dẫn nàng lên trên lầu.
- "Tạ cô nương có ở đây không?" Nghi Ninh hỏi tỳ nữ.
Tỳ nữ cúi người nói:
- "Tạ cô nương đã ở đây, mới vừa rồi cùng vị phu nhân đi xuống lầu. Nô tì đi truyền lời cho ngài."
Nghi Ninh dời bước tới trước lan can, lại nhìn xuống bậc thềm bên cây lựu đang đứng một người.
Nữ tử này mặc một cái áo choàng, búi tóc đơn giản, nửa điểm trang sức đều không có. Tuy rằng người đã gần trung niên, nhưng khí chất văn nhã, quần áo cũng rất trắng trong thuần khiết. Phía sau bà đứng hai tiểu nha đầu, bà đang ngẩng đầu nhìn trái lựu trên cây lựu, nhu hòa trầm tĩnh.
- "Phu nhân, bên kia hoa nở rất nhiều đấy! Không bằng ngài qua bên kia nhìn xem..."
Tiểu nha đầu phía sau khuyên bà.
Nghi Ninh nghe được phía sau có vị phu nhân thế gia nhỏ giọng nói:
- "Vị này thế nào ra đây..."
- "Không phải nói hiện tại ăn chay niệm phật, cũng không chịu ra ngoài sao? Nhìn có vẻ bệnh hoạn, cũng không biết mấy năm nay sống như thế nào?"
- "Trượng phu nàng đã chết như vậy, lưu lại một mình nàng cũng rất đáng thương..."
- "Đáng thương cái gì, không phải nói đã từng giết người sao. Như bây giờ cũng là báo ứng."
Người nọ dường như nghe được bên này có người đang nói bà, cách lan can nhìn lại. Đỡ tay nha đầu nói:
- "Đi thôi."
Trên mặt Nghi Ninh bình tĩnh không gợn sóng, nhưng trong lòng cũng đã phiên giang đảo hải*. Người này là người mà nàng quen thuộc nhất, thế nào có thể không quen thuộc đây. Đây là Ninh Viễn hầu thế tử phu nhân Tạ Mẫn trước kia, trưởng tẩu của nàng.
(Chú thích: phiên giang đảo hải là sông cuộn biển gầm, ý nói trong lòng chấn động)
Năm đó thời điểm nàng vừa gả vào Ninh Viễn hầu phủ, Tạ Mẫn đã danh vang khắp kinh thành, bà là đích trưởng nữ Tạ gia, tài hoa cái thế, tựa như Tạ Uẩn hôm nay. Kỳ thật Tạ Uẩn còn không bằng bà, năm đó bà thật sự là không người có thể so với.
Ngay từ đầu, Tạ Mẫn cũng không có coi trọng Nghi Ninh, hai người bình thản cùng xuất hiện. Sau này Nghi Ninh bị người hại chết, chết tại vách núi đen, khốn khổ trong cây ngọc trâm hai mươi mấy năm, gặp hết tình thế biến thiên.
Mà Tạ Mẫn cũng từ trên mây rơi xuống, trượng phu cũng bị Lục Gia Học giết, chính bà cũng không làm được bản sự gì?
Khóe miệng Nghi Ninh nổi lên một tia cười khổ, ngày ngày ở trong Thiên Viện, nghe âm thanh niệm kinh, tựa như những ngày đó dường như rành rành trước mắt. Nghi Ninh xiết chặt lan can, xương tay trở nên trắng. Thế nhưng là Tạ Mẫn!
Nàng nhìn bóng lưng Tạ Mẫn, sau đó có người đi tới, thân ái nôn nóng kéo cánh tay Tạ Mẫn, cười nói:
- "Cô cô, diễn còn không có xem xong đâu. Ngài thế nào xuống lầu rồi?"
Là Tạ Uẩn.
Tạ Mẫn đối Tạ Uẩn mỉm cười nói:
- "Cảm thấy ồn ào, ra đây hít thở một chút."
- "Ngài cảm thấy ồn ào, con coi lại cảm thấy náo nhiệt."
Tạ Uẩn tiếp tục nói,
- "…Ngài hiếm khi ra phủ một lần, cần phải theo giúp con."
Đứa nhỏ của Tạ Mẫn khi còn nhỏ bị bệnh cấp tính đã chết, bà thật là yêu thương Tạ Uẩn, bằng không người khác thế nào có thể làm cho bà ra phủ. Bà thật sự là chán ghét những người bên ngoài này.
- "Vậy thì trở về đi." Bà từ từ nói, thanh âm có chút khàn khàn. Tạ Uẩn liền đỡ Tạ Mẫn lên thang lầu.
Tửu lâu Tường Vân này xây thang lầu rất hẹp, khiến cho thanh âm thực vang. Tiếng bước chân của Tạ Mẫn lại rất nhẹ, Nghi Ninh hít một hơi thật sâu, nghiêng thân mình nhìn kỷ trà gỗ lim trên cao bài Lục La, chờ hai người đi qua.
Tiếng bước chân dần dần tới gần, đến bên cạnh Nghi Ninh, Tạ Mẫn chính là thấy nàng thoáng qua. Lại không biết vì sao đột nhiên dừng lại, sau đó bà nhẹ giọng nói:
- "Vị phu nhân này, ta nhìn thấy có chút quen mắt."
Tạ Uẩn tự nhiên là thấy Nghi Ninh, nghĩ đến chuyện với La Thận Viễn ngày đó trong lòng nàng liền không thoải mái. Nhưng tính cách nàng ổn trọng, lại là không nghĩ cùng Nghi Ninh so đo. Nàng lên tiếng:
- "Cô, đây là thê tử Công bộ thị lang La đại nhân, tiểu thư phủ Anh quốc công."
Có thế này Nghi Ninh mới xoay người nhìn Tạ Mẫn, ánh mắt Tạ Mẫn là nhu hòa, nhưng là lạc ở trên người có loại nước lạnh như băng.
- "Ta thấy cô nương, liền cảm thấy có cảm giác nhận thức nhiều năm."
Tạ Mẫn nhẹ nhàng mà nói,
- "…Tướng mạo lại thật sự xa lạ, La phu nhân trước kia có thể là đã gặp qua ta."
Nghi Ninh lắc đầu cười cười:
- "Ta chưa từng gặp qua phu nhân."
- "Uẩn nhi, cô cô thấy con tựa hồ nhận thức vị La phu nhân này, con thỉnh nàng xem diễn cùng với cô cô được không?"
Tạ Mẫn nghiêng đầu nói với Tạ Uẩn.
- "Cô cô, con cũng muốn thỉnh, nhưng không biết La phu nhân có muốn không?"
Tạ Uẩn khó được mở miệng, ngữ khí có chút cứng ngắc. Nàng từ nhỏ đã thích Tạ Mẫn, trong lòng đối với người cô cô này của mình tôn kính có thêm, càng sâu hơn đối với hoàng hậu dì của nàng. Đối với yêu cầu của cô cô, nàng sẽ không cự tuyệt.
- "Phu nhân viết thư cho ta, không phải là muốn mời ta xuất ra sao, vậy thì ngồi xuống là được."
Nghi Ninh ủy khuất cười, theo sau đi lên lầu. Nàng ngồi xuống một cái bàn bát tiên, cầm lấy một miếng dưa gang từ từ ăn.
Tạ Mẫn đi lên, bà ngồi xuống bên cạnh Nghi Ninh, thấp giọng cười nói:
- "La phu nhân biết là ta viết thư mời phu nhân sao?"
- "Tạ Uẩn vừa thấy ta đó là như không biết trước."
La Nghi Ninh thản nhiên nói,
- "…Phu nhân đã lấy danh nghĩa Tạ Uẩn viết thư, lại tận lực gọi ta, vậy tất nhiên là phu nhân mời ta tới."
Tạ Mẫn kết quả muốn làm gì?
Nghi Ninh nghiêng đầu nhìn bà, Tạ Mẫn biểu cảm bình tĩnh, Tạ Uẩn đứng sau lưng bà nhưng lại có chút không cam lòng. Nàng không thích Tạ Mẫn nói chuyện với La Nghi Ninh, tựa như tiểu hài tử, có cảm giác vật mà mình yêu thích lại bị người đoạt đi.
- "Uẩn nhi, con đi bưng trà đến cho ta cùng La phu nhân."
Tạ Mẫn thản nhiên nói, Tạ Uẩn không hề động, thẳng đến bị Tạ Mẫn nhìn thoáng qua, mới cắn cắn môi xác nhận, ngoan ngoãn đi qua phòng kế bên bưng trà.
- "La phu nhân, "
Sau khi Tạ Mẫn ngồi xuống không nhanh không chậm mở miệng,
- "…Ta là xem Uẩn nhi lớn lên. Nàng được nuông chiều một chút, tâm tính cũng không quá hư. La phu nhân cảm thấy nàng như thế nào?"
Nghi Ninh vuốt hoa văn tường vân được điêu khắc trên tay vịn, chậm rãi vuốt phẳng. Nàng cười cười:
- "Tạ nhị cô nương tài hoa hơn người. Tính tình tiên minh, người khác là hâm mộ không thôi."
- "Tính tình này của nàng mới là làm cho người ta đau đầu."
Tạ Mẫn nhìn La Nghi Ninh tiếp tục nói. Vị La phu nhân này kỳ thật còn quá non nớt, người thanh nộn xinh đẹp. Nhưng ánh mắt nàng ta, Tạ Mẫn không biết nói như thế nào, cái loại trong suốt trong vắt, thế nào cũng là phải sau nhiều lần trải qua lạnh nhạt của trời cao.
- "Ta là cô cô của nàng, tính tình đạm mạc, mặc cho nàng hướng ta bướng bỉnh kỳ quái."
Tạ Mẫn cười,
- "…Ta kỳ thực là rất quan tâm nàng, nếu có người khác khi dễ nàng, ta nhất định không tha cho người đó."
Âm thanh của bà thoáng thấp chút, người khác là nghe không được.
Nghi Ninh nghe lời Tạ Mẫn nói, chậm rãi bình tĩnh lại. Có chút chơi vui, Tạ Mẫn chắc là nghe được Tạ Uẩn bị bắt nạt, vội tới xả giận cho chất nữ của mình, oan oan tương báo khi nào mới hết.
Nàng cùng với Tạ Mẫn ngây người hai mươi mấy năm, đương nhiên biết bà ta yêu thương Tạ Uẩn. Thời điểm tuổi trẻ nổi danh khắp kinh thành, sau này hào quang mất hết, chỉ có Tạ Uẩn là rất giống bà, cho nên cũng phá lệ yêu thương.
- "Phu nhân nói nhiều như vậy, ta nghe liền cũng hiểu. Bất quá tính tình chất nữ của phu nhân, phu nhân là người rõ ràng nhất. Không phải ai cũng có thể bắt nạt nàng được. Chỉ cần nàng không trêu chọc thị phi, tự dưng, ai lại sẽ gây sự với nàng."
- "Như là có người chi tâm, dễ dàng có thể tổn thương nàng."
Tạ Mẫn xuất ra tư thái đại tiểu thư Tạ gia năm đó, cười nói:
- "…Cô nương Tạ gia ta đều dễ dàng bị tình cảm làm khó. Trượng phu ta bỏ mình, ta liền bị khó khăn về tình cảm hơn mười năm. Nàng cầu mà không được, tự nhiên cũng là như thế. Chuyện La phu nhân ta cũng không phải hoàn toàn không biết, nếu La phu nhân có uy hiếp cho nàng... Liền trách không được ta."
Tạ Mẫn đang uy hiếp nàng.
Nghĩ đến vì chất nữ của mình, Tạ Mẫn đã sớm cho người hỏi thăm qua Nghi Ninh. Năm đó Tạ Mẫn lợi hại Nghi Ninh cũng đã kiến thức qua. Trong bốn nàng dâu không ai có thể so qua Tạ Mẫn, Tạ Mẫn làm cho Hầu phu nhân dễ bảo, còn thường cùng Lục Gia Nhiên thương nghị chính sự, túc trí đa mưu.
Người như vậy, tình yêu đối với Lục Gia Nhiên thắm thiết. Lục Gia Nhiên vì thâm tình của Tạ Mẫn, cũng không từng nạp thiếp.
Nhưng người khác không biết, Nghi Ninh cũng không phải không biết, năm đó khi nàng ở hầu phủ thời điểm chạng vạng xuất môn hóng mát. Từng gặp được qua một cọc gièm pha.
Hậu viện Ninh Viễn hầu phủ có một con đường phải đi qua rừng trúc, người khác ghét bỏ hoang vắng không đi. Nghi Ninh lại thường đi vào trong đó ngắm rừng trúc, mang theo nha đầu lấy một ít măng về làm măng chua ăn.
Ngày ấy trong rừng trúc nàng liền đụng vào một thân gầy gò mình áp ở trên người một nữ tử, xiêm y cởi một nửa, trên khuôn mặt tuấn tú tràn đầy mồ hôi. Nàng khinh thường xem mặt nàng kia, lại thấy rõ ràng mặt Lục Gia Nhiên, nghe thấy thanh âm dã uyên ương phát ra.
Lục Gia Nhiên mạnh ngẩng đầu, nàng lúc đó lập tức liền chạy ra rừng trúc.
Trên đường nàng nhớ tới cái nữ tử kia, không phải trang điểm hạ nhân trong phủ, da thịt trên tay trắng mịn tuyết trắng, tinh tế xinh đẹp như cổ thiên nga, nghĩ đến cũng là một vưu vật.
Lục Gia Nhiên thế nhưng sau lưng Tạ Mẫn cùng người khác cẩu thả, hai người vành tai và tóc mai chạm vào nhau, vô cùng ái muội. Đáng thương Tạ Mẫn hai mươi mấy năm thâm tình.
Nghi Ninh mỗi lần nghe được Tạ Mẫn niệm kinh, khi xem Tạ Mẫn chà lau di vật Lục Gia Nhiên để lại đều muốn nói những lời này, khi đó đến mức nàng rất khó chịu, hôm nay rốt cục thì có thể nói ra.
- "Cũng đã chết hơn mười năm, phu nhân làm gì lại mối tình thắm thiết. Người phu nhân sở niệm nếu còn ở trên đời, lại sẽ giống phu nhân đối với hắn mà sẽ đối với phu nhân sao?"
Tay Nghi Ninh mở ra, trong tay còn lại dưa gang bỏ ở trên bàn.
- "Phu nhân chẳng lẽ cảm thấy tình yêu thắm thiết này thực vinh quang à? Tạ Uẩn tình yêu thắm thiết, vậy cùng ta có quan hệ gì đâu? Chẳng lẽ ta còn phải vì thế mà phụ trách sao?"
Hai mươi mấy năm khốn đốn, nàng tự nhận là cùng Tạ Mẫn cảm động lây. Nhưng nay, duyên phận của nàng cùng Tạ Mẫn, chỉ sợ cũng chỉ là những lời này.
Lúc này Tạ Uẩn bưng trà vào.
Trên bàn đặt hai chén trà, một chén là trà tuyết nha, một chén là trà xuân long tỉnh. Nghi Ninh tiếp nhận đến, thuận tay liền đưa tuyết nha cho Tạ Mẫn nói:
- "Tuyết nha thanh hỏa minh mục, thích hợp nhất với phu nhân."
Tạ Mẫn tiếp nhận trà sửng sốt, nhất thời liền nhìn Nghi Ninh.
Bà thích trà tuyết nha thực ít có người biết, trước kia bà thích trà như mạng, mấy năm gần đây uống ít. Năm đó ở hầu phủ thời điểm thỉnh an lão phu nhân, thê tử lão tứ xếp rất thấp, thường tự tay pha trà, chỉ có bà là trà tuyết nha. Lúc đó bà liền cảm thấy kỳ quái, thê tử lão tứ là như thế nào biết bà yêu thích.
Năm đó thê tử lão tứ cũng không nổi bật, bà chưa từng chú ý nhiều. Vì vậy, ngược lại là coi trọng nàng ta vài phần. Sau này mới dần dần phát hiện, thê tử lão tứ cũng là người tương đối thông minh, chính là bất động thanh sắc mà thôi.
Nghi Ninh nhấp trà của chính mình, ngẩng đầu liền nhìn thấy Tạ Mẫn nhìn chính mình.
- "La phu nhân vừa rồi chọn tuyết nha cho ta, nhưng là chó ngáp phải ruồi."
Tạ Mẫn nói,
- "…Ta thường ngày thích uống cái này!."
Bất quá là theo bản năng hành động mà thôi, La Nghi Ninh trong lòng thở dài:
- "Phu nhân thích là tốt rồi."
Tạ Mẫn là nữ nhân, nữ nhân cảm giác là phi thường sâu sắc. Nghi Ninh chính là ngồi ở bên cạnh bà, nhưng ánh mắt Tạ Mẫn nhìn nàng lại càng ngày càng kỳ quái.
Đã biết được Tạ Mẫn thỉnh nàng tới đây là để làm gì, Nghi Ninh không nghĩ lại tiếp tục ngây ngốc ở đây. Nàng đứng dậy cáo từ Tạ Mẫn, chuẩn bị hồi phủ.
Tạ Mẫn lại đè lại tay nàng, nói:
- "La phu nhân đừng động."
Âm thanh của bà rất nhẹ nói:
- "Vừa rồi ta cũng không có lừa phu nhân, ta vừa thấy phu nhân còn có cảm giác hết sức quen thuộc. Hình như là bằng hữu đã quen biết nhiều năm, vốn là muốn cùng phu nhân nói vài lời."
Nghi Ninh nói:
- "Ta cùng phu nhân thật không quen biết, nghĩ đến cũng không có gì để nói."
Tạ Mẫn cười nói:
- "La phu nhân, phu nhân cũng gọi Nghi Ninh. Tứ đệ của ta, nay quyền khuynh thiên hạ Lục đô đốc từng có cái nguyên phối... Cũng kêu tên này, chẳng qua bị hắn làm hại, không đến mười chín tuổi liền hương tiêu ngọc vẫn. Thần thái, bộ dáng cùng cách nói chuyện của phu nhân đều rất giống nàng ta."
Tạ Mẫn vừa rồi luôn luôn chú ý Nghi Ninh. Càng xem càng cảm thấy thần thái rất quen thuộc. Thời điểm nàng xem diễn luôn không yên lòng, nhưng ánh mắt sẽ nhìn chằm chằm vào sân khấu kịch, nếu là chiêng trống đánh vang một chút, nàng còn có thể nhíu mày cảm thấy không thích. Theo quán tính lấy vài thứ cầm trong tay đem ngoạn.
Tạ Mẫn đột nhiên liền có loại trực giác không hiểu, huống chi là người tin phật, hướng tới là tin vào truyền thuyết chuyển thế. Nếu như có can hệ cùng người nọ, vậy những lời hôm nay bà đã nói thật rất buồn cười.
Nghi Ninh thật bình tĩnh nói:
- "Vậy thật sự là đáng tiếc."
- "Đích xác đáng tiếc, nàng nếu còn sống, bằng vào địa vị Lục Gia Học hôm nay, chính là hưởng vinh hoa phú quý vô cùng."
Tạ Mẫn cười nói,
- "…Nay có ai biết Lục Gia Học từng có một thê tử, chính hắn cũng không cho hạ nhân nhắc tới. Hung thủ sát hại nàng biến thành ta. Nhưng không có người ngẫm lại, ta đã có địa vị bực đó, ta sát nàng làm cái gì? Ai sẽ được ưu việt, ai mới là người sát hại nàng. Ngẫm lại nàng mới càng đáng thương, bị chính người thân cận mà mình không hề phòng bị giết chết. Không biết nàng một lần nữa đầu thai, có phải hay không trở về vì chính mình báo thù."
- "Nếu nàng muốn báo thù, ta nhất định sẽ giúp nàng." Ngữ khí Tạ Mẫn phát lạnh.
Tạ Mẫn đối Lục Gia Học hận thấu xương, Nghi Ninh không thể không biết.
Nàng nghĩ muốn báo thù sao? Cùng những người này lại khúc mắc không rõ?
Nghi Ninh cũng không muốn báo thù, kiếp này nàng sống rất tốt. Có nhiều người làm bạn yêu thương nàng ở đây như vậy. Huống chi người này là Lục Gia Học. Nàng như thế nào chống lại Lục Gia Học? Báo thù chẳng qua là tự mình chuốc lấy khổ, ít nhất hiện tại là không thể.
Tạ Mẫn cùng nàng xem như đồng bệnh tương liên.
Nghi Ninh không có ngồi xuống, mà là xoay người đưa lưng về phía Tạ Mẫn nói:
- "Phu nhân, Phật nói [ trong Lộc Mẫu Kinh ] có viết: Hết thảy ân oán, khó được dài lâu như vô thường. Sinh thế nhiều sợ hãi, mệnh người như sương sớm."
- "Phu nhân lại dây dưa chuyện cũ trước kia làm gì, thương tâm thương thân. Cách xa Lục gia đi, tìm một điền trang mà ở. Bình tĩnh an ổn qua cả đời thôi. Những thù hận… phu nhân đại khái cũng không nên để ý tới."
Ánh mắt Tạ Mẫn khẽ lóe sáng, vừa rồi bất quá là đoán, cảm thấy người này cực kì giống người nọ. Quên đi tuổi lại là đúng rồi, liền đến ý niệm tái sinh chuyển thế.
Tạ Mẫn thường khẩn cầu trước phật, để cho Nghi Ninh sống lại, ít nhất muốn cho nàng biết chân tướng. Nay nghe lời này của nàng ý tứ tựa hồ biết cái gì, liền kích động một chút:
- "Ngươi... Ta chưa bao giờ từng nói qua ta là ai. Ngươi làm sao mà biết Lục gia?"
Nghi Ninh cười nhẹ:
- "Phu nhân không cần lại rối rắm như vậy, Tạ nhị cô nương gọi ngài cô cô, ta biết cô cô của Tạ nhị cô nương, cũng chỉ có Lục đại phu nhân. Ta nói những lời này bất quá là thấy phu nhân trong lòng tích tụ, muốn khuyên giải phu nhân một chút mà thôi, không có ý khác. Cùng phu nhân tất nhiên là người lạ."
- "Lại nói Tạ nhị cô nương, đã chuẩn bị phải gả cho người khác. Chẳng lẽ tình yêu thắm thiết thật là chuyện tốt sao? Phu nhân hẳn là khuyên nàng mới phải."
- "Ngươi đợi chút...!"
Tạ Mẫn đứng lên nói,
- "…Vừa rồi uẩn nhi…..lời nói kia coi như ta không có nói qua."
Nghi Ninh đã đẩy ra cửa phòng đi ra ngoài.
Tạ Uẩn thế nhưng ở ngoài cửa chờ nàng, bộ dáng tựa hồ đã đứng yên thật lâu.
- "Cô cô ước hẹn ngươi tới, là nhìn không được ta chịu ủy khuất."
Tạ Uẩn nói,
- "…Ngươi không cần làm bà nan kham, nếu không ta sẽ không bỏ qua cho ngươi... Chính là mặc kệ La Thận Viễn, ngươi cũng không thể đối với bà như thế!"
Một đám người này liền nghĩ bị hại như vậy sao, dáng vẻ của nàng giống như người có thể bị khi dễ sao?
Nghi Ninh đều phải tức giận nở nụ cười, mặc kệ nàng.
Tạ Uẩn ở sau lưng nàng chậm rì rì nói:
- "La phu nhân, ta về sau gả cho Trình Lang, sẽ đến làm láng giềng với ngươi. Đến lúc đó không thể không cùng xuất hiện, nói không chừng còn phải kết thành thế gia chi hảo đấy!"
- "Ta đây chỉ có thể chờ Tạ nhị cô nương." Nghi Ninh vẫn là cười cười, khách khí nói.
************
......
- -----oOo------