Ngay khi tia nguyên thần cuối cùng của Côn Bằng hỏng mất, kim quang bên trong Sơn Hà Xã Tắc Đồ bỗng dưng biến mất, ngược lại hướng xa xa nơi phù không thiên thành bay đi.
Nhạc Vũ quay đầu, hai mắt híp lại, tiếp theo Côn Luân Kính trên đỉnh đầu đã xa xa chiếu về hướng Trấn Thế Chung ngoài mấy ức dặm phương xa.
Trấn Thế Chung vốn đang rung động không ngừng, tựa hồ tùy thời đều bị đẩy lên cao ngay lập tức liền bị cố định khóa chặt.
Sơn Hà Xã Tắc Đồ giữa không trung lập tức dừng lại, sau một lát cũng không còn lưu luyến, lại ẩn hàm vẻ bất đắc dĩ vọt lên phía chân trời, chỉ trong nháy mắt đã trôi đi vô tung.
Nhạc Vũ lại nhìn thoáng qua hướng tây, chỉ thấy một tử y đạo nhân phong thần tuấn lãng đang đứng cách xa ngoài trăm vạn dặm, đang nhìn hắn cười cười, sau đó xoay người phá vỡ không gian rời đi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn
- Đó là sư tôn của bệ hạ, Tử Vân đạo nhân?
Một thanh âm từ tính sang sảng bỗng dưng vang lên bên tai Nhạc Vũ, là Lục Áp cùng Mạnh Chương đang bước đến, người nói chuyện chính là Lục Áp, người còn ở ngoài xa ức dặm nhưng giọng nói đã truyền tới:
- Đồ đệ anh hùng như thế, sư tôn cũng là tuấn kiệt hiếm thấy trong hồng hoang!
Nhạc Vũ thoáng gật nhẹ đầu, hai vị sư tôn của hắn xác thực đều là nhân vật tuyệt đỉnh trong hồng hoang.
Nếu không có Tiên Thiên Huyền Băng Ly Hỏa Chân Quyết của Tử Vân chân nhân, nếu không có Quảng Lăng Tuyệt Kiếm của Ngọc Lăng Tiêu, hiện giờ hắn còn chưa đạt được thành tựu như hôm nay.
Nội thị trong cơ thể, Nhạc Vũ không khỏi cười lạnh tự giễu. Hỗn Độn Thái Sơ Kim Tiên chênh lệch cùng Thái Thượng Kim Tiên đỉnh phong, thật sự không thể suy tính bằng lẽ thường, hắn đã dùng bốn thành đế khí làm đại giới, ứng đối lực cắn trả của thiên địa, nhưng thương thế vẫn trầm trọng, chỉ thiếu chút nữa thân thể đã vỡ vụn, nguyên thần diệt vong.
Lấy ra vài giọt Tam Giới Chân Tuyền trong tay áo hút vào thân thể, lại dẫn động dị lực bên trong Tiên Thiên Cực Linh Hóa Sinh Tuyền Cơ Chân Dịch bổ túc lại khắp toàn thân trên dưới, mỗi một tế bào, mỗi một kinh mạch trong cơ thể.
Nhưng dù là như vậy chỉ giúp cho thương thế hắn thoáng khôi phục một chút, mấy trăm miệng vết thương khắp toàn thân trên dưới đều do thiên ý cắn trả, hiện giờ hắn chỉ phải đợi thêm tám năm mười năm sau khi hồi phục đạo pháp mới có thể tu sửa lại.
Cũng may căn bản bên trong thân thể cũng chưa bị tổn thương, đan điền vẫn còn vô cùng hoàn hảo như trước.
Chỉ tích tắc sau, ngũ hành pháp lực đã khôi phục thật khả quan.
Ngay sau đó tâm niệm Nhạc Vũ chợt động, đem ba bộ khung xương khổng lồ một ngàn hai trăm vạn trượng nhiếp lên, một bộ phận đánh xuống dưới lòng đất ba trăm vạn trượng, độn nhập vào tầng thứ ba u minh thế giới, một bộ phận khác lại xuyên thẳng lên chín tầng mây!
Ngay sau đó một đạo pháp lực từ trên đỉnh khung xương xuyên thấu về phương hướng Các Linh sơn, nhập vào trong Bắc Hải Cực Lạc Thiên.
Bản thể Lục Áp là Tam Túc Kim Ô, tốc độ phi độn cũng như Côn Bằng, có một không hai trong thiên hạ.
Hắn đã dẫn trước Mạnh Chương mấy bước, đi tới bên cạnh Nhạc Vũ, nhìn thấy Nhạc Vũ hút nhiếp khung xương của Côn Bằng không khỏi có chút khó hiểu, lúc này cũng không suy tư, vẻ mặt phức tạp bình tĩnh nhìn vào khung xương thật lớn nói:
- Côn Bằng chọn nơi vẫn lạc quả nhiên là không sai!
Mạnh Chương thần quân cũng theo sát phía sau đi tới bên cạnh Nhạc Vũ, ánh mắt đầy phức tạp:
- Có câu thế sự vô thường, ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây. Lời này quả thật không giả! Trăm năm trước yêu sư danh chấn triệt bắc, quản hạt chư yêu. Một trăm năm sau hóa thành một đống bạch cốt! Ba mươi năm trước Côn Bằng tất nhiên cũng không nghĩ tới chính mình sẽ có một ngày vẫn lạc dưới kiếm!
Ánh mắt Lục Áp đạo nhân lóe tinh quang, thu hồi cảm khái, tiếp theo mỉm cười:
- Vừa rồi bệ hạ sử dụng chính là Quảng Lăng Tuyệt Kiếm? Thật sự tinh diệu vô song, có kiếm thuật như vậy, dưới thánh nhân chỉ sợ dễ dàng tàn sát như sô cẩu!
Nhạc Vũ lại khẽ lắc đầu, từng chữ như kim:
- Trọng thương! Đại thế!
Tuy hắn cũng không giải thích rõ ràng, nhưng trong lòng Lục Áp cùng Mạnh Chương đều hiểu rõ. Gọi là trọng thương, chính là muốn nói trước đó gặp Côn Bằng đã trọng thương, dùng Hồng Mông Khí thúc giục Đại Hỗn Độn Thuật thật không dễ dàng, tuy Côn Bằng chỉ trong chớp mắt làm cho thương thế khôi phục, kỳ thật đã bị tổn thương bổn nguyên. Lúc sau Trảm Tiên Phi Đao càng làm một khối hóa thân bị thương nặng, sinh cơ hoàn toàn đoạn tuyệt.
Về phần đại thế, chính là nói hồng hoang đại thế, Côn Bằng thống soái vạn yêu, là người đứng đầu bầy yêu Bắc Câu Lô Châu, bản thân cũng đại biểu một bộ phận thiên hạ đại thế, cùng ý chí của thánh nhân. Bị Nhạc Vũ chém giết có thể nói là mạnh mẽ xoay chuyển thiên cơ, khí vận thịnh vượng, cũng là chuyện đương nhiên!
Nếu không như thế, chỉ sợ đổi lại bất luận là kẻ nào cũng không có khả năng chém ra một kiếm kinh thiên diễm tuyệt như thế.
Quảng Lăng Tuyệt Kiếm tuy có một không hai trong thiên hạ, thậm chí không nên xuất hiện trên thế gian này, nhưng nói đến cùng cũng giống như Minh Thư, làm tổn thương chính bản thân!
Liếc mắt nhìn qua hai người bên cạnh, Nhạc Vũ phẩy tay áo, Hà Đồ Lạc Thư hiện ra trước người, ngoài ra còn có ba viên băng lam yêu đan bị hút nhiếp tới, Nhạc Vũ thản nhiên nói:
- Lần này trẫm có thể tru diệt Côn Bằng, cũng nhờ hai vị tương trợ. Xương sống lưng của Côn Bằng trẫm còn cần dùng ở việc khác, trong mấy món bảo vật này, thần quân cùng đạo huynh có thể chọn một vật xem như thù lao giúp đỡ vậy!
Hà Đồ Lạc Thư cùng yêu đan của Côn Bằng tuy thật trân quý, nhưng giờ phút này hắn xem trọng lại là hai vị đồng minh, là hai vị đại năng thượng cổ dưới Đạo tổ, đủ thực lực giúp đỡ cho hắn, hắn cũng không nguyện biến thành người phụ nghĩa, chỉ vì hai kiện tiên thiên chí thánh linh bảo mà trở mặt thành thù.
Dù thế nào đi nữa hắn chân chính xem trọng chỉ là thiên địa đại đạo ẩn chứa bên trong những món đồ vật này mà thôi.
Mạnh Chương thần quân chợt bật cười, cũng không đón lấy, ngược lại ném ra mười hai viên ngọc châu về hướng Nhạc Vũ, nói:
- Ta ra sức không nhiều lắm, lần này có được Bắc Minh Yêu Sư Cung tạo căn cơ cho Long tộc ta, đã cảm thấy thỏa mãn. Mười hai viên ngọc châu này chính là thổ hệ hậu thiên chí thánh linh bảo, bệ hạ có thể ban thưởng cho Thái Hoàng Quân, xem như trước tiên giải quyết lời hứa hẹn của bổn thần quân vậy…
Vẻ mặt Lục Áp đạo nhân chợt thương cảm, nhìn lên Hà Đồ Lạc Thư trước người Nhạc Vũ nói:
- Hà Đồ Lạc Thư là di vật của phụ thân ta, bị Côn Bằng cướp đoạt suốt mười vạn năm, năm xưa hắn phản bội phụ thân ta, thật làm ta hận ghi xương khắc cốt. Hôm nay yêu sư thân vẫn, thật sự thỏa mãn lòng ta!
Trong lời nói có chút bối rối, thanh âm Lục Áp đột nhiên dừng lại, nhìn qua Nhạc Vũ:
- Theo lý mà nói hôm nay ta muốn thu hồi Hà Đồ Lạc Thư mới phải, nhưng hôm nay Côn Bằng tử vong hơn phân nửa là nhờ ở bệ hạ, còn giúp ta báo phục được đại thù. Lục Áp thật sự không dám làm mặt dầy lấy hai kiện tiên thiên chí thánh linh bảo kia! Nhưng nếu như không lấy vật nào, Lục Áp lại cảm thấy có chút không cam tâm, không biết bệ hạ có đồng ý đem Ngũ Đinh Thần Phủ giao cho Lục Áp ta hay không?
Nhạc Vũ thoáng nhướng mày, không chút do dự liền lấy ra Ngũ Đinh Thần Phủ đưa về hướng Lục Áp.
Vật này thuộc về Nữ Oa, từng ban cho Đại Vũ trị thủy, phá núi phá thạch tụ tập công đức vô cùng tận.
Tuy là tiên thiên siêu phẩm, nhưng lại có đủ lực lượng so sánh với chí thánh linh bảo.
Lần này cho Dương Hạo mượn sử dụng trảm phá phong ấn Đào sơn, nhưng vừa ra tay đã bị Nhạc Vũ phong ấn bên trong Trấn Thế Chung, lại giấu bên trong Thai Tàng Hư Không thế giới. Sau khi về tới phương bắc lại bị hắn tiện tay lấy ra chiến đấu cùng Côn Bằng, thần phủ này tuy không phải vật ngũ hành, nhưng lại có được đại thần thông, toàn bộ lực lượng đều có thể được phóng đại gấp năm lần.
Một Hỗn Độn Chuẩn Thánh dùng thần phủ chém ra một kích có thể tương đương với năm Chuẩn Thánh đồng thời ra tay. Vì vậy danh xưng Ngũ Đinh Thần Phủ chính vì thế mà đến.
Nhưng thần phủ tuy thật thần diệu, nhưng nếu đem so sánh với Hà Đồ Lạc Thư lại còn kém một đoạn.
Lục Áp hút nhiếp thần phủ tới bên người, vừa cầm trong tay ngũ sắc quang hoa liền chuyển thành hỏa hồng, hắn không khỏi vừa lòng cười:
- Ta đối với trận đạo thật không bằng phụ thân ta, Hà Đồ Lạc Thư nằm trong tay ta phỏng chừng chẳng khác gì như Côn Bằng, phung phí của trời, nhưng thần phủ này lại vừa lúc thích hợp…
Nhạc Vũ gật nhẹ đầu, không chút khách khí thu đồ vật vào trong tay áo. Xử lý xong việc này hắn cũng không nói thêm lời gì, một thân pháp lực chợt bạo tuôn rung động cả thiên địa.
Khi tích tụ đến mức tận cùng, hắn mạnh mẽ giẫm lên xương sọ của Côn Bằng, mặt bắc Nam Chiêm Bộ Châu đều lay động dữ dội.
Chỉ thấy vô số kinh lạc huyết quản hoặc đỏ tươi hoặc tím xanh, thậm chí dây chằng gân xương toàn bộ chia lìa khỏi khung xương của Côn Bằng, nhanh chóng duỗi thân vươn ra xa.
Lục Áp cùng Mạnh Chương đưa mắt nhìn nhau, thần tình đều ngây ngốc khó hiểu. Thậm chí hồn niệm của những Chuẩn Thánh đang dần dần tán đi cũng lập tức quay ngược trở lại.
Những kinh lạc huyết quản kia vừa duỗi ra, vô số huyền vũ cương nham từ khắp bốn phương tám hướng bị mạnh mẽ nhiếp tới, hỗn hợp một ít thổ hệ linh thạch cực kỳ trân quý, vùi bên dưới ba xương sống lưng của Côn Bằng, dần dần lại nhanh chóng vươn lên bên trên chín tầng trời, cùng xương sống lưng thật lớn chặt chẽ kết hợp dựa dẫm lẫn nhau.
Mà huyết nhục của Côn Bằng cũng bị Nhạc Vũ dùng pháp lực mạnh mẽ mài nhỏ, đồng dạng dung nhập vào bên trong.
Lục Áp cùng Mạnh Chương nhìn một lúc lâu, thẳng đến hiện tại mới dần dần lĩnh hội được dụng ý của Nhạc Vũ, vẻ mặt chợt rùng mình, tràn đầy vẻ ngưng trọng nghiêm túc.
- Chẳng thể trách hắn muốn dùng xương sống lưng của Côn Bằng! Vị Huyền Thánh đại đế này đúng là đang có ý định điên cuồng như thế…
Khi cột sống kia thành tựu, theo sát phía sau là vô số đất đá cự thạch vun lên, vẫn dùng linh thạch làm đầu, mà Nhạc Vũ cũng đem hơn phân nửa pháp lực chuyển xuống mặt đất, vô số linh mạch đều hướng ngọn núi này tụ tập tới, cả phương bắc toàn bộ núi non băng toái, mà linh mạch chi nhánh rơi rụng giờ phút này đều bị pháp lực mạnh mẽ tác động, tụ tập ngay bên dưới nơi này.
Cự hình thạch trụ cao chín trăm vạn trượng dần dần cùng tây phương bát thiên kết hợp vào nhau, chống lên tới bên dưới tầng trời thứ chín.
Mà huyết quản kinh lạc của Côn Bằng lại giống như linh mạch, lan tràn duỗi thân, cùng nâng đất cát cự thạch dâng lên vươn cao.
Nhìn thấy cảnh tượng này, bên ngoài mấy ức dặm, ngay cạnh bờ Bắc Hải, đồng dạng có hai người cũng đang sợ hãi than thở.
- Huyết Lục thiên quân thật ghê gớm, lại muốn tái tạo cả trụ trời!