Tần Lạc ho nhẹ một tiếng: “Trên đường đến phòng làm việc của cậu, Bạch Trì Đình gọi mình lại, muốn nói cái gì với mình nhưng mình không có nghe.”
Bùi Tử Ninh rũ mắt xuống: “Cách làm của cậu là chính xác, mình với anh ta đã sớm là quá khứ, mặc dù bây giờ thường xuyên chạm mặt cũng là do hoàn cảnh công việc dẫn đến, giữa chúng mình không còn khả năng rồi.”
Trong lúc này Tần Lạc cũng không biết nên nói cái gì, chuyện tình cảm vốn rất phiền toái, không phải một câu hai câu có thể nói rõ ràng...
“Ừ, có bất cứ chuyện gì nhớ gọi điện thoại cho mình, mình đều ở đây.”
“ Ừ.”
Bùi Tử Ninh gật đầu, bỗng dưng lại mở miệng: “Trình Nặc cầu hôn với mình, mình đang suy nghĩ muốn đồng ý không, hôm nay là kỳ hạn sau cùng mình cho bản thân.”
Tần Lạc xoay người: “Trình Nặc không phải biết cậu...”
Bùi Tử Ninh vuốt tóc rơi trên má: “Anh ta nói không ngại quá khứ của mình, chỉ cần hiện tại cùng tương lai của mình.”
Tần Lạc sửng sốt vài giây, lúc sau mới nói: “Nhưng cậu không thích anh ta?”
Bùi Tử Ninh tay nâng trán, có chút đau đầu trợn trừng mắt nhìn bạn tốt: “Cậu nhìn vấn đề cần phải sắc bén như vậy sao?”
Tần Lạc nhún vai: “Kết hôn không phải trò đùa, không có một chút cảm tình làm cơ sở cuộc sống sau này sẽ trôi qua như thế nào? Con đường tương lai lại còn rất dài, vẫn nên hiểu rõ lòng mình.”
Bùi Tử Ninh uống một hớp: “Đều nói "Thà phá mười ngôi miếu, không nên phá hủy một cuộc hôn nhân", mình mới có định kết hôn thì cậu đã giội nước lã cho mình rồi!”
Tần Lạc thở dài: “Mình chính là một cái gương bên cạnh cậu, chỉ nói thật.”
Bùi Tử Ninh có chút nhụt chí chống càm: “Cậu nói cũng không sai, nhưng hai người ở chung một chỗ lâu ngày cuối cùng sẽ sinh tình, hơn nữa Trình Nặc thật sự rất tốt với mình, tính cách anh ấy ôn hòa, săn sóc tỉ mỉ với mình, phương diện tiền lương đãi ngộ cũng không tệ, có nhà có xe, dáng vẻ con người cũng không xấu, dùng lời của mẹ mình mà nói, mình đã một bó tuổi, còn có cái gì khủng hoảng chứ? Bỏ lỡ anh ấy, mình có thể sẽ không gặp được người đàn ông tốt như vậy.”
Tần Lạc cũng không biết nói tiếp cái gì, năm nay cô đã 27 tuổi, nhưng ba cô với mẹ kế từ đầu đã không quan tâm đến hôn sự của cô...
Như vậy cũng được, nhiều tự do!
“Tự cậu hãy suy nghĩ cẩn thận, mình đi về trước.”
“Ừ.”
Tần Lạc từ văn phòng của bạn tốt ra ngoài thì thở dài, cô biết mình giờ phút này mặc kệ nói cái gì cũng không có tác dụng, Tử Ninh đã bắt đầu tiến hành thôi miên bản thân mình rồi.
Có lẽ, người đàn ông tên Trình Nặc kia thật sự không tệ, mình một mặt ngăn cản chính là cản trở hạnh phúc của bạn tốt.
Dùng lời Tử Ninh mà nói, bây giờ không thích anh ta không có nghĩa là về sau không yêu, chuyện tương lai ai nói được rõ ràng?
Chuyện bản thân cô còn lộn xộn không rõ nữa là!
*****
Buổi chiều hôm sau.
Hoắc Kỷ Thành cùng mấy người bạn trên thương trường hẹn nhau đi đánh golf, mới đánh hai ván thì anh gặp Giang Ánh Tuyết thật lâu chưa từng lộ diện.
Toàn thân cô mặc bộ đồ thể thao màu trắng, rất hiển nhiên cũng là đến chơi bóng.
“Đã lâu không gặp! Nghe nói lần này anh đại toàn thắng, chúc mừng!”
“Chúc mừng cô thăng chức rồi.”
“Thì ra anh quan tâm em như vậy?”
“Tất cả thành phố A, có chuyện gì là anh không biết?”
Những lời này của Hoắc Kỷ Thành trả lời rất xảo diệu, cũng khí phách trả lời.
Giang Ánh Tuyết cười nhẹ nhàng nhìn anh, quả nhiên người đàn ông mình nhìn trúng, toàn thân đều tản mát ra một loại khí phách người bên cạnh không thể bằng được.
Vốn, cô chuẩn bị buông tay rồi.
Nhưng Tần Lạc mất trí nhớ, ngày lành của Giang Ánh Thần cũng đã hết, cô ta lại còn ầm ĩ ly hôn với Hoắc Cẩm Dương...
Ha ha! Đều đã nháo thành như vậy, mình còn có lý do gì không cố gắng tranh thủ một lần?
“Tứ thiếu nói đúng. Cố ý không bằng ngẫu nhiên gặp, không bằng chúng ta cùng chơi một ván?”
Đối với Giang Ánh Tuyết, Hoắc Kỷ Thành cũng không rất ghét cô ta, hơn nữa sau khi mình với Lạc Lạc công khai tình cảm thì cô ta biết điều biến mất, không có quấy rối cũng không có làm cho vướng chân.
Từ điểm đó mà nhìn, coi như cô ta là người thông minh.
Hơn nữa trước kia cô ta là phó tổ trưởng phiên dịch tổ ba, giúp mình không ít việc, về tình về lý, yêu cầu này cũng không nhất định phải cự tuyệt.
“Được thôi.”
Nghe thấy anh đồng ý, Giang Ánh Tuyết đè nén vui sướng trong lòng xuống, vẻ mặt không thay đổi: “Chơi đánh gold không cũng không có ý nghĩa gì, không bằng chúng ta cá cược chút gì?”
Chân mày Hoắc Kỷ Thành hơi nhíu lại, con ngươi đen thâm thúy như đuốc nhìn chằm chằm vào người phụ nữ trước mắt.
Giang Ánh Tuyết che dấu mỉm cười: “Tứ thiếu, tốt xấu gì chúng ta cũng từng quen biết, chẳng lẽ anh ngay cả cá cược với em một ván cũng không dám? Còn sợ em tính kế với anh sao?”
Cô ta nói một câu ra tâm tư của Hoắc Kỷ Thành, ngược lại làm cho anh nghiền ngẫm không tốt gì nữa rồi.
Lập tức trong veo mà lạnh lùng mở miệng: “Em biết anh không thích người có quá nhiều tâm tư gian xảo, nhất là ở trước mặt anh.”
Giang Ánh Tuyết vẫn cười sáng lạn như cũ: “Làm đồng nghiệp với anh nhiều năm như vậy, chẳng lẽ em là dạng người gì anh vẫn không rõ ràng lắm sao? Em nói đánh cược một ván cũng chỉ đơn giản ai thắng người nào thì phải mời ăn cơm mà thôi, chút yêu cầu ấy không quá phận chứ? Chúng ta đã lâu không thấy mặt như vậy, chỉ giống với gặp bạn bè bình thường mà thôi, đương nhiên rồi! Còn có thể gọi mấy người Đường Dục cùng đi.”
Hoắc Kỷ Thành nhìn cô vài giây: “Được. Anh thắng, cái gì cũng không cần em làm; em thắng, thì ăn cơm.”
Trong lòng Giang Ánh Tuyết “hồi hộp” một phen, người đàn ông ở trước mắt thật sự là quá thông minh rồi, mặc dù mình đã biểu hiện ra lạnh nhạt như vậy, nhưng anh vẫn có cảnh giới với mình...
“Được! Vậy thì quyết định như vậy.”
Thật ra, Giang Ánh Tuyết biết dựa vào thực lực của mình nhất định là không thắng được Hoắc Kỷ Thành, thì phải chơi cẩn thận chút, đổi lỗ cây gậy chơi golf của mình cỡ lớn hơn...
Đối với cái này, Hoắc Kỷ Thành cũng không nói gì, dù sao trước khi bắt đầu mình cũng chưa nói quy tắc, cô lợi dụng chút trò thủ đoạn ấy cũng không gì đáng trách.
Cột lớn quả thật dễ đánh vào lỗ hơn, mặc dù trong lòng Giang Ánh Tuyết đắc ý, nhưng trên mặt vẫn chưa biểu hiện ra ngoài, kỹ năng đánh bóng của cô mới luyện được một năm nay, mỗi khi nhàn hạ không có chuyện gì liền hẹn bạn bè đi đánh golf cùng bóng chày, đã sớm là khách quý VIP của câu lạc bộ này rồi.
Cho nên, rất dễ dàng nghe được hôm nay Hoắc Kỷ Thành đến đây chơi bóng...
Ngay cả Hoắc Kỷ Thành cũng không ngờ, Giang Ánh Tuyết suýt nữa thắng anh một ván.
Kết thúc, Giang Ánh Tuyết hít một hơi thật sâu: “Tứ thiếu, cảm ơn đã nhường! Nếu không hôm nay em không nhanh trí dùng lỗ lớn một chút, nhất định là không thắng được của anh.”
Ngược lại cô ta rộng lượng thừa nhận, không chút mắc cỡ ngại ngùng nào.
Hoắc Kỷ Thành vốn đang cảm thấy cô ta có nhiều tâm tư, mà nếu đã thẳng thắn thừa nhận, anh cũng chỉ có thể nguyện đánh cược chịu thua: “Thua chính là thua, anh sẽ thực hiện lời hứa của mình.”
Giang Ánh Tuyết mím môi: “Em biết Tứ thiếu sẽ không quỵt nợ người khác.”
...
Trải qua kinh nghiệm thất bại lần trước, Giang Ánh Tuyết ngóc đầu trở lại rõ ràng thông minh rất nhiều, cô với Hoắc Kỷ Thành quen nhiều năm như vậy, không thể nói trăm phần trăm hiểu hết tính nết của anh, nhưng 70% là có.
Cho nên, lần này cô sẽ không dẫm vào vết xe đổ trước nữa rồi!
****
Buổi tối, tâm tình cô ta thật tốt về đến nhà, còn chưa đi tiến vào cửa nhà, thì nghe thấy Giang Ánh Thần ở phòng khách cùng mẹ cằn nhằn.
Một giây kia, cô thiếu chút nữa muốn xoay người rời đi.
“Ánh Tuyết, con đã về rồi!”
Ba Giang tan tầm trở về vừa hay nhìn thấy con gái thứ hai đứng ở cửa, thì kêulên một tiếng.
Cứ như vậy, ha mẹ con trong phòng khách cũng nghe thấy động tĩnh người ngoài cửa, liền kết thúc nói chuyện.
Giang Ánh Tuyết chỉ có thể mỉm cười nhìn về phía ba: “Ba, hôm nay người tan tầm sớm vậy.”
Ba Giang gật đầu: “Ừ, hôm nay công ty không có chuyện gì.”
Sau đó hai ba con sóng vai đi vào phòng khách, mẹ Giang vội vàng đứng dậy nghênh đón chồng, Giang Ánh Thần lên tiếng: “Ba, chị hai.”
Xưng hô phía sau kia rõ ràng không tình nguyện.
Sau khi mộng đẹp của con cả nhà họ Hoắc muốn chiếm lấy “Tập đoàn Đế An” đã bị nghiền nát, Giang Ánh Thần liền không có khí thế hiên ngang hùng dũng oai vệ như trước, trước mỗi lần về nhà bất luận có hành vi cùng ngôn ngữ gì, đều lạnh nhạt vô cùng, coi như “Tập đoàn Đế An” sớm đã là vật trong bàn tay bọn họ rồi...
Nhưng mà, hiện thực với cảnh trong mơ luôn luôn cách một khoảng cách.
Bầu không khí trong phòng khách một lần nữa tẻ ngắt, Giang Ánh Tuyết cũng biết mình với mẹ luôn luôn không nói chuyện, thì nhấc chân chuẩn bị đi lên lầu.
Ai ngờ mẹ Giang lại gọi cô lại: “Ánh Tuyết, con với Ánh Thần dù nói thế nào cũng là chị em ruột, không cần mỗi lần nhìn thấy liền giống như thâm cừu đại hận gì, giữa chị em ruột có hận thù gì...”
Giang Ánh Tuyết xoay người: “Mẹ, nếu lúc trước là con dùng khổ nhục kế hãm hại Giang Ánh Thần, người cũng sẽ nói với nó những lời hiên ngang lẫm liệt này sao?”
Mẹ Giang bị hỏi mà nghẹn họng, sau một lúc lâu mới trả lời: “Đương nhiên...”
Giọng của bà có chỗ chậm chạp, rõ ràng không đủ làm người ở giữa.
Giang Ánh Thần xen vào nói: “Chị hai, chuyện đã qua đi lâu như vậy, hơn nữa lúc trước em là có nỗi khổ riêng, thật ra trong lòng em cũng hiểu, coi như em không làm, Hoắc Kỷ Thành cũng không thể cưới chị, chẳng qua là em ngốc làm người xấu mà thôi.”
Cô ta vừa dứt lời, liền cảm nhận được mắt lạnh của Giang Ánh Tuyết, nhất thời không có lên tiếng.
Ba Giang không kiên nhẫn ngắt lời nói: “Đều bớt nói một câu đi cho tôi!”
Giang Ánh Tuyết dứt khoát xoay người: “Ba, mẹ, con đi ra ngoài, buổi tối không trở về ăn cơm.”