So với tâm tình sung sướng của Giang Ánh Thần, giờ phút này nhà họ Giang đối với cô ta chính là địa ngục, thậm chí còn dày vò hơn so với địa ngục.
Bà Giang nhìn thấy cô ta liền hỏi: “Ánh Tuyết! Con nhìn em gái đã kết hôn với Cẩm Dương, khi nào thì con với Hoắc Kỷ Thành chuẩn bị?”
Giang Ánh Tuyết nhất thời như bị hóc xương ở cổ, chỉ có thể giả vờ ngớ ngẩn để đánh lừa: “Mẹ, chúng con vẫn chưa gấp. “
Bà Giang vội la lên: “Sao không gấp? Con đã 27, không lập gia đình nữa thì thành gái lỡ thì! Con không biết mỗi lần mẹ đánh bài với những bà kia, tất cả mọi người nói thế nào, lỗ tai nghe đã dài hơn kén rồi.”
Lỗ tai Giang Ánh Tuyết cũng nghe đã dài hơn kén: “Mẹ, người ta nói kệ người ta, mẹ không nghe là được.”
Bà Giang không vui trả lời: “Mẹ sao có thể không nghe! Các bà ấy đều nhắc ở bên tai mẹ, chẳng lẽ mẹ có thể chặn miệng các bà ấy sao?”
Giang Ánh Tuyết dứt khoát không nói tiếp nữa, hoàn toàn không thèm nói thêm nửa câu với mẹ, từ sau khi tin tức kết hôn Giang Ánh Thần cùng với Hoắc Cẩm Dương truyền ra, thì mỗi ngày mẹ ở bên tai mình nhắc, giống như mình ở trong nhà trở thành người dư thừa.
Cảm giác này làm cho cô rất khó chịu!
Đã không muốn về nhà, mỗi lần trở về thì nghe mẹ nhắc đến cùng Giang Ánh Thần khoe ra, đầu cô sắp nổ tung rồi.
“Mẹ, con đến công ty trước.”
“Hôm nay còn đến công ty làm gì? Chuyện trong nhà đã rất bận, ngày mai em gái con phải lấy chồng, váy phù dâu của con đến nay còn chưa chọn xong.”
Giọng bà Giang không vui nói, đối với người con gái thứ hai này, bà luôn luôn không thể thân thiết, vốn bà không muốn để cô làm phù dâu cho con gái nhỏ bảo bối, nhưng đây là yêu cầu của con gái nhỏ.
Giang Ánh Tuyết cảm thấy trong lòng giống như một cỗ tức giận, không tan đưọc.
“Mẹ, trong công ty con còn có rất nhiều việc, đi trước.”
Nói xong, cũng không hề để ý đến tiếng mẹ cằn nhằn ở phía sau, bước nhanh ra khỏi cửa.
Cô vừa mới lên xe điện thoại liền vang, là Giang Ánh Thần gọi đến.
“Chị, em đã hẹn xong giúp chị hôm nay đi thử lễ phục phù dâu, địa chỉ đã gửi vào di động của chị, nhớ phải đi...!”
Giọng Giang Ánh Thần ngọt ngấy, gần đây cô ta quả thật rất hạnh phúc, không vì cái gì khác, chỉ cần nghĩ đến lập tức trở thành thiếu phu nhân nhà họ Hoắc, thì cô ta vô cùng đắc chí.
Hơn nữa, còn giành gả đến nhà họ Hoắc trước chị hai.
Giang Ánh Tuyết vừa mới tức giận ở chỗ mẹ, lúc này đang lo không có chỗ để phát ra.
“Giang Ánh Thần, tôi đã nói rồi, sex không làm phù dâu cho cô! Thừa dịp bây giờ còn có thời gian cô nhanh chóng tìm người khác đi!”
Nói xong, thì cô ta chuẩn bị cúp điện thoại, kết quả nghe thấy Giang Ánh Thần ở đầu kia kêu lên: “Chị hai, sao chị có thể nói ra lời không chịu trách nhiệm như vậy? Ngày mai em đã kết hôn hôm nay chị nói không thích làm phù dâu, chị bao em đi đâu tìm người đây? Còn có, chị là chị ruột em, giữa chị em chúng ta cần phải ầm ĩ không thoải mái như vậy sao?”
Giọng nói gây sự của cô ta làm cho Giang Ánh Tuyết khó chịu: “Tôi là hôm nay mới nói không thích làm phù dâu cho cô sao? Giang Ánh Thần trong lòng cô có chủ ý gì đừng cho là tôi không biết! Tôi mặc kệ cô tìm được ai hay không, dù sao không có liên quan gì đến tôi!”
Sau đó, trực tiếp cúp điện thoại.
Giang Ánh Thần có lòng tốt để mình làm phù dâu sao? Không phải là mong cô luống cuống?
Nếu Giang Ánh Tuyết cô mặc lễ phục phù dâu đứng ở trong hôn lễ Giang Ánh Thần, chỉ sợ sẽ dẫn đến làm trò cười cho nhiều người!
Chuyện ngốc như vậy! Cô sẽ đi làm sao?!
Bị cúp điện thoại Giang Ánh Thần tức giận đến cắn răng, Hoắc Cẩm Dương bên cạnh cô ta vội vàng trấn an sắp thành bà xã: “Thần Thần, đừng nóng giận, tức giận động thai cũng không tốt.”
Giang Ánh Thần vung tay anh ta xuống: “Chị hai em cũng quá đáng! Sao chị ta không nghĩ đến tình cảm chị em một chút chứ?”
Hoắc Cẩm Dương ho khan một tiếng: “Thôi, chúng ta tìm người làm phù dâu một lần nữa.”
Anh ta nghĩ thầm: Nếu em thật sự nghĩ đến tình cảm chị em, chỉ sợ cũng sẽ không lặp đi lặp lại nhiều lần coi lời chị hai em như gió thoảng bên tai?
Thật đúng là hai chị em ruột!
Giang Ánh Thần suy nghĩ hai giây: “Anh nói chị hai em với chú ba anh có khả năng không?”
Hoắc Cẩm Dương cũng nói không chính xác: “Chú ba anh sẽ không khinh địch buông tha nhà họ Giang như vậy, dù sao hai ta kết hôn là chuyện ván đã đóng thuyền, buông tha chị hai em cũng không có lợi cho chú ấy.”
Giang Ánh Thần nhíu mày: “Quan tâm chính là cái này, anh cảm thấy gần đây cảm xúc chị hai có chút kỳ lạ, một chút không giống với trước kia.”
Hoắc Cẩm Dương suy đoán nói: “Chẳng lẽ hai người giận dỗi? Chị hai em thấy hai ta kết hôn cho nên thúc giục chú ba anh cưới, kết quả cãi nhau không vui?”
Giang Ánh Thần cân nhắc một lúc: “Phân tích như vậy cũng không sai.”
Hoắc Cẩm Dương thấy cô ta còn đang trầm tư suy nghĩ không khỏi nói: “Được rồi, chuyện của bọn họ chúng ta không thể xen vào, suy nghĩ nhiều cũng vô ích.”
Tâm tình Giang Ánh Thần lúc này mới tốt hơn rất nhiều: “Đúng rồi, bạn gái trước kia của anh đâu? Có thể chị hai em bị ảnh hưởng tình cảm của cô ta với chú ba anh không.”
Hoắc Cẩm Dương lắc đầu: “Cô ấy đã từ chức vài ngày rồi.”
Giang Ánh Thần hơi chút ngoài ý muốn: “Cái gì? Từ chức? Đi đâu hả?”
Hoắc Cẩm Dương một bộ bị nàng hỏi biểu tình: “Anh làm sao mà biết cô ấy đi đâu, dù sao không phải tìm việc một lần nữa.”
Giang Ánh Thần nghi ngờ trợn mắt nhìn anh: “Hoắc Cẩm Dương! Em cảnh cáo anh! Không cho anh có bất kỳ suy nghĩ không an phận gì với người phụ nữ kia! Bị em biết anh liền xong rồi!”
Hoắc Cẩm Dương đưa tay thề: “Trời đất chứng giám! Anh đã sớm không còn bất kỳ cảm giác gì với Tần Lạc! Nếu không mỗi lần em nhắc tới, anh đã quên người này rồi.”
Giang Ánh Thần hừ lạnh một tiếng: “Ngược lại anh từ chối raart nhanh!”
Hoắc Cẩm Dương nghiêm trang nói: “Những lời của anh đều là nói thật!”
Giang Ánh Thần cho rằng anh ta cũng không dám lừa mình, thì không tiếp tục cái này đề tài nữa: “Tần Lạc đang êm đẹp vì sao phải từ chức? Nếu cô ta thật sự có cái gì với chú ba anh thì sẽ không từ chức bây giờ.”
Hoắc Cẩm Dương nghịch di động không muốn nói về đề tài này với cô ta, cảm thấy không có gì ý nghĩa.
Giang Ánh Thần không vui đoạt lấy di động của anh ta: “Hỏi anh đó! Anh ở công ty có nghe được lời ra tiếng vào gì không?”
Hoắc Cẩm Dương lắc đầu: “Không có, mọi người đều cảm thấy Tần Lạc từ chức rất ngoài ý muốn, bởi vì cô ấy vốn được Cố Nam Châu chỉ định làm phiên dịch cho anh ta, đột nhiên từ chức tương đương với vụ án tiến hành được một nửa liền đi rồi.”
Lần này Giang Ánh Thần càng kỳ lạ: “Còn có chuyện nào? Ôi chao, ai, ôi em đột nhiên phát hiện trên người Tần Lạc không hề ít bí ẩn.”
Hoắc Cẩm Dương lại lơ đểnh: “Được rồi, đừng suy nghĩ nhiều, bây giờ em nên yên tâm làm cô dâu, sau đó dưỡng thai thật tốt.”
Giang Ánh Thần rất hưởng thụ đồng ý lời bạn trai nói, chỉ là trong lòng khó tránh khỏi vẫn có một vướng mắc, xem ra phải tìm người điều tra thêm về Tần Lạc mới được!
****
Sau khi Tần Lạc phỏng vấn thì thành công chính thức đi làm, cô chưa từng nghĩ tới mình đến Bắc Kinh tìm việc sẽ thuận lợi như vậy, công ty nước ngoài mà luật sư Cố giới thiệu còn đáng tin hơn so với trong tưởng tượng của cô, làm cho cô không thể không cảm thán quan hệ của luật sư Cố quá lợi hại!
Không chỉ tìm được công việc, công ty còn sắp xếp cấp cho cô nơi ở, mặc dù bộ phận nhân sự nói đây là quan tâm đặc biệt với người tài, nhưng cô cảm thấy không thể thoát được can hệ với Cố Nam Châu.
Vốn chỉ muốn tiếp nhận ý tốt đi ngang qua sân khấu của anh ta, kết quả thật đúng là nhận ý tốt của anh ta.
Bởi vì vừa đến Bắc Kinh, lạ nước lại cái, nên Cố Nam Châu gánh vác trách nhiệm “Lái xe”, đưa Tần Lạc đi siêu thị mua sắm, mua một chút đồ cần thiết cho sinh hoạt.
Bận rộn một ngày, Tần Lạc đã cảm thấy rất xấu hổ.
“Buổi tối muốn ăn cái gì? Tôi mời anh.”
“Không phải có mua đồ ăn sao? Nấu cơm ở nhà đi.”
Tần Lạc gãi gãi tóc: “Tài nghệ nấu nướng của tôi không được tốt, làm được đồ ăn đoán chừng rất khó ăn.”
Cố Nam Châu nhếch môi cười yếu ớt: “Quả thật là như vậy, coi như tôi thử nghiệm miễn phí một lần?”
Anh ta đã nói như vậy, Tần Lạc tự nhiên không cự tuyệt.
Thôi! Mình thiếu luật sư Cố nhiều như vậy, tự mình xuống bếp vì anh ta làm bữa cơm cảm kích cũng nên làm! Tự mình xuống bếp chí ít đỡ phải mời ăn hai bữa ở bên ngoài?
“Vậy nếu thật sự rất khó ăn thì anh đừng miễn cưỡng.”
“Ừ.”
Vì thế, Tần Lạc bận rộn ở trong phòng bếp nhỏ mấy mét vuông, Cố Nam Châu thì ngồi ở trong phòng khách hơn mười mét vuông xem tivi, anh ta luôn luôn nhìn bóng dáng bận rộn trong phòng bếp, cảm thấy có thể vẫn như vậy tiếp thì tốt rồi.
Phùng Thiệu nói anh chưa từng chủ động theo đuổi con gái, anh chỉ cong môi cười khổ.
Lưu luyến nhìn bóng hình xinh đẹp trong phòng bếp, anh sợ quá nhanh sẽ dọa cô chạy.
Đối với cô, chỉ có thể từ từ mà tính.
Cùng lúc đó.
Hoắc Kỷ Thành biết chuyện Cố Nam Châu ở nhà Tần Lạc vẫn chưa ra ngoài, thì nổi giận...