“Tin tức ngày hôm qua tôiđã xem, chuyện cô bị hiểu lầm đã được giải thích, về sau không cần lấy việc này đi quấy rầy tổng giám đốc nữa, sở dĩ tôi lựa chọn giữcô lại là nhìn trúng năng lực làm việc của cô, làm người phiểu hiểu được thế nào là đủ, không nên được một tấc lại muốn tiến một thước, lại càng không được hy vọng xa vời có một số thứ căn bản không thể thuộc về mình.”
Lời Giang Ánh Tuyết mang theo cảnh cáo.
Tần Lạc không dám tin nhìn cô ta một cái: “Tổ trưởng Giang, tôi không biết cô đang nói cái gì.”
Giang Ánh Tuyết lại nói đầy thâm ý: “Người phụ nữ thông minh nên nghe hiểu được, tôi tin cô không ngu.”
Tần Lạc: “...”
Giang Ánh Tuyết không cho cô cơ hội nói chuyện: “Cô đi ra ngoài trước! Buổi chiều kỹ sư bên công ty hàng không nước Pháp đến đây, cô phụ trách cùng đi tiếp khách.”
Tần Lạc gật đầu: “Ừ.”
Công việc phiên dịch của công ty hàng không lớn nước Pháp này côvẫn luôn xử lý, đểcô phụ trách cùng đi tiếp đãi cũng hợp tình hợp lý.
Đợi sau khi Tần Lạc rời đi, Giang Ánh Tuyết gọi một cú điện thoại đến văn phòng tổng giám đốc, người nghe điện thoại là Trình Sâm, biết Tần Lạc sau khi trở về cũng không nói cái gì, bày tỏ mình sẽ truyền đạt cho Boss.
Giang Ánh Tuyết không nhịn được hỏi một câu: “Trợ lý Trình, Kỷ Thành anh ấy có hứng thú với Tần Lạc đúng không?”
Trình Sâm đầu đầy hắc tuyến, điều này anh ta phải trả lời thế nào?
Anh ta chỉ có thể uyển chuyển nói: “Giang tiểu thư, vấn đề riêng của Boss tôi công việc trợ lý làm sao mà biết? Lại nói, người thân thiết với Boss nhất phải là cô mới đúng.”
Trả lời rất khéo léo vứt đề tài này cho Giang Ánh Tuyết.
Giang Ánh Tuyết nghẹn họng, cô ta biết mình không nên hỏi vấn đề này, lập tức nói: “Trợ lý Trình coi như vừa rồi tôi không hỏi, chuyện gì cũng chưa xảy ra.”
Trình Sâm hiểu rõ: “Đương nhiên! Tôi cái gì cũng chưa nghe.”
Cúp điện thoại xong, Giang Ánh Tuyết nhíu mày thầm nghĩ: Mặc kệ Kỷ Thành cảm thấy hứng thú với người phụ nữa nào, cô ta cũng phải bóp chết nó khi ở trong kén!
Về phần Tần Lạc, mặc dù sắc đẹp cũng không tệ lắm, nhưng qua điều tra đời tư, mẹ cô ta mất sớm, tài sản nhà họ Tần đã sớm bị ba cô ta ở rể chiếm lấy, hơn nữa, căn nhà vốn thuộc về cô ta đã bị cha cô tavới mẹ và em gái kế chiếm mất...
Xuất thân đia đình như vậy, hoàn toàn không đủ để trở thành đối thủ cạnh tranh của cô!
Gữi cô ta ở bên cạnh, để giám sát tốt hơn.
Vẹn cả đôi đường!
Cô ta lại đã quên, có đôi khi nơi an toàn nhất cũng là nơi nguy hiểm nhất.
Chính bởi vì cô ta khinh thường Tần Lạc, cảm thấy cô không đáng để lo, mới có thể mất móng ngựa trước.
****
Sau khi Tần Lạc từ văn phòng Giang Ánh Tuyết ra ngoài thì tâm tình không tốt, cô từ khi nào thì đi *** quẫy nhiễu quá đại ma vương? Rõ ràng anh ta chủ động chạy đến trêu chọc mình!
Chẳng lẽ Đại Ma Vương nói gì đó với Giang Ánh Tuyết?
Thật sự không giải thích được!
Cô chỉ mong sao mỗi ngày làm việc cho tốt, không quan tâm đến chuyện bên ngoài!
Lương Tinh nhìn thấy cô vội vàngân cần hỏi han: “Bị cảm khá hơn rồi chứ?”
Tần Lạc gật đầu: “Ừ, tốt hơn nhiều, mấy ngày nay xảy ra chuyện gì lớn không?”
Cô biết, nếu muốn biết bát quái, chỉ cần hỏi cô Lương Tinh này là được.
Lương Tinh cười như tên trộm: “Chuyện lớn sao! Còn không phải liên quan đến cô!”
Tần Lạc sửng sốt một giây, lập tức hiểu, thì ra Lương Tinh nói là chuyện trên webio ngày hôm qua.
Lập tức cười khổ hai tiếng: “Tôi đây là nằm cũng bị trúng đạn! Nói đi nói lại, tôi vốn là bị hiểu lầm, trả trong sạch cho tôi cũng là phải thôi.”
Lương Tinh cười hì hì gần sát vào cô: “Tôi tò mò tại sao tổng giám đốc Kỳ đột nhiên giải thích chuyện này? Giữa các người…”
Cô ấy không dám nói rõ, cố ý nói rất mập mờ.
Ngươc lại dáng vẻ Tần Lạc trong sạch vô tội: “Bất cứ chuyện gì sớm hay muộn có một ngày sự thật sẽ rõ ràng! Này có gì kỳ lạ?”
Lương Tinh thấy vẻ mặt cô thẳng thắn vô tư, ngược lại không có gì để nói nữa.
Từ trong việc này, Tần Lạc phát hiện mình bị người khác hiểu lầm một chút
Dù sao thanh giả tự thanh, cô quả thật với Đại Ma Vương không có quan hệ không rõ ràng, muốn từ trong miệng cô đào ra tin tức gì có giá trị là không có khả năng.
Tai trái tiến vào, tai phải đi ra!
Buổi chiều.
Tần Lạc cùng phó tổng đi tiếp kỹ sư từ nước Pháp sang đây, cả quá trình rất thuận lợi, hẹn ngày mai đi thị sát nhà xưởng mới xây xong, sau đó ngày thứ ba người phụ trách hại bên gặp mặt ký hợp đồng.
Liên tục ba ngày từ sáng đến tối cùng đi phiên dịch, vừa khéo thân thể Tần Lạc ăn có chút không tiêu, này so với ngồi ở văn phòng phải vất vả hơn.
Dẫm giày cao gót đi theo một bọn đàn ông chạy tới chạy lui không mệt mới là lạ!
Thật vất vả đợi đến ngày thứ ba ký hợp đồng, Tần Lạc thở phào nhẹ nhõm, qua đêm nay, nhiệm vụ của cô đã hoàn thành tốt đẹp rồi.
Tiệc chúc mừng quyết định ở trên một du thuyền xa hoa, bởi vì đêm đó đúng lúc trên du thuyền có party ngoài trời, thì yêu cầu tham dự.
Tần Lạc không thể làm gì, xem ra từ nay về sau trong tủ quần áo của cô phải chuẩn bị một hai bộ lễ phục dạ hội có thể dự tiệc.
Bời vì thời gian cấp bách, cô đành phải vội vàng thuê một chiếc váy hở vai ngắn đến đầu gối màu hồng nhạt.
Trong bữa tiệc tối, Tần Lạc làm phiên dịch vẫn đi theo người phụ trách George tiên sinh cùng Kỹ Sư Âu Văn tiên sinh bên đối phương.
Cô ảo não phát hiện George tiên sinh có chút thích động tay động chân, luôn mượn cơ hội rót rượu để chấm mút mình, làm cho cô ghê tởm muốn chết.
Nhưng trước mặt phó tổng Dư, cô cũng chỉ có thể nhịn.
Lúc này, cô bỗng nhiên có chút nhớ nhung Đại Ma Vương, nếu anh ta ở đây, sẽ không để mặc loại hành vinày?
“Phó tổng Dư, George tiên sinh, Âu Văn tiên sinh, tôi đi toilet chút.”
Tần Lạc tìm viện cớ rời đi trước, đối phó loại đàn ông thích chấm mút này, không thể giáp mặt cự tuyệt cũng chỉ có thể tự mình cơ trí xử lý.
Sau khi cô rời đi, George tiên sinh vẫn quyến luyến không quên nhìn bóng lưng yểu điệu của cô, ánh mắt sắc nheo nheo.
Dư AnCầu đã sớm biết, George tiên sinh thích nữ sắc, xem ra ông ta coi trọng Tần Lạc, mặc dù trước kia công ty từng có tiền lệ phiên dịch tiếp khách, nhưng Tần Lạc này.
Anh ta phải xin chỉ thị tổng giám đốc một chút mới được.
Ngay lúc anh ta do dự, Giang Ánh Tuyết bỗng nhiên bưng ly rượu đi tới, cô tadường như đã tới sớm, còn đang quan sát âm thầm tình huống bên này.
Hàn huyên một lát, Giang Ánh Tuyết kéo Dư An Cầu sang một bên: “George tiên sinh có ý tứ với Tần Lạc phải không?”
Dư AnCầu chỉ có thể gật đầu: “Ừ, nhưng chuyện này cần phải xem người trong cuộc đồng ý mới được, chúng ta không thể ép buộc, dù sao công ty chúng ta không có quy định này.”
Giang Ánh Tuyết gật đầu: “Đây là đương nhiên, ý của tôi là nếu chúng ta muốn thuận lợi ký hợp đồng, chỉ sợ phải để cho Tần Lạc giả vờ đón ý nói hùa của George tiên sinh mới được, chỉ giả vờ, chẳng phải thật, anh biết ý của tôi chứ?”
Dư AnCầu vẫn có chút nghi ngờ, nhưng nghĩ Giang Ánh Tuyết là vị hôn thê của tổng giám đốc điều động nội bộ chọn người, anh ta cũng không tiện nói gì, có lẽ đây là ý của tổng giám đốc.
“Vâng, tôi sẽ khuyên cô ấy.”
“Đợi lát nữa trút vài ly rượu cho George tiên sinh, tôi dẫn đầu đi trước.”
Nói xong, Giang Ánh Tuyết dẫm giày cao gót xuống dáng vẻ thướt tha mềm mại mắt chớp chớp đi đến George, vài năm nay cô ta luôn cố ý luyện tửu lượng, vì có thể đứng ở bên cạnh Hoắc Kỷ Thành, có thể làm tốt đồng bọn cùng anh kề vai chiến đấu.
George tiên sinh luôn thích người đẹp, cho nên khi Giang Ánh Tuyết nâng ly cũng không - từ chối.
Mấy chén xuống bùng, trên mặt ông ta đã nổi lên đỏ ửng.
Mà lúc này Tần Lạc cũng trở lại, nhìn thấy Giang Ánh Tuyết cùng George tiên sinh uống rượu, thì có một dự cảm xấu, chẳng lẽ cô cũng phải uống?
Giang Ánh Tuyết thấy cô đến thì cười tít mắt dặn: “Tần Lạc, tiếp George tiên sinh thật tốt, tôi qua bên kia có chút việc, đi trước.”
Nói xong, cô ta rời đi trước.
Người phục vụ bên cạnh lập tức cơ trí rót một ly rượu cho Tần Lạc, bị đẩy đến trên lưỡi dao Tần Lạc cũng đành phải tiếp nhận, trong lòng còn không ngừng kêu khổ.
Ba ly rượu xuống bụng, Tần Lạc cảm thấy trong bụng nóng ran, cô chỉ có thể kiếm cớ đi toilet, bị George tiên sinh chặn lại: “Tần tiểu thư là không thích uống rượu cùng tôi sao? Sao mới uống ba chén đã muốn đi rồi hả?”
Tần Lạc chỉ có thể dằn lại tính tình giải thích: “George tiên sinh, hôm nay có thể tôi ăn đồ linh tinh, bụng không thoải mái, thô tục giải thích một chút là tiêu chảy, đều nói người có ba việc gấp, ngài là nhân vật lớn như vậy không thể không hiểu chứ?”
Lời cô nói không kiêu ngạo không siểm nịnh, vừa lúc người bên cạnh đều có thể nghe thấy, coi George tiên sinh là một ác bá.
George nhìn cô một cái, mặc dù nhìn sắc mặc không tốt, nhưng chỉ có thể để cô rời đi trước, trong lòng vẫn đang suy nghĩ đêm nay bất luận thế nào cũng không thể buông tha cho cô!