Mục lục
Nhật Ký Dưỡng Thành Thừa Tướng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit + Beta: Đào Mai

La Thận Viễn trầm mặc một lát:

- "Muội muốn biết cái gì?"

Hắn xoay người, tiếp tục nói:

- "Muội muốn biết cái gì, hiện tại liền hỏi ta, ta nhất định sẽ nói với muội."

Tôn Tòng Uyển ngẩng đầu, nàng luôn luôn đều là dịu dàng. Tại trước mặt người này lại bị làm cho không có biện pháp, đôi mắt như là bị nước rửa sạch, lộ ra một loại sáng rọi kiên quyết.

- "Muội biết huynh vô tình... Huynh đối ai đều như vậy. Phụ thân thực hy vọng muội có thể gả cho huynh, nhưng là mẫu thân luôn luôn khuyên muội, nói huynh tuổi còn trẻ, lại nửa điểm ham mê đều không có, đó là nhiều vị lão thành cùng người sa vào tâm kế mới có khả năng như thế. Nhưng muội vẫn thích huynh."

Tôn Tòng Uyển tiếp tục nói:

- "Cô nương gia thế nào có thể chẳng biết xấu hổ đây..."

Nàng biết chính mình cần phải có tự tôn tự ái. Nhưng mà ở trước mặt hắn, nàng cảm thấy mình vô cùng hèn mọn. Tâm tình theo nhất cử nhất động của hắn mà biến hóa, căn bản là không chịu khống chế của chính mình.

- "Muội còn từng đã nói qua với Nghi Ninh, nếu là nếu có thể, cho dù muội làm thiếp cũng muốn đi theo huynh..."

La Thận Viễn nghe xong thở dài:

- "Muội không nên nói với nàng những lời đó!."

- "Muội chỉ muốn hỏi huynh..."

Tôn Tòng Uyển lại căn bản mặc kệ hắn nói cái gì, ánh mắt thẳng tắp nhìn hắn. Tựa hồ muốn từ trong ánh mắt không hề gợn sóng kia, nhìn ra chút cảm xúc.

- "Muội gạt mẫu thân đi ra, là muốn hỏi huynh. Huynh cho tới bây giờ không có thích qua muội à? Huynh không có yêu mến qua muội phải không? Lần trước sau khi muội cùng Nghi Ninh xuất môn bị Trình Lang chặn đường. Huynh sớm đã biết chuyện này, huynh để cho muội đi ra ngoài làm mồi có phải hay không?"

Nàng cố nén nước mắt, đề cao thanh âm.

- "Huynh vì sao không nói chuyện?"

Tôn Tòng Uyển rõ ràng đã biết, nhưng trong lòng còn ôm một chút chờ mong, hy vọng hắn có thể đánh gãy lời của chính mình, nói là chính hắn cũng không phải tuyệt tình như vậy.

Nhưng mà hắn nghe nàng chỉ trích, thủy chung đều không có nói một chữ.

Tôn Tòng Uyển rốt cục cũng chịu không được, nàng bị La Thận Viễn trầm mặc chấp nhận nàng phát tiết làm cho nàng muốn hỏng mất.

La Thận Viễn rốt cục mới nói:

- "...Thực xin lỗi. Từ trong tay muội truyền lưu tin tức ra ngoài, bọn họ mới có thể tin."

Hắn muốn triệt để chặt đứt tâm tư Tôn Tòng Uyển, chuyện này đối với Tôn Tòng Uyển cũng tốt.

Nghe được ngữ khí của hắn không cho là gì cả, Tôn Tòng Uyển cũng là lửa giận công tâm, đi đến trước mặt hắn níu chặt áo của hắn đánh vào ngực hắn, vừa đánh vừa khóc:

- "Ngươi tên hỗn đản này! Ngươi dùng ta đi dụ dỗ Trình Lang mắc mưu, ngươi chưa từng để ý qua ta, cho tới bây giờ không nghĩ tới cưới ta! Ngươi ngay cả thanh danh của ta cũng không để ý, ngươi dựa vào cái gì đối với ta như vậy!"

Nàng khóc thiếu chút nữa xụi lơ ở trước mặt hắn,

- "Ta chờ ngươi ba năm mà..."

La Thận Viễn để cho nàng không ngừng đánh chính mình, thân ảnh đồ sộ bất động, hắn nói:

- "Cho nên hiện tại muội đã biết, ta là cái hỗn đản. Muội không cần thích ta là tốt rồi!."

Tôn Tòng Uyển nghe đến đó rốt cục nhịn không được, nàng giơ tay lên, đột nhiên đánh hắn một bạt tai.

Ban đêm yên tĩnh, thanh âm phá lệ vang dội.

Đây là hắn bị cái bạt tai thứ hai!

Tôn Tòng Uyển là một thiếu nữ, bạt tai đánh người một chút cũng không đau. La Thận Viễn chính là lau miệng, lại tựa hồ một chút cảm giác cũng không có:

- "Muội phát tiết xong, liền trở về đi..."

- "La Thận Viễn, người giống như ngươi vậy sẽ chỉ làm cho người khác cảm thấy sợ hãi!"

Nàng nhịn không được la lớn,

- "Ngươi loại người tâm địa ác độc, về sau khẳng định sẽ gặp báo ứng. Sớm muộn gì có một ngày... Ngươi nhất định sẽ gặp báo ứng! Người trong lòng ngươi cũng sẽ đối với ngươi như vậy, thời điểm nàng không thích ngươi….ngươi sẽ biết!."

La Thận Viễn kêu người vào, kiên quyết đưa Tôn Tòng Uyển ra ngoài.

Hắn trở về thư phòng, còn không thể nghỉ ngơi. Thư tín từ Bình Xa Bảo gửi về, hồ sơ Đại Lý tự, thậm chí có một ít văn thư của Hộ bộ còn bày trên bàn của hắn.

Chiết Giang đột phát lũ lụt, hắn đối với thuỷ lợi hiểu biết thật nhiều, Từ Vị liền giao cho hắn giúp đỡ xem xét. Việc này hắn không làm không có người giúp hắn làm, rất nhiều thời điểm đều phải thức đến rất khuya.

Dĩ vãng hắn đều là không hề oán giận làm tất cả việc này. Nhưng hiện tại hắn xem những cái này, cảm thấy trong lòng tràn đầy tức giận, đột nhiên liền giơ tay phất một cái, tất cả hồ sơ văn thư vụ án oanh một tiếng bị hắn hất xuống án thư!

Vừa vào Lâm Vĩnh liền phát hoảng, vội vàng đi tới hỏi:

- "Đại nhân, ngài đây là như thế nào!"

Lâm Vĩnh vội vã chạy tới hỗ trợ thu thập, thư đồng hầu hạ cũng đang giúp đỡ nhặt.

La Thận Viễn chống tay lên thư án bình ổn lửa giận, nhắm mắt lại thật lâu mới hòa hoãn lại bình thường:

- "...tìm thư tín từ Bình Xa Bảo đến cho ta."

Hắn vì sao tự dưng phát hỏa, nhưng không ai biết. 

Cuối tháng tám, thời tiết đã không còn nóng như vài ngày trước đó. Nhưng nếu nói mát mẻ một chút cũng không mát mẻ. Nghi Ninh ở trong thư phòng vẽ tranh, ngoài cửa tiếng ve kêu không ngừng.

Thời tiết quá nóng, Trân Châu khiến cho nha hoàn ở trong thư phòng thả khối băng, đưa canh đậu xanh ướp lạnh cho nàng uống, trong phòng mới có thể mát mẻ một chút.

Nghi Ninh uống hai chén canh đậu xanh lớn, lại chuyên tâm đi viết chữ.

Tùng Chi vén màn trúc tiến vào nói, Phương Tụng đến truyền lời Ngụy lão phu nhân, bảo nàng buổi trưa mang theo Đình ca nhi đi qua ăn cơm.

Ngụy Di từ Ngũ Thành Binh Mã Tư đã trở lại.

Nghi Ninh có thế này mới thở hắt ra thu hồi bút, nỗi lòng yên tĩnh hồi lâu. Gọi người đi kêu Đình ca nhi tới, cùng nhau đi tới chỗ Ngụy lão phu nhân.

Bên ngoài Tĩnh An cư của Ngụy lão phu nhân là con đường nhỏ, phía trước đường có trồng một gốc cây Hoàng Lan, lúc này Hoàng Lan đang nở rộ.

Nghi Ninh còn chưa đến gần, đã nhìn thấy Ngụy Di đứng dưới gốc Hoàng Lan nói chuyện với Triệu Minh Châu.

Triệu Minh Châu chỉ một đóa hoa trên cây Hoàng Lan, Ngụy Di tiến lên vài bước, nắm lấy nhánh cây liền nhảy lên hái xuống cho nàng.

Hắn đưa hoa Hoàng Lan cho Triệu Minh Châu, vẻ mặt không chút để ý, nhưng là có vài phần khí phái của quý công tử phong lưu. Ngụy Di nghe được động tĩnh, thời điểm quay đầu nhìn thấy La Nghi Ninh, khóe miệng hơi hơi mím.

Triệu Minh Châu tươi cười liền có chút cứng ngắc.

Nghi Ninh sau này nghe nha đầu nói qua, trước kia Ngụy Di ở kinh thành cùng Thẩm Ngọc là bạn tốt, hai người từ lúc mười tuổi liền cùng nhau luyện cưỡi ngựa.

Sau khi nghe nói nàng cự tuyệt việc hôn nhân với Thẩm Ngọc, Ngụy Di liền luôn luôn không muốn gặp nàng. Ngụy Di đã từng nói riêng với Hứa thị:

- "Con xem nàng ta cũng không có gì đặc biệt! Thẩm Ngọc huynh có cái gì phải nhớ mãi không quên…….một nữ nhi từ bên ngoài ôm trở về, còn không biết kết quả là thế nào? Nếu không có Ngụy Lăng, nàng ta ở trong Anh quốc công phủ cái gì cũng không phải."

Năm đó nếu không bởi vì có Ngụy Lăng, không có ai dám đối với việc Nghi Ninh thượng gia phả Ngụy gia nói cái gì, chỉ sợ Nghi Ninh trở về Anh quốc công phủ cũng gian nan.

Ở thời điểm Ngụy Lăng đón nữ nhi trở về cũng đã giúp nàng dọn đường sạch sẽ, hiện tại Ngụy Lăng mất, đối với xuất thân của Nghi Ninh có phê bình kín đáo cũng đều áp chế không được!

Hứa thị nghe xong lời con nói liền nhíu mày:

- "Cái gì Ngụy Lăng, ông ta là đường thúc của con! Phụ thân con năm đó chịu ân huệ của ông ta không ít, có thể được điều tới Sơn Đông nhậm chức chỉ huy sử cũng là đường thúc con hỗ trợ, con phải tôn kính ông ta một chút."

Ngụy Di cũng không thật để ý nói:

- "Nếu năm đó tổ phụ sinh ra sớm vài năm, tước vị Anh quốc công nói không chừng sẽ ở trong tay ai. Hiện tại đại cơ nghiệp như vậy giao cho một nữ hài nhi mới mười bốn tuổi quản, chẳng phải hoang đường sao? Vương công quý tộc trong cả kinh thành, nhà ai là như vậy?"

Hứa thị tuy rằng cảm thấy con nói chuyện trực tiếp, nhưng thật sự cũng có chút đạo lý. La Nghi Ninh mới bao lớn, nàng biết quản gia cái gì? Ngụy gia không có chủ mẫu, nên là lão phu nhân quản mới đúng.

Nghi Ninh biết Ngụy Di không thích mình, bất quá hiện tại nàng tâm bình khí hòa. Chính là gọi hắn một tiếng Ngụy Di đường huynh, liền đi vào phòng Ngụy lão phu nhân.

Hôm nay Ngụy lão phu nhân kêu Nghi Ninh tới, kỳ thật là muốn nói cho nàng một sự kiện vui:

- "...Nghe nói hôm nay trong thư phòng hoàng thượng nói đến chuyện phụ thân con, vốn là tính toán xử lý phụ thân con. Bất quá được hoàng hậu nương nương khuyên, nói "Không thể bởi vậy rét lạnh tâm tướng sĩ thiên hạ", tốt xấu bảo vệ tước vị phụ thân con."

Lão phu nhân mặt mày khó được lộ ra một tia vui mừng,

- "Hoàng hậu nương nương đối với chúng ta có ân, chờ ngày nào đó thân thể tổ mẫu khỏe hơn, liền dẫn con tiến cung đi thỉnh an hoàng hậu nương nương nói lời cảm tạ."

Nghi Ninh khuất than đáp ứng. Trong lòng âm thầm nghĩ, chỉ sợ không đơn giản giống như lão phu nhân nghĩ vậy.

Hoàng hậu nương nương cùng Anh quốc công phủ lui tới không nhiều lắm, làm sao có thể vội vàng cầu tình cho Anh quốc công phủ. Lục Gia Học cùng hoàng hậu nương nương là có giao tình, hẳn là hắn nói với hoàng hậu đi.

Lục Gia Học là người thông minh, hoàng hậu cầu tình hiệu quả so với hắn tốt hơn, không sẽ khiến cho Hoàng thượng nghi kỵ.

Nàng cầm trà lên uống, nhìn thấy Ngụy Gia cầm quả cầu lông gà sắc thái tiên diễm tiến vào, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng. Nàng ta muốn Nghi Ninh cùng nàng đi chơi, chờ mong hỏi:

- "Nghi Ninh tỷ tỷ! Tỷ tỷ biết đá cầu chứ?"

Nghi Ninh sẽ không đá cầu, nàng cảm thấy loại đá cầu này là hoạt động của tiểu cô nương, nên có chút nhàm chán.

Ngụy Gia trước kia là đi theo phụ thân cùng nhũ nương ở Sơn Đông, vừa trở lại kinh thành không bao lâu. Vì vấn đề khẩu âm, ở bên cạnh bầu bạn chơi đều không có.

Nghi Ninh cũng không nhẫn tâm bác bỏ đề nghị của nàng ta, bồi nàng ta đến bên ngoài chơi đá cầu. Nàng đá không được vài cái, Ngụy Gia lại đá rất khá, cái tư thế gì đều không có vấn đề.

Nhưng Ngụy Gia cũng không đá cầu, nàng ta liền đưa trái cầu cho Nghi Ninh, chờ mong xem Nghi Ninh đá, Nghi Ninh chỉ cần có thể đá một cái nàng ta đều vỗ tay kêu lợi hại.

Nghi Ninh bất đắc dĩ ước lượng trái cầu trong tay, Đình ca nhi đi theo ở bên cạnh vỗ tay ồn ào.

Nghi Ninh nhìn hai hài tử càng thêm bất đắc dĩ, vén váy đá cầu. Một cái, hai cái, ba cái... Rớt!

- "Nghĩa phụ!"

Đột nhiên có người vui sướng hô một tiếng.

Nghi Ninh quay đầu lại, phát hiện Lục Gia Học vô thanh vô tức đứng ở cửa viện, phía sau mang theo một đám người, nàng quả thực liền phát hoảng.

Hắn vừa rồi đứng xem nàng đá cầu như vậy à?

Lục Gia Học cũng không để ý tới Nghi Ninh, hướng Triệu Minh Châu vừa gọi hắn gật gật đầu, Triệu Minh Châu cung kính hành lễ với hắn.

Nghi Ninh có thế này mới phản ứng lại, cũng cúi người hành lễ với hắn.

Lục Gia Học khóe miệng nhếch lên, lại liếc mắt một cái nhìn trái cầu lông gà đủ mọi màu sắc trong tay nàng. Được Tống ma ma dẫn đường đi vào phòng.

Lục Gia Học là tới thăm Ngụy lão phu nhân, mang theo thuốc bổ nhân sâm lộc nhung linh tinh.

...Này cư nhiên để cho hắn thấy được, kiếp trước cũng là như thế. Nàng hơi làm chút chuyện gì khác người luôn bị hắn đụng phải, tiện đà gia dĩ cười nhạo. Hỗn đản này, vừa rồi không chừng cũng là đang cười nàng.

Nghi Ninh vỗ vỗ trái cầu lông gà trong tay, trả lại trái cầu cho Ngụy Gia.

Ngụy Gia ôm trái cầu bảo bối ở trong ngực chính mình nói:

- "Nghi Ninh tỷ tỷ đá thật tốt! Về sau muội sẽ còn tìm tỷ tỷ chơi."

Nghi Ninh khóe miệng nhếch lên, nàng còn có cái gì tốt để nói đây? Chỉ có thể đi theo vào phòng.

Lục Gia Học dựa vào ghế tựa, đang nói chuyện không có tìm được thi thể Ngụy Lăng, khuyên lão phu nhân đừng lo buồn.

Lão phu nhân nghe tin tức con trong lòng liền chấn động, nhất thời lại nghẹn ngào.

Hứa thị dẫn Ngụy Di thỉnh an Lục Gia Học, Ngụy Di đối Lục Gia Học rất là cung kính, dù sao người trước mặt này là Lục Gia Học.

Lục Gia Học nghe nói hắn ở Ngũ Thành Binh Mã Tư làm lại mục, tùy ý chỉ điểm hắn vài câu.

- "...Ngươi ở trong Ngũ Thành Binh Mã Tư làm việc, chỉ cần không đi cái công tác gì thì liền có thể. Phụ thân ngươi lại ở Sơn Đông lập được công tích, ngươi trong vòng vài năm thăng chức là không có vấn đề."

Thời gian rảnh rỗi của hắn thật hữu hạn, không lâu liền cáo từ rời đi, Ngụy Di muốn đưa hắn, hắn lại lắc đầu nói không cần.

Ngụy lão phu nhân đã nói:

- "Lão thân hiện tại đứng dậy không nổi, vậy để Nghi Ninh đưa ngài ra cửa Thuỳ Hoa đi... Ngài tới là khách, việc này cần phải làm!"

Lần này Lục Gia Học không có cự tuyệt.

Nghi Ninh đưa hắn ra cửa Thuỳ Hoa, hai người một đường đi không nói gì. Nghĩ chung quy hắn cũng đã giúp mình một bận, Nghi Ninh lại cúi người nói lời cảm tạ với hắn.

Lục Gia Học qua một lát mới nói:

- "Chỉ cần Ngụy Lăng một ngày không trở lại, việc này liền không xong. Ngươi cũng không cần cảm tạ ta."

Dừng một chút,

- "Ngươi đá cầu vô cùng thê thảm, về sau vẫn là ít đá đi..."

Nghi Ninh nghĩ ai cần ngươi lo cái nhàn sự này, trên mặt ừ một tiếng.

Hắn đi ra cửa Thuỳ Hoa, tùy tùng đi theo.

Trên đường bên trong kiệu, Lục Gia Học nhắm mắt lại dưỡng thần. Vốn cũng không cần tự mình đi một chuyến. Hắn nhìn thấy bộ dáng La Nghi Ninh đá cầu, trong đầu tất cả đều là hình ảnh đêm đó nàng quỳ cầu xin chính mình, còn có nghe được lời của nàng đột nhiên không khống chế được cảm xúc...

Thật sự là bởi vì hắn sắp điên rồi, hơn mười năm nhẫn nại cùng chờ đợi sẽ bức người điên.

Minh biết rõ đây là không lý trí, người kia đã chết hơn mười năm. Hắn chính là đột nhiên muốn ép hỏi nàng, thật giống như vậy có thể hỏi ra cái gì đây. Có lẽ kia chính là đang phát tiết cảm xúc chính mình thôi. Ngày đó thẳng đến Nghi Ninh đi rồi, hắn mới chậm rãi tỉnh táo lại.

...Về sau vẫn nên ít gặp nàng thôi. [ Truyện đăng tại audiotruyendaomai.com ]

Bên kia Ngụy lão phu nhân, đợi đến La Nghi Ninh đưa Lục Gia Học rời đi, Hứa thị mới có chút cố kỵ mở miệng nói:

- "Lão phu nhân, nguyên là chuyện nhà của ngài, con không tiện mở miệng... Chính là con coi, thế nào trong phủ là Nghi Ninh lại làm chủ? Nàng, một cô nương mới bao lớn, lại không có lịch lãm qua, ngài thế nhưng cũng yên tâm để cho nàng quản?"

Ngụy lão phu nhân dựa vào gối dựa mềm thở dài:

- "Ngụy Lăng không có cưới vợ... Ta hiện tại thân mình lại không tốt, Nghi Ninh cũng làm rất thuận lợi. Ta cũng đã xem qua sổ sách qua tay nàng."

Hứa thị liền cảm thán nói:

- "Lão phu nhân, tâm của ngài cũng quá rộng rồi!"

Ngày ấy bà từ trong tiền viện đi ra, liền nhìn thấy có người ở bên ngoài chắp tay sau lưng nhìn quanh. Nhìn thấy bà chú ý, quản sự béo trắng kia mới tiến vào thỉnh an bà, mở miệng cười:

- "Ngài chính là Đại đường phu nhân đi, tiểu nhân là quản sự điền trang Lý Quế. Tự mình vội tới thỉnh an ngài!"

Trong tay hắn mang theo một cái lồng vịt, một cái lồng cua. Nói là mang lễ cho bà.

Hứa thị nhìn thấy hắn mang theo này nọ thì nhíu nhíu mày, vừa hỏi mới biết, Lý quản sự này là tới nói chuyện tiền thuê điền trang.

- "...Tiền thuê vốn là tiểu thư quyết định, tiểu nhân cũng không nên lắm miệng. Nhưng tiền thuê điền trang vốn là rất ít, ba phần địa tô cũng không đủ, năm nay thu hoạch không tốt, tiểu thư còn kiên trì không chịu tăng địa tô. Điền trang nhà người khác đều là thuê bốn phần, năm phần. Tiểu thư trạch tâm nhân hậu là chuyện tốt, đau lòng tá điền cũng là chuyện tốt. Nhưng cho thuê điền trang dù sao không phải làm việc thiện, thế nào có thể để tiểu thư lung tung quyết định đây! Cho dù là nhiều gia sản cũng không đủ bại."

Hứa thị nghe xong cảm thấy Nghi Ninh làm không đúng, hỏi:

- "Thực sự, xảy ra sự việc bực này?"

Lý quản sự nói:

- "Tiểu nhân cớ gì lại dám đi lừa ngài. Đều là vì chủ tử suy nghĩ đấy! Tiểu thư đương gia thực tại là tuổi còn rất trẻ, tiểu nhân là kỹ năng hơn mười năm, nhưng so với tiểu thư biết chút. Nàng cũng là không nghe khuyên bảo, tiểu nhân thật sự không phục."

Hứa thị nghe xong cảm thấy có chút đạo lý, có thế này mới nhớ kỹ. Về phần vịt cùng cua đương nhiên là để hắn mang trở về, bà chướng mắt mấy thứ này.

Hứa thị nói với Ngụy lão phu nhân việc này:

- "Thật sự cũng không phải nói nàng cái gì, bất quá là việc quản gia này, nàng sợ vẫn là không đủ hỏa hầu."

Nay trong phủ chỉ mấy người bọn họ sống nương tựa lẫn nhau, nhi tử sinh tử chưa biết. Ngụy lão phu nhân sẽ không đang lúc này làm thương tâm cháu gái. Bà nghĩ nghĩ mới nói:

- "Ngươi chờ ta phái người đi xem quản sự kia nói là thật hay không lại nói." [ Truyện đăng tại audiotruyendaomai.com ]

Sau khi Nghi Ninh gặp Lục Gia Học, ở trong lòng hồi tưởng lời hắn nói.

Đương kim Thánh thượng tuy rằng coi như là minh quân, sau khi tiền nhiệm giảm bớt không ít chuyện thuế má lao dịch, còn khơi thông kênh đào. Nhưng tì khí hỉ nộ vô thường, lại thiên sủng hoạn quan. Vạn nhất một ngày nào đó hoàng đế lại thay đổi ý nghĩ thì sao... Nghi Ninh vốn là đang tĩnh tâm luyện chữ, hồi lâu sau nhu giấy thành một đoàn ném đi.

Nghĩ nghĩ vẫn là viết thư cho La Thận Viễn. Phân tích chuyện triều đình hay là thỉnh giáo chuyện quan trường tương đối tốt.

Nghi Ninh cho rằng không lâu có thể tiếp được hồi âm của hắn. Không nghĩ tới kết quả ngày kế, hắn liền tự mình tới cửa.

Hôm nay hưu mộc, hắn mặc một thân thường phục. Hắn nói:

- "Mang muội ra ngoài đi dạo. Khó được có một ngày rảnh rỗi."

Nghi Ninh mấy ngày nay thật là mệt, sau khi Ngụy Lăng gặp chuyện không may luôn luôn trong lòng ứ đọng, lúc này đi ra ngoài một chút cũng tốt!

Nghi Ninh không biết hắn muốn dẫn chính mình đi chỗ nào? Nhưng tam ca đã mang nàng xuất môn, tự nhiên cũng không có cái gì để lo lắng.

La Thận Viễn đi thỉnh an Ngụy lão phu nhân, mới mang nàng ra cửa.

Nghi Ninh ngồi ở trong xe ngựa, nàng suy nghĩ chuyện của chính mình, ngẩng đầu vừa thấy, hắn mím môi trong ánh sáng ảm đạm. Tựa hồ cũng đang suy nghĩ chuyện tình gì, một đường đều không nói gì?

- "Tam ca." Nghi Ninh đột nhiên kêu hắn, "…Kết quả......như thế nào?"

Nàng cảm thấy La Thận Viễn có chút khác thường.

La Thận Viễn ngẩng đầu nhìn nàng, hắn luôn luôn nhìn không dời ánh mắt. Nghi Ninh có chút hồ nghi, La Thận Viễn mới dời đi ánh mắt nói:

- "Tôn gia đã từ hôn."

Kỳ thật người hai nhà chưa từng đính hôn, nhưng cũng không tính là từ hôn, về sau phỏng chừng cũng sẽ không lui tới.

La Nghi Ninh đã nghĩ đến sớm muộn gì cũng có một ngày như vậy. Nàng không biết La Thận Viễn đột nhiên nói lên cái này là có ý tứ gì, chẳng lẽ muốn mình an ủi hắn sao?

Nàng đang nghĩ tới phải nói gì, một bàn tay to lạnh lẽo hướng nàng sờ qua, nhu nhu tóc của nàng:

- "Không cần loạn tưởng, tam ca không có ý khác!."

...Không có ý gì?

Hắn tiếp tục nói:

- "Trong tửu lâu Tường Vân ở Thành Đông có mấy cái thuyền hoa, ngày thường không náo nhiệt lắm, lúc này lại đang mở hội ngắm sông. Tam ca dẫn muội đi xem."

Tửu lâu Tường Vân thực tại cũng không xa Ngọc Tỉnh Phố Nhỏ.

Địa phương cập theo bờ sông đậu rất nhiều thuyền hoa, lấy thuyết tương liên, dựa vào ngoài tường tửu lâu Tường Vân là Thanh Lâu, quang cảnh trên mặt hồ trong vắt thấy cả ảnh ngược của thuyền hoa.

Lúc này đích xác thực náo nhiệt, trên bãi thuyền trồng rất nhiều bồn thủy tiên đủ loại kiểu dáng, rất xinh đẹp.

Nghi Ninh vừa xuống xe ngựa, liền nhìn thấy có mấy người đứng ở nơi đó, sau khi nhìn thấy La Thận Viễn liền chắp tay hướng hắn nói:

- "Đại nhân, đã chuẩn bị tốt."

La Thận Viễn ừ một tiếng, mang Nghi Ninh đi xuống bậc thềm.

Nghi Ninh còn khoác áo choàng, nàng từ nhỏ liền dưỡng ở trong khuê phòng rất ít ra ngoài, cảm thấy chung quanh này có chút mới lạ. Nơi đây lui tới không ít công tử, nữ tử. Bọn họ đều mặc y phục kiều mị mềm nhẹ, tơ lụa vải bồi đế giầy, hoặc là phi sa cũng có. Sau khi nhìn thấy Nghi Ninh cũng sẽ tò mò liếc nhìn nàng một cái, nhưng đều là thiện ý.

Nghi Ninh rất ít đến địa phương như vậy!

Nàng nhìn thấy thuyền hoa có chút do dự, thân thuyền ở trong nước lắc lư, nàng rất ít khi ngồi thuyền. Đang lúc do dự, một bàn tay đã vươn ra, hắn triển khai tay hướng về phía trước, ngón giữa so với những ngón khác có vẻ dài rất nhiều, ngón trỏ có vết chai. Nàng vừa đưa tay qua, hắn liền nắm giữ rồi dùng một chút lực, sau đó ôm nàng đi qua.

Trên thuyền có chút chớp lên, chỉ có vài thuyền nhân ngồi đó mới có thể cảm giác được, bước đi nhẹ bổng không cảm thấy bất ổn. Nghi Ninh không thể không nắm tay La Thận Viễn sau lưng nàng.

Trong thuyền hoa hắn mua, bố trí thật sự tinh xảo, một tấm bình phong ngăn cách, khăn trải bàn thấp cùng thảm nhung. Trên bàn thấp là một bộ trà cụ rạn vết băng. Trên trường án bên cạnh là một cây đồng mộc cầm, lại thêm bên cạnh có một bình hoa cắm mấy nhánh hoa sen.

Trong thuyền hoa nho nhỏ, thế nhưng cũng coi như đầy đủ.

Hộ vệ La Thận Viễn chắp tay nói:

- "Đại nhân, tiểu nhân đã nhắc với chưởng quầy tửu lâu, sẽ không cho bất cứ người nào đến quấy rầy ngài. Tiểu nhân dẫn người ở bên ngoài canh giữ..."

Hắn vừa dứt lời, chợt nghe bên ngoài thuyền hoa có người cười nói:

- "Thế nào, ta không phải người à!"

La Thận Viễn nghe thanh âm đó liền nhíu nhíu mày, nói với Nghi Ninh:

- "Muội ngồi đi, tam ca đi ứng phó hắn."

Nghi Ninh nghe xong liền có chút tò mò, La Thận Viễn đã không tức giận, hẳn là hắn nhận biết người này. Bất quá thanh âm này nghe thật sự là xa lạ, nàng trước kia hẳn là chưa từng gặp qua.

La Thận Viễn đứng dậy đi ra ngoài, mành buông xuống. Nghi Ninh liền triển khai chén trà chuẩn bị pha trà. Sau đó nàng nghe được bên ngoài có người nói chuyện:

- "Không mời ta đi vào uống chén trà sao?"

La Thận Viễn nói:

- "Thật sự không tiện, Dương huynh hôm nay không phải là muốn đi tới chỗ lão sư sao?"

- "La đại nhân, đây là ngươi keo kiệt, một ly trà đều luyến tiếc cho ta uống." Người nọ còn nói, "Cũng là ngươi mang theo kim ốc tàng kiều đây? Ta nghe nói nhà của ngươi đã đính hôn cho ngươi..."

- "Cái gì kim ốc tàng kiều, bên trong là muội muội của ta..."

Nói còn không có nói xong, Nghi Ninh nhìn thấy mành đột nhiên bị đẩy ra. Có cái mặt hậu sinh trẻ tuổi lộ ra, Nghi Ninh thật trấn định:

- "Các hạ là bằng hữu của gia huynh?"

La Thận Viễn ở phía sau vỗ vỗ vai hắn, vẫn là dẫn hắn bước vào, giải thích cùng Nghi Ninh nói:

- "Hắn là Dương Lăng, cùng khoa tiến sĩ của tam ca, hiện tại là Hộ bộ cấp sự trung."

...Cư nhiên là Dương Lăng!

Nghi Ninh nghe được tên này không khỏi lại liếc mắt nhìn người này một cái.

Hắn mặc bộ áo hàng trù trung quy trung củ, đeo lương quan, tươi cười hiền lành. Nếu nói diện mạo có chỗ nào độc đáo, khả năng chính là mũi có chút câu xuống. Đây là Dương Lăng sau này bị đánh chết chôn sống ở ngọ môn sao...

Một người tươi sống đứng ở trước mặt nàng, Nghi Ninh thật đúng có chút không thể tưởng tượng kết cục ngày sau.

Điều này về sao coi như là cái danh nhân rồi, Nghi Ninh mời hắn ngồi xuống:

- "Đã là bằng hữu của gia huynh, xin mời ngồi xuống uống trà."

Dương Lăng lại nói:

- "Không sao, một lát thật đúng là ta phải đi tới chỗ của lão sư."

Dương Lăng thấy Nghi Ninh rất có lễ, chắp tay nói với Nghi Ninh.

- "Vừa rồi có chút mạo phạm La tiểu thư, xin thứ tội."

Nghi Ninh xua tay ý bảo đối phương không cần nhanh rời đi, lại cười cười nói:

- "Dương đại nhân thật sự không cần phải gấp gáp, thời gian uống một chén trà chắc là hẳn có."

Dương Lăng đành phải ngồi xuống, còn có chút ngượng ngùng:

- "Ta là đùa giỡn với gia huynh tiểu thư, không nghĩ tới tiểu thư thật sự là muội muội hắn. La tiểu thư hiện tại cũng là ngụ ở kinh thành à?"

Nghi Ninh châm trà cho hắn, một bên từ từ nói:

- "Ta họ Ngụy."

Dương Lăng nghe xong lời của nàng liền sửng sốt, muội muội này của La Thận Viễn không phải thân sinh...?

Hắn cũng thật là người thông minh, lập tức liền phản ứng lại. Nhà giàu họ Ngụy trong kinh thành có thể đếm được trên đầu ngón tay... Nổi danh nhất cũng không chính là, Anh quốc công Ngụy Lăng sao!

La Thận Viễn cư nhiên mang theo tiểu thư Anh quốc công phủ, bọn họ mấy ngày hôm trước còn nói qua!

Dương Lăng nhất thời không biết nên nói cái gì mới tốt. Lại nhìn thấy La Thận Viễn mặt không đổi sắc uống trà, nói với hắn:

- "Vừa vặn ngươi muốn đi đến chỗ lão sư, liền mang cái tin cho lão sư đi. Tấu chương chuyện lũ lụt Chiết Giang ta đã đệ lên rồi. Cụ thể làm như thế nào còn phải xem huyện lệnh ở địa phương, bao năm qua là thế nào chống lũ, ta nơi này là không có cách nào..."

Vấn đề lũ lụt hẳn là về phần Hộ bộ hoặc Công bộ, Dương Lăng tuy rằng là quan viên duy trì trật tự của Hộ bộ, cũng là hỏi đến một hai.

Hai người tới bên ngoài thuyền nói chuyện, Nghi Ninh uống trà cũng không nói gì... La Thận Viễn mang chính mình xuất ra, chính hắn lại đi nói chuyện với người khác?

Nàng còn không xem qua cảnh sắc bên ngoài thuyền hoa, bảo tiểu nha đầu hầu hạ trong thuyền mở cửa sổ ra, liền đối diện một chiếc thuyền hoa.

Trời quang đãng mặt hồ sóng nước lăn tăn, một khi không có người nói chuyện, bốn phía cũng rất yên tĩnh.

Lúc này La Nghi Ninh nghe được tiếng đàn tỳ bà, nàng lấy lại tinh thần, mới nhìn thấy trên thuyền đối diện có một nữ tử dựa vào vách thuyền đang đàn tỳ bà. Nàng ta nhìn mặt sông, ngón tay tinh xảo linh động. Thời điểm Nghi Ninh nhìn thấy mặt nàng ta, cư nhiên có loại cảm giác quen thuộc không hiểu.

Nữ tử ôm tỳ bà cũng thấy được Nghi Ninh, thu tay cúi người nói:

- "Vị cô nương này chê cười."

Nghi Ninh ghé vào trên khung cửa sổ, cười nói:

- "Có gì đâu, cô nương đàn « đích tôn oán » nghe hay vô cùng."

- "Tài nghệ khéo léo, bất quá là dùng để kiếm ăn mà thôi." Nữ tử hàm súc cười cười.

Có cái tiểu nha đầu chạy đến nói với nàng cái gì, nàng kia nghiêng tai vừa nghe, lại nói với Nghi Ninh:

- "Tiểu nữ tử là Liên Phủ, tiểu thư nếu là muốn nghe tấu khúc, thì đến phường Tháng Mười tìm ta. Nay ta phải về trước."

Xem hộ vệ bên ngoài thuyền hoa liền biết tiểu thư này không phải nữ nhi nhà tầm thường, hẳn là quan to quý nhân.

Nghi Ninh gật đầu, nhìn nữ tử phong tư yểu điệu này ly khai.

Nàng nhìn lư hương được đặt ở góc thuyền hoa, đột nhiên nghĩ tới khuôn mặt kia gặp qua ở nơi nào.

Khuôn mặt kia... rõ ràng có vài phần tương tự với khuôn mặt kiếp trước của mình.

Nghi Ninh nghĩ đến đây trong lòng hơi giật mình.

************

......

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK