Trong lòng cô thầm nói: ói trên người anh cũng là bản thân anh tự tìm. . . . . .
Tròng mắt đen của Hoắc Kỷ Thành bộc phát lạnh lùng, giống như ngâm một tầng băng, "Tần tiểu thư thật đúng là mồm miệng lanh lợi!"
Tần Lạc bĩu môi, "Tôi nói thật mà thôi."
Hoắc Kỷ Thành lạnh lùng nhìn cô chằm chằm mấy giây, giống như là muốn nhìn thấu cô, nhưng lại không nhìn ra được bất kỳ cái gì, không khỏi căm tức.
Ngoài cửa chợt vang lên tiếng gõ cửa, vẻ mặt Hoắc Kỷ Thành âm trầm mở miệng, "Đi vào."
Lúc này người dám gõ cửa cắt đứt người bên trong đang nói chuyện cũng chỉ có tâm phúc kiếm anh em tốt của anh Đường Triều, đồng thời cũng là tổ trưởng tổ ba phiên dịch.
Đường Triều xuất thân từ gia đình bộ ngoại giao, ông nội đã từng nhậm chức Bộ trưởng bộ ngoại giao, cha cũng hiện đảm nhiệm Bộ trưởng bộ ngoại giao, chú bác trong nhà cũng chức vị quan trọng, thế nhưng anh ta lại lại là hoa hoa công tử tiếng tăm lừng lẫy ở thành phố D, phong lưu phóng khoáng, tự nhiên vô biên, không có chút đứng đắn.
Tuy nói như thế, nhưng anh ta vẫn là thiên tài ngoại giao, từ nhỏ lớn lên trong hoàn cảnh nhiều loại ngôn ngữ, tinh thông bảy ngôn ngữ, từng công khai bày tỏ ủng hộ Hoắc Kỷ Thành, càng thêm giúp anh đoạt được "Giang sơn" nhà họ Hoắc.
"A Thành, đây chính là mỹ nữ phiên dịch mới tổ tôi sao?"
Đường Triều cười híp mắt nói, mắt đào hoa nhãn mở to, phóng ra một mảnh hồng phấn tháng tư, anh ta không để lại dấu vết quan sát Tần Lạc một lần, thì ra cô chính là mẹ ruột Tiểu Tinh Tinh. . . . . .
Ánh mắt A Thành cũng thực không tồi!
Tần Lạc ngẩng đầu liếc nhìn người đàn ông tiến vào, anh ta gọi ma vương lạnh lùng là"A Thành" , có thể thấy được quan hệ hai người rất thân; anh ta nói mình là"Mỹ nữ phiên dịch mới của tổi mình" , chẳng lẽ anh ta chính là tổ trưởng Đường Triều phong lưu trong miệng Lương Tinh?
Long mày Hoắc Kỷ Thành run lên gật đầu, "Ừ, cô ta chính là Tần Lạc."
Đường Triều chớp mắt di động đến trước mặt Tần Lạc, cười híp mắt đưa tay, "Tiểu Lạc Lạc, lần đầu tiên gặp mặt, rất hân hạnh được biết cô!"
Lập tức cả người Tần Lạc nổi da gà lên đầy đất, miễn cưỡng kéo khóe môi, đưa tay cầm lại tay anh ta, "Tổ trưởng Đường, anh cứ gọi tôi tiểu Tần thôi."
"Tiểu Lạc. . . . . ."
Đường Triều mới vừa nói ra hai chữ, liền nghe được Hoắc Kỷ Thành ho nhẹ một tiếng, không khỏi liếc mắt nhìn bạn tốt, phát hiện sắc mặt anh vừa đen lại lạnh lùng, ngay sau đó sửa gọi lại, "Mỹ nữ Tiểu Tần, đi làm đã quen thuộc chưa?"
Tần Lạc đầu đầy hắc tuyến, thật không nghĩ tới tổ trưởng là một người đàn ông bảnh bao như vậy, anh ta lại có thể làm bạn tốt của ma vương Hoắc Kỷ Thành như vậy sao?
Quả thật khó có thể tin!
Hoàn toàn chính là hai người không hợp!
"Cũng tốt." Giọng nói của cô nhàn nhạt, không có ý định cố ý lấy lòng tổ trưởng.
Đường Triều vẫn cười híp mắt như cũ, "Nghe nói cô biết bốn loại ngôn ngữ?"
Tần Lạc gật đầu, "Đúng vậy."
Đường Triều lập tức nói: "Vậy thì tốt quá! Tuần sau đi Venice cô đảm nhiệm phiên dịch đi theo tổng giám đốc."
Tần Lạc ngạc nhiên mở to hai mắt, "Tôi. . . . . . Tôi vừa tới, sợ là gánh không được trách nhiệm nặng như vậy!"
Ánh mắt đào hoa của Đường Triều híp lại, "Hả? Cô đang nghi ngờ năng lực chuyên nghiệp của mình sao?"
Tần Lạc sửng sốt một giây, "Không có."
Lúc này Đường Triều mới hài lòng nói: "Cô đi làm việc trước đi, thời gian cụ thể đi công tác tôi sẽ kêu thư ký thông báo cho cô."
Tần Lạc gật đầu, sau đó rời đi.
Cô nghi ngờ chính là, ma vương lạnh lùng lại có thể ngầm cho phép tổ trưởng Đường quyết định sao?