Tần Lạc nằm ở bệnh viện dưỡng thương thấy tin tức này chỉ cảm thấy buồn cười, cố tình điện thoại di động vẫn còn không ngừng vang lên, không phải điện thoại “An ủi” thì chính là tin ngắn “An ủi“......
Cô sắp phiền tới chết rồi!
Ngay lúc cô đang phiền não, chợt vang lên tiếng gõ cửa.
Cốc cốc cốc - -
“Chị gái, chị ở đâu?”
Giọng nói trẻ con đáng yêu như thế vừa nghe cũng biết là Tiểu Tinh, đối với cậu nhóc, Tần Lạc không có biện pháp cự tuyệt, ấn oán giữa người lớn với nhau, cũng không thể liên lụy đến đứa trẻ vô tội.
Huống chi, quả thật mình rất thích Tiểu Tinh.
“Ở đây.”
Nghe được tiếng Tần Lạc, cửa lập tức được đẩy ra, người tiến vào cùng với Tiểu Tinh còn có cả Hoắc Kỷ Thành.
Hoắc Gia Tinh vui sướng chạy đến trước giường bệnh của Tần Lạc, ngước đầu nhỏ chăm chú hỏi: “Chị gái, chân chị bị thương đã tốt lên chút ít chưa?”
Giọng của thằng bé sạch sẽ ngây thơ chất phác, trong mắt đen to linh lợi tràn đầy quan tâm.
Tần Lạc cưng chìu sờ sờ đầu của cậu nhóc, “Chị gái đã tốt hơn nhiều, đã có thể xuống giường đi lại.”
Hoắc Gia Tinh lập tức vô cùng vui vẻ vỗ tay, “Thật tốt quá! Em hi vọng chị gái có thể nhanh khỏi lên một chút!”
Sau đó, vừa quay đầu nói người cha không nói lời nào: “Cha, chị gái bị thương nhất định cha càng phải đối đãi dịu dàng với chị gái hơn, không thể tức giận với chị ấy, càng không cho phép khiến chị gái tức giận! Nếu không, con sẽ mất hứng.”
Tần Lạc đầu đầy hắc tuyến, cái này là ai dạy nó?
Sắc mặt Hoắc Kỷ Thành đen lại, lời này không phải là tên Đường Triều kia dạy chứ?
“Cha biết rồi.”
Nghe nói như vậy Tần Lạc không dám tin nhìn về phía Hoắc Kỷ Thành, anh có giây thần kinh nào không bình thường sao? Êm đẹp đồng ý lời như thế của Tiểu Tinh là có ý gì?
Không phải là mình đã sớm nói cho anh biết rồi sao?
Mắt đen to linh lợi của Hoắc Gia Tinh vòng tới vòng lui ở giữa cha và chị gái, trước khi đến chú Tứ cố ý dặn dò qua nó, nói là cha khiến chị gái tức giận, tự mình tới để phụ trách chữa trị quan hệ giữa hai bọn họ... ...
Chú Tứ còn nói, cha thích chị gái, nếu như mình khiến quan hệ hai người tốt hơn, nói không chừng chị gái thật sự sẽ trở thành mẹ của mình......
Hì hì! Nếu như là vậy thì quá tốt rồi!
“Cha, đồng ý qua miệng là không được.”
“......”
Hoắc Kỷ Thành có chút nhức đầu, đây chính là chủ ý cùi bắp của Đường Triều sao?
Ngay sau đó nói: “Tin tức lần này Đường Triều đã xử lý, ngoài ra việc em nghỉ bệnh có thể kéo dài vô kỳ hạn, cho đến khi bệnh viện xác định em hoàn toàn hồi phục có thể đi làm thì mới thôi.”
Tần Lạc vốn định cãi lại anh, nhưng thấy Tiểu Tinh ở đây, chỉ có thể không cam lòng nói: “Cám ơn tổng giám đốc.”
Hoắc Gia Tinh chú ý tới không khí giữa hai người có chút không tầm thường, mắt to chớp chớp nhìn Tần Lạc, “Chị gái, chị vẫn không chịu tha thứ cho cha sao?”
Đôi mắt cậu nhóc vô tội khiến Tần Lạc có chút không đành lòng, nhưng để cho cô ở ngay trước Hoắc Kỷ Thành mà nói tha thứ cho anh, thật đúng là rất khó xử......
“Chị gái chỉ là bởi vì chân bị thương nên tâm tình không tốt, nhưng thấy Tiểu Tinh trong lòng đã tốt nhiều rồi.”
Tần Lạc vểnh môi cười nói, cố ý chuyển hướng đề tài, hiển nhiên không muốn trả lời trực diện có định tha thứ cho Hoắc Kỷ Thành hay không.
Câu trả lời của cô khiến Hoắc Kỷ Thành có một chút thất vọng, cô gái nhỏ đúng là quật cường! Ngay cả Tiểu Tinh ra tay cũng vô ích.
Hoắc Gia Tinh chớp chớp mắt to, non nớt nói: “Em cũng thấy tâm tình không tốt, nếu không để cho cha dẫn chúng ta ra bờ biển giải sầu đi!”
Cậu nhóc cũng không phải là dùng câu nghi vấn, mà là câu trần thuật.
Tần Lạc chợt cảm thấy áp lực như núi, cô đây là tự đào hố cho mình sao?
Hoắc Gia Tinh mang vẻ mặt mong đợi nhìn cô, chờ đáp án của cô.
Tần Lạc lập tức đâm lao thì phải theo lao, tránh né lần đầu tiên không thể tránh né lần thứ hai?
“Chân chị bị thương còn chưa khỏe......”
“Không sao! Cha có thể cõng chị, em cũng có thể chăm sóc chị.”
Hoắc Gia Tinh trả lời với vẻ trong sáng thuần khiết, hoàn toàn chính là phát ra từ trong đáy lòng.
Tần Lạc bị cậu nhóc chẹn họng, chuyện này......
Hoắc Gia Tinh thấy cô không trả lời, liền mím miệng nhỏ, “Chị gái, mỗi ngày Tiểu Tinh ở nhà một mình thật cô đơn, ngày ngày cha đều vội công việc, thường thường buổi tối đều không ở nhà...... Hiện tại đến chị gái cũng không muốn để ý Tiểu Tinh sao?”
Tần Lạc bị bộ dạng đáng thương của cậu nhóc làm cho bận tâm không dứt, “Chị gái không có không để ý tới Tiểu Tinh.”
Hoắc Gia Tinh vội vàng vui vẻ nói: “Vậy là chị gái đồng ý rồi nhé!”
Tần Lạc: “......”
Hoắc Gia Tinh vừa giống như pháo trúc la ầm lên: “Thật tốt quá! Em hy vọng nhất là được ra ngoài giải sầu cùng với chị gái!”
Tần Lạc: “......”
Cô chỉ có thể yên lặng thở dài ở trong lòng, chiêu này của Đại Ma Vương đúng là quá độc ác! Lại có thể khiến Tiểu Tinh ra mặt, mình hoàn toàn không có biện pháp cự tuyệt......
*****
Đảo Saipan
Mới vừa xuống máy bay, Tần Lạc liền cảm thấy hơi nóng phả vào mặt, mùa đông tới bên này nghỉ phép đúng là lựa chọn không tồi, chỉ tiếc bây giờ mình cũng không thể tùy ý chạy ở trên bờ biển, ít đi mấy phần niềm vui thú.
Trái lại Hoắc Gia Tinh rất quan tâm tâm tình của cô, “Chị gái, để cha cõng chị đi bờ biển chơi nhé.”
Tần Lạc lắc đầu, “Không cần, chị nhìn em chơi là được rồi.”
Hoắc Gia Tinh không ngừng lắc đầu, “Không thể! Nếu em và chị gái cùng đi giải sầu, đương nhiên là phải cùng nhau chơi đùa vui vẻ!”
Tần Lạc cố gắng kéo ra mỉm cười, tiếp xúc càng lâu với Tiểu Tinh, càng cảm nhận được nó là quỷ ranh mãnh!
Điển hình con quỷ còn nhỏ!
Vì vậy, cô chỉ có thể không muốn mà nằm trên lưng Hoắc Kỷ Thành, từ đầu đến cuối không có trao đổi với anh câu nào, cũng may trên bờ biển rất náo nhiệt, hòa tan phần này lúng túng.
Hôm nay Hoắc Gia Tinh đặc biệt vui mừng, tung chân chạy khắp nơi, Hoắc Kỷ Thành cõng Tần Lạc không có tiện, chỉ có thể đi theo đằng xa bước chân con trai.
Tần Lạc trầm muộn mở miệng, “Anh thả em xuống đi!”
Giọng Hoắc Kỷ Thành trầm thấp nhỏ giọng nói, “Còn đang tức giận?”
Tần Lạc có chút im lặng, anh cho là mình đang cáu kỉnh với anh sao? Mình rất nghiêm túc muốn hoàn toàn đoạn tuyệt việc lui tới với anh!
“Tứ thiếu, em thấy anh hiểu làm ý em rồi, em không có tức giận với anh, mà là cảm thấy chúng ta không thích hợp, không cần thiết tiếp tục nữa, tiếp tục nữa cũng là sai lầm, cho nên thừa dịp hiện tại tách ra, đối với người nào cũng tốt.”
Dừng một chút, lại nói: “Em rất thích đứa bé Tiểu Tinh, nhưng anh không nên lợi dụng nó đến níu kéo quan hệ giữa chúng ta, tình yêu em muốn Tứ thiếu không cho được, nếu tất cả mọi người không phải một đôi thật sự, cũng không cần tiếp tục dây dưa tiếp.”
Trong nháy mắt sắc mặt Hoắc Kỷ Thành đen trầm như nước, buồng Tần Lạc xuống......
Dĩ nhiên, cũng không phải rất tức giận vứt cô, mà là đỡ cô ngồi xuống, mình thì ngồi ở bên cạnh cô, nói từng chữ từng câu: “Nếu như mà anh nói, anh nghiêm túc thì sao?”
Tần Lạc chợt bật cười một tiếng, ”Nghiêm túc? Bên cạnh anh có vị hôn thê mà còn nói nghiêm túc với em sao? Là anh quá ngây thơ hay là em quá ngây thơ?”
Hoắc Kỷ Thành cau mày, “Giang Ánh Tuyết không phải vị hôn thê của anh! Rốt cuộc em còn muốn anh nói mấy lần chứ?”
Lời này của anh mang theo chút tức giận.
Tần Lạc có chút trợn mắt hốc mồm, rõ ràng là lỗi của anh, anh còn trách móc mình sao?
Không đợi cô mở miệng, vẻ mặt Hoắc Kỷ Thành thành thật nói: “Quan hệ nhà họ Hoắc và nhà họ Giang vẫn rất tốt, anh cũng đã từng nghĩ sẽ tới với Giang Ánh Tuyết, nhưng sự xuất hiện của em đã để anh ý thức được anh không có khả năng thích hợp cả đời với cô ấy. Nhưng em cần cho anh chút thời gian, tình huống gia đình của anh rất phức tạp, em phải tin tưởng anh.”
Anh gần như thổ lộ một phen khiến Tần Lạc càng thêm kinh hãi
Anh nói đều là thật sao?
Anh đây là đang thổ lộ với bản thân sao?
Anh và Giang Ánh Tuyết chỉ là lăng xê quan hệ sao?
Ngón tay Hoắc Kỷ Thành vuốt ve gương mặt giống như gốm sứ của cô, “Người phụ nữ anh muốn, vẫn chỉ có em.”
Tần Lạc lúng túng nhìn anh, không được! Cô thật vất vả xây lên nội tâm kiên cường mà chỉ mới được một giây đồng hồ đã hoàn toàn sụp đổ
Nhất định là tại lời ngon tiếng ngọt của anh!
Nhất định là anh cố ý lừa dối mình!
Nhưng, anh làm như vậy thì có ý nghĩa gì chứ?
Mình vừa không có bối cảnh gia thế mạnh như Giang Ánh Tuyết, đối tượng anh muốn lừa dối lời ngon tiếng ngọt cũng chắc không nên là cô!
Như vậy vừa phân tích, cô bỗng cảm thấy mình không có thuốc nào cứu nổi
“Giữa chúng ta có thể có tương lai sao?”
“Dĩ nhiên.”
Hoắc Kỷ Thành không chút do dự trả lời khiến Tần Lạc giật mình lần nữa