Giang Ánh Thần luôn quan sát vẻ mặt Hoắc Kỷ Thành, khi thấy sắc mặt anh thay đổi, trong lòng không khỏi thầm nghĩ: Chẳng lẽ chú ba cũng không biết tối nay chị hai sẽ tới?
Nếu quả thật là như vậy, thì có trò hay để xem rồi!
Giang Ánh Tuyết cố giả vờ trấn định, tối nay là giao thừa, lại có dì Phương làm hậu thuẫn hùng mạnh cho mình, Kỷ Thành sẽ không nói loạn cái gì.
“Mẹ, sao mẹ không được sự đồng ý của con liền tự tiện làm?”
Tâm tình Hoắc Kỷ Thành không tốt mở miệng, không bận tâm lời nói ra sẽ gây xôn xao.
Phương Lệ Hoa tức giận trách mắng: “Ánh Tuyết là vợ chưa cưới của con, con bé đã không có tiếng tăm gì theo con nhiều năm như vậy, chẳng lẽ con vẫn không cho con bé một danh phận! Mẹ với ba con đã thương lượng xong, tối nay liền quyết định chuyện của hai con.”
Hoắc Kỷ Thành nhíu mày: “Mẹ, chiếc này là suy nghĩ của mẹ, cũng không phải ý nguyện của con! Hôn nhân của con do bản thân con quyết định.”
Lời này đã nói rất rõ ràng rồi.
Thân là người trong cuộcGiang Ánh Tuyết có chút xấu hổ, vội vàng uất ức cắn môi: “Dì Phương, nếu không con đi về trước!”
Giọng của cô không cần nói ra có bao nhiêu uất ức, làm nhiều người thương tiếc...
Phương Lệ Hoa liền vội vàng kéo tay cô: “Đến cũng đã đến, đương nhiên phải cơm nước xong mới trở về, đừng nghe nó nói bậy!”
Hoắc Kỷ Thành đang chuẩn bị mở miệng, thư phòng trên lầu mở cửa, ông cụ Hoắc dẫn đầu đi ra, nghe thấy động tĩnh dưới lầu trầm giọng quát: “Qua năm mới ầm ĩ còn ra thể thống gì nữa! Ánh Tuyết là ba và mẹ con mời đến nhà ăn cơm, con ồn ào vớ vẩn gì thế?”
Ông cụ Hoắc mở miệng, ai cũng không dám lên tiếng.
Trong lòng Giang Ánh Tuyết một trận vui mừng, xem ra ba mẹ chồng tương lai đều rất thích mình.
Trong lòng Giang Ánh Thần cùng những người khác ở đây đều cảm khái: Một màn kịch vui lại xem thật lâu sao!
Nhưng từ trong chuyện vừa rồi có thể phân tích, chị hai không phải do chú ba mời tới, thậm chí tình cảm giữa hai người còn xuất hiện tranh cãi.
Này coi như là một phát hiện trọng đại không tệ!
Mặt Hoắc Kỷ Thành trầm xuống không nói cái gì nữa, tối nay là giao thừa, trước mặt mọi người trong nhà chọc ba không vui hiển nhiên là không sáng suốt, chỉ có thể sau khi ăn xong bàn kỹ với ba hơn.
Đôi mắt Hoắc Gia Tinh đen bóng giống như người lớn xoay vòng, mặc kệ như thế nào, bé không thích Giang Ánh Tuyết làm mẹ mới của bé!
Nếu bà nội có ý này, bé nhất định sẽ tìm cách phá hoại!
Cơm tất niên hàng năm luôn luôn đến đầy đủ nhất, nhất là năm nay, Hoắc Cẩm Dương vừa mới kết hôn, Hoắc Kỷ Thành cũng là “Một nhà ba người”, tâm tình ông cụ Hoắc coi như vui vẻ.
Phương Lệ Hoa cố ý sắp xếp Giang Ánh Tuyết ngồi giữa bàvới Hoắc Kỷ Thành, như vậy có tình hình gì bà vẫn có thể phối hợp.
Ông cụ Hoắc mở miệng trước: “Năm nay công ty vận hành rất tốt! Thành tích mỗi lĩnh vực đều rất nổi bật, công thần lớn nhất trong này đó là A Thành.Đương nhiên, Kỷ Vĩ cùng Kỷ Nghiệp chia nhau phụ trách từng chi nhánh công ty năm nay cũng tăng lên so với năm trước, đáng khen ngợi!”
Mỗi một câu của ông đều khen tất cả, nhưng ai cũng nghe ra ông cụkhen nhất vẫn con trai nhỏ, dù sao anh quản lý tất cả “Tập đoàn Đế An”, liên quan đến lĩnh vực rất rộng, anh có thể thành thạo xử lý tốt, còn có thể làm cho từng hạng mục đều kiếm được tiền.
Năng lực này, không phải người bình thường có thể làm được.
Ngay cả chính ông cụ Hoắc, cũng không dám khoe khoang, cho nên ông cụ mới đặc biệt thưởng thức con trai nhỏ, cảm thấy anhcó các phương diện giống mình nhất.
Có chút thiên vị này, ông mới có thể dễ dàng tha thứ rất nhiều cho anh.
Trong lòng Hoắc Kỷ Vĩ với Hoắc Kỷ Nghiệp biết em Tưcó năng lực hơn bọn họnên chỉ có thể chịu đựng, càng như thế này, trong lòng bọn họ càng không cam lòng, cảm thấy ba không có cho bọn họ cơ hội trổ tài.
Tay Hoắc Cẩm Dương cầm chiếc đũa từ từ nắm chặt, năm sau phải có hành động thật sự.
Sau khi tổng kết vài câu đơn giản chuyện công ty, ông cụ Hoắc đặt ánh mắt ở trên người con trai nhỏ: “Tuy nói đàn ông phải dùng sự nghiệp làm trọng, nhưng thoáng một cái con sắp hơn ba mươi, Ánh Tuyết theo con đã nhiều năm, cũng nên lập gia đình rồi!”
Giang Ánh Tuyết nghe nói thế thì vui sướng thiếu chút nữa chiếc đũa rơi xuống bàn, may mắn đã ổn định lại.
Hoắc Kỷ Thành mím môi: “Ba, con”
Anh vừa mới mở miệng đã bị ông cụ Hoắc trừng mắt một cái: “Tối nay là giao thừa, con mà nói cái gì nữa làm cho mọi người không vui thì cẩn thận hầu hạ gia pháp của ba!”
Đúng lúc Giang Ánh Tuyết mở miệng: “Bác Hoắc, cháu hiểu Kỷ Thành là người đàn ông lấy sự nghiệp làm trọng, cháu thích nhất điểm ấy của anh Kỷ Thành, mặc kệ bao lâu, cháu cũng sẽ chờ anh ấy.”
Vẻ mặt quyết tâm của cô ta làm cho ông cụ Hoắc càng thích cô ta, cảm thấy côta hiểu chuyện có thể là ngườivợ tốt của A Thành!
“Con nhìn Ánh Tuyết hiểu chuyện như vậy! Con có thể học được tí tẹo làba và mẹ con cũng yên tâm!”
“Ba, con đã “
Giang Ánh Tuyết cuống quít ngắt lời nói: “Bác Hoắc, mấy ngày nay anh Kỷ Thành bận rộn chuyện công ty đã rất mệt, bệnh dạ dày cũng tái phát nhiều lần, nếu không phải đợi sau khi ăn xong rồi nói tiếp chuyện này đi?”
Cô ta chu đáo nói, có thể thấy cô ta có bao nhiêu quan tâm đến Hoắc Kỷ Thành.
Phương Lệ Hoa càng nhìn cô tacàng hài lòng, đúng lúc mở miệng: “Ông xã, tôi thấy Ánh Tuyết nói cũng có lý, A Thành chính là người điên cuồng công việc, mỗi khi bận rộn làm việc ngay cả cơm cũng quên ăn, vẫn nên để cho nó ăn xong rồi nói tiếp những chuyện này.”
Ông cụ Hoắc gật đầu: “Ừ.”
Trong lúc này, trong lòng con cả Hoắc Kỷ Vĩ cùng con thứ hai Hoắc Kỷ Nghiệp, Hoắc Kỷ Lan giống như một tảng đá lớn đè nặng, bỗng nhiên cơm tất niên này tưởng chừng như bangười đóng một vai kịch!
Chuyện tốt gì đều để cho một mình Hoắc Kỷ Thành chiếm hết!
Trong lòng Giang Ánh Thần cũng rất không vui vẻ, theo tình thế đêm nay, khả năng chị hai gả cho chú ba Cẩm Dương lớn hơn rất nhiều, chẳng lẽ từ nay về sau mình thật sự bị chị ta đè lên đầu sao?
Suy nghĩ một chút, cô ta không cam lòng!
****
Cùng là giao thừa, có người ở nhà sung sướng ăn cơm tất niên, nhưng có người lại bởi vì có nhà không muốn trở về. Quán bar “ Trễ sắc” nới giải trí cao cấp.
Tối nay Lâm Lạc Đông đến một mình, giao thừa mà gọi mấy anh em tốtthì quá không có tình người, sở dĩ tâm tình buồn bực, hoàn toàn bởi vì người phụ nữ Tô Nhiễm kia!
Rõ ràng là vợ trước của anh ta, bây giờ lại cùng người đàn ông khác ra vào một đôi, nhìn rất chướng mắt!
Sau khi uống vào vài ly rượu, anh ta liền đi toilet một chuyến.
Nhưng lại ngoài ý muốn thấy Tô Nhiễm bị một người đàn ông xa lạ đến gần, coi như cô không thoát được
Tức giận anh ta đi qua liền cho người đàn ông kia một cái ném qua vai, lạnh lùng đuổi: “Cút!”
Người đàn ông thất vọng tán gái còn bị người ta đánh, vốn muốn mắng vài câu, nhưng khí thế đối phương thật sự quá lớn, chỉ có thể tè ra quần chạy.
Lúc này Lâm Lạc Đông mới nhìn về phía Tô Nhiễm vẫn bình tĩnh tự nhiên, cô nghiêng đầu đuôi mắt hướng lên trên khiêu gợi, quyến rũ nhàn nhạt cùng diêm dúa loè loẹt.
Hoàn toàn không phải dáng vẻ tiểu bạch thỏ thanh thuần bình thường của cô!
Nếu không phải anh biết cô không có chị em sinh đôi,anh thật sự sẽ hoài nghi mình nhận nhầm người
Cô sau khi uống rượu, sẽ khác hơn so với bình thường.
“Cô”
Tô Nhiễm không nhịn được ợ hơi rượu lên, híp mắt tinh tế đánh giá Lâm Lạc Đông vài giây, bỗng nhiên đến gần anh.
Vươn ngón tay mảnh khảnh ra để trên ngực dày rộng to lớn cách áo sơmi mỏng mảnh, cằm hơi vểnh, cong lên thành độ cung đẹp.
“ ~~ Chào chú đẹp trai... ~~ “
Tô Nhiễm bỗng nhiên làm nũng âm điệu kéo dài cười giống nhơ đóa hoa, khuông mặt xinh đẹp kiều diễm!
Hưn nữa ngón tay cô còn không biết sống chết vẽ lung tung trên áo sơmi của người đàn ông nào đấy.
Quả thực chính là, câu người đoạt phách!
Lâm Lạc Đông bị gọi là chú đẹp trai! Chẳng lẽ anh cũng giống với Đường Triều gặp quỷ rồi hả? Thấy một Tô Nhiễm dáng vẻ rất giống phụ nữ?
Nếu cô ấy thật sự là Tô Nhiễm, cô làm sao có thể thân mật với mình?
Lại còn cười gợi cảm câu người gọi mình là “chú” như thế?
Quả thật làm cho người ta mở rộng tầm mắt!
Anh ta bỗng nhiên vươn hai tay ra giữ cô vào trong ngực, nhìn chằm chằm vào cô: “Em có biết mình đang làm gì không?”
Tô Nhiễm chớp đôi mắt to sương mù mênh mông vô tội.
“Chú, sao chú đột nhiên trở nên hung dữ như vậy? Mặt cũng đen kịt, thật là khủng khiếp...!”
Trong lòng mỗi người đàn bà đều khát khao xuất hiện một anh chàng đẹp traisi tình như trong phim Hàn, Tô Nhiễm cũng không ngoại lệ, nhất là gần đây, ham mê một anh chàng đẹp trai trong phim Hàn
Cô vừa nói vừa giơ tay nhéo mặt Lâm Lạc Đông, không quan tâm đến anh giam cầm mình vào trong ngực chút nào.
Nếu lúc cô tỉnh táo, cô đã sớm ra sức chống cự rồi.
Bây giờ - -
Hiếm ai biết một mặt khác của cô.
Lâm Lạc Đông không đề phòng đến cô lại có hành động như vậy, đúng lúc bị cô nhéo.
Mặt nhất thời chảy đầy vạch đen.
Hai mắt giống như phun lửa nhìn chằm chằm vào cô.
Cô gái nhỏ chết tiệt! Cô biết mình đang làm cái gì không?
Lại dám nhéo mặt anh!
“Trách mặt anh đen như vậy, nhéo làn da lại trơn bóng...!”
Tô Nhiễm không để ý đến lửa giận của anh, còn cười hì hì xoa nhẹ mặt anh, hoàn toàn coi nó như bột nhão.
“ “
Mặt Lâm Lạc Đông đen hoàn toàn.
**! Cô nhất định là cố ý!
“A! Chúthả tôi xuống!”
Lâm Lạc Đông không thể nhịn được nữa, khiêngngười phụ nữ ở trên vai một chút không sợ anh lại còn đùa bỡn đôi má anh này, lạnh lùng nghiêm mặt đi nhanh ra cửa.
Tô Nhiễm rất khó chịu mình bị người ta lấy một phương thức rất không chịu nổi để rời đi, nhưng cô không có phản kháng, chỉ là lại làm nũng ngây thư nói: “Chú đẹp trai, chú như vậy người ta thật sự rất không thoải mái.”
Lâm Lạc Đông coi như không nghe thấy, tiếp tục đi.
Tô Nhiễm nổi giận, không ngừng phản kháng, hết đánh lại đá lại cắn với Lâm Lạc Đông.
“Khốn khiếp! Nhanh thả tôi xuống!”
“Đồ con dê! Chúcòn không bà cô xuống nữa, tôi cắn chết chú!”
Cô bỗng nhiên nhả ra “Lời ngoan độc” làm cho bước chân Lâm Lạc Đông ngừng một chút, khóe môi hừ lạnh một tiếng, rất tốt! Tối nay anh đến thật sự đúng!
Bằng không, anh sẽ không thấy một mặt khác không giống ngày thường của cô!
Sau khi uống rượu Tô Nhiễm đâu phải đối thủ của Lâm Lạc Đông, bị anh cưỡng chế mang đến ngồi ghế bên cạnh tài xế xe của anh.
Vừa được tự do Tô Nhiễm lập tức dũng mãnh bò về phía mui xe.
Sau khi uống rượu cô thích nhất bò lên chỗ cao!
Lần này cũng vậy!
Tốn chút công sức, Lâm Lạc Đông mới mở cửa xe, thì phát hiện Tô Nhiễm đứng ở trên mui xe.
Đêm nay cô còn mặc váy, ban đêm gió có chút lớn, nghịch ngợm nâng làn váy cô lên, cô không vui đè váy lại muốn đòi bay lên trời.
Ngẩng đầu không hề chớp mắt nhìn trời đêm đầy sao, con ngươi đen hơi hơi nheo lại, khóe môi cong lên thành độ cung say mê.
“Thật đẹp...!”
“Rất muốn!”
Sắc mặt Lâm Lạc Đông biến thành màu đen nhìn chằm chằm cô gái đứng ở trên mui xe lung lay sắp đổ, dường như cô cũng không hiểu mình đang làm gì.
“Đi xuống!”
Giọng anh lạnh lùng như băng.
Chưa bao giờ biết, phụ nữ sau khi uống rượu còn có một mặt như vậy, có phải người đàn ông kia đã từng thấy phải không?
Nghĩ đến đây, tức giận trong lồng ngực anh cuồn cuộn khôn cùng.
Tô Nhiễm nghe thấy tiếng anh thì lườm về phía anh một cái, ánh mắt hơi khinh thường cùng không vui, tiếp tục ngẩng đầu nhìn sao của cô... ()