Bởi vì bất tiện, cho nên không nhận điện thoại của mình?
Nghĩ đến đây, trong lòng cô nổi lên vị chua...
Phụ nữ mà! Khó tránh khỏi có ham muốn chiếm hữu mãnh liệt với người đàn ông của mình, cô cũng không ngoại lệ.
Hơn nữa tối hôm qua bọn họ còn thân mật như thế...
Hứa Vi vẫn đang lặng lẽ đánh giá vẻ mặt của Tần Lạc, phát hiện tay cầm đũa của cô thoáng dừng lại, thì muốn thấy rõ cảm xúc biểu hiện ra ngoài trong mắt cô.
Chỉ tiếc, mí mắt Tần Lạc buông xuống, căn bản không thấy được...
Trong lòng cô ấy âm thầm nổi lên nghi ngờ, Tần Lạc không phải tình nhân của Đường thiếu sao? Cô ấy làm sao có thể...
Lương Tinh với Chu Thiến không chú ý đến những chi tiết nhỏ này, còn đang hăng hái trò chuyện bái quái về tổng giám đốc với tổ trưởng Giang.
Có thể thấy được, ở trong lòng tất cả mọi người chấp nhận Hoắc Kỷ Thành với Giang Ánh Tuyết là một đôi...
Trong lòng Tần Lạc không phải tư vị, nhưng cũng chỉ có thể yên lặng chôn những thứ này ở dưới đáy lòng.
...
Lúc tan tầm, Tần Lạc nhận được tin nhắn của Hoắc Kỷ Thành: Buổi tối cùng ăn cơm?
Tần Lạc không vui trả lời: Buổi tối tôi đã có hện với Tử Ninh.
Thật ra, là cô không muốn nhìn thấy Đại Ma Vương, ai bảo tối hôm qua anh ta không nói thật với mình.
Hoắc Kỷ Thành đương nhiên không biết trong lòng cô nghĩ những thứ cong cong quẹo quẹo này, rất nhanh trả lời lại: Không thể đổi?
Tần Lạc tức giận nhanh chóng hoạt động ngón tay: Đương nhiên không thể.
Hoắc kỷ thành nhìn chằm chằm vào di động nhìn vài giây, cảm thấy thái độ nói chuyện của cô gái này đột nhiên trở nên cứng rắn, cũng không biết mình ảo giác hay thế nào...
Anh cũng biết cô gái tên Bùi Tử Ninh kia là bạn tốt của cô ấy, tình cảm hai người rất tốt, từ lần trước ở Thái Lan đã nhìn ra.
Thôi! Nếu như vậy anh trở về với Tiểu Tinh...
Lập tức đáp một chữ: Được.
Thấy anh trả lời, Tần Lạc thiếu chút nữa tức giận đến giậm chân, Đại Ma Vương khốn khiếp! Một chút cũng không hiểu tâm tư phụ nữ!
Quá... Thật quá đáng!
Nhưng việc đã đến nước này, nói là mình nói, cô tự nhiên không lại đi đổi ý, dù sao buổi tối cô quả thật có việc, đồng ý phiên dịch văn kiện cho luật sư Cố còn thiếu rất nhiều chưa phiên dịch xong, mấy ngày nay cô cần phải cố gắng rồi.
*****
Từ sau khi Tần Lạc cự tuyệt Hoắc Kỷ Thành mời bữa tối, hai người thoáng một cái đã ba ngày không gặp, không phải giận dỗi, mà là Hoắc Kỷ Thành lại đi công tác ở Nga...
Trước khi đi, có gọi điện thoại cho Tần Lạc một lần, lúc ấy Tần Lạc đang họp, điện thoại di động để chế độ im lặng không nghe thấy, chờ khi cô nhìn thấy đã lỡ mất, Hoắc Kỷ Thành đã tắt điện thoại.
Cũng là sai sót ngẫu nhiên...
Buổi tối thứ sáu, Tần Lạc vốn hẹn ăn cơm với Cố Nam Châu, bởi vì cô đã phiên dịch xong tất cả tư liệu, chuẩn bị giao cho cậu ta.
Kết quả lúc tan tầm, cô đột nhiên nhận được cuộc gọi từ một số lạ, nghe giọng nói liền biết là Trình Sâm trợ lý của Đại Ma Vương.
”Tần tiểu thư, Boss sắp trở về, anh ấy đã ở đặt chỗ trước ở tầng cao nhất nhà hàng cao ốc Helen, mời bây giờ cô cùng tôi qua đó.”
”Thật ngại! Tối nay tôi có hẹn với bạn.”
”Tần tiểu thư, Boss nói trở về muốn nhìn thấy cô đầu tiên, hơn nữa lúc này tôi cũng không liên lạc được với anh ất, không có cách nào truyền đạt ý tứ của cô, hi vọng cô có thể phối hợp.”
Tần Lạc có chút bất đắc dĩ: “Cho nên ý của anh là tối nay tôi không thể bay đi?”
Trình Sâm gật đầu: “Đúng vậy, cho tới bây giờ Boss nói một là một, hơn nữa tức giận rất đáng sợ, tôi khuyên Tần tiểu thư không cần phải thử.”
Tần Lạc nửa đùa nói: “Nếu tôi không đi thì sao?”
Trình Sâm cười khổ: “Tần tiểu thư vẫn không nên có giả thiết này thì tốt hơn, Boss nói anh ấy rất nhớ cô, hi vọng trở về nhìn thấy cô đầu tiên.”
Cũng không biết lời anh ta nói “Boss nói anh ấy rất nhớ cô” này làm Tần Lạc xúc động như thế nào, cô ma xui quỷ khiến dao động rồi.
“... Tôi biết rồi.”
Cúp điện thoại, cô chỉ có thể gọi xin lỗi với Cố Nam Châu, nói: “Luật sư Cố, vừa rồi tôi bỗng nhiên nhận được thong báo tạm thời tăng ca, nếu cậu không vội thì ngày mai tôi sẽ mang cho cậu được không? Hoặc là buổi tối sau khi tôi trở về sẽ gửi thư cho cậu trước?”
Cố Nam Châu dịu dàng lên tiếng: “Không sao, công việc quan trọng nhất, trưa ngày mai đi? Có thời gian không?”
Cậu ta không quên hỏi thời gian của cô.
Tần Lạc nhất thời có ấn tượng tốt với cậu ta, thật sự là một người đàn ông tốt luôn biết quan tâm chăm sóc!
”Có, vậy thì trưa ngày mai mình mời cậu ăn cơm, được không?!”
”Được.”
...
Sau khi hẹn xong, Tần Lạc thở dài một hơi, chỉ cảm thấy mình có cảm giác tội lỗi, lại lừa dối luật sư Cố, nếu ở trước mặt cậu ta, cậu ta từng học tâm lý học có thể bị nhìn thấu mình không?
Lập tức lại lắc đầu, không thèm nghĩ những thứ này nữa.
*****
Tần Lạc vốn tưởng rằng Trình Sâm sẽ trực tiếp dẫn cô đến nhà hàng Cao ốc Helen, kết quả xe lại dừng ở một cửa hàng tư nhân tạo hình ba tầng, Tần Lạc bị yêu cầu đi vào chọn một bộ lễ phục dạ hội sa hoa, còn bị ấn trang điểm cùng làm tạo hình.
Cô một chút cũng không muốn, nhưng Trình Sâm lại nói: “Tần tiểu thư, Boss muốn cho cô một buổi tối lãng mạn, chẳng lẽ cô không biết ăn mặc xinh xắn đẹp đẽ đi gặp anh ấy thích hợp hơn so với mặc đồ công sở sao?”
Tần Lạc: “...”
Được rồi!!!
20 phút sau.
”Xong rồi, Tần tiểu thư cô có thể soi gương, xem có hài lòng không?”
“...”
Tần Lạc được đỡ đứng lên, cô gái trẻ trong gương thanh thuần mà không mất quyến rũ, xinh đẹp mà không diêm dúa loè loẹt, trang điểm với váy đều thảo đáng, tinh xảo, tao nhã.
Cô bỗng nhiên có chút không thích ứng mình như vậy, quá chói mắt cho nên không giống cô.
Trong mắt Trình Sâm hiện lên kinh ngạc, không hổ là người phụ nữ Boss nhìn trúng, quả nhiên với những người phụ nữ dung tục khác có chút không giống nhau!
”Váy này... Có quá lộ không hả?”
Tần Lạc rất không quen mặc váy như vậy cảm thấy phơi bày ở trong tầm mắt mọi người...
Quá lộ liễu!
Đây quả thực là vì phúc lợi của Đại Ma Vương!
Chủ cửa hàng tươi cười rạng rỡ nhìn cô: “Người đẹp, cô phải tin tưởng ánh mắt của tôi, bộ lễ phục dạ hội màu đen này vô cùng hợp với cô, không tin cô có thể hỏi Trình tiên sinh, có phải làm cho người ta có cảm giác kinh ngạc hay không?”
Trình Sâm che miệng ho khan một tiếng, Emma! May mắn Boss không có ở đây, nếu không mình đừng nghĩ đến còn sống để rời khỏi đây rồi...
Hắc tuyến trên trán Tần Lạc tuôn ra, cô sợ là kinh hãi.
Trình sâm nhìn đồng hồ đeo tay một cái: “Tần tiểu thư, đi thôi, thời gian sắp đến rồi.”
Tần Lạc 囧囧 nâng váy theo ra ngoài, cô ghét ăn mặc được coi thành thức ăn ngon đưa đến trước mặt ác ma, mình giống như là điểm tâm, tùy thời đều có thể bị anh ta ăn luôn.
囧...
...
Trên sân thượng tầng cao nhất “Cao ốc Helen” rộng lớn, một chiếc máy bay tư nhân xa hoa ở trong bóng đêm thấp thoáng chậm rãi hạ xuống, cửa khoang máy bay mở ra, một người đàn ông đẹp trai lãnh khốc mặc tây trang Armani màu đen đi xuống, trong đôi mắt tối đen như vì sao lấp lánh lộ ra chút rét lạnh.
Anh ta chính là Hoắc Kỷ Thành mới từ Nga trở về, anh không kịp nghỉ ngơi thật tốt nên chỗ cằm nổi lên ít sợi râu ngắn.
Anh càng lộ ra thêm vị đàn ông!
”Hoắc tiên sinh, mời đi bên này.”
Người phục vụ đặc biệt chờ anh khom người nói, ở Hoắc Kỷ Thành ý bảo đi trước dẫn đường.
Lúc đó, Tần Lạc đã đến nhà hàng.
Thịnh cảnh trống trải không có một người làm cho cô nghi ngờ hỏi: “Sao ở đâu không có một người nào vậy?”
Trình Sâm trả lời: “Đây là Boss cho Tần tiểu thư một kinh ngạc.”
Tần Lạc “...”
Cái gọi là kinh ngạc rõ ràng là mị?
”Tiểu thư, cô thích nghe nhạc cụ đành bài hát gì? Piano? Đàn vi-ô-lông-xen? Đàn vi-ô-lông? Saxo? Đàn hạc Hy Lạp? Đàn accordeon...”
Trình Sâm liên tục nói ra tên hơn mười loại nhạc cục để Tần Lạc lựa chọn.
Tần Lạc nghe mà đau cả đầu: “Tùy đi.”
Cô không hiểu những thứ này, cái gì cũng giống nhau.
Trình Sâm không có nói cái gì nữa, trong lòng đại khái hiểu rõ.
Sau khi Tần Lạc ngồi xuống thì hận không thể cởi giày cao gót 10 cm trên chân, giầy mở đi qua thật sự là làm khổ chân! Gót chân cô hoàn toàn không chịu nổi rồi!
”Tôi đi toilet.”
”Còn 10 phút nữa Boss đến, anh ấy không thích chờ người khác.”
“...”
Cái sợi len! Anh ta không thích chờ người sẽ để cho tôi chờ sao? Quá đáng! Thật quá đáng!
Tần Lạc dẫm xuống giày cao gót run run rẩy rẩy tìm được toilet, cố ý ở bên trong lề mề vài phút, khi ra ngoài rất không đúng lúc ở trước cửa thang máy vô tình gặp Hoắc Kỷ Thành mới từ sân thượng đi xuống.
”Cô gái, tôi rất vui vẻ khi em cố ý đứng chờ tôi ở đây.”