Trên xe, cô không biết làm sao nói: “Đường thiếu, ít nhất tôi cũng phải trở về mang một bộ đồ để tắm rửa chứ!”
Đường Triều cười híp mắt trả lời, “Sau khi đến Paris, tôi sẽ cho người đặc biệt dẫn cô đi mua, phí dụng tôi bao hết”
Tần Lạc đỡ trán, trọng điểm là muốn quần áo bên trong!
“Nhưng...... két”
Lời cô còn chưa nói hết đã bị trách móc rồi, “Tôi biết rõ, là đồ nội y sao! Bây giờ tôi sẽ gọi điện thoại sang khách sạn, để nhân viên đi mua giúp cô, chờ khi cô đến khách sạn thì tắm rửa được rồi.”
Tần Lạc lập tức hận không thể tìm được một cái lổ đễ chui xuống, nhất định Đường thiếu chính là...... cao thủ tình trường!
Đến đồ nội y con gái hay mặc cũng biết......
Khiến cô xấu hổ......
Đường triều thấy gương mặt cô hiện lên hai mảng đỏ ửng, không nhịn cười được, “Như vậy, cô sẽ không còn lo âu về sau chứ!”
Tần Lạc: “......”
Đến sân bay, Tần Lạc mới biết vì sao Đường thiếu lại giành giật từng giây như thế, đến cho mình trở về một chuyến cũng không chịu, thì ra là sắp đến giờ cất cánh.
Trước ở công ty khác Tần Lạc cũng có kinh nghiệm đi công tác không ít, nhưng mỗi lần đều ngồi khoang phổ thông, kể từ khi tới Tập đoàn Đế An, mỗi lần đi xa nhà với lãnh đạo đều ngồi hẳn một khoang, thật đúng là làm cho người ta được sủng mà kinh.
Sau khi máy bay cất cánh, Tần Lạc không nhịn được hỏi: “Đường thiếu, lần này chúng ta đi Pháp sẽ không phải là bởi vì George tiên sinh chứ......”
Đường Triều lắc đầu, “Không có quan hệ gì với hắn ta, là hạng mục với một người khác, chúng ta đợi ở Paris hai ngày thì sẽ tới một vường làm rượu nho ở Bordeaux, hạng mục lần này là muốn mua vườn rượu nho, cô làm trợ thủ đi theo tôi.”
Tần Lạc sáng tỏ, lúng túng nói: “Đường thiếu, không phải tiếng Pháp của anh rất tốt sao?”
Đường Triều sờ lỗ mũi một cái, “Đúng vậy! Nhưng nam nữ phối hợp làm việc không mệt, hơn nữa hai ngày nữa A Thành cũng sẽ tới vườn rượu nho, chủ yếu là cô phiên dịch thay cậu ta.”
Tần Lạc: “......”
Còn tưởng rằng lần này chỉ là đơn thuần đi công tác cùng Đường thiếu, kết quả Đại Ma Vương lại tới rồi, không phải là anh đi nước Đức rồi sao?
Là tổng giám đốc của tập đoàn lớn, thân phận quả rất bận rộn, ngày ngày đều bay trên không trung, cũng khó trách Tiểu Tinh một mình cô đơn như vậy......
Xem ra cuộc sống của người có tiền cũng không hoàn toàn nhất định, ngày ngày vội vã, còn không bằng dân thường đi lĩnh lương bây giờ.
*****
Paris.
Sau khi làm xong chuyện ở vườn rượu, Tần Lạc phát hiện bên trong phòng mình có nội y sạch sẽ, hơn nữa còn đúng là size của mình.
Một phút đó, cô mắc cỡ đỏ bừng cả khuôn mặt, không dám tin Đường thiếu sẽ biết phải chuẩn bị như vậy......
Ngoài bộ quần áo bên ngoài, trong tủ treo quần áo có ít nhất ba bộ khác, tất cả đều khác kiểu dáng, như muốn chọn lựa cho cô.
Cô nhìn xem, tất cả đều là hàng hiệu xa xỉ, mỗi một món đều phải hơn vạn chứ! Chống đỡ nửa tháng tiền lương của cô!
Điều này làm sao bảo cô yên tâm ăn mặc thoải mái?
Lúc ăn cơm tối, cô liền nói ra: “Đường thiếu, quần áo thật sự quá mắc, hai bộ khác tôi chưa có mặc qua, anh nên trả lại đi!”
Đôi mắt đào hoa của Đường Triều khẽ nhếch, “Hả? Không thích sao?”
Tần Lạc lắc đầu, “Là quá đắt tiền, một bộ quần áo cũng bằng nửa tháng tiền lương của tôi.”
Đường Triều mở trừng hai mắt, “Ồ! Tôi biết, ý của cô là A Thành cho cô quá ít tiền lương.”
Mặt Tần Lạc đen sì, rốt cuộc đầu của người này cấu tạo bằng gì?
Có thể bình thường một chút không?
“Đường thiếu, anh hiểu lầm! Tôi cũng không có ghét bỏ tiền lương thấp, tôi chỉ là cảm thấy quần áo này quá đắt, không phù hợp thân phận của tôi.”
Đường Triều cũng không quan tâm, “Mỹ nữ Tiểu Tần, nơi chúng ta tới là thủ đô Paris, mà cô vừa đi theo tôi phiên dịch, ăn mặc của cô cũng đại biểu hình tượng và phẩm vị của tôi, những bộ đồ này tôi mang cho cô, về phần sau khi trở về cô có mặc hay không vậy thì là chuyện của cô, nhưng đi theo làm việc bên cạnh tôi, thì phải theo ý của tôi, ok?”
Tần Lạc: “......”
Được rồi! Thì ra mình và Đường thiếu gia nói không thông nhau.
Đường Triều lại khôi phục nụ cười híp mắt trước sau như một, “Ăn cơm, ăn xong rồi trở về phòng nghỉ ngơi thật tốt, buổi sáng ngày mai ăn sáng với tôi, buổi chiều tới sân đánh Golf. Sau đó, ngày mai lên đường đi Bordeaux.”
Tần Lạc nghĩ thầm: sống ở đâu thì yên ở đấy đi!
*****
Vườn rượu nho Bordeaux luôn luôn nổi danh, đập vào mắt đều là một vùng màu xanh um tùm của những lá nho, nhìn kỹ bên dưới, còn có thể phát hiện lá cây màu xanh hoặc quả nho màu đỏ tím trong suốt, làm cho người ta thèm thuồng.
Tần Lạc thân là phiên dịch đi theo Đường Triều, cũng đi dạo một vòng quanh vườn nho, còn nếm rất nhiều nho ngon, bên này ánh mặt trời đầy đủ, mọc ra những quả nho to tròn đầy đặn lại ngọt.
Lúc Đường Triều và chủ nhân vườn nho nói chuyện buôn bán, Tần Lạc liền ở một bên hái quả nho ăn, mà người ở trong vườn còn tỉ mỉ dạy cô phân biệt những quả nho ăn ngon, và những quả vị chua......
Ngược lại cô và người làm vườn trò chuyện cực kỳ vui vẻ, còn đứng ở một bên quan sát người giúp việc trong vườn nho làm ra rượu.
“Chăm chú như vậy?”
Thình lình có một giọng nam âm trầm xuất hiện khiến Tần Lạc bị dọa đến nỗi dưới chân thiếu chút lảo đảo, cô vốn đang nghiêng thân thể tới trước để đứng quan sát người khác làm rượu, mùi thơm vị nho khiến cho cô không ngừng say mê......
Nhưng mà không ngờ giọng nam quen thuộc này là thế nào?
Hoắc Kỷ Thành vội vàng đưa tay ôm lấy hông cô, vừa đúng cô ngửa ra sau --
Ngã ở trong ngực anh.
Trong nháy mắt, hai người bốn mắt nhìn nhau.
Tần Lạc cảm thấy mình chạm vào một đôi màu đen thâm thúy như nước xoáy......
Hoắc Kỷ Thành cũng không có lập tức buông cô ra, chỉ là lẳng lặng nhìn chằm chằm vào đôi mắt trong suốt của cô......
“Tần tiểu thư, vị này anh tuấn thân sĩ như vậy là bạn trai của cô sao?”
Người làm dùng tiếng Pháp nói với họ, họ và Tần Lạc đã quen biết, nhìn thấy một màn này đương nhiên cho là bạn trai cô.
Sắc mặt Tần Lạc trở nên đỏ hồng, đứng dậy khỏi người của Hoắc Kỷ Thành, thầm nghĩ nói: thật may là Đại Ma Vương nghe không hiểu tiếng Pháp, nếu không thật lúng túng!
Cô đỏ mặt dùng tiếng Pháp nói: “Không phải bạn trai.”
Mấy người làm mỉm cười không nói, nhưng mà trong lòng lại thừa nhận.
Tần Lạc cũng không có giải thích nhiều, có lúc giải thích càng nhiều ngược lại càng giống như là che giấu, dù sao Đại Ma Vương cũng không nghe hiểu tiếng Pháp, không sao cả.
Thật ra thì, cô không biết là Hoắc Kỷ Thành có thể nghe hiểu vài câu tiếng Pháp đơn giản, ví dụ như lời người làm nói, anh cũng nghe hiểu.
Anh nghĩ, ngày nay hẳn sẽ tới nhanh thôi.
......
Trong lúc dùng bữa tối, Đường Triều thấy bạn tốt tới đương nhiên cực kỳ vui mừng, chủ nhân vườn nho muốn lấy ra rượu mình tự ủ trân quý nhiều năm chiêu đãi khách quý.
Đương nhiênTần Lạc làm người phiên dịch của tổng giám đốc xũng phải ngồi ở bên cạnh Hoắc Kỷ Thành, mỗi lần chủ nhân vườn nho nói một câu cô đều nhỏ giọng phiên dịch cho Hoắc Kỷ Thành nghe.
Ngược lại, Hoắc Kỷ Thành nói gì, cô cũng sẽ phiên dịch cho chủ nhân vườn nho nghe.
Bởi vì vui mừng, tất cả mọi người uống không ít, ngay cả Tần Lạc cũng uống hết hai chén, cửa vào miệng mùi rượu không nồng, chỉ cảm thấy thơm ngát ngon miệng, khiến Tần Lạc không từ chối được.
Hoắc Kỷ Thành và Đường Triều không thể chối từ thịnh tình của chủ vườn nho, ít nhất mỗi người uống gần hai chai.
Lúc Tần Lạc uống được đến chén thứ ba đã cảm thấy có cảm giác say, loại rượu này có tác dụng thật chậm, nếu uống nhiều thêm chén nữa thì cô sẽ say mất......
Ngay sau đó đứng dậy, tìm một cái cớ đi vào phòng vệ sinh, mọi người đối với một cô gái như cô cũng không có miễn cưỡng.
Tối nay bầu trời hiện đầy ánh sao, nhấp nháy cực kỳ lãng mạn.
Tần Lạc đi vào phòng vệ sinh xong thì đi ra ngoài dọc hành lang, gió đêm mát mẻ, thật làm cho người ta không muốn rời đi, cô liền tìm một chỗ có ghế ngồi xuống, vừa đúng bên cạnh đều là dây nho, còn có một vài bông hoa nhỏ nở rộ không biết tên......
Lúc nào thì có thể cách xa thành thị ồn ào náo nhiệt mà tới một vượt nho yên tĩnh trong lành vậy chứ, ăn được nhiều loại rau, uống rượu mình sản xuất, nhất định chính là ngày thángtu hành đắc đạo!
Tần Lạc ngẩng lên nhìn trời đầy sao cười, suy nghĩ dần dần bay xa, phân tán......
“Cô rất thích nơi này sao?”
Tần Lạc đang bần thần mặc sức tưởng tượng bỗng nhiên lại bị người ta đánh tỉnh, cô quay đầu nhìn về phía người tới, không dám tin mở trừng hai mắt, “Sao anh lại tới đây?”
Hoắc Kỷ Thành rất tự nhiên ngồi ở bên cạnh cô, “Tôi kêu ra ngoài tìm cô, sợ cô lạc đường.”
Tần Lạc chỉ mình, “Làm sao tôi có thể lạc đường, tôi chỉ muốn ngồi ở chỗ này ngắm những vì sao thôi!”
Hoắc Kỷ Thành cũng có chút hơi say, “Hả?”
Nói xong, anh cũng ngửa đầu lên nhìn theo tầm mắt của cô, tối nay bóng đêm quả thật rất đẹp, nếu như Tiểu Tinh cũng ở đây thì tốt
“Tần Lạc, cô thật sự không nhớ rõ chuyện lúc trước sao?”
“Cái gì?”
Ấn thank bài viết cho mèo nhé