Vẻ mặt Tần Lạc ngây ngốc, cô thế nào cũng không ngờ đến Hoắc Kỷ Thành sẽ đáp lại nhanh như vậy, thản nhiên như vậy......
Mình cũng cảm giác như đang nằm mơ, vốn là người đang bị lừa gạt, đột nhiên lại được anh thổ lộ.
Lời của anh chân thành tha thiết thành khẩn, ánh mắt thủy chung nhìn mình.....
Làm cô làm sao còn có thể hoài nghi?
Đang lúc này, Hoắc Gia Tinh đang chơi vui vẻ bỗng “bình bịch” chạy tới, ”Cha, cõng chị gái qua bên kia chơi đi, con ở trên bờ cát viết tên cha và chị đấy!”
Cậu nhóc vui vẻ nói, tất cả mặt mày đều là nụ cười sáng lạn.
Tần Lạc cũng bị nụ cười của cậu nhóc lây, thật ra thì cô cũng không ngại Hoắc Kỷ Thành có một con trai, cô quan tâm hơn chính là anh, chỉ cần anh thật lòng đối với mình, yêu mình, về sau gặp phải bất kỳ phong ba ngăn cản cô đều nguyện ý ở chung một chỗ với anh!
Cô ghét nhất chính là bị người lừa gạt!
Tình yêu không trung trinh cô thà rằng không muốn!
......
Ở trên bờ cát chơi hơn một giờ, Hoắc Kỷ Thành liền cõng Tần Lạc và dắt con trai đi tới biệt thự bờ biển.
Càng đến gần biệt thự bờ biển, tâm tình Tần Lạc càng trở nên phức tạp, trong đầu càng dâng lên một loại cảm giác không nói rõ ràng......
Cô giống như rất bài xích nơi này......
Nhưng rốt cuộc cái loại cảm này từ đâu mà tới cô cũng không biết......
****
Bên trong biệt thự có người giúp việc chuyên nấu cơm, là bữa tiệc toàn đồ biển, phong phú khiến Tần Lạc ăn no căng bụng, Hoắc Gia Tinh nhạy cảm phát hiện tâm tình chị gái so sánh với trước đó tốt hơn rất nhiều.
Không khỏi len lén nháy mắt cho cha, giống như đang nói: cha, cha thật giỏi!
Hoắc Kỷ Thành trả lại cho con trai một ánh mắt”Dĩ nhiên“.
Bởi vì ở trên bờ cát chơi được quá nhiều, Hoắc Gia Tinh ăn xong không được bao lâu liền tắm một cái rồi ngủ, tối nay nó rất biết điều không có quấn lấy Tần Lạc, có lẽ là muốn tạo cơ hội cho cha thôi......
Sau khi chờ con trai hoàn toàn ngủ, Hoắc Kỷ Thành liền đề nghị: “Chúng ta đi ra biển đi?”
Tần Lạc ngu muội nhìn anh, “Cái gì?”
Hoắc Kỷ Thành lại lập lại một lần, “Ngồi thuyền ra biển.”
Tần Lạc liếc mắt nhìn phía chân trời bên ngoài đen nhánh, “Bây giờ?”
Hoắc Kỷ Thành gật đầu, “Bây giờ ra biển mới có thú vị.”
Tần Lạc nghe bên ngoài có tiếng sóng biển mãnh liệt, trong lòng cũng mơ hồ có chút chờ đợi, nói thật, nội tâm ở trong lòng cô có ý muốn đi.....
Ở bên trong ngôi biệt thự này lại rất buồn bực......
Rốt cuộc là thứ gì đã khiến cô như vậy, chính cô cũng không rõ lắm.
“Ừ, để Tiểu Tinh một mình ở chỗ này không có việc gì sao?”
“Không có việc gì, nó ngủ cũng sẽ không tỉnh. Biệt thự này là của anh, ngủ ở đây hãy ở trong nhà cũng vậy.”
“......”
Được rồi! Người có tiền chính là nhiều bất động sản, mọi nơi trên toàn thế giới đều có......
......
Mười phút sau, du thuyền dần dần rời bờ biển, Tần Lạc hưng phấn đứng trên lan can, ban ngày ra biển và buổi tối ra biển có cảm giác hoàn toàn khác nhau, thấy cảnh sắc cùng nghe được tiếng sóng biển cũng khác nhau.
Quan trọng hơn là, ở chỗ này rộng rãi vô biên, tâm tình của người ta cũng tốt hơn nhiều, không giống mới vừa rồi ở biệt thự đè nén, không được tự nhiên......
Hai mắt cô hiện lên y hệt trăng rằm hết sức mê người!
Hoắc Kỷ Thành không hề chớp mắt nhìn chằm chằm cô, giọng nói càng thêm êm ái, “Tới đây.”
Tần Lạc ngây người hai giây, vuốt vuốt sợi tóc tán loạn bên má, sắc mặt đỏ bừng nhìn anh một cái.
Cánh tay Hoắc Kỷ Thành vừa vươn ra, liền ôm cô vào trong ngực......
Trên mặt biển in dấu bầu trời đêm rực rỡ, từng ngôi sao sáng nhấp nháy trong nháy mắt, vừa đẹp mà lãng mạn, bên dưới ánh trăng trong ngần là người đàn ông cao lớn tuấn lãng như thiên thần đang ôm lấy thiếu nữ nhỏ nhắn động lòng......
Giờ phút này, trong lòng Tần Lạc cũng giống như nước biển, bị gợn sóng khấu động.
Những chuyện không vui trước đó, cũng bị sóng biển dưới bóng đêm cọ rửa sạch sẽ.
Giờ phút này, đáy lòng cô ngoài vui sướng, còn có một chút hạnh phúc.
Khớp xương ngón tay Hoắc Kỷ Thành rõ ràng thon dài nhẹ nhàng nâng cằm của cô, lập tức buồng tim của Tần Lạc nhảy loạn, không kiềm chế được mà nhắm mắt lại.
Một giây, hai giây, ba giây......
Trên môi vẫn không có bất kỳ động tĩnh nào, Tần Lạc có một chút kinh ngạc nhưng vẫn không có mở mắt.
Bỗng dưng, cô nghe được Hoắc Kỷ Thành cười yếu ớt.
Cô bỗng mở mắt, vừa đúng lúc chống lại hai con ngươi sáng ngời như vì sao của Hoắc Kỷ Thành.
“Bên miệng em dính thứ gì đó.”
Hoắc Kỷ Thành tốt tính giúp cô lấy thứ bên khóe miệng xuống, khóe môi không tự chủ được nâng lên độ cong tà mị.
囧......
Trong nháy mắt Tần Lạc ngây người, chẳng lẽ cô mới vừa ăn xong bữa ăn tối nên không có lau miệng?
Cô lại còn ngu ngốc tưởng anh lại muốn hôn mình...... Thật xấu hổ!
Thật là muốn tìm một cái lỗ chui vào!
Cô vừa xấu hổ vừa lúng túng cắn môi, đưa tay muốn đẩy anh ra, người đàn ông xấu này thật đáng ghét! Lại có thể đùa mình! Nhất định là anh cố ý!
Hoắc Kỷ Thành vui thích nhìn bộ mặt xấu hổ của cô, kéo tay cô lại, kéo cô lại vào trong ngực của mình một lần nữa.
Trực tiếp ấn cô ở trên lan can du thuyền, nghiêng người hôn lên cánh môi màu hồng mềm mại của cô......
Lần này, không chút nghi ngờ.
Chỉ có yêu say đắm......
*****
Đêm, càng ngày càng sâu.
Chiếc du thuyền xa hoa vẫn cònchậm rãi đi về phía trước ở trên mặt biển, mà hai người đang triền miên đã tách ra, đang ngồi tựa sát bên nhau ở trên boong thuyền.
Nghe tiếng sóng biển nhắm mắt nghỉ ngơi.
Chợt tiếng Hoắc Kỷ Thành bỗng vang lên: “Đêm nay chúng ta sẽlại trên du thuyền.”
Tần Lạc kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía anh, “À? Có Tiểu Tinh thì sao?”
Ánh mắt Hoắc Kỷ Thành nóng rực, “Khi trời vừa sáng chúng ta sẽ trở về.”
Tần Lạc bị anh nhìn mà bộ mặt đỏ ủng, “Vậy, chúng ta nhìn xong mặt trời mọc rồi trở về.”
Hoắc Kỷ Thành còn muốn buổi tối có thêm đêm đẹp, nhưng vừa nghĩ tới chân cô gái nhỏ bị thương còn chưa khỏe, lúc này hình như có chút lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn......
Cũng không nhất thời gấp gáp, không bằng thỏa mãn nguyện vọng của cô.
“Được.”
Anh trả lời chắc chắn khiến trong lòng Tần Lạc dâng lên một hồi ngọt ngào không nói được, thì ra cảm giác cởi được hiểu lầm lại tốt như vậy.... ..
Lúc ngồi ở trên boong, Hoắc Kỷ Thành cũng cảm giác không thể tin được, kể từ khi gặp phải Tần Lạc, tất cả tác phong làm việc của anh cũng trở nên không giống nhau......
“Cám ơn anh.”
Gương mặt Tần Lạc dính vào trên ngực nóng bỏng của anh, đôi tay nhẹ nhàng vòng quanh hông anh, giọng nói dịu dàng mềm mại, giống như một một phiến là nhẹ nhàng xẹt qua trái tim Hoắc Kỷ Thành.
Anh có chút giật mình một chút, ngứa ngáy khó nhịn.
Chưa từng nghe qua cô dùng giọng điệu mềm mại này nói chuyện với bản thân.
Lập tức, anh cảm thấy tất cả tối nay đều đáng giá.
Tần Lạc nghe nhịp tim có lực của anh, chợt sinh ra một loại ý tưởng: người đàn ông cô tựa sát chính là người đàn ông cô yêu, anh cũng yêu cô, chuyện của hai người so với Kim Liên còn vững vàng hơn, anh vẫn còn rất dịu dàng bồi cô xem mặt trời mọc......
Trong đầu cô xây dựng ra một hình ảnh rất đẹp, khóe môi không kìm chế được nở rộ.
Cứ để cho cô mơ một giấc mộng đẹp đi!
Mặc kệ giấc mộng này là thật hay là hư ảo......
Gió biển chậm rãi thổi, bóng đêm quyến rũ, mí mắt Tần Lạc không nhịn thể nhịn được đã khẽ hạ xuống, cô mơ mơ màng màng nhắm hai mắt lại.
Không biết ngủ bao lâu, bị người ta gọi tỉnh.
Bên tai truyền tới giọng nói khàn khàn quen thuộc, “Không phải là em muốn xem mặt trời mọc sao?”
“Ưmh...... Người ta buồn ngủ quá......”
Đã mơ một giấc mộng đẹp quá lâu khiến cô vẫn còn đắm chìm trong đó không có tỉnh táo lại, giọng nói liền nũng nịu đặc biệt xinh đẹp.
nNgón tay Hoắc Kỷ Thành dừng lại một chút, không dám tin liếc mắt nhìn cô gái nhỏ ngây thơ ngủ say trong ngực, chợt có chút không nỡ gọi cô tỉnh lại.
Mắt thấy mặt biển từ từ dâng lên một vòng sáng màu cam, từ từ biến thành màu hồng quả quýt......
Hoắc Kỷ Thành báo cho thuyền trưởng đi ngược lại.
Khi luồng ánh sáng mặt trời ấm áp đầu tiên vẩy vào trên người Tần Lạc thì cô lười biếng mở mắt, giơ tay lên ngăn ánh sáng trước mắt, hình như rất bất mãn bị ánh mặt trời nhiễu tỉnh.
Sau vài giây ngốc trệ, cô mới kêu lên thất thanh: “Lúc nào thì mặt trời lên vậy?”
Hoắc Kỷ Thành bị dáng vẻ ngây ngốc của cô đánh động, không nhịn cười được, “Nó thừa dịp em còn ngủ lén chạy ra ngoài một chút.”
“À? tại sao anh không gọi em?”
Giọng của Tần Lạc có một chút oán giận không dễ dàng phát giác.
Hoắc Kỷ Thành có chút lơ đễnh với oán hận của cô, “Gọi, em nói chưa tỉnh ngủ.”
Tần Lạc: “......”
Cô không nhịn được lấy hai tay che mặt, thật ngượng!
Dừng một chút, mới nhỏ giọng nói: “Anh có thể gọi em nhiều hơn mấy lần mà.”
Giọng Hoắc Kỷ Thành trầm thấp vả đầy từ tính lạnh nhạt truyền tới bên tai của cô, “Không có việc gì, sau này vẫn còn có cơ hội.”
Tần Lạc không nhịn được nghĩ: ý tứ của anh là sau này còn có thể mang mình đi nhìn mặt trời mọc sao?