Tòa nhà ở Phủ học Phố nhỏ này là thời điểm một vị các lão trí sĩ tiền triều lưu ở kinh thành, lúc đó bán lại cho bạn bè của ông, nghe nói là một vị thư pháp gia họ Diêu, cũng là tiến sĩ.
Vị Diêu tiến sĩ này trong nhà cực kỳ giàu có và đông đúc, liền dụng tâm khuếch đại một chút, đình đài lâu tạ, lầu các tiểu viện sửa chữa thập phần thú vị tao nhã.
La Thận Viễn là từ trong tay hậu nhân vị Diêu tiến sĩ này mua được.
Hiện tại sân Nghi Ninh ở là hai dãy, dãy nhà trước thiết kế có thư phòng La Thận Viễn, khách đường, sương phòng hai bên sườn cũng có thể nghỉ ngơi. Thấy tòa phòng cũng có thiết kế phòng bếp nhỏ.
Dãy nhà sau chủ yếu là của Nghi Ninh, chính đường, hai gian nội thất cùng phòng bên. Tiền viện trồng vài cây bách cổ che trời, thân cây cần mấy người mới có thể ôm hết. Lục ấm khắp nơi, hải đường, tử vi, phượng vĩ trúc làm đẹp hồ đá. Thập phần dạt dào ý thơ, tuy rằng mùa này cây cỏ đã ố vàng, nhưng cũng có một phần ý vị khác.
Nghi Ninh đi bên cạnh La Thận Viễn qua nguyệt môn, dáng dấp hắn cao lớn, bên đường trồng trúc phượng vĩ đụng trúng đầu vai hắn. Hắn liền vươn tay gạt qua cho nàng, miễn cho ngọn cây đụng đến nàng.
- "Chỗ này cây cỏ tốt tươi, nguyên là nhìn cảm thấy không thể sửa cái gì mới không đụng đến. Muội nếu không thích có thể dời đi."
Nghi Ninh nghiêng đầu nhìn bàn tay to của hắn gạt qua chính mình, ngọn cây phất qua tay hắn, cảm giác rất kỳ diệu, nhưng rất nhanh tay hắn lại thu hồi đi.
Xem ra là thật hạ quyết tâm, muốn cùng nàng huynh muội ở chung?
Tối hôm qua Nghi Ninh nghiêm cẩn suy nghĩ, kết quả chính mình đối hắn là cái tình cảm gì, nàng ỷ lại hắn, thật là yêu mến đối với huynh trưởng, còn có tích lũy tâm lý ỷ lại. Nhưng lúc hắn tới gần chính mình, cũng có cảm giác khác thường. Có lẽ chính là loại thình lình này xảy ra làm cho biến hóa.
Nàng xem khí phái trong phủ này, có chút tò mò hỏi:
- "Tam ca, sao đột nhiên huynh trở nên có tiền như vậy? Kết quả tam ca có bao nhiêu bạc vậy."
Cũng chỉ có người thân cận mới sẽ trực tiếp hỏi như vậy, cũng không làm bộ làm tịch.
La Thận Viễn cũng không biết là có cái gì, liếc nhìn nàng nói:
- "Muội là đánh chủ ý lên gia sản của huynh sao?"
- "Muội tò mò mới hỏi một chút. Tiền La gia thu một năm cũng không quá năm sáu ngàn lượng, thế nào đến trên tay tam ca liền hào hoa xa xỉ như vậy….. Tam ca nếu là có biện pháp làm giàu, muội cũng muốn nghe xem."
Nghi Ninh chính mình trong tay có sáu vạn lượng, đối với tiền sinh tiền thực cảm thấy hứng thú.
- "Muội không kiếm tiền này được đâu, đều là mua bán đầu đao liếm huyết."
La Thận Viễn nói, đánh mất ý niệm của nàng. Lột da bảo hổ không thích hợp với nàng. Nàng nhìn qua rất can đảm, nhưng thực tế đối với những người này mà nói rất đơn thuần. Chẳng phải nói nàng không rành thế sự, mà là đôi khi người với người rất không giống nhau, bên trong mấy phu nhân cùng thế giới của bọn họ làm sao có thể giống nhau.
La Thận Viễn biết lợi hại trong những việc này, tiền này tuy rằng tới thoải mái, nhưng không có mấy người dám làm, tâm lý sợ xảy ra sai lầm ai đều có thể thừa nhận.
- "Muội yên tâm, huynh còn nhớ rõ lời nói trong ngày thành thân ấy! Muội nếu thật sự muốn quản, huynh gọi quản gia đem sổ sách tới cho muội." Hắn lại cười nói.
Nghi Ninh đối với việc quản tiền của hắn cũng không có hứng thú gì, nhưng cười tủm tỉm đáp:
- "Vậy tam ca đem sổ sách cho muội là được rồi."
Hai người nói xong đi tới cửa.
Ngoài cửa có vài tên hộ vệ, nhìn thấy La Thận Viễn liền cung kính hành lễ nói:
- "Đại nhân."
Những hộ vệ này xưng hô hắn là đại nhân, mà không phải tam thiếu gia, chắc là do hắn nuôi dưỡng, chỉ nghe theo hắn.
La Thận Viễn chỉ là nhàn nhạt ừ. Hắn đối với cấp dưới bộ dáng đạm mạc lạnh như băng, so sánh với đó, nói chuyện với nàng ngữ khí tính là rất nhu hòa.
Hắn mang nàng cùng đi nhà giữa.
Lâm Hải Như mang theo Nam ca nhi cùng nhũ mẫu ở tại nhà giữa, sân La Thành Chương ngay tại bên cạnh Lâm Hải Như.
Kiều di nương mang theo La Nghi Liên trụ ở Thiều Quang Các phía sau rừng đào.
Sau khi cả nhà Đại phòng đến kinh thành liền trụ ở Phủ học Phố nhỏ, hôm nay nhận thân, Trần thị cũng tới.
Lâm Hải Như mặc đồ mới tinh, ngồi ngay ngắn ở bên trong nhà giữa, hiền lành mỉm cười nhìn Nghi Ninh, Nghi Ninh cảm thấy bà nhìn mình nàng liền sợ hãi.
La Thành Chương ngồi ở bên cạnh Lâm Hải Như, tiếp trà Nghi Ninh kính, sắc mặt cứng ngắc ứng nàng một tiếng phụ thân. Lẽ ra sau khi sửa miệng sẽ cấp hồng bao, La Thành Chương không có tâm tư, tùy tiện cho bao lì xì.
Lâu ma ma ở sau lưng Nghi Ninh thấy bao lì xì kia chính là bao đỏ phổ thông, trong lòng đã sáng tỏ.
Lâm Hải Như lại thật vui vẻ nói:
- "Mi tỷ nhi con mau tới đây!"
Bà sai mấy bà tử mở bình phong bên cạnh ra, cho Nghi Ninh xem quà mà chính mình muốn tặng cho nàng.
Đó là một cái giường gỗ đỏ phù điêu được khảm bằng vàng ròng, vàng ròng lóng lánh. Nghi Ninh đến gần xem phát hiện điêu là nhiều con nhiều phúc. Trên đai lưng trẻ mới sinh đều khảm ruby.
La Thành Chương nhìn phần lễ này của Lâm Hải Như sắc mặt càng khó coi, liên tiếp thấp giọng ho khan vài tiếng để cho Lâm Hải Như chú ý một chút.
Lâm Hải Như luôn luôn đối với bất mãn của trượng phu tương đối trì độn. Bà tiếp tục nói:
- "Nghi Ninh, con xem có thích hay không, mẫu thân cố ý bảo công tượng cố gắng làm cho kịp. Nếu con thích, hiện tại là có thể chuyển đến trong phòng sử dụng đi! Con xem trên mặt phù điêu nhiều con nhiều phúc thật nhiều mới tốt, mẫu thân cố ý tìm thợ mộc tốt nhất..."
Nhìn thấy ánh mắt Lâm Hải Như rất thưởng thức phù điêu vàng ròng này, đại khái có tư thế ngay sau đó sẽ chuyển đến trong phòng cho nàng, Nghi Ninh khụ khụ vẻ mặt đỏ bừng:
- "Mẫu thân, thật sự là không cần đâu! Giường..… con rất tốt."
Khó trách La Thận Viễn nói là hậu lễ!
Nàng quay đầu liếc nhìn La Thận Viễn, hắn đã ngồi xuống uống trà. Lâm Hải Như cũng không dám nói như vậy với hắn.
- "Con không thích hình dáng này à?"
Lâm Hải Như thấy dáng vẻ Nghi Ninh tựa hồ không vừa lòng, liền chần chờ một chút nói,
- "Kỳ thật ta không quá thích hoa văn Quan Âm đưa tử, bất quá nếu con nghĩ đổi thành phù điêu khác cũng có thể."
Nghi Ninh rất rõ ràng nhìn thấy khóe miệng La Thận Viễn nổi lên nụ cười.
- "Không cần thay đổi, con rất thích hoa văn này..."
Nghi Ninh cười nhẹ nói,
- "…Bất quá tân hôn động giường là tối kỵ, người xem trước chuyển đi vào trong khố phòng có được hay không?"
Lâm Hải Như đối các loại cấm kỵ không quá hiểu biết, nhà thương nhân không có nhiều kiêng kị. Nhiều nhất chính là kị phong thuỷ phần mộ tổ tiên không tốt ảnh hưởng phát tài.
Nghi Ninh đã nói như vậy! Bà nghĩ nghĩ, vẫn là sai bà tử chuyển về khố phòng của Nghi Ninh.
La Thành Chương nghe đến đó muốn nói cái gì, lại nhìn thấy La Thận Viễn hướng ông nhìn qua, ở bên trong ánh mắt có vài phần cảnh cáo. Tuy rằng không nghĩ thừa nhận, nhưng đích xác nay... ông không dám nghịch ý con trai của chính mình.
Ông đương nhiên không thích Nghi Ninh! Chưa thấy qua nhà ai gả nữ nhi của hồi môn lại là hộ vệ, nhìn thấy Thẩm Luyện canh giữ mặt ông đều tái rồi, đến đây là cái phái đoàn gì? Thời điểm ông uống trà mặt đều trầm xuống.
Chờ Nghi Ninh thỉnh an dâng trà xong, những người khác mới lục tục vào.
Ở đây đều là nữ quyến, La Thận Viễn ngây ngốc tại đây là không quá thích hợp. Hắn cáo lui với Lâm Hải Như, đi thư phòng trước xử lý sự việc của hắn.
Lâm Hải Như sai bà tử bưng chút dưa và trái cây điểm tâm lên. Nghi Ninh đã thật lâu không thấy được những người này, nàng liếc nhìn chung quanh.
Có thể là vì quan tâm sự tình quá nhiều, Trần thị nhìn qua so với trước kia già đi không ít, người cũng thực mỏi mệt lười biếng, không nói chuyện với La Nghi Ninh.
La Nghi Ngọc búi búi tóc phụ nhân, bộ dáng cùng vài năm trước không sai biệt lắm, đối ai đều lạnh băng băng. La Nghi Tú chậm rãi từ từ lột vỏ nho.
Lâm Hải Như thì giới thiệu hai chị dâu cho Nghi Ninh nhận thức.
Nói đến cũng khéo, hai chị dâu này tuy rằng không phải đồng tông nhưng đều họ Chu. Liền gọi Đại Chu thị cùng Tiểu Chu thị.
Đại Chu thị là Chu thị ở Thông châu, tổ tiên đã làm qua Các lão, phụ thân là tiến sĩ. Tiểu Chu thị là nhân sĩ kinh thành, thân phận không hiển hách bằng Đại Chu thị, nhưng trong nhà so với Đại Chu thị giàu có và đông đúc hơn. Hai người xuất thân bất đồng, không quá hòa hợp với nhau.
Nghi Ninh khom người gọi đại tẩu nhị tẩu. Nhìn xem tỷ muội La Nghi Ngọc, lại nhìn đại tiểu Chu thị mặt thối nghiêm mặt với nhau, cũng chỉ có thể cảm thán đại phòng gia đình không yên, phong thuỷ không tốt.
La Nghi Liên tới gặp Nghi Ninh, khom người thản nhiên kêu:
- "Tam tẩu."
Nghi Ninh mỉm cười gật đầu, cho nàng một cái vòng ngọc làm lễ.
La Nghi Liên nhìn Nghi Ninh. Nàng tựa hồ có chút minh bạch La Thận Viễn vì sao vi phạm ý kiến của người trong nhà, thậm chí vi phạm loại tình cảm huynh muội đều phải cưới Nghi Ninh.
Không có đến hai năm, La Nghi Ninh cũng chỉ có mười bốn tuổi. Nhưng diện mạo kia ai nhìn đều sẽ nổi lên sắc dục hồn mê, thế nhưng đã vượt qua nàng rồi. Cho dù tuổi nhỏ lại như thế nào?
Người mà nói La Thận Viễn cưới La Nghi Ninh là vì giúp nàng, tất nhiên là không có chính mắt gặp qua La Nghi Ninh.
Nghi Ninh nhìn Nghi Liên so với thời điểm mười bốn mười lăm xinh đẹp hơn rất nhiều, một thân vải hàng trù phấn tử trường thân, tương đàn nguyệt bạch, dáng người thong thả khéo léo. Nghe nói Kiều di nương ở vào độ tuổi này cũng là làm cho người ta cực kỳ kinh diễm, nếu không sao hầu hạ La Thành Chương không lâu, đã được ông thu phòng.
La Nghi Liên so với La Nghi Ninh lớn hơn hai tuổi, mười sáu tuổi phải là lúc định thân. Chính là Kiều di nương vì nhân duyên La Nghi Liên thêu hoa trong mắt, còn không có thấy được một ai tốt.
Trước mắt còn chưa có định xuống hôn sự, cũng không biết kết quả sẽ gả cho người thế nào.
Một lát bà tử dẫn Hiên ca nhi tiến vào.
La Hiên Viễn đã là thiếu niên đối với La Nghi Ninh liền càng xa lạ, hắn hiện tại đi theo La Thành Chương đọc sách, dáng dấp cư nhiên đã cao hơn La Nghi Liên.
Tuy rằng là Quách di nương nuôi lớn, tóm lại người là tỷ đệ ruột, đối với La Nghi Liên vẫn là thân cận hơn so với các huynh đệ tỷ muội khác, hắn đứng ở bên cạnh nói chuyện với tỷ tỷ hắn.
Nghi Ninh nhìn hắn đã cao lớn, dáng dấp lại có vài phần giống tam ca, cảm thấy thực kỳ dị.
Nghi Ninh xem toàn gia này mặt ngoài gió êm sóng lặng, lại uống một ngụm trà.
*** *** *** *** ***
Đến trưa nhóm nữ quyến ở phòng khách nghỉ ngơi, hạ nhân mang lên bánh và trái cây, La Nghi Tú liền lấy một miếng trước tiên.
La Nghi Ngọc thấy liền lạnh lùng nói:
- "Ngươi thật là bị nuông chiều, không tôn ti trưởng ấu, khắp cả phòng này người không nên ăn trước chính là ngươi."
La Nghi Tú nghe xong liền vỗ bàn, giống như một thùng thuốc súng:
- "La Nghi Ngọc, ngươi thật kỳ quái đấy? Ta ăn thế nào! Ở trong nhà này ngươi không thể diễu võ dương oai, trở về nhà kia của ngươi mà uy phong đi!"
Nghi Ninh không nghĩ tới hai tỷ muội này đã đến nông nỗi này, quay đầu nhìn sắc mặt Lâm Hải Như vẫn như thường, khẳng định là đã quá quen rồi.
Trần thị chính là sắc mặt xanh mét, nhưng lại không quản hai nàng.
La Nghi Ngọc trả lời lại một cách mỉa mai:
- "Ngươi muốn ăn, người ta cho ngươi ăn sao? Một cái nha đầu đều đã giẫm trên đầu ngươi, ngươi cũng không biết xấu hổ."
Hai tỷ muội nói xong liền gây gổ với nhau, tốt xấu đêm qua tân khách còn chưa đi hết, buổi chiều còn phải tiếp tục nhận thân, nếu không sẽ khuyên không nổi được.
La Nghi Tú thở phì phì, ầm ỹ cũng không lại La Nghi Ngọc. Kéo La Nghi Ninh đến gian Tây Thứ uống trà.
Nghi Ninh liền nói với nàng:
- "Cũng đã hai năm, thế nào tỷ còn cùng tỷ tỷ ruột của tỷ không hợp, cải nhau giống như gà chọi vậy."
La Nghi Tú cả giận:
- "Tỷ cùng tỷ ấy không hợp? Muội xem ai có thể hợp với tỷ ấy hả? Tỷ ấy cùng bà bà của tỷ ấy cũng huyên náo túi bụi. Còn không chính là ỷ vào tỷ phu thích, Lưu tỷ phu tìm đến tỷ ấy ba lần tỷ ấy đều không quay về..."
Nghi Ninh thấy biểu cảm của La Nghi Tú có chút không cam lòng đột nhiên có chút minh bạch, thấp giọng nói:
- "Ngũ tỷ phu, hắn không có tới tìm tỷ à?"
La Nghi Tú lắc đầu nói:
- "Không có... Chỉ phái bà tử mang thư cho tỷ, nói tỷ không nên học người khác mà hồ nháo. Nghi Ninh, tỷ gả cho hắn là thật thích hắn, tỷ vì hắn lo liệu gia vụ, làm cho chính mình dịu dàng khả ái. Nhưng hắn đều không cảm thấy những cái đó là cái gì..."
Ánh mắt La Nghi Tú có chút mê mang,
- "Muội nói vì sao có một số người, nàng từ nhỏ đã mê luyến người, lại với người khác ti tiện thế nào người ta cũng vẫn là thích nàng. Mà có người dù cho làm như thế nào cũng vô dụng, tỷ chính là không rõ."
Nghi Ninh trong lòng cũng cảm thán, chỉ có thể an ủi nàng:
- "Cá nhân mỗi người đều có số mệnh, hôm nay Hà Đông ngày mai Hà Tây, cũng không biết về sau sẽ thế nào?."
La Nghi Tú nghe xong lời của nàng tựa hồ hơi tốt đôi chút, cũng không có thật sự đi so đo, nàng chớp mắt, lại có vài phần giảo hoạt của thiếu nữ.
- "Tỷ còn chưa có hỏi muội, muội thế nào gả cho La Thận Viễn hả! Tỷ nghe người trong nhà nói... Tam ca muội tựa hồ là phương diện kia thiên phú dị bẩm, muội cảm thấy như thế nào? Tỷ thấy thế nào muội hôm nay tinh thần rất tốt!."
Nghi Ninh phản ứng lại La Nghi Tú là đang nói cái gì, quả thực muốn bóp chết nàng ta, dở khóc dở cười nói:
- "Tỷ nghe ai nói vậy!"
- "Nha đầu của tam ca muội….. thời điểm hầu hạ hắn tắm rửa thấy qua."
Tiểu thư La Nghi Tú từ nhỏ ham thích các loại bát quái, lúc còn nhỏ, mẫu thân nàng nói bậy cái gì nàng đều đi thuật lại cho Nghi Ninh nghe.
Nghi Ninh đành phải nói:
- "Tuổi muội chưa đủ, còn không có sinh hoạt vợ chồng. Về sau tỷ đừng nghe mấy chuyện loạn thất bát tao* nữa!"
(Chú thích: loạn thất bát tao: dùng để miêu tả những vật, những việc hỗn loạn, không có trật từ, lộn xộn. Từ này cũng được dùng để miêu tả tâm trạng lo lắng, rối bời)
- "Không có viên phòng à?"
La Nghi Tú thực kinh ngạc nhìn Nghi Ninh, tiếp tục nói:
- "Tam ca muội là Công bộ thị lang, còn có dáng dấp tốt như vậy, người muốn gả cho hắn từ thành đông xếp đến thành tây. Tuy rằng tỷ nghe nói hắn cưới muội là muốn giúp muội, nhưng muội phải nhân cơ hội này định hắn xuống đi, nếu không không phải lãng phí một cơ hội tốt sao?"
Nghi Ninh đánh vào trán của La Nghi Tú, nàng uống một hơi cạn sạch trà táo pha gừng trước mặt, nói:
- "Chúng ta vẫn nên đi ra bên ngoài nói chuyện đi, muội nghe nói tứ cô nãi nãi của tỷ lần này cũng tới đây. Tỷ không muốn đi xem à?"
Ngoại gia thân thích La gia không nhiều lắm, buổi chiều Nghi Ninh là phải nhận thân. Cô cô, nãi nãi, biểu thẩm, biểu muội muội cái gì. Đều là ngụ ở kinh thành, trước kia chưa thấy qua.
Vài tiểu hài tử chạy tới chạy lui chơi, muốn xem nàng tân nương tử này. Nghi Ninh được một tráp lễ vật, tống xuất đi mấy túi kim đậu tử.
Sau đó Lâm Hải Như kêu hai chị dâu mới cùng Trần thị đánh bài cửu, La Nghi Tú lấy quân bài đùa Nam ca nhi, chọc Nam ca nhi cười đến lộ ra răng mới mọc:
- "Ngũ tỷ tỷ... Muốn!"
Nghi Ninh làm bộ ghẹo nó, Nam ca nhi hồi lâu không thấy nàng, nên không thân cận với nàng như trước kia. Đứa nhỏ này nhút nhát, trốn phía sau La Nghi Tú không dám đùa với Nghi Ninh.
Nghi Ninh dở khóc dở cười, Lâm Hải Như tính tình thế nhưng sinh ra Nam ca nhi như vậy. Nàng ghẹo nó:
- "Nam ca nhi, ta là Nghi Ninh tỷ tỷ mà?"
Nam ca nhi cắn dưa gang, vẫn trốn sau lưng La Nghi Tú, thỉnh thoảng lại vụng trộm ló đầu liếc nhìn nàng một cái.
Nghi Ninh chỉ phải đi bên ngoài chỉ đạo Lâm Hải Như đánh quân bài, bồi mấy biểu thẩm trong nhà đánh bài hai canh giờ.
Ngày hôm qua ngủ trễ nên rất mệt, bên ngoài còn có tân khách ồn ào, nàng liền vào trong phòng Lâm Hải Như nghỉ một lát.
Nàng là bị người gọi tỉnh, có người nhẹ nhàng mà lắc vai nàng:
- "Nghi Ninh, thức dậy, chúng ta phải trở về."
Chúng ta... Ai cùng nàng xưng chúng ta đây?
Nàng mê mang mở mắt ra, nhìn thấy La Thận Viễn đứng ở bên cạnh, thanh âm hắn so với bình thường nhu hòa một chút.
Nhìn thấy nàng tỉnh, hắn cầm lấy áo khoác trên ghế quý phi khoát lên cho nàng nói:
- "Đi thôi."
Thế nào Lâm Hải Như cũng không có kêu nàng thức dậy, ngủ lâu như vậy….. Nghi Ninh đi sau lưng hắn cùng nhau trở về chỗ ở, La Thận Viễn gọi người bưng đồ ăn đã chuẩn bị tốt tới cho nàng ăn.
Nghi Ninh vừa ăn vừa xuyên thấu qua tấm bình phong, nhìn hắn ở thư phòng xử lý chính vụ, hắn đang cùng cấp dưới đàm luận chuyện tinh luyện quặng đồng kim loại. Hắn nói chuyện rất quyết đoán, mày vừa nhíu thuộc hạ liền biến thật cẩn thận.
La Thận Viễn nói xong công vụ tiến vào, nhìn thấy nàng chỉ ăn nữa bát canh, liền nói:
- "Muội phải ăn nhiều hơn."
Bằng không chỉ lớn có như vậy, còn cao không đến vai hắn.
Nghi Ninh buông đũa:
- "Muội ăn không vô, hôm nay ở chỗ mẫu thân ăn thật nhiều dưa gang."
- "Dưa gang như thế nào có thể no."
Hắn cầm lấy bát của nàng, gắp cho nàng nữa bát hạt dẻ đôn vịt, đặt trước mặt nàng.
- "Ăn hết những cái này."
Nghi Ninh chỉ phải lại ăn nữa bát, chống đỡ cái bụng tròn vo mới đi rửa mặt. Chờ thời điểm tựa vào trên giường đọc sách, lại nghĩ tới những lời La Nghi Tú nói.
Cách một tầng màu đỏ, nàng nhìn thấy La Thận Viễn đi đến, hắn mở ra màn sa, cúi đầu nói với nàng:
- "Nghi Ninh, từ đêm nay về sau chúng ta ngủ ngăn cách đi."
Nghi Ninh nghe xong sửng sốt:
- "Tam ca... làm sao vậy, tướng ngủ của muội không tốt à?"
La Thận Viễn cười khổ:
- "Không phải, tướng ngủ của muội rất tốt."
Nghi Ninh lập tức phản ứng lại hắn là bởi vì sao, liền nhỏ giọng ừ một tiếng:
- "Muội sai bà tử ôm chăn đệm đến đây cho huynh."
Nhưng kêu hai tiếng cũng không thấy người đến, nàng đành phải tự mình đi ôm đến. Kết quả nhìn thấy trên giường nhỏ ngăn cách bên ngoài có một người, lại không nghĩ để cho hắn ngủ ở nơi này. Đây là chỗ bà tử hầu hạ đêm ngủ, vừa hẹp vừa nhỏ, hắn vóc người cao lớn như vậy thế nào ngủ.
- "Không bằng muội ngủ nơi này, huynh ngủ giường đi." Nghi Ninh quay đầu nói với hắn.
Hai người lại không thể liền phân giường ngủ, mới tân hôn liền phân giường, bên ngoài còn không biết sẽ truyền miệng thế nào đây.
La Thận Viễn liền thở dài, nói:
- "Thôi…"
Hắn vẫn mặc y phục nằm xuống, làm cho Nghi Ninh cũng đi lại ngủ.
Tối khuya Nghi Ninh chợt nghe được âm thanh hắn lăn qua lộn lại, tựa hồ ngủ không được. Nàng cũng không có ngủ, liền nghĩ nói với hắn là nàng muốn đi giường nhỏ ngủ. Ai biết vừa đụng tới cánh tay hắn, La Thận Viễn đột nhiên bắt lấy tay nàng, Nghi Ninh liền phát hoảng, hắn nắm có chút dùng sức.
Sau đó chậm rãi buông lỏng ra, có chút khàn khàn nói:
- "Nghi Ninh, cách huynh xa chút."
Hắn lại buông lỏng tay ra.
Trong đêm tối La Nghi Ninh nghiêng đầu nhìn thân ảnh hắn, mới chậm rãi thu tay.
************
......
- -----oOo------