Một cỗ ý niệm như nước cuộn trào từ trên tầng mây dày đặc thẳng tràn xuống, Cái Văn cùng Cự Linh hoàn toàn không chút cảm giác.
Chỉ có Nhạc Vũ có thể cảm giác được hồn thức mạnh mẽ ẩn chứa sát ý như ngọn núi lớn áp bách đè ép thẳng tới hắn.
Nhạc Vũ lạnh giọng cười, chắp tay nhìn lên trên không, thân hình lẫn thần hồn đều lù lù bất động. Bên trong con ngươi lộ ra hàn ý nhè nhẹ, không chút lui nhường đối diện thẳng thừng ánh mắt bên trên tầng mây nhìn xuống.
Phảng phất như có hai cỗ điện lưu va chạm lẫn nhau, giữa không trung nổi lên tiếng vang nổ tung.
Ngay sau đó trên vai Nhạc Vũ, Huyền Vũ vốn đã hóa thành bộ dáng của một tiểu quy cũng ngẩng đầu lên, như uể oải nhìn lên trên không.
Bỗng dưng một tiếng hừ lạnh truyền đến, mây mù trùng điệp lập tức bị phá vỡ, một đạo nhân dung mạo tú lệ tới cực điểm không cách nào phân biệt được là nam hay nữ từ trên tầng mây chậm rãi đi từng bước tới trước người Nhạc Vũ.
Hắn đánh giá Nhạc Vũ từ trên xuống dưới, trong mắt đạo nhân tú lệ có vẻ dị thường phức tạp:
- Đệ tử ký danh Dịch Linh Tử của ta ở chỗ của ngươi? Trả lại cho ta…
- Từ Hàng đạo tôn?
Nhạc Vũ nhíu mày, hàn ý trong mắt càng lạnh thấu xương. Tuy là Đại La Kim Tiên nhưng ngữ khí của người này vô cùng bá đạo, thật làm người khác vô cùng khó chịu.
Dời ánh mắt sang nơi khác, Nhạc Vũ thản nhiên đáp:
- Tuy Dịch Linh Tử là đệ tử ký danh của Xiển giáo các ngươi, nhưng cũng là người lệ thuộc Thiên Đình chúng ta. Lần này phạm thượng, bố cục mưu hại bổn quân, không thể không trừng phạt…
Ánh mắt Từ Hàng nhất thời lộ ra tia lệ mang, vô cùng sắc bén. Hồn niệm vốn đang bảo trì thản nhiên uy áp lại bỗng nhiên chuyển sang vô cùng cuồng bạo, một khắc trước vẫn còn uyển nhược như núi, lù lù trầm hùng, ngay sau đó lại phảng phất như hỏa diễm đánh ập tới, khí thế hừng hực, vô cùng thô bạo.
Nhạc Vũ khẽ nhíu mày, dù hiện tại thần hồn của hắn đã ngang hàng với Thái Thanh Huyền Tiên chân chính, nhưng giờ phút này cũng cảm giác được vài tia áp lực. Nhưng ngay sau đó trong tay áo hắn truyền ra thanh âm chấn vang kịch liệt, Long Hoàng An Thiên Tỳ tự động thoát ra khỏi tay áo của hắn, một cỗ tử khí mênh mông cuồn cuộn bao bọc quanh thân, giống như không hề để ý tới hồn áp bàng bạc đang tràn tới.
Trong mắt Nhạc Vũ lóe lên quang mang, nhìn nhìn ấn tỳ ngay trước người. Đây là bảo vật vận khí, nhân gian đế vương chỉ cần có hoàng khí hộ thân, như vậy mặc dù là Đại La Kim Tiên cũng không nguyện động tới họ chút nào.
Huống chi giờ phút này tử kim khí mang bên trong Long Hoàng An Thiên Tỳ chỉ kém hơn trung nguyên nhân hoàng chút ít.
Hành trình Thiên Đình, Thiên Đế cùng Lý Trường Canh tuy không hảo cảm với hắn, nhưng chỉ đưa vật này cho hắn cũng đã giúp ích rất nhiều.
Vẻ mặt Từ Hàng đạo nhân càng thêm âm trầm, đồng dạng cũng đưa mắt nhìn ấn tỳ, ánh mắt lóe lên chốc lát, mới hừ lạnh một tiếng:
- Rốt cục ngươi muốn cái gì, cứ mở miệng đi. Đừng lòng tham không đáy…
Nhạc Vũ nhẹ nhàng cười, vẻ mặt ngược lại liền trầm tĩnh, khẽ lắc đầu nói:
- Ta cũng không muốn cái gì của ngươi, nếu đạo tôn nhất định đòi lấy Dịch Linh Tử, có thể thỉnh Thiên Đế hạ chỉ, nhưng ta có câu nói phía trước, bất kể như thế nào vị đệ tử ký danh này của ngươi cũng phải bị phong ấn trăm năm ở chỗ ta. Ta làm An Thiên Huyền Thánh đại đế phương bắc, có quyền lực từ chối thừa nhận ý chỉ của Thiên Đế.
Sắc mặt Từ Hàng nhất thời hơi đổi, trên mặt lộ ra vài phần do dự, trong mắt không ngừng chớp động quang mang.
Trăm năm thời gian rốt cục lại có mê hoặc gì? Đế khí của kẻ này cũng thịnh vượng cực hạn trong vòng trăm năm!
Đang định mở miệng, đột nhiên từ phương nam xa xa có một nữ tử đang chậm rãi bay tới. Một thân hoàng sam, xinh đẹp diễm lệ, tướng mạo mặc dù không bằng Từ Hàng nhưng bởi vì khí chất ôn hòa hơn vẻ âm lệ kia, vì thế càng làm lòng người nảy sinh hảo cảm.
Nhìn thấy nữ tử, vẻ mặt Nhạc Vũ không khỏi giật mình. Mà Từ Hàng lại nhíu mày, có chút kinh nghi bất định.
Nhưng chỉ chốc lát nữ tử kia đã đi tới gần, hướng về Nhạc Vũ thoáng khom người thi lễ nói:
- Gặp qua Huyền Vũ đạo huynh, phương bắc đại đế!
Huyền Vũ khẽ kêu một tiếng gật gật đầu, nữ tử lại cười khẽ, quay đầu hướng Từ Hàng gật đầu như thi lễ:
- Từ Hàng đạo tôn, đã lâu không thấy!
Ấn đường Từ Hàng càng thêm cau chặt lại:
- Hậu Thổ nương nương, đây là ân oán nhân quả giữa Xiển giáo cùng Hồng Vân nhất mạch. Ngươi đến chỗ này chẳng lẽ cũng tính toán nhúng tay vào hay sao?
- Sao dám?
Hậu Thổ cười ngọt ngào, đối với ngữ khí của Từ Hàng lại thản nhiên đáp:
- Ở phương bắc này có tới trăm triệu nhân khẩu, nhưng lại là nơi định cư của Yêu tộc khắp nơi, biến thành hoang dã. Ta chỉ là có chút hứng thú đối với nơi này, vì vậy đến đây muốn gieo chút giao tình với phương bắc đại đế tân nhậm mà thôi. Thủy Kiếm Tiên nhậm chức mới một tháng, đã làm bầy yêu tránh lui, thật có thủ đoạn lật trời. Hậu Thổ có chút xem trọng, không được sao?
Từ Hàng lạnh lùng nhìn chăm chú Hậu Thổ, có chút không vui. Trong mắt Hậu Thổ cũng lộ ra vài phần lãnh liệt. Trong lòng Từ Hàng hơi trầm xuống, trực tiếp phẩy tay áo nói:
- Ta không quản ngươi làm gì, sau trăm năm ngươi đừng hối hận mới tốt!
Nói xong, đạo nhân tú lệ trực tiếp phá không rời đi. Hậu Thổ che miệng cười khúc khích, chậm rãi đi tới bên cạnh Nhạc Vũ chỉ còn cách nửa thước, vẫn tươi cười yên nhiên nói:
- Lần này Nhạc đạo hữu lật tay làm mây, ngửa tay làm mưa, quả nhiên thủ đoạn lợi hại. Hậu Thổ may mắn chứng kiến, thật vô cùng cảm phục. Một viên Cửu Chuyển Kim Đan lại dễ dàng biến nguy thành an. Có thể làm mưu kế của Từ Hàng liên tục thất bại thối lui, đạo hữu đúng là đệ nhất nhân. Đúng là trộm gà không được còn bị mất nắm gạo, tặng không cho ngươi chức vị phương bắc đại đế…
Nhạc Vũ chợt cảm thấy đau đầu, sắc mặt lại không chút thay đổi nói:
- Nhạc đạo hữu? Cửu Chuyển Kim Đan? Thứ cho Uyên Minh ngu dại, không hiểu lời nói của Hậu Thổ nương nương chính là ý gì?
Hậu Thổ bĩu môi, sắc mặt có chút khinh thường nói:
- Nhạc Vũ, ngươi thật nghĩ thiên hạ anh kiệt đều là kẻ ngu? Nếu là người khác thì cũng thôi, không hay biết, không nhìn xuyên thân phận Uyên Minh của ngươi, nhưng ngươi làm sao giấu diếm được ta. Nếu không phải ngươi tu luyện Ngũ Hành đại đạo, Huyền Vũ đạo huynh cũng sẽ không dễ dàng đi theo ngươi!
Ánh mắt Nhạc Vũ làm ra vẻ mờ mịt, cũng không nói chuyện. Chỉ là trong mắt ẩn chứa vẻ quái dị, đánh giá Hậu Thổ từ trên xuống dưới, phảng phất như đang nhìn một người điên.
Hậu Thổ sâu kín thở dài, phẩy tay áo nói:
- Ngươi không thừa nhận cũng không sao cả. Lần này ta dùng phân thân hồn niệm đến phương bắc, chỉ là có chuyện xin giúp đỡ. Địa phủ của ta đã sắp mở, nhiều nhất chỉ trăm năm thời gian là có thể kiến thành lục đạo luân hồi. Việc này mặc dù có công đức lớn, được thương thiên phù hộ, nhưng đồng dạng cũng hung hiểm khó lường. Khi đó thật cần đạo hữu ra tay trợ giúp một lần…
- Lục đạo luân hồi?
Ánh mắt Nhạc Vũ không khỏi híp lại, có chút ngoài ý muốn. Trong lòng không cho là đúng, Hậu Thổ thật sự quá gấp gáp, đồng thời trên mặt hắn cũng lộ ra vẻ khó khăn.
- Ta cũng chỉ vì bất đắc dĩ!
Hậu Thổ thở dài một tiếng, tiếp đó cười lạnh nói:
- Chớ giả vờ, hiện giờ mặc dù ngươi chỉ là Ngọc Tiên cảnh giới, nhưng Thái Thanh Huyền Tiên bình thường đã không là đối thủ của ngươi. Chỉ cần tiếp tục tiến thêm một cấp, đã có lực kháng cự cùng Đại La Kim Tiên. Hiện tại khí vận của An Thiên Huyền Thánh đại đế phương bắc đã tụ tập được mười tám triệu tín ngưỡng lực. Sau trăm năm, đủ chen chân lên ván cờ hồng hoang. Nếu Nhạc Vũ ngươi còn nhớ tình ngày xưa, còn chút hoài niệm, khi đó xin đừng khoanh tay đứng nhìn!
Nói xong Hậu Thổ thở phì phì giậm chân như giận dỗi, phẩy tay áo rời đi, chỉ nháy mắt đã không thấy tung tích.
Nhạc Vũ thấy thế không khỏi lắc đầu, không phải hắn không muốn ra tay, chỉ là không muốn bị bại lộ bí mật ngay trước mặt Hậu Thổ mà thôi.
Cũng không biết vị Tổ Vu hồng hoang này có phải quá cường thế đối với hắn hay không, vì thế mặc dù nàng nhiều lần lấy lòng hắn, nhưng trong tâm Nhạc Vũ từ đầu tới cuối vẫn mang theo ý phòng bị.
- Trăm năm sao?
Khóe môi Nhạc Vũ lộ ra vài phần nghiêm túc, tiếp đó liếc mắt nhìn, đợi đến khi mấy đạo ý niệm chung quanh lần lượt rời đi, lúc này hắn mới hừ lạnh một tiếng tiếp tục đi về hướng nam.
Trong lòng Cự Linh Thần cùng Cái Văn càng thêm kinh hãi lẫn hưng phấn.
Vô luận là Từ Hàng đạo tôn hay Hậu Thổ nương nương ở trong mắt những tu sĩ khác đều là nhân vật chỉ có thể để họ nhìn lên. Thế nhưng vừa rồi ở trước mắt hai người lại lục tục xuất hiện, mặc dù mang theo địch ý nhưng cũng là ngang hàng trao đổi với Nhạc Vũ, thật làm hai người vô cùng kinh dị.
Nhạc Vũ không chút nào để ý, thừa dịp này yên lặng suy tính hướng đi của đại cục hồng hoang.
Nhưng hồi lâu sau hắn vẫn nhíu mày.
Hôm nay thiên cơ đã hoàn toàn không rõ, toàn bộ việc trong tương lai đều không ai còn cách nào suy đoán.
- Thật không biết mấy vị Đạo tổ kia còn có thể tính toán được chuyện tương lai?
Nghĩ tới đây, Nhạc Vũ không khỏi hừ lạnh. Thiên cơ lẫn lộn, cũng không chỉ do bản thân hắn gây ra. Trong hồng hoang còn có những vị đại năng thái cổ nhất định có người ra tay che lấp thiên cơ.
Chính là vì gây ra loạn cục, sợ mấy vị kia cũng đồng dạng gặp phải trường hợp này.
Tuy cách xa mấy ức dặm, nhưng với tốc độ phi độn của ba người, chỉ trong một ngày đã quay về hành cung đế đình. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn
Chỉ thấy nhân số nơi này đã tăng thêm rất nhiều, có tới mấy chục vạn người đang quỳ bên ngoài phù không đại thành, vẻ mặt đều lo lắng bất an.
Nhạc Vũ liếc mắt nhìn qua, liền biết được những người kia là bộ hạ của Nguyên Hổ cùng Lang Hiểu, sau khi hai người kia bỏ chạy họ cũng không rời khỏi Các Linh sơn mà ẩn núp gần phụ cận.
Hơn phân nửa là vì thấy hắn dùng nước trầm Các Linh sơn, chém giết Xa Linh nên mới quay về hành cung đế đình.
Nhạc Vũ nhất thời cũng chẳng muốn đi quản, trực tiếp giáng xuống ngay trung ương không thành.
Hắn phát hiện mình rời khỏi hai ngày thời gian, đống hoang tàn đổ nát nơi này đã thu thập sạch sẽ. Hành cung cũng đã khôi phục chút khí tượng trang nghiêm. Tuy đại bộ phận vẫn còn hoang tàn, nhưng kiến trúc chủ yếu cùng tẩm cung đã được khôi phục.
Trong mắt Nhạc Vũ hiện lên một tia dị sắc, tiếp theo hóa thành một đạo hắc quang, bay vào bên trong Huyền Thánh Điện, ngồi xuống trên kim ỷ.
Hiện tại tiên tu đã tụ tập dưới điện đầy đủ, đang chờ đợi hắn. Vị Ngự Thiên Giám giám chính Vi Minh Tử thấy hắn trở về, lập tức vui mừng dẫn theo đông đảo tiên quan, cúi đầu hô:
- Tham kiến bệ hạ, chúc đại đế vĩnh trấn thiên bắc, ân huệ tỏa khắp chúng sinh!
Mọi người phía sau cùng các võ tướng đều bái xuống, hướng Nhạc Vũ ba quỳ chín lạy, trong miệng đều cao giọng nói:
- Chúc đại đế vĩnh trấn thiên bắc, ân huệ tỏa khắp chúng sinh!
Thanh âm nhanh chóng lan tràn ra ngoài điện, mấy chục vạn người cùng hô to, tựa như núi lở sóng thần.
Nhạc Vũ chỉ cảm thấy trong cơ thể có một cỗ khí tức trùng xông, không chút báo trước liền cùng bổn nguyên thiên địa sâu trong tạo thành một loại cảm ứng vô hình!