Nếu không phải muốn nhìn thấy hắn, Lâm gia vừa chuyển đến trong kinh thành như vậy, chỉ có thể xem như là nhà tân quý, thế nào xứng đáng để nàng cùng mẫu thân tự mình đi một chuyến.
Tạ phu nhân luôn luôn cưng chìu nàng, hữu cầu tất ứng*. Nghe nói trong lòng nàng nhớ kỹ vị tân khoa trạng nguyên La Thận Viễn kia, liền cũng cười cười nói với nàng:
- "Bằng thân phận con của ta, người nào không xứng với con? Lần trước xa xa nhìn thoáng qua, đích xác là xuất sắc, tương lai tất thành châu báu!."
(Chú thích: Hữu cầu tất ứng là mỗi yêu cầu đều được đáp lại)
Đang khi nói cũng lại chuyển,
- "Mẫu thân nghe nói nhà bọn họ đã ước định với vị tiểu thư Tôn gia kia rồi?"
Tạ Uẩn liền lôi kéo tay mẫu thân sẵng giọng:
- "Không thể nào, lúc trước Tôn gia nói là phải đợi huynh ấy đậu tiến sĩ mới đính hôn. Con xem nếu là không đậu tiến sĩ, chỉ sợ Tôn gia cũng sẽ đổi ý."
Nữ nhi luôn luôn bề ngoài lãnh đạm, khó được nhìn thấy nàng đối ai để bụng như vậy, Tạ phu nhân liền đặt thêm một chút tâm tư.
Vừa vặn nhận được bái thiếp của Lâm Hải Như, bà dẫn theo nữ nhi đi đến La gia một chuyến. Cũng nhìn xem kết quả La gia như thế nào?
Tạ phu nhân một bên uống trà, ánh mắt liền dừng ở trên người Nghi Ninh.
Đã sớm nghe Tạ lão phu nhân nói qua, Anh quốc công từ bên ngoài mang trở về một nữ nhi.
Bà nhớ được trước kia Anh quốc công phủ có một Triệu Minh Châu, ương ngạnh vô lễ. Thân sinh này nhưng là cường đại một chút, nàng đứng sau lưng Lâm Hải Như, khuôn mặt xinh đẹp cực kỳ, tuy rằng xuất thân không tính là chính thống, tư sắc như vậy cũng là khó có được.
Tạ phu nhân không khỏi nhìn nhiều hai mắt.
Lúc này Nam ca nhi được bế tới. Nam ca nhi nằm ở trong lòng nhũ mẫu, nó vừa tỉnh ngủ, cắn nắm tay nhỏ không nói chuyện.
Lâm Hải Như nhận lấy nó từ trong lòng nhũ mẫu, nói với Nghi Ninh:
- "Mẫu thân thấy ngày đã gần trưa, không bằng con ôm Nam ca nhi vào phòng chơi đi, lại mang theo Tạ nhị tiểu thư đi cùng."
Lâm Hải Như vừa mới biết, Tạ Uẩn cũng không thích nghe diễn. Nhưng là gánh hát đã đến, mấy vị phu nhân không xem diễn còn có thể làm cái gì?
Nghi Ninh tiếp Nam ca nhi vào trong lòng, Nam ca nhi nhìn thấy là khuôn mặt quen thuộc mới dựa vào trong lòng nàng.
Tạ Uẩn cũng đứng lên, phía sau nàng vú già vây quanh, làm nổi bật khí thế bất phàm của nàng. Tạ Uẩn nhẹ giọng nói:
- "Đi vào trong phòng cũng không có gì hay để đùa, không bằng Nghi Ninh muội muội giúp tỷ nhìn xem quanh phủ đi?"
Nghi Ninh âm thầm oán thầm. Trời đang rất nóng, Tạ Uẩn không chê nóng mình còn ngại đây. Còn nữa La Thận Viễn đã vào triều, chính là chuyển bao nhiêu vòng cũng không gặp được.
Nhưng khách nhân đã đề xuất cũng không có đạo lý cự tuyệt, nàng chỉ có thể gật đầu đáp ứng, giao Nam ca nhi lại cho nhũ mẫu, bồi Tạ Uẩn đi dạo chơi quanh sân.
Hai người dọc theo hành lang gấp khúc đi về phía trước, xuyên qua một con đường trải đá, trên đường mọc rêu xanh, phi thường u tĩnh.
Một luồng gió mát thổi đến, trên gò má nóng bức của Nghi Ninh mới cảm thấy hơi thư thái một chút. Nhưng ngẩng đầu vừa thấy, Tạ nhị cô nương người ta đã chạy tới phía trước cách xa mình một đoạn, tiếp qua phía trước một đạo nguyệt môn chính là tiền viện.
Tùng Chi che ô cho Nghi Ninh, nhỏ giọng nói:
- "Tạ nhị tiểu thư trời nóng như vậy đi ra ngoài làm cái gì, chính là che ô đều cảm thấy nóng... Ngài muốn uống một ngụm nước ô mai không?"
Trước khi ra cửa Tùng Chi đã cố ý lấy nước giếng mát, đựng ở trong bình để uống.
Nghi Ninh lắc đầu nói:
- "Lại để nàng ta đi về phía trước, nếu đụng phải hộ vệ Lộ Minh Đường..."
Nàng bước nhanh hơn vài bước đuổi kịp Tạ Uẩn, nói:
- "Lần trước muội có nghe Tạ tỷ tỷ cùng tam ca nói chuyện, hai người quen biết nhau?"
Tạ Uẩn quay đầu nhìn Nghi Ninh một cái, nàng nghĩ nàng ta biết được là chuyện của nàng ta, kỳ thật căn bản không muốn cho La Nghi Ninh tranh cùng mình.
Tạ Uẩn luôn luôn không thích các nữ tử khuê các cùng tuổi, đều cảm thấy là tiểu nữ nhi gia là không thể phản đối, cho nên nàng thản nhiên nói:
- "Là quen biết."
- "Tam ca, huynh ấy sáng sớm phải vào triều, hiện tại hẳn là còn chưa trở về."
Nghi Ninh ngẩng đầu nhìn Tạ Uẩn, cười cười nói:
- "Tạ nhị cô nương nếu là đi mệt, chúng ta tìm cái đình hóng mát nghỉ một lát đi, nha đầu muội có mang theo nước ô mai."
Tạ Uẩn hơi sửng sốt một chút, La Nghi Ninh đã quay đầu phân phó Tùng Chi:
- "...Đi gọi người lấy trà cụ tới đây."
*** *** ***
Hôm nay thời tiết đích xác rất nóng.
Trên đường một người đi đường đều không có, trong ngõ nhỏ người bán hàng rong đều thu sạp. Liên Phủ dựa vào bàn nhỏ gỗ tử đàn nhìn ánh mặt trời bên ngoài, tòa nhà trong phố nhỏ này là chỗ nàng an thân. Ngoài cửa sổ cỏ cây tươi tốt, ve kêu không dứt.
Liên Phủ chờ nhàm chán, từ trong khay đan cầm kéo ra, cắt hình dạng hài làm đệm hài.
Có tiểu nha hoàn búi tóc song kế vội vàng chạy vào, khom người nói với nàng:
- "Cô nương, đại nhân phái người tới nói... nói ngài ấy không có tới."
Liên Phủ nghe xong rũ mắt xuống, mím môi ôn nhu nói:
- "Hắn xem như thật ghét ta..."
Tiểu nha đầu nhìn thấy Liên Phủ cầm trong tay hài làm cho Trình đại nhân liền khó chịu, nàng khuyên nhủ:
- "Cô nương, nô tì thấy là Trình đại nhân đích xác đang bận. Ngài ấy ngay cả thuyền hoa đều không đi."
Liên Phủ bừng tỉnh như không nghe thấy, tiếp tục nói:
- "Lần trước đi gặp hắn hắn liền không kiên nhẫn, trước kia còn không phải như thế! Trước kia hắn luôn luôn lời nói nhỏ nhẹ ôn ngôn. Cũng không biết hắn có người nào, hiện tại ai đều không để ý... Trước kia người ta nói với ta không được thích hắn, ta cũng như vậy nói với chính mình. Thế nào hắn không đến gặp ta... ta lại khó chịu như vậy đây."
Tiểu nha đầu nhìn thấy nàng nắm hài trong tay quá chặt chẽ, nghĩ đến cô nương thường xuyên rạng sáng tới hầu hạ Trình đại nhân bắt đầu đi lâm triều. Hài mới của Trình đại nhân không vừa chân, cô nương lập tức sẽ làm đôi mới cho hắn. Trình đại nhân không thích son phấn, cô nương liền nửa điểm son phấn cũng không dùng...
Nàng nói:
- "Nô tì lại đi truyền lời một lần nữa, cô nương ngài hãy chờ!"
Nói xong nàng ta nhanh chóng chạy đi.
Liên Phủ thở dài, đỡ tỳ bà dựa vào tường không nói.
*** *** ***
Ngoài cửa cung năm bước một đồi, mười bước một tiếu, hoàng gia uy nghiêm.
Mặt trời đã khuất, thủ vệ, thị vệ mồ hôi đầy đầu, lại đứng thẳng tắp không động. Hoàng cung mái ngói lưu ly màu vàng, cột lớn màu son, chạm khắc kim long tước. Trình Lang lẳng lặng đứng, nhìn hoàng gia uy nghiêm bực này.
Có gã sai vặt đi lại nói nhỏ với hắn, Trình Lang nghe xong nói:
- "...Về sau nàng lại phái người đến truyền lời, không cần nói với ta."
Ngữ khí có chút lạnh lùng.
Gã sai vặt do dự nói:
- "Gia, ngài ban đầu không phải thích nhất Liên cô nương sao..."
Trình Lang nhắm chặt mắt.
Hắn trước kia... làm rất nhiều chuyện hoang đường. Hắn thật không dám lại nghĩ, cũng không dám để cho nàng biết. Những việc hoang đường này tất nhiên không thể để ý tới, bằng không về sau đứng ở trước mặt nàng đều cảm thấy đứng không nổi.
Trình Lang lắc đầu không nói, để cho gã sai vặt đi xuống.
Cửa cung rốt cục chậm rãi mở ra, Trình Lang nghênh đón.
Lục Gia Học từ trong điện đi ra, sắc mặt của hắn thập phần âm trầm.
Trình Lang nhìn thấy trong lòng trầm xuống, có thể để cho Lục Gia Học lộ ra thần sắc bực này, tất nhiên là có đại sự phát sinh.
Hắn thấp giọng hỏi:
- "Cữu cữu, hoàng thượng đã nói gì vậy..."
Hôm nay thượng triều La Thận Viễn rốt cục trình lên khẩu cung, La Thận Viễn kia thật sự lợi hại, cư nhiên thật sự cáo ngã Lưu Phác.
Tuy rằng không có liên lụy tới trên người Uông Viễn cùng Lục Gia Học. Lại làm cho hoàng thượng tức giận, bắt giữ lớn nhỏ trên dưới Chiết Giang liên lụy hơn mười quan viên, việc này cả triều văn võ cũng không có người bất mãn đối với La Thận Viễn.
La Thận Viễn này coi như là người đệ nhất phái Thanh Lưu, dám nhổ râu trên miệng lão hổ, coi như hắn có đảm lược.
Nhưng hoàng thượng tuyệt đối không có khả năng vì Lưu Phác trách cứ Lục Gia Học nửa câu.
Trình Lang lại nhìn thấy Lục Gia Học ngừng lại, tùy tùng đi theo phía sau cũng lập tức ngừng lại. Lục Gia Học cũng không có xoay người, mà là nói:
- "Đêm qua truyền tin về, Ngụy Lăng mang theo ba vạn binh mã đánh bất ngờ Ngõa Thứ, ở bên ngoài Bình Xa Bảo bị trúng mai phục... Ba vạn binh mã cơ hồ toàn quân bị tiêu diệt, Ngụy Lăng cũng không có trở về."
Trình Lang nghe xong cảm thấy có chút bất khả tư nghị*. Ngụy Lăng hành quân nhiều năm, tuyệt đối không phải tân binh liều lĩnh! Hắn hỏi:
- "Ngụy Lăng sao lại vội vàng như vậy..."
(Chú thích: Bất khả tư nghị là không thể tin được)
- "Trước sự việc này, hoàng thượng nghe xong cũng chấn kinh. May mà phó tướng của ta còn ở tại biên quan, ta đã lập tức sai hắn truy kích."
Trên mặt Lục Gia Học nhìn không ra biểu cảm, nói:
- "Ngươi phải nhớ tới Anh quốc công phủ, mang tin tức cho Anh quốc công phủ. Ta phải thương lượng cùng Binh bộ thượng thư ứng đối như thế nào, không thể đi qua. Ngụy Lăng sống hay chết nói không rõ ràng... Nhưng hơn phân nửa là không thể còn sống trở về."
Con đường xa xa bên kia một thái giám đi tới, đảo qua phất trần hướng Lục Gia Học hành lễ:
- "Đô đốc đại nhân, hoàng hậu nương nương phái nô tài tới truyền lời, hoàng hậu cùng thái hậu nương nương thỉnh ngài đi qua."
Lục Gia Học kêu thủ hạ đưa cho Trình Lang một phong thơ, sau đó mới đi về hướng tẩm cung của hoàng hậu nương nương.
Trình Lang nhìn phương hướng Lục Gia Học rời đi, trong mắt lộ ra một cỗ lãnh ý.
Nàng đã không phải là Nghi Ninh lúc trước, tự nhiên cùng Lục Gia Học sẽ không còn liên quan. Mình làm sao có thể để Lục Gia Học biết nàng tồn tại. Mấy năm nay mình luôn luôn hoài nghi là Lục Gia Học giết nàng, mình vì ý niệm báo thù cho nàng mới còn sống. Hiện tại biết nàng còn sống... Trình Lang tự nhiên nửa chữ đều sẽ không nói ra!
Trình Lang biết hoàng hậu nương nương nay đang là như có như không lấy lòng Lục Gia Học.
Bà chính là bị Đoan phi Đổng gia bức bách lợi hại, Đoan phi sinh Đại hoàng tử là thứ trưởng tử, phi thường ưu tú. Hoàng hậu nương nương đến nay lại chưa sinh được, liền có chút sứt đầu mẻ trán.
Bà muốn nhi tử thứ hai của Dung phi làm con thừa tự, nghĩ cầu Lục Gia Học duy trì, về sau mới có khả năng bảo vệ đứa nhỏ này đi lên ngôi vị hoàng đế.
Trong tay Lục Gia Học binh quyền rất mạnh, ai cũng đều muốn được hắn duy trì.
Trình Lang cầm tin nhắn tĩnh lặng một lát. Đối với Anh quốc công phủ mà nói, Ngụy Lăng chính là trụ cột, nếu không già thì quá già nhỏ thì quá nhỏ, thế nào chống đỡ cho tốt Anh quốc công phủ được.
...Nghi Ninh biết hẳn là sẽ rất thương tâm!
Trình Lang bước nhanh đi ra ngoài cung, trước tiên tới Anh quốc công phủ đi đưa thư tín.
Tuy rằng Trình Lang nói rất hàm súc, cũng nói Ngụy Lăng có khả năng vẫn còn. Ngụy lão phu nhân nghe xong lại vẫn là thiếu chút nữa ngất xỉu, nhóm bà tử vừa ấn huyệt nhân trung vừa đở bà nằm xuống, Ngụy lão phu nhân lại bụm mặt mà không ngừng khóc, tiếng khóc vang dội chấn thiên.
Trình Lang cho tới bây giờ chưa thấy qua vị lão nhân vinh hoa cả đời này khóc như vậy, đến thời điểm kêu thái y đến.
Mọi người trong phủ cũng nhất thời sợ hãi, Triệu Minh Châu đứng ở một bên cả kinh nói đều nói không nên lời…
Trình Lang phân phó quản gia bà tử vài câu, lập tức khởi hành đi Tân Kiều phố nhỏ tìm La Nghi Ninh.
Xe ngựa ở trên đường chạy như bay, chờ thời điểm Trình Lang đến Tân Kiều phố nhỏ đã là chạng vạng.
Dưới mái hiên La phủ đèn lồng vừa mới đốt, còn mơ hồ nghe được thanh âm hát hí khúc truyền đến, gã sai vặt của Trình Lang tiến lên gõ cửa, đệ danh thiếp.
Tên thủ vệ nhìn thấy danh thiếp của hắn nở nụ cười, chắp tay nói:
- "Thật ngượng ngùng, tam thiếu gia chúng ta nói qua, người tạp vụ không thể cho vào."
Trình Lang nghe xong môi liền mím, cười lạnh, cầm lấy danh thiếp đập vào trên mặt hắn:
- "Anh quốc công phủ có chuyện quan trọng, còn dám trì hoãn…..ngươi có tin ta sẽ chém ngươi hay không!"
Cỗ kiệu La Thận Viễn vừa vặn đã trở lại.
Hắn nghe được tiếng Trình Lang, vén lên mành kiệu chậm rãi cười nói:
- "Trình đại nhân làm gì lại phát giận với hắn, có việc nói với ta là được."
************
......
- -----oOo------