Mục lục
Quân Lâm Thiên Hạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Vẻ mặt Lệnh Hồ Văn thoáng cái đã khôi phục như thường, cuối cùng cười lạnh thối lui một bước.

- Cũng được! Các ngươi nếu quyết định muốn che chở hắn thì Phù Sơn Tông ta tất nhiên không dám xen vào. Bất quá ta cũng là muốn nhìn một chút, sau trăm tuổi các ngươi còn có thể ngang ngược kiêu ngạo như thế hay không!

Nghiêm Hạo nghe vậy chỉ cười lạnh rồi không nói gì thêm, quay đầu quan sát mấy khối nguyên thạch. Những người còn lại, có người thầm cảm thấy thất vọng, có người lộ vẻ chê cười.

Ánh mắt Đoan Mộc Hàn cũng lóe lên tức giận, nhìn sững vào Lệnh Hồ Văn, đến khi dư quang thấy mấy người trong phòng khách của Vạn Bảo lâu thấy tình thế không ổn vội vàng chạy tới mới nén ý muốn rút kiếm chém người.

Ngay sau đó, Đoan Mộc Hàn xanh mặt kéo tay Nhạc Vũ xoay người rời đi, trong miệng thở phì phì:

- Thật sự là tức chết người! Nếu không phải nơi này là dưới chân Quảng Lăng mà là chỗ khác, nếu hắn dám lải nhải gì thêm thì ta nhất định một kiếm chém hắn.

Nhạc Vũ khẽ nhíu mày, trầm mặc không nói. Cũng không phải là hắn thấy Đoan Mộc Hàn nói nhảm, mà là nơi này quả thật không thích hợp động thủ. Quảng Lăng Tông vẫn phải dựa vào chợ này kiếm tiền. Nếu đeo trên lưng tiếng xấu lấn khách, chẳng phải là tiện nghi cho người khác, hơn nữa Vạn Bảo lâu chắc cũng không ngồi yên để hắn động thủ với khách nhân của bọn họ.

Sự chú ý của hắn lúc này vẫn tập trung vào khối linh thạch thô bên kia. Chỉ thấy mấy tu sĩ Linh Hư cảnh lần lượt dùng Biện Thạch quyết kích thích linh lực bên trong nhưng cuối cùng đành cười khổ lắc đầu rời đi.

Ngoài ra những tu sĩ Kim Đan như Nghiêm Hạo cùng với Lệnh Hồ Văn thì ngay cả Biện Thạch quyết cũng không sử dụng, chỉ liếc qua một cái rồi đi luôn.

Nhạc Vũ thấy vậy thì trong lòng cũng thấy nhẹ nhõm. Đúng lúc đó thì trong lòng hắn khẽ động nhìn sang bên trái, vừa lúc đón nhận một ánh mắt băng hàn thấu xương chiếu vào.

Người nọ hiển nhiên cũng không ngờ tới, biết ánh mắt tràn ngập sát cơ của mình bị Nhạc Vũ thì lập tức xoay người tránh ra.

Nhạc Vũ thầm kỳ quái, nếu người nọ là đệ tử Phù Sơn Tông cũng là thôi, nhưng rõ ràng đối phương mặc trên người đạo bào của Quảng Lăng Tông.

- Tên kia là người của Tân gia, có hận sư đồ chúng ta cũng không kỳ quái!

Đoan Mộc Hàn nhìn theo tầm mắt của Nhạc Vũ sau đó khẽ nhếch miệng khinh thường.

Ngay sau đó, nàng nhìn những khối nguyên thạch xung quanh vẻ buồn bã.

Mới vừa rồi bản thân đã nói như vậy, nếu không mua chút quặng thì cũng mất mặt. Chẳng qua là nàng biết bọn họ cũng không có phương pháp nhận biết những nguyên thạch này, mấy năm trước đã thua nên càng sợ.

Do dự chốc lát, Đoan Mộc Hàn quay sang hỏi Nhạc Vũ:

- Tiểu Vũ, ngươi thấy ở đây có khối nguyên thạch nào vừa mắt không?

Nhạc Vũ cười thầm, sau đó đặt tay lên một khối nguyên thạch khác:

- Nếu như là Đoan Mộc sư thúc nhất định phải mua thì khối này chắc chắn sẽ không thiệt!

Vừa rồi hắn đã tiện tay phân tích khối nguyên thạch này, tuy là không biết giá bán thế nào nhưng với hai khối tứ phẩm linh thạch bên trong kia thì cũng rất giá trị.

Ở Bắc hoang, linh thạch sản xuất hiện giờ tốt nhất cũng chỉ là tam phẩm. Nhị phẩm linh thạch nghe nói chỉ có ở ba mươi ba châu của Trung Nguyên cùng với trong linh mạch đại hình của Đông hải Nam Cương mới chợt có xuất hiện, bất quá số lượng cũng cực kì ít ỏi.

Với thể tích hai khối tứ phẩm linh thạch bên trong khối nguyên thạch này sau khi gia công có thể chia làm ít nhất sáu phần. Cho dù là tu sĩ cao cấp thì cũng là một tài sản không nhỏ.

Bất quá tuy hắn có hảo tâm nhưng Đoan Mộc Hàn cũng không lĩnh tình, sau khi nhìn văn tự ghi chép chú giải bên cạnh thì cực kỳ khinh bỉ lắc đầu.

- Muốn ta nghe lời ngươi thì không bao giờ! Khối đá này trông thì không tệ, đánh tiếc xuất phát từ dãy núi Mật Vân Sơn. Linh lực nơi đó bất quá chỉ thất phẩm, xưa nay chưa được coi trọng, hơn nữa linh khí bên trong khối đá này cũng quá yếu, ta thấy chẳng có gì hay.

Sau khi nói xong, Đoan Mộc Hàn mặc kệ hắn quay sang một khối nguyên thạch khác quan sát.

Nhạc Vũ hơi ngẩn ra, sau đó cũng không phiền não, cười hắc hắc bắt đầu phân tích khối nguyên thạch mà hắn nhìn trúng. Đoan Mộc Hàn rời đi, đối với hắn mà nói ngược lại một chuyện tốt. Không ai ở bên cạnh nhìn nên động tác của hắn cũng có thể hơi quá mức.

Nhạc Vũ lúc này cũng hiểu tài lực bản thân chưa đủ, những nguyên thạch nhìn qua cũng biết phẩm cấp không tệ, linh lực tương đối dư thừa thì sớm đã có người dòm ngó. Những thứ này bản thân chắc chắn không thể tranh giành với những tu sĩ Kim Đan Linh Hư tiền nhiều thế mạnh. Vì thế có đi lựa chọn thì cũng lựa lấy mấy khối quặng thô, linh lực tương đối mỏng.

Chẳng qua sau khi dạo một vòng thì hắn cũng chỉ nhận lấy thất vọng.

Lần này thu hoạch của hắn thật sự ít ỏi. Tiếp xúc hơn một trăm khối quặng thì đại đa số linh thạch đều có phẩm cấp thấp, khoáng vật bên trong cũng không có thứ gì tốt. Chỉ có vài khối trong đó nhìn tổng thể không tệ song kém xa so với hai khối ban đầu.

- Ánh mắt người phụ trách tuyển quặng của Vạn Bảo lâu này cũng quá kém đi, ngay cả những thứ rác rưởi như vậy cũng chọn đưa vào?

Nhạc Vũ vừa nghĩ vừa đọc mấy chú giải rồi thấy buồn cười. Phía trên này ghi lại cặn kẽ nguồn gốc, phương vị tài liệu trong linh mạch cùng với thời gian khai thác…Những thứ này đối với hắn vô dụng. Hắn cũng không hiểu rõ tình hình của các đại linh mạch bắc hoang. Duy chỉ một câu phía trên dành cho các đại phái mới làm cho hắn chợt hiểu.

- Thì ra là như vậy! Bất quá xem ra thì nơi này chắc không có tài liệu gì tốt rồi!

Tuy là như thế nhưng trong lòng Nhạc Vũ cũng không tiếc nuối. Chỉ cần mua được hai khối nguyên thạch vừa rồi đã gần bằng non nửa lượng thu hoạch ở biệt phủ Tĩnh Hải Tông, dĩ nhiên không tính hai viên Thông U Định Minh.

Thật ra thì thử nghĩ xem cũng có thể biết, linh thạch phẩm cấp cao mà có thể dễ dàng đụng phải thì cũng đâu tới phiên hắn.

Hơi lắc đầu, Nhạc Vũ đi về phía trong góc, đây là mấy khối nguyên thạch cuối cùng mà hắn nhìn trúng. Bất quá lần này khi hắn mới vừa chạm tay thì vẻ mặt chợt hoảng hốt, khi định thần lại thì đầu tiên là đọc chú giải bên cạnh.

- Linh thạch lấy từ ngũ phẩm linh mạch Côn Dương Sơn, phương vị chính tây, dưới đất ba nghìn hai trăm trượng! Bên trong linh mạch đã sản xuất được mười hai viên linh thạch Phong hệ ngũ phẩm, linh thạch Thủy hệ tứ phẩm.

Đọc mấy dòng này, Nhạc Vũ cũng cảm thấy kỳ quái đây chẳng qua chỉ là ngũ phẩm linh mạch mà thôi, làm sao lại có thể sản xuất linh vật bậc này?

Nhạc Vũ kinh ngạc dị thường, thứ bên trong tuy là vô dụng với mình, bất quá nếu như trong điển tịch nói là thật thì tổng giá trị những nguyên thạch kia bao gồm cả hai khối ban đầu cũng không thể bằng được vật này.

Khẽ nhướng mày, Nhạc Vũ đi về mấy khối còn lại bên cạnh, sau đó quả nhiên thấy chú giải cùng một nơi sản xuất, hơn nữa khoảng cách cũng là quá gần. Đang lúc Nhạc Vũ vừa mới chuẩn bị đưa tay thăm dò một khối thì ở giữa đại sảnh đã vang lên tiếng chuông.

- Giờ Mùi bốn khắc, canh giờ đã tới, đấu giá nguyên thạch bắt đầu! Kính xin chư vị đạo hữu, đến chờ lầu hai!

Nhạc Vũ nghe vậy thì cau mày, vẫn tiếp tục đưa tay ra thừa dịp còn chưa có người chú ý phân tích khối nguyên thạch này.

Khi đồ hình kết cấu của khối nguyên thạch kia hiện ra trong đầu hắn thì Nhạc Vũ thở phào, chỉ đáng tiếc là phẩm cấp vật bên trong khá thấp. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Hắn vừa mới thu hồi Hỗn Nguyên chân khí thì đã có một vị tu sĩ Linh Hư cảnh của Vạn Bảo lâu đến bên cạnh làm một thủ thế mời. Người này đang kỳ quái, với tu vi Trúc Cơ của Nhạc Vũ sao còn ở đây, tuy nhiên với thân phận đệ tử chân truyền của Quảng Lăng Tông thì hắn cũng không dám khinh thị.

Ngắm nhìn khối linh thạch khác, Nhạc Vũ hơi cảm thấy tiếc nuối. Bất quá hắn vẫn lễ phép cười khẽ với người kia rồi đi xuống lầu hai.

Dưới tầng hai đã rất náo nhiệt, mười mấy hàng ghế đã đầy những người. Những linh thạch phía dưới cũng đã được người ta dùng khí cụ không gian thu nhỏ lại.

Nhạc Vũ mới vừa tiến vào liền có một người đưa cho một thẻ bài viết chữ 74.

Ngay sau đó, Nhạc Vũ đưa mắt nhìn quanh thì thấy bên vách tường có một bảng yết giá lấy cửu phẩm linh thạch làm cơ sở, ghi chép lại căn kẽ tiêu chuẩn hoán đổi linh thạch.

Ghi nhớ xong tỷ lệ đổi linh thạch, Nhạc Vũ tính toán một phen sau đó lẩm bẩm:

- Thì ra tài vật mình có thể sử dụng bây giờ chỉ có năm ngàn viên cửu phẩm linh thạch mà thôi.

Hắn nhìn con số này rồi thầm tính toán, năm ngàn viên cửu phẩm linh thạch nếu phối hợp với tài liệu tương ứng chính là pháp khí hay linh binh ngũ phẩm đến nhất phẩm. Thậm chí vào tay tạo sư có minh có thể chế ra pháp bảo cùng huyền binh cũng không phải là không thể nào, nhìn như rất nhiều lại chỉ tương đương với một viên tứ phẩm linh thạch bình thường.

Nhạc Vũ tuy là không biết giá tiền này có đúng hay không. Bất quá nếu có thể được nhiều môn phái ở bắc hoang thừa nhận thì có lẽ cũng hợp lý.

Thầm than một tiếng, Nhạc Vũ cầm lấy hiệu bài dò số chỗ ngồi, vừa lúc bên cạnh Đoan Mộc Hàn, còn về phần Sơ Tam chỉ có thể đứng bên cạnh.

Vào lúc này, Đoan Mộc Hàn đang đầy vẻ hưng phấn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK