Mục lục
Nhật Ký Dưỡng Thành Thừa Tướng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit + Beta: Đào Mai

Trình Lang không có nhìn thấy nàng.

Hắn ôn nhu trò chuyện với mấy tẩu tử, nhưng là thật vui, mấy tẩu tử bị hắn chọc đến vui vẻ, La Nghi Ninh tự nhiên chậm rãi uống trà.

Chọc nữ nhân thích, hắn tương đối có bản lĩnh.

Nhưng có người cười kêu Nghi Ninh "Tam phu nhân", nàng mới nghiêng đầu nghe người nọ nói chuyện.

Trình Lang nhìn thấy nàng, thế nhưng ở trong thời điểm đó tươi cười cũng phai nhạt. Sớm nghe nói nàng đã trở lại, nhưng lại không có gặp qua.

Loại cảm xúc này rất kỳ quái, La gia cùng Trình gia ở trong cùng một cái Phố Nhỏ, gần trong gang tấc. Hắn biết rõ ràng, mặt trời lặn mà làm, mặt trời mọc mà nghỉ, người này cách hắn khoảng cách cũng không quá là thời gian một nén nhang. Nhưng hắn nhìn không tới nàng, không cảm giác nàng đang tồn tại nơi nào. Không ngờ ngày thế này nàng lại đang ở chỗ này.

Trình Lang khôi phục thong dong lạnh nhạt, cùng La Nghi Ninh nhẹ nhàng vuốt cằm, xem như đánh qua tiếp đón.

Tạ Uẩn nhìn canh xong cũng đã trở lại, nhìn thấy Trình Lang trở về. Hai ba bước tiến lên khoác tay hắn, khóe miệng lộ ra vẻ tươi cười:

- "Hôm nay chàng trở về sớm như vậy à!"

- "Là hạ triều sớm." Trình Lang cũng mỉm cười nói với Tạ Uẩn, "…Ta nhớ được hôm qua nàng nói muốn nấu canh gì cho ta uống, đã nấu xong chưa?"

Thời điểm nói chuyện nhìn cũng không thèm nhìn La Nghi Ninh.

Tạ Uẩn lại nhớ tới trước kia La Nghi Ninh cùng Trình Lang đã nghị thân qua, không chừng La Nghi Ninh đối Trình Lang còn có chút tâm tư gì, nàng ngẫm lại liền không thích.

- "Nấu xong rồi!." Tạ Uẩn lôi kéo tay hắn nói, "…Chàng đi theo thiếp nếm thử, thiếp bảo bà tử làm nguội một chút chờ chàng đấy!." 

Trình Lang lên tiếng, cáo từ chư vị ở đây ly khai.

- "Tứ đệ muội cũng chỉ ngay tại trước mặt Tứ đệ mới là bộ dáng này, bình thường cùng ai nói chuyện, đều là xa cách. Bánh ít đi, bánh quy lại, Tứ đệ đối với nàng cũng là rất tốt, thế nhưng thông phòng cũng không có một người."

Trình đại nãi nãi thấy hai người đi xa, liền cười nói.

- "Người ta nói người phong lưu, gặp được nữ tử chính mình thích sẽ rất si tình." Trình đại nãi nãi từ từ nói, "…Ta xem Tứ đệ đại khái chính là như thế. Cũng là khó được."

Trình đại nãi nãi luôn luôn đối Tạ Uẩn không quá khách khí, càng khó khen ngợi hai người vài câu.

La Nghi Tú cắn hạt dưa, quay đầu nhìn thấy La Nghi Ninh đang xuất thần, huých huých nàng:

- "Muội nghĩ cái gì vậy?"

La Nghi Ninh phục hồi tinh thần lại, lắc lắc đầu nói:

- "...Không có gì!."

Chẳng qua là năm tháng trôi qua, vạn vật biến thiên thôi. Trình Lang mới lạ cùng tránh không kịp, nàng làm sao có thể nhìn không ra đây.

La Nghi Ninh đứng dậy, thấp giọng kêu Trân Châu đưa lỗ tai đi lại nghe.

Một lát sau, nhóm nữ quyến dời đi tiền thính thưởng mai, La Nghi Ninh đi đến hướng phòng chính. Trình Lang đang đứng dưới mái hiên phòng chính chờ nàng, khẽ nhíu mày nhìn nàng:

- "Ngài tìm ta chuyện gì?"

La Nghi Ninh từ trong lòng lấy ra một chuỗi phật châu của Lục Gia Học, cẩn thận nhìn một lát. phật hiệu màu vàng nho nhỏ, khắc sâu như vậy.

Đây là phật châu Lục Gia Học dùng để hộ thân, lúc trước thời điểm nàng sinh đẻ gian nan Lục Gia Học lưu lại, quả nhiên bảo hộ nàng bình an, sau này hắn liền xảy ra chuyện. Hiện tại hắn đã trở lại, sao có thể tiếp tục ở lại chỗ nàng, tiện thể trả lại hắn, bảo hộ hắn bình an đi. Nàng nắm nó ở trong tay một chút, sau đó đưa cho Trình Lang.

- "Ngươi còn làm việc cho hắn. Ta ở La gia, cái này không thể đưa hắn."

La Nghi Ninh rất rõ ràng.

Đó là phật châu của Lục Gia Học, Trình Lang liếc mắt một cái liền nhận ra được. Hắn dừng một lát mới tiếp nhận. Sau đó hắn nói:

- "Không có chuyện gì khác?"

La Nghi Ninh lắc đầu:

- "Chính là việc này!."

Nàng phải đi.

Trình Lang đột nhiên sau lưng nàng nhẹ nhàng mà nói:

- "Ngài có biết hay không... Ngài là một người rất đáng sợ mà lại lạnh lùng vô tình."

La Nghi Ninh mạnh mẽ quay đầu lại, khóe miệng nàng lộ ra một nụ cười thản nhiên:

- "Lạnh lùng vô tình à? Ngươi chỉ là cái gì?"

Trình Lang lại không nói.

- "Ta nên nói cái gì với ngươi, hay là nên nói cái gì với Lục Gia Học đây."

Nàng tựa hồ cảm thấy rất buồn cười,

- "Đã không có khả năng, ta đây ôn nhu mà chống đỡ là vì cái gì? Nếu ngươi cảm thấy ta đáng sợ lạnh như băng, vậy thì tùy ngươi đi... Ta không cần."

Dù sao làm như thế nào cũng không đúng, làm gì để ý!.

Trình Lang nhìn nàng rời đi, tay cơ hồ là phát run, đối mặt nàng, kỳ thật hắn khó có thể tự chế.

Hắn lẳng lặng trở lại trong thư phòng, mở ra cái tráp mà hắn đã dấu hồi lâu, từ bên trong lấy ra vài bức họa.

Trang giấy đều đã ố vàng, người trong họa dựa vào đầu giường, trên mặt đều là tùy ý. Tóc đen vừa gội xong xỏa dài, mềm mại ấm áp tựa hồ mang theo mùi ngọt hoa quế. Hoặc là còn có đứng thẳng, răn dạy đứa nhỏ, phụng phịu tức giận, trông rất sống động. Rất nhiều năm chưa từng mở ra qua, khuôn mặt xa lạ mà thanh tú vẫn còn trẻ tuổi, giống như ngưng kết ở trong hoàng hôn hôm qua.

Đều là bằng vào ấn tượng của hắn khi còn bé, tự tay một bút họa ra.

Có đôi khi hắn cảm thấy phải cảm tạ năng lực của chính mình đã gặp qua là không quên được, nếu không thế nào có thể ngay cả mặt mày đều nhớ được rõ ràng như vậy, lớn lên trong năm tháng ở ngày sau chậm rãi miêu tả ra. Như vậy hắn liền nhớ được thực rõ bộ dáng nàng trước kia, càng ngày càng rõ ràng.

Tạ Uẩn mở cửa tiến vào, tựa hồ là thấy hắn đang nhìn cái gì, nàng chưa bao giờ nhìn thấy qua vẻ mặt hắn như vậy. Quyến luyến mà nhu hòa. Cái này cùng hắn đối tất cả mọi người là không đồng dạng như vậy, có đôi khi Tạ Uẩn thậm chí cảm thấy, hắn đối với mình đều là xa cách một tầng.

- "Chàng đang xem cái gì vậy?" Tạ Uẩn cười hỏi hắn.

- "Mấy bức tranh chữ trân quý mà thôi."

Trình Lang nhẹ nhàng bâng quơ nói, hắn cuốn bức họa lại,

- "Người bên ngoài thế nào không thông truyền một tiếng, càng ngày càng kỳ quái."

- "Đã trưa rồi, thiếp kêu bọn hắn đi ăn cơm. Không phải thiếp đến gọi chàng đi ăn cơm sao?"

- "Ừ, vậy đi thôi."

Trình Lang khóa tráp lại, đẩy vào trong ngăn kéo.

Tạ Uẩn lại liếc nhìn ngăn kéo kia một cái, thật tò mò. 

Trần thị và mấy người lưu lại ăn cơm, La Nghi Ninh về La gia trước, La Thận Viễn cũng đã trở lại, không khí trong phòng không tốt lắm. Sắc mặt hắn âm trầm.

Thu Nương ôm Bảo ca nhi đi nội thất thay quần áo thường. La Nghi Ninh mang một hộp kẹo mùi hoa hồng từ Trình gia về, lúc đi Trình đại nãi nãi tặng một hộp, bên ngoài rất khó mua. Nàng vừa thích ăn, đích xác trong hương vị ngọt ngào mang theo mùi hoa hồng, mà mùi hoa hồng thật lâu không tan.

Nàng thấy sắc mặt hắn khó coi, liền ngồi xuống, mở ra hộp giấy từ bên trong cầm ra một viên kẹo, đưa tới trước mặt hắn.

- "Ăn kẹo."

Ngón tay một màu đỏ nhạt tinh lượng đường, nàng cũng cười tủm tỉm.

La Thận Viễn buông sách, không thích ăn đường, nhưng nàng đưa qua cũng chỉ có thể cúi người ngậm lấy. Chẳng qua còn không có buông tha nàng, nắm cổ tay nàng hỏi:

- "Đi Trình gia à?"

- "Tam ca biết rồi còn hỏi." La Nghi Ninh nói, "…Trưởng tỷ tới là khách, tỷ tỷ muốn đi, tự nhiên muội phải đi theo. Hôm nay Tam ca có thể thấy được Ngọc nhi, Ngọc nhi đã cao không ít."

La Thận Viễn chậm rãi buông ra tay nàng, không có trả lời vấn đề của nàng:

- "Không gặp người khác?"

- "Gặp Tạ Uẩn, nàng sống cũng không tệ, giống như đã quên mất tam ca, huynh đã mất đi cái hồng nhan tri kỷ." La Nghi Ninh tiếp tục nói.

La Thận Viễn nghe xong chợt khẽ nhíu mày:

- "Hồng nhan tri kỷ?"

- "Đúng vậy, hồng nhan tri kỷ của huynh. Trước khi muội trở về Tam ca cùng vị Cát tiểu thư kia có quan hệ cá nhân, đó là hồng nhan tri kỷ mới của huynh chứ?" La Nghi Ninh tiếp tục hỏi.

La Thận Viễn nghe xong cười, hắn cùng với Cát Diệu Vân tính là cái gì lui tới. Thời điểm nghị sự với Cát Hồng ở Cát gia, vị cháu gái của hắn thường thường tiến vào châm trà, đưa điểm tâm, một đôi mắt đặt ở trên người hắn quay tròn. Hắn đương nhiên minh bạch người ta có tâm tư gì, khi đó không có Nghi Ninh ở tại bên người, ngay cả cảm xúc hắn đều không có.

Hắn kéo nàng ngồi ở trong lòng mình, nói với nàng:

- "Đúng vậy nàng ta đích xác thích ta, Cát đại nhân còn muốn tác hợp."

La Nghi Ninh biết rõ ràng hắn là nói đùa, nhưng xem vẻ mặt lạnh nhạt của hắn tựa tiếu phi tiếu, vẫn cảm thấy kỳ quái. Bên người hắn đương nhiên không thiếu mỹ nhân vờn quanh... Hiện tại liền nhiều, về sau còn càng nhiều.

- "Tam ca thích nàng chứ?"

Nàng ở trên người La Thận Viễn quỳ ngồi dậy.

Tay La Thận Viễn thong dong ôm hông nàng, vẫn là một mực khí định thần nhàn ngồi ở ghế thái sư.

- "Có thể đi."

La Nghi Ninh liền cúi xuống trên người hắn, nhẹ nhàng mổ lên môi khô ráo mềm mại của hắn. Nàng hôn hướng lên trên một chút, chỉ thấy La Thận Viễn cũng vẫn nhìn chăm chú vào nàng, nhất cử nhất động, đều ở trước mắt. Nàng đột nhiên cảm thấy không có ý tứ gì, dụ - hoặc người ta như vậy, hắn lại bất vi sở động. Biểu cảm cũng không biến qua.

Nhưng thời điểm La Nghi Ninh phải rời khỏi, La Thận Viễn lại đè nàng lại hỏi:

- "Thế nào không tiếp tục?"

- "Nên ăn cơm trưa." La Nghi Ninh sửa sang lại xiêm y nói, "…Muội đói bụng, muốn ăn cơm."

La Thận Viễn vừa cười, hắn thở dài:

- "La Nghi Ninh!"

Hắn đè gáy nàng lại cúi đầu, hắn ngồi ở một cái ghế tựa hẹp hẹp, nàng ngồi ở trên người hắn. Cảm xúc đều là nam tính rắn chắc này, vạt áo nàng lại rối loạn, từ chỗ cổ bắt đầu tản ra. Tay nóng lên đến nơi nào đều nóng, sau đó ôm thắt lưng nàng.

Hai người lại gắt gao dán ở cùng nhau, hắn nâng tay, nâng nàng ôm lấy nàng, hơi thở càng thêm gần sát. Tiếng thở dốc nam tính, nàng cũng có chút run rẩy, cũng gắt gao cuốn lấy thắt lưng hắn. Vật chôn ở trong cơ thể càng gian nan, tựa hồ còn là càng không ngừng tăng trưởng. Ban ngày tuyên dâm luôn có loại kích thích khác, huống chi canh giờ của hắn lại dài, nàng hao hết tinh lực đều khó có thể ứng phó.

Cuối cùng thời điểm ăn cơm trưa, Bảo ca nhi đã đói, ăn non nửa bát bánh ga-tô sữa bò. Không biết phụ mẫu đang làm cái chuyện tốt gì, sau khi ăn no tiểu đoàn tử đặc biệt có tinh thần, được Thu Nương che chở, ở trên giường la hán giống như con chó nhỏ đi đến đi đi, chính là không đồng ý ngủ.

Bảo ca nhi hiện tại đặc biệt thích người khác chọc nó chơi, còn có thể vỗ tay. Hơn nữa bắt đến cái gì đều đưa vào miệng.

Nghi Ninh phát hiện nó cắn chính mình có chút đau, banh cái miệng nhỏ của nó ra xem, là răng đã nhú ra một chút.

Nàng thực ngạc nhiên, cho La Thận Viễn xem:

- "Tam ca, Bảo ca nhi bắt đầu mọc răng đấy!"

La Thận Viễn còn đang ăn cơm, nhìn thoáng qua vẫn là thực đồng ý nói:

- "Ừ, xem ra không qua bao lâu là có thể cai sữa."

Bảo ca nhi cùng phụ thân không thân cận, đương nhiên phụ thân nó cùng nó cũng không thấy thân thiết nhiều lắm, cả ngày trông cậy vào nó sớm ngày cai sữa. Nghi Ninh nhìn thân thể nhỏ bé phì đô đô của Bảo ca nhi, đột nhiên có chút lo lắng vì nó.

Buổi tối ở chỗ Lâm Hải Như ăn cơm, vừa vặn trưởng tỷ lại mặt, còn có thật nhiều lời muốn nói.

La Nghi Liên ngày mai sẽ khởi hành rời đi phương Bắc, Kiều di nương không nở xa nữ nhi, khó có được xuất ra cùng ăn.

La Nghi Ninh nhìn thấy trên tay Kiều di nương trơ xương, bà đã qua tuổi ba mươi, lại bị ép buộc thành bộ dáng như đã bốn mươi tuổi.

Nữ nhi gả đi xa, nam hài nhi không thân cận với bà. Về sau cuộc sống ở tại trong La gia cũng chỉ là kéo dài hơi tàn, Kiều di nương khóc thành người lệ. Đời này luôn ngóng trông sẽ dựa vào nữ nhi, nay con là hoàn toàn không thể trông cậy vào.

La Nghi Liên cũng luyến tiếc di nương, nhưng nàng không có khả năng mang theo Kiều di nương, huống chi gả cũng chỉ là một thương nhân. Duy chỉ có thể lưu lại chút tiền bạc cho Kiều di nương qua ngày.

Chờ Kiều di nương đi rồi, Lâm Hải Như thở dài nói:

- "Nàng cũng là không dễ dàng..."

Tính kế cả đời, qua không nổi sóng gió. Nay bên người La Thành Chương, đã có nha đầu trẻ tuổi xinh đẹp.

La Nghi Tuệ đang đút Bảo ca nhi ăn gạch cua đậu hủ, nàng không có cảm giác đồng tình gì, nàng đời này là cực kỳ hận Kiều di nương.

Nàng nói với La Nghi Ninh:

- "Tam ca muội tìm cửa hôn nhân này rất là ngoan độc."

Đem thứ La Nghi Liên chán ghét nhất đưa đến trước mặt nàng, đời này của nàng coi như đã hủy. Thả đến Tô Châu trời cao hoàng đế xa, nàng không nhận được duy trì từ nhà mẹ đẻ, thương nhân lãi nặng khinh biệt ly, mắt thấy nàng hiện tại tuổi còn trẻ là sủng. Chờ nàng già một chút, lại còn không biết sẽ thế nào?.

La Thận Viễn đối với kẻ thù là chậm rãi tra tấn, hắn là tính tình như vậy.

La Nghi Tuệ vừa cười điểm mặt nàng:

- "Những thứ khác không quan trọng, đối với muội tốt là được!"

Hôm nay buổi tối trước khi ngủ, La Thận Viễn lại đè ép nàng một lần. Sau khi xong Nghi Ninh liền ngủ rất sâu.

La Thận Viễn ở trong đêm tối nhìn nàng chằm chằm, biết rõ quá nhiều không tốt, nhưng hắn chính là thực nôn nóng. Hắn đè lại cổ tay nàng, ánh mắt hơi hơi nhíu lại. Hiện tại ngay cả nàng rời nhà hắn đều không thích, vô luận là đi đến chỗ nào. Tuy rằng nàng nói qua là thích như vậy, nhưng thật sự có trời mới biết là cảm thấy trói buộc, chỉ sợ cũng e ngại không được.

Cho nên còn không thể khiến cho nàng phát hiện, hắn khống chế chính mình một chút, rõ ràng chính là hắn hơi quá đáng!

La Thận Viễn đứng dậy mặc áo khoác, hắn còn có chuyện phải xử lý. Từ trong phòng đi ra, tay Lâm Vĩnh đang xách đèn lưu ly chờ hắn, La Thận Viễn đi đến hướng thư phòng, hỏi Lâm Vĩnh:

- "Cố Cảnh Minh đến à?"

Lâm Vĩnh nói:

- "Đang chờ ngài. Đúng rồi, vừa rồi Lục đô đốc phái người tặng một người tới!."

La Thận Viễn thản nhiên nhìn hắn.

Lâm Vĩnh liền tiếp tục nói:

- "Nói là đưa tới hầu hạ ngài, nô tài thấy hẳn là tù binh. Bộ dạng cực kỳ xinh đẹp... Nên còn để ở đàng kia, chờ ngài an trí. Ngài xem nên làm cái gì bây giờ?"

Lâm Vĩnh cũng không dám trên loại sự tình này tự tiện chủ trương, hắn chỉ nhìn diện mạo cô nương kia, liền lập tức cho người đưa đi sương phòng trước đã.

************

......

- -----oOo------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK