Tay Hoắc Kỷ Thành mở tủ lạnh ra dừng một chút, chân mày thâm thúy nhếch lên: “Vừa rồi anh nói không phải sự thật?”
Ánh mắt Tần Lạc lạnh lung: “Là sự thật thì thế nào? Với anh có quan hệ gì? Anh là ai của tôi?”
Hoắc Kỷ Thành không để bụng với châm chọc khiêu khích của cô: “Anh là ba của con trai em.”
Tần Lạc rất khinh thường với hành vi mặt dày mày dạn của anh, kìm nén một lúc mới phun ra bốn chữ: “Không biết xấu hổ!”
Sau đó, dứt khoát xoay người không quan tâm đến anh.
Ngay trước mặt Tiểu Tinh cô không thể nổi giận với anh, nhưng vẫn có thể coi anh như không khí!
Hoắc Gia Tinh ngẩng đầu nhìn xung quanh, có chút nghi ngờ ba với chị gái đang làm gì...
Tuy nhiên từ góc độ của bé nhìn không thấy chính diện mặt của chị gái, nhưng có thể nhìn thấy sườn mặt, vẻ mặt chị không giống như rất vui vẻ, ngược lại là...
Dáng vẻ rất tức giận.
Ài...
Bé thở dài, va thật sự quá kém! Ngay cả chuyện dụ dỗ con gái đơn giản như vậy cũng không làm được...
...
Một giờ sau.
Tần Lạc làm xong hai món một canh đơn giản, một đĩa ớt xanh xào thịt, một đĩa khoai tây xào, còn có canh hầm thịt với nấm.
Đều là đồ ăn Tiểu Tinh thích, không thả hạt tiêu, vừa vặn thích hợp cho trẻ con.
Đối với động vật ăn thịt Hoắc Kỷ Thành mà nói, những thứ này không khỏi qua thanh đạm, hơn nữa tất cả quá trình ăn cơm Tần Lạc cũng không liếc mắt nhìn mình một cái.
Ngay cả cơm, cũng không đơm cho mình...
“Tiểu Tinh, chị nấu cơm kém hơn dì xinh đẹp, lần sau chúng ta vẫn nên đi ra bên ngoài ăn có được không?”
“Em cảm thấy chị làm đồ ăn càng ngày càng tốt, ba, ba nói đi?”
Hoắc Gia Tinh cười tít mắt nhìn về phía ba vẫn không cơ hội lên tiếng, ném đề tài về phía anh.
Hoắc Kỷ Thành vội vàng khen: “Ăn nhiều thịt cá bên ngoài, thì món ăn gia đình đơn giản ngon hơn, Tiểu Tinh nói không sai, hương vị rất tuyệt!”
Đối với khen ngợi của anh, thì từ đầu Tần Lạc không dễ chịu, vẫn coi anh như không khí...
“Tiểu Tinh ngoan, ăn nhiều một chút.”
“Ách...”
Miệng Hoắc Gia Tinh chứa đầy cơm mơ hồ gật đầu, sau đó thừa dịp lúc Tần Lạc vùi đầu ăn cơm ném cho ba một ánh mắt bất đắc dĩ, giống như đang nói: ba, con đã bó tay rồi...
Sắc mặt Hoắc Kỷ Thành đen như đáy nồi, thật ra trước khi đến anh đã chuẩn bị tâm lý, nhưng chân chính bị coi như không thất vẫn rất chán nản...
Mặc kệ anh nói cái gì đều như lầm bầm lầu bầu với không khí, mặc kệ làm cái gì đều sai...
Loại cảm giác này rất thất bại!
Từ nhỏ đến lớn, anh còn chưa từng uất ức như vậy.
Anh cảm thấy điều duy nhất bây giờ anh có thể làm là ăn hết tất cả hai món ăn một canh trên bàn, như vậy Tần Lạc có thể nấu cơm nhiều cho anh với Tiểu Tinh ăn.
Tần Lạc vẫn thờ ơ như cũ với gắng sức của anh, khi đang chuẩn bị đứng dậy thu dọn bát đũa bị Tiểu Tinh kéo lại: “Chị, chị nấu cơm vất vả như thế đương nhiên không thể tiếp tục rửa chén! Để ba đi rửa! Chúng ta ra phòng khách chơi trò chơi!”
Tần Lạc muốn nói cái gì kết quả bát đã bị Hoắc Kỷ Thành cầm đi...
Không tới 10 phút, thì ở trong phòng bếp truyền đến tiếng gốm sứ chạm vào nhau thanh thúy, hai người Tần Lạc với Hoắc Gia Tinh đang ở chơi trò chơi cùng ngẩng đầu nhìn qua, sau đó liếc nhau.
Tần Lạc vội vàng đi dép đến phòng bếp, như cô đoán, tiếng vừa mới nghe được là thanh âm bát vỡ...
“Anh sẽ không nói cho tôi biết anh ngay cả bát cũng không biết rửa chứ?”
Vẻ mặt Hoắc Kỷ Thành đầy vạch đen đứng ở đó, nhìn một đống bát vỡ cảm nhận được ưu thương thật sâu...
Nghĩ anh đường đường tổng giám đốc tập đoàn Đế An, hai tay cho đến bây giờ đều chỉ lấy bút máy ký văn kiện, lúc nào từng rửa bát?
Sau khi rửa sạch thì bát dễ bị trơn làm cho anh không bắt được...
Sau đó không hề dự đoán điện thoại di động của anh chảy xuống...
Hoàn toàn không có cách nào nắm trong tay!
Đối với chất vấn của Tần Lạc, anh chỉ có thể ấp úng trả lời: “Anh cho đến bây giờ chưa từng rửa bát.”
Tần Lạc hít một hơi thật sâu: “Chưa từng rửa bát lại còn tranh rửa? Tôi nhìn anh chính là cố ý!”
Hoắc Kỷ Thành lạnh nhạt bĩu môi: “Không có.”
Lúc này, Hoắc Gia Tinh “thùng thùng thùng” chạy tới, nhìn đất đầy bát vỡ, bỗng nhiên cười tít mắt nói: “Chị, em không muốn không vui vẻ! Vỡ là bình an! Em thấy ngụ ý này rất tốt! Nếu ba đánh vỡ, để cho ba thu dọn sạch sẽ, sau đó phạt ba đi siêu thị mua một bộ bát đũa mới về, có được không?”
Hoắc Gia Tinh lanh trí trả lời làm cho trong lòng Tần Lạc dễ chịu rất nhiều, việc đã đến nước này, nói thêm nữa cũng chẳng có ích gì, không bằng cứ dựa theo Tiểu Tinh nói mà làm.
“Nếu Tiểu Tinh đã nói như vậy, chính anh nhìn mà làm đi!”
Tính ra, đây là một câu nói tương đối bình thường của Tần Lạc từ sau khi nhìn thấy Hoắc Kỷ Thành, trong lòng anh nhất thời vô cùng vui vẻ, mang con trai theo đuổi bà xã vẫn đáng tin hơn so với hành động đơn độc đến!
Hoắc Gia Tinh thấy chuyện giải quyết xong thì lôi kéo Tần Lạc trở về phòng khách tiếp tục chơi trò chơi, để lại Hoắc Kỷ Thành một mình ở phòng bếp lẻ loi thu dọn mảnh bát vỡ...
*****
Cho đến bây giờ tay Hoắc Kỷ Thành chưa từng làm việc vặt trong nhà nên mất một thời gian thật lâu mới dọn sạch sẽ mặt đất, không chỉ có như vậy, anh còn làm đứt tay mình.
Làm đàn ông, anh không có để ý những thứ này, chỉ dung nước rửa sạch một cái thì không quan tâm.
Trong phòng khách, Hoắc Gia Tinh vẫn giống như lúc đầu dựa vào trên người Tần Lạc chơi trò chơi, dáng vẻ hai mẹ con thỉnh thoảng nhíu mày, thỉnh thoảng cười to giống như có một bàn tay vô hình kích thích tiếng lòng anh.
Đây mới là người một nhà mà anh chờ mong!
Ấm áp, hòa thuận, mỹ mãn.
“Ba, sao tay ba chảy máu?”
Mắt Hoắc Gia Tinh chợt phát hiện tay ba đang nhỏ máu, không khỏi kinh ngạc kêu lên.
Ánh mắt Tần Lạc không tự chủ được nhìn ngón tay Hoắc Kỷ Thành, ngón trỏ tay phải của anh quả nhiên đang nhỏ máu.
Lúc này Hoắc Kỷ Thành mới nhìn ngón tay một cái, không sao cả nói: “Không sao, bị bát vỡ cứa vào.”
Nói xong, thì tiện tay rút một tờ giấy lau vết máu trên tay.
Hoắc Gia Tinh vội vàng nhảy dựng lên: “Chị, trong nhà có cồn dùng tiêu độc với bông băng không? Không xử lý một chút có thể bị nhiễm trùng?”
Tần Lạc nâng trán: “Sẽ không, chỉ không cẩn thận bị mảnh bát cứa mà thôi.”
Nhưng Hoắc Gia Tinh vẫn dáng vẻ nghiêm túc, khẩn trương ngậm miệng không nói được một lời, ở trong tư duy đứa bé, bé cảm thấy đây là chuyện lớn.
Bởi vì mỗi khi bé không cẩn thận cứa tay, ba với người hầu trong nhà đều rất khẩn trương giúp bé dùng cồn tiêu độc, sau đó dùng miếng dán vào miệng vết thương.
Tại sao đối với bé là như thế này, nhưng ngón tay ba chảy máu sẽ không cần?
Hoắc Kỷ Thành lập tức qua nét mặt con trai hiểu cách nghĩ của bé, chậm dãi nói: “Tiểu Tinh ngoan, bởi vì ba là người lớn, con là bạn nhỏ, cho nên phương pháp xử lý không giống nhau, hiểu chưa?”
Hoắc Gia Tinh cái hiểu cái không nhìn ba: “Chẳng lẽ tay ba với tay của con khác nhau sao?”
Hoắc Kỷ Thành: “ “
Có lúc, thật không biết nên giảng đạo lý với đứa bé, chúng nó có thói quen học tập người lớn, đều nói cha mẹ là thầy giáo dạy con tốt nhất, điểm ấy quả không sai.
Hơn nữa năng lực bắt chước của trẻ con rất nhanh, trí nhớ cũng rất tốt.
Tần Lạc xoay người đến lấy cồn cùng bông băng trong ngăn kéo tủ TV, giả vờ giận nói: “Thân là cha mẹ, đương nhiên phải làm gương cho con, bây giờ anh nói không có việc gì, ngộ nhỡ lần sau tay Tiểu Tinh bị cắt bé cũng học thế thì làm sao?”
Giọng cô như oán trách làm cho Hoắc Kỷ Thành có chút thụ sủng nhược kinh, Lạc Lạc đang quan tâm mình sao?
Sau đó, si ngốc vươn tay để mặc cô giúp bản thân tiêu độc băng bó, mặc dù cồn có chút xót, nhưng trong lòng anh vẫn ngọt.
Hoắc Gia Tinh thấy một màn như vậy mới hài lòng, giống như người lớn nhỏ chỉ trích ba: “Chị nói đúng! Ba em không hiểu chuyện rồi!”
Hoắc Kỷ Thành: “ “
Chảy vạch đen, bị con trai răn dạy thật là mất mặt.
Khóe môi Tần Lạc không nhịn được hơi nhếch lên, ngay cả chính cô cũng không phát hiện.
Trong lúc này, trong nhà trọ độc thân nho nhỏ một nhà ba người tràn ngập ấm áp cùng lãng mạn.
Hoắc Kỷ Thành bỗng nhiên có chút may mắn mình vừa rồi bị cứa ngón tay, sớm biết như vậy có thể đổi lấy dịu dàng của Tần Lạc, anh nên để trên tay cắt nhiều hơn một chút.
Thất sách a thất sách!
Mãi cho đến 10 giờ, Hoắc Kỷ Thành vẫn không có dáng vẻ muốn đi, Tần Lạc dứt khoát chẳng muốn để ý đến anh, lập tức đưa Tiểu Tinh vào toilet tắm rửa.
Dù sao đêm nay anh muốn lại ở đây cũng chỉ có thể ngủ sô pha!