Tần Lạc còn chưa xong việc, thì gửi tin nhắn cho Tiểu Tinh: Chắc chị nửa giờ nữa mới có thể tan làm, nếu không em chọn chỗ, sau khi chị xong việc sẽ trực tiếp qua đó.
Tin nhắn rất nhanh trả lời: Được! Tiểu Tinh đã lâu không được ăn đồ dì Cảnh Uyển làm, chúng ta hẹn ở 'Quán Tinh Quang' đi!
Mặc dù chỉ đến đó một lần, nhưng Tần Lạc có chút ấn tượng khá sâu với 'Quán Tinh Quang', chỗ đó không chỉ trang trí rất khác biệt, ấm áp, càng bởi vì trên người bà chủ kia có khí chất phong tình của người Nhật.
Phụ nữ như vậy, mặc dù ngũ quan chưa nói đến rất tinh xảo, nhưng làm cho người ta đã gặp qua có ấn tượng không quên được, khí chất hồn nhiên, giơ tay nhấc chân đều để lộ ra một cỗ phong tình cùng quyến rũ.
Nhưng cô ấy đứng ở đàng kia, cô lại có cảm giác cô ấy là cô gái khuôn phép, hai loại khí chất này kết hợp ở trên người cô ấy một chút cũng không không khỏe...
【Ừ】
Trả lời đơn giản một chữ, đó là đồng ý.
Tuy là quán nhỏ, nhưng mỗi một món ăn hương vị làm cho người ta quyến luyến không quên, Tiểu Tinh cũng không biết mình đã đến đó, có người nhắn tin cho mình là tên đàn ông khốn kia!
...
Đầu Hoắc Gia Tinh chen chúc ở trước mặt người đàn ông: "Ba, chị gái nói thế nào? Đồng ý không?"
Hoắc Kỷ Thành ngẩng đầu xoa tóc con trai: "Là con ra mặt thì có hiệu quả."
Hoắc Gia Tinh kiêu ngạo: "Đương nhiên rồi!"
Trên đường, trong lòng Hoắc Kỷ Thành còn đang suy nghĩ đến chuyện bữa tiệc tối hôm qua, khẳng định Tần Lạc rất tức giận, lát nữa lại gặp mặt cô nhất định sẽ không thèm để ý đến mình.
****
Trong phòng ăn nhỏ quán Tinh Quang.
Tần Lạc vừa mới đi đến cửa thì nhìn thấy chị Cảnh Uyển phong tình đứng ở quầy bar nói chuyện với một người đàn ông, vẻ mặt hai người rất vui vẻ, như là đang nói chuyện gì rất vui...
Cô vừa định mở miệng chào hỏi, nghĩ lại thôi, nói không chừng người ta đã sớm không còn nhớ mình rồi.
Ai ngờ - -
"Tần Lạc!"
Cảnh Uyển gọi chính xác ra tên cô, sau đó vẻ mặt tươi cười nhìn về phía người đàn ông ở trước mắt: "Xin lỗi không tiếp được...!"
Dứt lời, thì đi về phía Tần Lạc.
"A Thành với Tiểu Tinh đã đến, tôi đưa cô qua đó."
Tần Lạc thu hồi ánh mắt, cô chú ý đến người đàn ông kia không phải chú hai của Tiểu Tinh, lần trước khi đến đây thấy cử chỉ chị Cảnh Uyển với chú hai Tiểu Tinh vô cùng thân thiết, chẳng lẽ mình ảo giác?
Thôi thôi... Chuyện người ngoài có quan hệ gì với cô đâu?
Chuyện của cô còn chưa xong...
Lập tức mỉm cười nói: "Cảm ơn chị Cảnh Uyển."
Cảnh Uyển nhìn cô một cái, tươi cười rất ấm áp: "Về sau thường đến chỗ tôi chơi."
Tần Lạc gật đầu.
...
Dường như mỗi một phòng ở đây đều không giống nhau, trang trí đặc sắc rất khác biệt, làm cho người ta ngồi ở bên trong ăn cơm có một cảm giác rất hưởng thụ.
Tần Lạc chú ý tới, trong phòng không hề chỉ có hai cha con Hoắc Kỷ Thành, còn có chú haiTiểu Tinh.
Hoắc Gia Tinh nhìn thấy Tần Lạc vui vẻ bổ nhào tới: "Chị."
Cảnh Uyển không nhịn được cười đùa nói: "Ai ôi! Tiểu Tinh con gọi Tần Lạc là chị gái, chẳng phải dì đây là vai vế lớn? Quan hệ này sao rõ ràng được?"
Hoắc Gia Tinh nghiêm trang sữa đúng nói: "Chị gái chỉ là xưng hô mà thôi."
Tống Tư Bạch giao thực đơn cho Cảnh Uyển, cô vén lên rèm cửa bảo người phục vụ tiến vào, dặn dò: "Nói bên phòng bếp đây là khách quý của tôi."
Người phục vụ gật đầu đáp.
Hoắc Gia Tinh ngây thơ ngọt ngào nói: "Dì Cảnh uyển, dì qua đây ngồi đi!"
Cảnh Uyển vén tóc rơi trên trán: "Cô ấy là chị gái, dì là dì, dì không cần qua đó ngồi, dì ở bên ngoài còn có rất nhiều khách, đợi lát nữa trở lại."
Nói xong, thì lắc mông xinh đẹp xoay người rời đi.
Sau khi cô ấy ly khai, không khí trong phòng trở nên có chút kỳ quái...
Người nào cũng không mở miệng nói chuyện trước.
Hôm nay Tống Tư Bạch đến đây hoàn toàn là bị bạn tốt kiên quyết kéo tới, nhưng anh ta cũng vui vẻ đến đây, vốn đến để điều tiết không khí, kết quả vừa tới liền nhìn thấy Cảnh Uyển nói cười ríu rít với người đàn ông khác, lúc này còn muốn ra ngoài tiếp người khác...
Trong lòng anh ta khó tránh khỏi không thoải mái.
Hoắc Gia Tinh chỉ là trẻ con, đương nhiên không biết tâm tư người lớn, nhìn thấy Tần Lạc thì vui vẻ líu ríu với cô.
Thế cho nên một bữa cơm, Tần Lạc không thèm liếc mắt nhìn Hoắc Kỷ Thành một cái, toàn bộ hành trình đều chỉ nói với Hoắc Gia Tinh...
Điều này làm cho Hoắc Kỷ Thành có chút thất bại, khi phụ nữ tàn nhẫn thì so với đàn ông còn vô tình hơn...
Không có biện pháp, cơm nước xong thì Hoắc Kỷ Thành nháy mắt cho Tống Tư Bạch, để cậu ta mang Tiểu Tinh đi chơi, cũng chỉ như vậy anh với Tần Lạc mới có không gian riêng.
Chuyện tối ngày hôm qua, anh cảm thấy cần phải nói rõ ràng.
...
"Lạc Lạc, tối hôm qua anh..."
Hoắc Kỷ Thành còn chưa nói hết đã bị Tần Lạc ngắt lời: "Chuyện tối ngày hôm qua tôi không muốn bàn lại, nói ra giống như nước đổ lá khoai, vĩnh viễn không tiếp thu được!"
"Mặt khác, tôi muốn trả lời về bản thoải thuận lúc trước anh ký kết với mẹ kế tôi, nếu vai chính là tôi, tôi có quyền lấy về được tất cả!"
Giọng Tần Lạc kiên định, cô không muốn ôm lấy một tia hi vọng với người đàn ông ở trước mắt này nữa, chỉ cần không có cảm tình thì mới không còn đau lòng.
Hoắc Kỷ Thành nghẹn họng: "Hợp đồng thỏa thuận anh đương nhiên sẽ cho em, mẹ kế em nợ em năm trăm vạn anh cũng sẽ giúp em lấy trở về, chuyện năm đó là anh sai..."
Tần Lạc không kiên nhẫn chen vào nói: "Anh chém người khác một đao còn có thể xoay người sang chỗ khác nói xin lỗi với người ta sao? Anh cảm thấy như vậy có tác dụng?"
Sắc mặt Hoắc Kỷ Thành đen như đáy nồi: "..."
Tần Lạc lại nói thêm: "Bây giờ tôi muốn bản thỏa thuận."
Hoắc Kỷ Thành nghẹn một lúc lâu: "Bản thỏa thuân không ở chỗ của anh."
Tần Lạc liếc xéo anh một cái: "Tôi tin ở chỗ trợ lý Trình cái gì cũng có, bây giờ anh gọi điện thoại cho anh ta, sẽ rất nhanh đưa qua đây!"
Hoắc Kỷ Thành nhíu mày: "Lạc Lạc, chuyện này giao cho anh làm là được, em không cần nhúng tay."
Tần Lạc lạnh giọng: "Không được gọi tôi là Lạc Lạc! Xưng hô này làm cho tôi cảm thấy ghê tởm!"
Sắc mặt Hoắc Kỷ Thành cứng ngắc: "Tối hôm qua anh chỉ nhất thời tức giận..."
Tần Lạc từ đầu đã không muốn nghe anh giải thích: "Đủ rồi! Hoắc Kỷ Thành anh có ý gì? Anh cảm thấy tôi là con rối của anh? Khi anh vui vẻ thì đến hò hét, không vui thì dùng các ngôn ngữ ác độc công kích tôi, sau đó dỗ dành tôi thì đều vui vẻ hả?"
Lông mày Hoắc Kỷ Thành nhíu thành chữ "Xuyên ": "Anh chưa từng coi em là con rối, tối hôm qua anh thật sự nghĩ một đằng nói một nẻo, anh chỉ rất để ý em ở cùng một chỗ với người đàn ông khác."
Đây là lần đầu tiên anh xin lỗi với phụ nữ, nói đặc biệt thành khẩn.
Nhưng Tần Lạc không hề cảm kích, giọng mỉa mai lạnh giọng: "Vậy phải cảm ơn Hoắc Tứ thiếu đã nâng đỡ tôi, tôi không trèo cao nổi, tôi không có nguyện vọng khác, chỉ hy vọng anh cách xa tôi một chút!"
Lông mày Hoắc Kỷ Thành nhíu chặt cùng một chỗ: "Lạc Lạc, tại sao em không thể nghe anh giải thích..."
Tần Lạc cười lạnh: "Xin lỗi! Tôi thật không muốn nghe! Giữa chúng ta cũng không có gì để nói."
Lời cô nói rành rành, là không muốn lại có bất kỳ dính líu gì với Hoắc Kỷ Thành, người đàn ông như vậy quá nguy hiểm, một khi yêu liền vạn kiếp bất phục.
Trong thế giới của anh có quá nhiều nhân tố mình không biết không xác định, vốn tưởng rằng mình thật sự gặp được hạnh phúc, kết quả lại là một biển trời nói dối đang chờ mình...
Ha ha!
Ông trời thật rất công bằng với cô.
****
Cùng một thời gian.
Giang Ánh Tuyết nhận được điện thoại của thám tư tư: "Giang tiểu thư, chúng tôi vừa nhận được tin mới, Tần Lạc Tần tiểu thư đến 'Quán Tinh Quang' ăn cơm."
Giang Ánh Tuyết kinh ngạc không thôi: "Cái gì? Anh xác định là 'Quán Tinh Quang'?"
Đối phương gật đầu: "Tôi xác định, người của chúng tôi còn chụp được cô ấy đi vào, bây giờ tôi liền gửi cho cô."
Giang Ánh Tuyết cắn môi: "Vậy có chụp được những người khác không?"
Đối phương lắc đầu: "Không có, có thể đã đến trước hoặc là người hẹn với cô ấy không phải Tứ thiếu..."
Giang Ánh Tuyết vẫn có chút nghi ngờ: "Vậy có xe Tứ thiếu không? Có chụp được không?"
Đối phương lắc đầu: "Mặc dù 'Quán Tinh Quang' là quán ăn nhỏ, nhưng bãi đỗ xe rất kín đáo, chúng tôi muốn chụp cũng không chụp được."
Giang Ánh Tuyết không nói nữa, cô ta đương nhiên biết tính thần bí của 'Quán Tinh Quang', bà chủ là Cảnh Uyển, ngay cả Hoắc Kỷ Thành cũng gọi cô ta một tiếng "Chị Cảnh Uyển ", có thể nghĩ chổ cô ta tiếp đón người có bao nhiêu tôn quý...
Nếu Tần Lạc không phải Hoắc Kỷ Thành mang đến, làm sao cô ta có thể quen Cảnh Uyển?
Cho nên, cô ta quyết định tự mình qua đó xem.
Trước cô ta từng năn nỉ Hoắc Kỷ Thành đưa cô đến đó, nhưng mỗi lần đều bị anh cự tuyệt...
Nghĩ đến đây, tay cô ta không khỏi xiết chặt thành quyền.