“Đã về rồi!”
Trong phòng vang lên một giọng nữ dịu dàng, mặt mày Hoắc Kỷ Thành không tự giác nhu hòa đi rất nhiều: “Đánh thức em hả?”
Tần Lạc lắc đầu: “Em còn chưa ngủ.”
Hoắc Kỷ Thành không nhịn được trêu chọc nói: “Nhớ anh đến ngủ không được?”
Tần Lạc giận dữ trợn mắt nhìn anh: “Nhớ cái đầu anh! Em mới không nhớ anh!”
Nói xong, liền xoay người chuẩn bị trở về phòng.
Hoắc Kỷ Thành lại từ phía sau lưng ôm lấy cô: “Là anh nói ngược, là anh quá nhớ em...”
Giọng anh trầm thấp từ tính đặc biệt say lòng người, hơn nữa ở trong bóng đêm như vậy.
Cả người Tần Lạc tê rần, chỉ cảm thấy nổi hết cả da gà, lỗ chân lông cũng mở ra...
Hoắc Kỷ Thành tránh nặng tìm nhẹ trả lời: “Tàm tạm, đều trong phạm vi anh có thể ứng phó, đừng lo lắng.”
Tần Lạc cũng biết mình ở phương diện này không giúp được gì cho ang: “A...... Vậy anh bận rộn nữa cũng cần phải đúng giờ ăn cơm.”
Hoắc Kỷ Thành chôn đầu ở cổ của cô, ngửi mùi hương nhàn nhạt phát ra từ trên người nàng khí, chỉ cảm thấy mệt nữa cũng đáng được.
“Ừ, thân thể là tiền vốn cách mạng, anh sẽ không để cho mình mệt mỏi suy sụp.”
“Vậy anh nhanh đi rửa mặt, nghỉ ngơi sớm một chút.”
Tần Lạc không muốn hỏi anh quá nhiều chuyện trên công việc, dù sao cô cũng không hiểu, hỏi cũng chẳng có tác dụng gì, còn không bằng chơi cùng Tiểu Tinh, tin tưởng anh là được.
“Càng muốn em hơn.”
Hoắc Kỷ Thành cố ý nói một nửa, hơi thở nóng bỏng phun ở giữa cổ trơn bóng của Tần Lạc, tê tê dại dại.
Tần Lạc phản xạ có điều kiện co rụt lại, gắt giọng: “Đáng ghét! Mỗi ngày trong đầu anh có thể nghĩ bình thường chút không?”
Dáng vẻ Hoắc Kỷ Thành nghiêm trang: “Đây là chuyện bình thường hằng ngày nhất của đàn ông với phụ nữ.”
Tần Lạc đưa tay nhéo ở trên eo anh một cái: “Hằng ngày cái đầu anh! Nhanh đi rửa mặt! Em muốn đi ngủ!”
Hoắc Kỷ Thành bị đau buông cô ra, vẻ mắt uất ức: “Lạc Lạc, em thật sự nhẫn tâm”
Tần Lạc vươn ngón trỏ ra chọc lồng ngực của anh: “Giả vờ đáng thương cũng vô dụng.”
Hoắc Kỷ Thành: “ “
*****
Lúc trời tối Đường Triều tăng ca có chút trễ, trên đường trở về bảo trợ lý ở quán nhỏ bên đường mua giúp mình chút đồ ăn, anh ngồi ở trong xe đốt một điếu thuốc.
Một điếu thuốc mới hút được một nửa, thì anh thấy một bóng dáng quen thuộc.
Tư thế hút thuốc của anh ta tạm dừng một chút, con ngươi đen hơi nheo lại, sao muộn thế này mà Tống Tư Kỳ còn ăn ở trong quán ven đường này?
Đây có thể không phải cô ấy?
Từ sau lần trước ở “Trễ sắc” nhìn thấy một con người khác của cô ấy, đã hơn hai tháng, anh đã thôi tìm kiếm rồi.
Tối nay Tống Tư Kỳ là được bạn bè Sở Sở hẹn ra ngoài, trước kia cô ấy chưa bao giờ đến chỗ này ăn cơm lại đồng ý yêu cầu của cô làm cho Sở Sở cảm thấy rất kỳ lạ!
Sở Sở cũng bởi vì thất tình nên tối muộn mới gọi điện thoại cho Tống Tư Kỳ, bảo cô ấy ra ngoài uống rượu với mình, cho rằng sẽ bị cự tuyệt.
Kết quả Tống Tư Kỳ một lời đồng ý.
Hai người vừa mới gặp mặt, Sở Sở liền cảm thấy đêm nay Tống Tư Kỳ khác với trước kia, nhưng cụ thể khác ở chỗ nào cũng không nói lên được.
Dù sao chính là khí thế mạnh mẽ hơn chút so với bình thường?
Tâm tình bản thân cô không tốt nên không nghĩ nhiều, gọi ông chủ mang một một thùng bia lên, còn nói không say không về!
Hai cô gái xinh đẹp ngồi ở quán ven đường uống rượu khó tránh khỏi sẽ khiến người bên cạnh ghé mắt, hơn nữa khí chất hai cô gái này lại vô cùng tốt!
Hai cô mới uống hai chai đã bị người ta quấy nhiễu rồi.
“Ôi! Tâm tình em gái không tốt sao? Muốn các anh đây giúp em giải buồn không?”
Giọng người đàn ông bì ổi nghe làm người ta phản cảm.
Tống Tư Kỳ vén tóc mình, khóe mắt từ từ nhếch lên, ánh mắt lạnh lùng như một khối băng: “Cút! Đừng quấy nhiễu hứng thú uống rượu của chị!”
Giọng nói của cô cường thế bá đạo, không thèm để người đàn ông vào trong mắt chút nào.
Người đàn ông kia hình như cũng không ngờ cô gái trước mắt nữ lại chống cự, không khỏi nổi lên dục vọng chinh phục mãnh liệt: “Không nhìn ra! Còn làm hạt tiêu nhỏ tức giận! Rất tốt! Anh trai thích!”
Ánh mắt Tống Tư Kỳ vẫn lạnh lùng như cũ: “Thích em gái anh! Cũng không đái một bãi soi xem bản thân các người có đức hạnh gì! Tôi lặp lại lần nữa, cút!”
Cô gằn từng tiếng, mười phần giọng chị hai!
Giữa những hàng chữ đều phát ra một cỗ lạnh lùng, mấy người đàn đối phương không khỏi nhìn cô với cặp mắt khác xưa, chẳng lẽ bọn họ gặp phải sát thủ rồi hả?
Bên cạnh có một tên nhóc sợ phiền phức nhỏ giọng nói: “Đại ca, em thấy thân phận cô ta không đơn giản, nếu không chúng ta vẫn nên “
Tên kia nói còn chưa dứt lời đã bị người đàn ông cầm đầu ngắt lời: “Rút cái gì mà rút? Mày có tiền đồ chút ấy!”
Sau đó nhìn về phía Tống Tư Kỳ: “Em gái, ra ngoài cửa quá ngang ngược cũng không tốt! Đêm nay anh trai sẽ dạy cho em làm thế nào vui vẻ với đàn ông”
Người đàn ông vừa nói vừa tiến lên, muốn sờ mặt Tống Tư Kỳ.
Kết quả - -
Bị Tống Tư Kỳ vặn cổ tay lại, hắn ta bị đau muốn kêu cha gọi mẹ.
Điểm chết người chính là, anh ta không thấy rõ cô gái trước mắt ra tay thế nào, thì ra mình thật sự gặp phải sát thủ rồi?
Không ngờ rằng, Sở Sở bên cạnh thấy một màn như vậy đã sớm trợn mắt há hốc mồm, trời ạ! Đây thật là Tống Tư Kỳ cô đã quen sáu năm sao?
Sao mình không biết cô ấy có võ?
Còn có, từ khi nào thì thân thủ cô ấy tốt như vậy hả?
Cùng lúc đó, thấy một màn như vậy còn có Đường Triều.
Anh dường như có thể khẳng định Tống Tư Kỳ trước mắt chính là người mình muốn tìm, không nghĩ tới cách hơn hai tháng cô ấy lại xuất hiện rồi.
Hơn nữa mỗi lần xuất hiện đều mang đến cho mình... bất ngờ!
Lúc trợ lý Tô Thần đi mua đồ ăn về thì thấy ông chủ nhìn chằm chằm vào một hướng khác, không khỏi nhìn qua đó, sau đó chớp mắt: “Đường thiếu, kia không phải Tống tiểu thư sao? Cô ấy giống như bị đàn ông quấy nhiễu.”
Đường Triều lườm anh ta: “Cậu xác định cô ấy là bị đàn ông quấy nhiễu mà không phải cô muốn vặn gãy bàn tay người đàn ông kia?”
Tô Thần không dám tin lại dụi dụi mắt: “Ông chủ, tôi thật sự không có nhìn lầm sao? Người kia thật là Tống tiểu thư?”
Đường Triều đăm chiêu: “Tô thần, cậu cũng biết một màn này không thể tin được đúng không?”
Tô Thần ngạc nhiên gật đầu.
Đường Triều lại nói thêm: “Mang di động của cậu ra, rồi quay lại.”
Tô Thần khó hiểu mở to hai mắt: “A?”
Đường Triều liếc anh ta một cái: “Nhanh lên!”
Tô Thần vội vàng lấy điện thoại ra, nhanh chóng quay lại hình ảnh trước mắt vào.
Mà Tống Tư Kỳ hoàn toàn không biết mình bị người ta quay phim...
Cô lạnh lùng nhìn về phía người đàn ông ở trước mắt: “Chị đã cảnh cáo mày, là tự mày không biết tự lượng sức mình tìm tai vạ? Trách tôi sao?”
Người đàn ông bỉ ổi nam bị đau đến nhe răng nhếch miệng: “Bà cô, xin cô thương xót buông tha cho tôi! Về sau tôi không dám nữa! Là tôi có mắt không nhìn thấy thái sơn đụng phải bà cô người...”
Dáng vẻ hắn ta chịu nhận lỗi, còn kém không dập đầu xuống.
Cổ tay Tống Tư Kỳ dùng lực một cái, liền nghe thấy xương người đàn ông “rắc rắc” một tiếng, sau đó cô mới buông tay, giọng vẫn lạnh như băng: “Đây là cho mày chút dạy dỗ!”
Người đàn ông bỉ ổi cũng không dám nói cái gì, sợ tới mức tè ra quần.
Sau khi bọn họ rời đi, vẻ mặt Sở Sở khoa trương nói: “Kỳ Kỳ! Mình thật sự muốn một lần nữa quen biết cậu! Cậu quả thực rất đẹp trai! Khốc chết rồi! Cậu từ khi nào thì học Taekwondo thế? Sao mình không biết?”
Tống Tư Kỳ hoạt động cổ tay, vẻ mặt lờ mờ: “Mình học Taekwondo sao?”
Sở Sở chớp chớp mắt: “so?”
Tống Tư Kỳ nhún vai, ánh mắt dần dần ấm lại: “Tiếp tục đi! Mình nghĩ sẽ không còn tên đàn ông nào đến quấy nhiễu chúng ta nữa.”
Vẻ mặt Sở Sở hoa si nhìn về phía cô: “Kỳ Kỳ cậu không biết dáng vẻ vừa rồi của cậu có bao nhiêu đẹp trai! Nếu bọn Phương Vũ ở đây nhất định sex cho rằng mình thấy ảo giác.”
Tống Tư Kỳ bưng ly rượu lên uống một ngụm, lẩm bẩm nói: “Mình vẫn luôn như vậy!”
Nhưng đáng tiếc, Sở Sở một lòng một dạ đắm chìm trong suy nghĩ của mình, không nghe thấy những lời này, cũng là bởi vì Tống Tư Kỳ ngậm rượu nói, có chút mơ hồ không rõ.
“Hả? Cậu mới vừa nói cái gì?” Cô ấy hỏi lại một lần.
Tống Tư Kỳ đang chuẩn bị mở miệng, bỗng nhiên cảm thấy đỉnh đầu chiếu một bóng người đến, lập tức không vui nhíu mày nhìn về phía người tới. ()