Mục lục
Nhật Ký Dưỡng Thành Thừa Tướng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit + Beta: Đào Mai

Phủ học Phố nhỏ La gia, mặt trời lặn thu hồi một tia chiều tà cuối cùng.

Lâm Hải Như vỗ lưng Nam ca nhi, lo lắng trùng trùng nói:

- "Nghi Ninh ở Dương gia làm khách vài ngày như vậy, cũng không hợp quy củ đâu. Các ngươi tân hôn không tới một tháng, không thể để phòng trống không... Ta thì dễ nói chuyện, chính là ngày kế phụ thân ngươi liền sẽ trở về. Đến lúc đó Kiều di nương cùng Liên tỷ nhi khẳng định cũng ở đây… nhiều lời vài câu, phụ thân ngươi biết khẳng định sẽ mất hứng."

La Thận Viễn đối với lo lắng của Lâm Hải Như, hắn đã nói với Dương thái thái. Vô luận ai hỏi tới đều nói La Nghi Ninh ở trong nhà nàng bái phỏng.

Nam ca nhi ôm gối đầu tiểu hổ của nó, mờ mịt trợn tròn mắt nhìn huynh trưởng. Phát hiện mẫu thân đang nói chuyện, vươn tay nhỏ bé đi bắt miệng mẫu thân:

- "Tỷ tỷ?"

Lâm Hải Như không nề hà phiền toái, lại sửa:

- "Kêu tẩu tử."

- "Ta biết, ta sẽ sớm ngày đi mang nàng về, ngài không cần lo lắng!"

La Thận Viễn đem thư thu được áp ở dưới cái chặn giấy, chọc Nam ca nhi vài câu, sau đó nói:

- "Trong phủ mỗi tháng một ngàn năm trăm lượng bạc có đủ dùng không? Nếu không đủ dùng, ngài liền nói với ta."

- "Đủ dùng đủ dung… Trong nhà có mấy miệng cơm, có thể có chi tiêu bao lớn."

Sau khi nói xong chính sự, Lâm Hải Như cũng không dám quấy rầy hắn, hắn có rất nhiều việc.

- "Ta nghe Kiều di nương nói… nàng gọi bà mối nổi tiếng nhất Thành Đông tới cửa xem tướng Liên tỷ nhi… Ta phải trở về xem một chút. Bất quá… Liên tỷ nhi đã hỏi qua chuyện của Nghi Ninh..."

La Thận Viễn đưa bà ra khỏi thư phòng, liền trở lại, cầm chặn giấy lên mở thư ra xem.

Sau khi Trần Nghĩa tiến vào truyền lời là không có đi ra ngoài, chần chờ hỏi:

- "Đại nhân, Lục Gia Học thế nào lại cho kỳ hạn. Người xem thư này viết là..."

- "Lời nói vô căn cứ mà thôi."

Biểu cảm La Thận Viễn thản nhiên, bảo gã sai vặt bưng đế nến tới… hắn tự tay đốt lá thư.

Trần Nghĩa rõ ràng nhìn thấy ánh mắt hắn lạnh như băng như đao phong.

Khẳng định La Thận Viễn đang rất tức giận, chính là không lộ ra ngoài mà thôi.

Bên ngoài hạ nhân tiến vào thông truyền, nói Từ Vị muốn gặp hắn. La Thận Viễn đi nghênh đón ông… Từ Vị đi vào thư phòng của hắn… ngồi xuống còn không có uống trà, đã hỏi:

- "Ngươi có biết Từng Ứng Khôn hiện tại ở nơi nào hay không?"

Lục Gia Học nói áp giải Từng Ứng Khôn vào kinh. Tính thời gian cũng nên đến rồi, nhưng Hình bộ cùng Đại Lý tự không có thu được người.

La Thận Viễn bảo gã sai vặt dâng trà cho ông nói:

- "Nhi tử của Từng Ứng Khôn thông đồng với địch phản quốc là chuyện vô cùng xác thực. Ngài không cần sốt ruột… học sinh cũng có biện pháp ứng đối hắn."

Lục Gia Học muốn dùng Từng Ứng Khôn đến chế trụ hắn… nhưng vương bài trong tay hắn là Anh quốc công. Nếu thật sự tính toán lên, ba thành quân công ở Bình Xa Bảo là trên thân hắn, hắn không sợ.

Theo như địa vị hiện tại của hai người, một người là đô đốc công cao chấn chủ, một người là thị lang chưởng quản chính vụ triều đình, hoàng thượng là một người thông minh, sẽ không thiên vị Lục Gia Học.

Lục Gia Học dù sao cũng là võ quan, võ quan thủy chung không bằng văn quan cong cong nhiều ruột.

- "Một khi đã như vậy, ta tự nhiên là yên tâm ngươi ứng đối hắn."

La Thận Viễn nói xong, vẻ mặt Từ Vị mới hòa hoãn xuống. Ông nói La Thận Viễn lập tức phải vào cung một chuyến, đi thuyết minh chuyện Từng Ứng Khôn.

Sau khi ngôn quan dâng một tấu chương về La Thận Viễn, lục bộ chấn động, ngay cả Uông Viễn đều hướng hoàng thượng hỏi chuyện này.

Dù sao La Thận Viễn là Công bộ thị lang, không phải một quan viên bình thường.

La Thận Viễn lại cự tuyệt nói:

- "Lão sư, bây giờ còn không phải thời điểm tốt nhất."

Từ Vị nhíu mày… không rõ La Thận Viễn đây là đang tính toán cái gì. Việc này nếu là tiếp tục lên men, đối với sĩ đồ của La Thận Viễn sẽ có ảnh hưởng. Tuy rằng bản thân hắn hiện tại địa vị cao, nhưng nếu rơi cũng sẽ thực thảm. Đặc biệt hắn tuổi trẻ mà thủ đoạn lại độc ác! Thực sự để cho người lên án.

La Thận Viễn chính là chắp tay:

- "Học sinh tự có tính toán."

Từ Vị đối với La Thận Viễn vẫn là yên tâm, liền gật gật đầu. Thở dài:

- "Thôi… ngươi so với Từ Minh quả quyết, hắn xa không bằng ngươi."

Nghi người thì không dùng người, ông đối với năng lực của La Thận Viễn vẫn là thực yên tâm.

Luận về tâm tính cùng thủ đoạn Dương Lăng không có cách nào so sánh với La Thận Viễn. Có lẽ thật là bởi vì thơ ấu cực khổ. La Thận Viễn đối với những sự việc xảy ra rất là quả quyết! Hơn nữa cũng không giống như sẽ hoàn toàn tin tưởng người khác. Từ Vị luôn luôn biết, nếu không có ngoại lực ngăn trở, La Thận Viễn khẳng định sẽ trở thành một Uông Viễn khác.

Ông cười quan tâm hỏi chuyện của hắn:

- "Ta lần trước nhìn thấy thê tử của ngươi, bộ dạng đích xác xinh đẹp. Bất quá tuổi nàng nhỏ như vậy, có thể hầu hạ ngươi khởi cư* sao?"

(*chú thích: khởi cư là chỉ chung các công việc trong cuộc sống hàng ngày, như đi đứng ăn uống...)

La Thận Viễn thản nhiên nói:

- "Nội nhân vẫn còn nhỏ, là ta chiếu cố nàng nhiều."

Từ Vị thật sự là không nghĩ tới La Thận Viễn người như vậy, sẽ cưới một cái tiểu thê tử như vậy. Ông cảm thấy La Thận Viễn thích hợp nhất một loại người, cái loại phụ nhân theo khuôn phép cũ, nữ hồng bếp núc tinh thông mọi thứ bên trong nhà. Hoặc là giống như Tạ Uẩn vậy, người có thể trợ lực cường đại cho hắn.

Ngày đó cái tiểu cô nương đứng sau lưng hắn kia, dáng người suy nhược tươi cười sáng ngời, nhưng là làm cho học sinh này của ông có thêm vài phần nhân khí.

Giống như cũng có thể có chuyện là làm cho hắn tang mất lý trí cùng suy xét.

Từ Vị cười cười nói:

- "Ngươi về sau chỉ sợ sẽ gặp phải phiền toái. Đã cưới, thì phải đối tốt với người ta đi."

La Thận Viễn xác nhận, đưa lão sư ra ảnh bích mới trở lại.

Sau khi trở lại hắn trầm mặc đứng chấp tay sau lưng, nhìn sắc tịch dương bên ngoài cửa sổ. Một nổi tàn nhẫn trong lòng thủy chung không tan.

Lục Gia Học, thế nhưng giúp hắn phác thảo hưu thư!

Người quyền thế ngập trời thì không cần cố kỵ… Quyền có thể trao đổi hết thảy, bọn họ biết rõ điểm ấy.

Hắn sớm hay muộn sẽ phải đối đầu với Lục Gia Học, chẳng qua là vận mệnh không ngang hàng. Lại cho hắn mười năm, hắn cũng có thể cùng Lục Gia Học cùng ngồi cùng ăn. Hiện tại hắn chỉ có thể chờ.

Sáng sớm ngày kế La Nghi Ninh thức dậy, mới biết được Lục Gia Học muốn dẫn nàng đi nơi nào.

- "Ta nhận biết một đại sư."

Lục Gia Học nói:

- "Hắn là một kỳ tài, biết rất nhiều thứ, lại tinh thông mệnh lý. Ta mang nàng đi cho hắn nhìn xem."

La Nghi Ninh nghe hắn nói tới đây, mới từ trong buồn ngủ mê mê trầm trầm tỉnh lại. Bên ngoài xe ngựa mặt trời đều đã lên cao, nông trại ven đường ngẫu nhiên còn truyền đến tiếng gà gáy. Lục Gia Học dĩ nhiên là mang nàng ra ngoài... Cho nàng đi gặp thầy tướng số sao?

La Nghi Ninh đi về phía xó góc, cho thấy lập trường, vô luận hắn nói cái gì đều tính toán không để ý hắn.

Lục Gia Học nhìn bộ dáng này của nàng, trầm thấp cười nói:

- "Hắn xem mệnh lý cực chuẩn, không có gì tin hay không tin, cầu cái an tâm thôi."

Nói xong liền kéo tay nàng… La Nghi Ninh phản thủ muốn đánh hắn, Lục Gia Học cũng thoải mái nắm giữ chế phục nàng.

- "Trước kia xương cốt của nàng hoàn hảo, rất khỏe mạnh. Hiện tại cũng là thể chất không đủ, bệnh căn lưu lại khi còn bé không thể trị tận gốc! Thể nhược hư hàn, ta là sợ nàng chết yểu. Ta trước gọi hắn bốc một quẻ cho nàng, hắn nói cũng rất chuẩn."

- "Tạ ngươi quan tâm, ta sẽ không chết sớm."

Nghi Ninh nhịn không được khắc nghiệt nói.

"Thầy tướng số nào nói chính xác à? Bằng không ngươi thế nào lại tốn bạc?"

Lục Gia Học là cười, lại gọi người tiến vào đưa điểm tâm cho nàng ăn.

Trong phủ làm đầy một đĩa thủy tinh bánh có nhân, một bình sữa đậu nành.

Mấy ngày nay La Nghi Ninh đều ăn không ngon, trong lòng thật sự sốt ruột nên ăn không vô. Nhưng không ăn cũng không được. Nếu Lục Gia Học thấy được, hắn liền tự tay đút nàng ăn, cái này quả thực làm cho nàng lông tóc dựng đứng.

La Nghi Ninh ăn hai cái sủi cảo uống nữa bát sữa đậu nành, lại không ăn nữa… Lục Gia Học nhìn khẩu vị của nàng, nhíu mày:

- "Nàng thật sự ăn no à?"

Dứt lời hắn giơ tay muốn ôm nàng sờ bụng nàng. La Nghi Ninh vội vàng né tránh… Thời điểm nàng ở nhà, La Thận Viễn cũng ép nàng ăn nhiều một chút.

Rõ ràng hồi nhỏ có thể ăn đến thật sự béo tròn, thế nào lớn lên lại không giống vậy! La Thận Viễn không vừa lòng, cho nên không thể không ép nàng ăn gấp hai lần.

La Nghi Ninh cũng không biết! nàng thấy đồ ăn là rất muốn ăn, nhưng là ăn hơi nhiều một chút, cổ họng liền thật muốn ói, nàng lại không nghĩ tự tra tấn mình như vậy. Bất giác liền nói câu:

- "Ta thật sự ăn không vô!"

Lục Gia Học ngẩn ra, trong xe ngựa nhất thời lại yên tĩnh.

Một lát La Nghi Ninh mới nói:

- "Ngươi khi nào mới thả ta trở về?"

- "Khi nào đều sẽ không." Hắn đáp. "Nàng là muốn rời khỏi ta để đi đâu, hay là nghĩ tới tam ca nàng?"

Nghi Ninh môi mím chặt không nói chuyện.

Lục Gia Học đột nhiên cười cười, tới gần nàng nói:

- "May mắn hắn là tam ca của nàng. Nếu là người nào khác, ta liền sẽ không lưu lại. Nàng biết không?"

La Nghi Ninh quay đầu nhìn bên ngoài xe ngựa. Sáng sớm cuối thu trời còn rất lạnh, trên cánh đồng trồng trà, trà đang xanh um.

Tính cách Lục Gia Học rất bá đạo, vẫn là đừng nói chuyện với hắn là tốt nhất, nhiều lời tất sẽ lầm lẫn.

Lục Gia Học tới gần nhìn nàng:

- "Đêm nay sau khi trở về, ta đến trong phòng nàng ngủ."

Ý tứ đã rất rõ ràng, thậm chí là bình bình thản thản.

La Nghi Ninh quay đầu lạnh lùng nhìn hắn:

- "Lục Gia Học!"

- "Ta là trượng phu của nàng."

Lục Gia Học lại nói:

- "Mặc kệ nàng có thừa nhận hay không, nàng và ta chưa bao giờ cùng cách, ta cũng không từng hưu thê. Nàng cùng trượng phu cùng nhau ngủ là chuyện thiên kinh địa nghĩa. Lại nói nàng như vậy, nàng khẳng định tam ca của nàng còn có thể tiếp tục muốn nàng? Nói không chừng sau khi nàng trở về, nhìn đến chính là một tờ hưu thư. Đến lúc đó nàng lại tới tìm ta khóc lóc, ta sẽ không có hảo tâm như vậy."

Lục Gia Học xem nhẹ La Thận Viễn, La Nghi Ninh đã sớm biết. Nhưng hắn lại không biết, La Thận Viễn sẽ là người duy nhất có thể chống lại hắn.

Hắn chẳng lẽ muốn bức bách tam ca hưu nàng sao?

La Nghi Ninh nhẫn nhịn, chậm rãi hỏi:

- "Ngươi... Thế nào uy hiếp hắn?"

- "Vị trí thị lang của hắn rất nguy hiểm, "

Lục Gia Học hừ lạnh một tiếng nói.

- "Nàng cùng sĩ đồ của hắn, không biết hắn có phải hay không lựa chọn lưỡng nan. Tam ca nàng đã chấp nhận cưới nàng, nói vậy cũng là yêu thương nàng… Chỉ nhìn nàng có nhẫn tâm và đành lòng làm khó hắn như vậy."

Quả nhiên vẫn là liên lụy đến La Thận Viễn...

Nếu không nghĩ liên lụy hắn, chẳng lẽ chỉ có thể thật sự để cho hắn cùng với nàng hợp cách? Nhưng La Nghi Ninh căn bản không đồng ý, người này đã trở thành một phần cốt nhục ở trong sinh hoạt của nàng. Trong sinh mệnh núi cao nguy nga cùng khe nước ôn nhu, tất cả đều là hắn. Kiếp trước nàng cùng Lục Gia Học mới ở chung với nhau hai năm… Nhưng là một đời này, nàng theo đuổi hắn, theo hắn, muốn ôm hài tử của hắn, đến trở thành thê tử của hắn, thật sự là thật lâu.

La Nghi Ninh không dám biểu hiện quá để ý La Thận Viễn, lạnh mặt ngồi ở trên xe ngựa, không lại nói chuyện với Lục Gia Học.

Bên ngoài trời dần dần sáng, không còn đi trong bóng đêm, cũng đã tắt đèn lưu ly sừng dê.

Nghi Ninh nguyên vốn tưởng rằng Lục Gia Học sẽ mang nàng đi cái ngõ nhỏ phố nhỏ nào đó, không nghĩ tới là ra khỏi thành đi đến vùng ngoại thành, là sơn môn chùa Đại Từ.

Núi cao thấp thoáng, xa xa núi non trùng điệp, không khí sáng sớm cuối mùa thu cũng không nóng, đi đến trước sơn đạo. Ba chữ triện chùa Đại Từ thật to được khắc ở trên cột mốc.

- "Ta đột nhiên nhớ tới… lần đầu tiên gặp được nàng chính là chùa Đại Từ."

Lục Gia Học nói.

- "Khi đó sau khi nàng nhìn thấy ta liền xoay người bỏ chạy. Nàng sống lâu như vậy mà không thấy thông minh chút nào? Chạy lại càng khả nghi, nàng không biết sao?"

La Nghi Ninh nói:

- "Ngươi cùng Đạo Diễn đàm luận chuyện ám sát đại hoàng tử. Ta không chạy ngươi liền sẽ giết ta, cũng không là vì nhận ra ngươi."

Nàng phản bác tiếp tục nói:

- "Ta cũng không ngốc như vậy."

Lục Gia Học nghe xong cười cười, không để ý nàng cự tuyệt, lôi kéo tay nàng lập tức đi về phía trước.

Không cho nàng thoát ly phạm vi trông giữ của chính mình, coi tính cách của nàng, rất khó không xảy ra yêu thiêu thân.

Có sư phụ tiếp khách lập tức chào đón, đối với Nghi Ninh bị bọc kín ở trong áo choàng nhìn như không thấy. Cung kính dẫn Lục Gia Học đi đến phía sau điện.

Bởi vì vào thu, trên núi có chút lạnh. Trên sân phía sau điện cây du đồng không ngừng rụng lá, vừa đảo qua liền rơi xuống một tầng. Nghi Ninh đạp lên bậc thềm lá khô, nhìn thấy phía trước một tòa sơn tự treo tấm biển. Có tùy tùng tiến lên gõ cửa, đồng tử cầm tảo quét rác ở cửa mở cửa ra, từ bên trong nhô đầu ra, trên đầu mái tóc ngắn ngủn.

Đồng Tử vừa thấy mặt đất, liền nhăn khuôn mặt nhỏ nhắn oán giận nói:

- "Vừa mới quét xong..."

Nói xong một bên mở ra cửa gỗ chờ mấy vị khách không mời mà đến đi vào.

Nghi Ninh vừa mới tiến vào liền nhìn thấy một tòa ảnh bích, mặt trên viết cái chữ triện, "Thiền".

Trong viện im ắng, trong góc cư nhiên có đặt cái cuốc cùng áo tơi. Lục Gia Học dẫn nàng đi vào bên trong, Nghi Ninh liền nhanh chóng nhìn chung quanh.

Sân này chỉ có hai dãy nhà, không tính là lớn, không có chỗ ẩn thân, vách tường xung quanh rất cao nàng không thể trèo qua. Vách tường xung quanh hậu viện thấp một chút, sau khi trèo ra ngoài chính là rừng núi, lùm cây hỗn độn có thể ẩn thân.

Nhưng trừ phi thoát ly tầm mắt của Lục Gia Học, nếu không đừng nói phía sau núi. Nàng hơi cách xa một chút, Lục Gia Học liền xách nàng trở lại bên cạnh.

************

......

- -----oOo------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK