Đưa mắt nhìn lên thì thấy hai thanh hung binh và bạch quang đã triệt để quấn vào một chỗ, kiếm quang hồng sắc và khí mang canh kim va chạm vào nhau làm bắn lên quang hoa chói mắt.
Nhạc Vũ nheo mắt, đánh ra mấy viên tiên thạch nhập vào trong trận, thân hình lóe lên trở lại Tam linh Trấn Tiên bàn rồi yên lặng chờ kết quả tranh chấp của ba thanh tiên binh.
Đằng Huyền liếc nhìn huyết sắc đại trận, cuối cùng lộ vẻ mờ mịt, tư chất trận đạo của nàng có hạn nên khi tham khảo Tử Khuyết Thiên Chương mới chỉ được chừng một phần mười.
Nàng chỉ nhìn ra trong đại trận do Nhạc Vũ dùng long huyết tạo nên có quan hệ với không gian, ngoài ra còn có năng lực bảo vệ tâm linh. Tác dụng cụ thể thế nào thì nàng không biết được, tóm lại chỉ biết lão sư bỏ ra nhiều tâm huyết như vậy chắc có dụng ý sâu xa.
Dư âm của từng đợt cương kình phía xa dần lan đến ngoài mấy vạn dặm, ngay cả chỗ Nhạc Vũ cùng Đằng Huyền đứng cũng bị sóng linh lực trùng kích khiến hai người đứng không vững. Sắc mặt Đằng Huyền dần có chút xanh trắng, lại thấy khí mang canh bạch từ lòng đất xông lên dần bị hai đạo kiếm quang hồng sắc từng bước áp chế trở lại.
Kiếm phôi Tiên Thiên bên trong cũng dần thành hình, là một trường đao huyết hồng sắc và một thanh trường kiếm dài bốn xích. Bên ngoài thân đao kiếm dần ngưng tụ một đám phù văn long hình, xoay tròn giữa không trung bắn ra khí mang bốn phía.
Song quyền của Đằng Huyền nắm chặt, trong lòng càng thêm khẩn trương, biết nếu để hai thanh linh binh Tiên Thiên thành công tố hình thì khả năng để hai long hồn thôn phệ khí linh ít càng thêm ít, ngược lại còn bị khí linh Tiên Thiên thôn phệ áp đảo!
Nàng nhìn sang bên cạnh thì thấy Nhạc Vũ vẫn thản nhiên, khóe môi hiện ra tiếu ý như có như không.
Sau một khắc quả nhiên phát sinh dị biến, từ dưới vực sâu đột nhiên có một đạo bạch quang lao ra, trong lúc mơ hồ có thể thấy dưới vực sâu một khai nhận hai mặt, có ba mũi đang tỏa ra quang hoa chiếu sáng cả thế giới dưới lòng đất. Khí mang canh kim như vô tận đột nhiên từ dưới lòng đất trùng kích lên tận chân trời chém về hai thanh hung binh màu đỏ!
- CHOANG...!", một thanh âm chói tai vang lên, khi Nhạc Vũ còn chưa kịp phản ứng thì ba thanh binh khí Tiên Thiên đã giao kích cùng một chỗ.
Cường quang chói mắt chẳng những bức lui hồn niệm của mọi người mà còn khiến cho hai mắt tất cả đều đau nhức nhắm lại, một số tu sĩ Chân Tiên có tu vi thấp đã ứa máu tươi.
Ngay sau đó hơn mười thanh âm còn chấn động hơn lúc trước khiến khí huyết rất nhiều chư tiên chấn động, sau một lát chỉ còn lại rải rác chừng hơn mười vị Huyền Tiên tu sĩ, những người còn lại đều biết khó lui xa đến mười vạn dặm mới dừng lại, nhìn vào vẻ không cam lòng vì với khoảng cách này cơ bản đã bước ra khỏi vòng tranh đoạt.
Nhạc Vũ cũng đem Tam linh Trấn Tiên bàn thôi động, dùng bích chướng phù văn bảo vệ bản thân và Đằng Huyền, an ổn trong cương phong nhìn về quang hoa trong chỗ sâu vẻ mong đợi. Sau một khắc trong không trung lại vang lên một tiếng nổ mạnh, cường độ gấp mấy chục lần trước đó!
Bích chướng phù văn trước người Nhạc Vũ vặn vẹo mãnh liệt, gần như sụp đổ, mấy vị Thái Thanh Huyền Tiên còn lại trong vòng ba vạn dặm cũng đều hộc máu nhưng đều không kinh sợ mà còn mừng rỡ nhìn về hướng truyền ra thanh âm, khi bạch quang tán đi thì thấy hai thanh hung binh hồng sắc đều lui về. Phù văn vừa ngưng tụ trên thân kiếm đều đã tán đi, kiếm phôi chấn động không ngớt, thanh âm ngân lên mang theo ý tiếc hận.
Thanh Tam Tiên Lưỡng Nhận Đao nhanh chóng thối lui vào đến sâu trong lòng đất, vừa đến nửa đường lại thấy linh quang bùng lên từ dưới vực sâu vô tận.
Vô số khe nứt như mạng nhện từ bên dưới lan tràn ra, từ khe hở lộ ra từng tia kim sắc rồi một ấn tỉ hỏa sắc bay thẳng lên va chạm với Tam Tiên Lưỡng Nhận Đao khiến linh lực thiên địa đang co rút lại ầm ầm tán ra. Trong phạm vi mấy chục vạn dặm, những động quật được chống đỡ do linh mạch đều sụp đổ hơn phân nửa.
Tam Tiên Lưỡng Nhận Đao bị đánh trúng lại vọt lên không trung còn ấn tỉ lại bị đánh sâu vào lòng đất.
- Quả nhiên là Cửu Dương chiếu thiên ấn!
Nhạc Vũ nheo mắt chú ý tới ấn tỉ bên dưới, chỉ thấy dưới thân nó là một đoàn khí Hỗn Độn chưa từng khai mở.
Cửu Dương chiếu thiên ấn rõ ràng cho thấy có ý thôn phệ đoàn khí này nhưng lại bị một tia bạch quang ngăn cản nên vẫn treo lơ lửng bên dưới.
Một lát sau, những Thái Thanh Huyền Tiên gần nhất vẫn không dám chọc vào Tam Tiên Lưỡng Nhận Đao và Cửu Dương chiếu thiên ấn đều lần lượt sử ra thần thông chụp về hai kiếm phôi rớt xuống nhị phẩm Tiên Thiên. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn
Trong một không gian hẹp lập tức có vô số pháp lực bạo tuôn, khí kình va chạm phát ra thanh âm vang dội.
Hơn mười đạo bảo quang đằng không bay lên, trong nháy mắt đã giao phong hơn mấy trăm lần, sắc mặt hai Thái Thanh Huyền Tiên trong đó đã biến thành tái nhợt.
Nhạc Vũ vẫn chưa từng ra tay, thôi động Tam Linh Trấn Tiên bàn đến cực điểm bảo hộ luôn cả huyết sắc linh trận dưới chân.
Đằng Huyền bên cạnh tuy khó hiểu nhưng vẫn luôn tin tưởng lão sư, chỉ nhìn sắc mặt Nhạc Vũ đã biết tình thế sẽ có biến số hơn nữa rất có thể là nguy hiểm đã đến!
Phù trận kim sắc trong mắt nàng lại lập tức vận chuyển thôi động Thái Hạo chân viêm chúc chiếu, tăng cường thêm một tầng diễm quang màu đỏ sau bích chướng phù văn, cùng lúc phía chân trời ẩn ước truyền ra một tiếng cười trong trẻo.
Sau một khắc, vô số hắc triều từ sâu trong lòng đất bắt đầu điên cuồng bắt đầu khởi động đi ra. Hắc triều này đen kịt như dầu, mênh mang như biển, nhuộm thẫm những nơi tràn qua, trong nháy mắt đã tràn qua vạn dặm.
- Đây là nghiệt lực oán sát?
Nhìn xem luồng hắc triều đang trào lên như nước lũ, Đằng Huyền cả kinh, không dám tưởng tượng hậu quả nếu như không phòng bị, cho dù với thần thông Thái Hạo Chân Viêm Chúc Chiếu thần quang gần với thần thông vô thượng của nàng cũng không dám nói chống đỡ.
Trong một sát na, nàng chợt hiểu luồng hắc triều này là oan hồn của những sinh linh và tu sĩ vẫn lạc trong Huyền Linh giới.
- Sinh linh tích lũy vài tỷ năm ở Huyền Linh giới, thêm vào nghiệt lực oán hận của bảy mươi vạn tu sĩ, không trách có hung uy như vậy.
Đại trận dưới chân xuất ra từng tia linh quang bảo vệ thần hồn của nàng và Nhạc Vũ. Bích chướng phù văn của Tam Linh Trấn Tiên bàn cũng phình ra không để hắc triều tiến vào trong vòng vạn trượng.
Đằng Huyền đột nhiên nghĩ tới mấy Thái Thanh Huyền Tiên đang tranh đoạt hai thanh hung binh, nhìn lại thì đều thấy đã hóa thành độn quang bỏ chạy, hai Huyền Tiên bị thương lúc trước đã bị hắc triều tràn tới, trong khoảnh khắc đã bị thôn phệ khiến uy lực càng tăng thêm mấy phần.
Đằng Huyền hít vào một hơi khí lạnh, những tu sĩ đứng xa xem càng khiếp hãi, tế lên bảo quang điên cuồng bỏ chạy ra ngoài.
Trong nháy mắt ở thế giới dưới lòng đất này chỉ còn hai người bọn họ, tựa như đang náu thân trên đảo hoang giữa bốn bề hắc triều cuồn cuộn.
Từ phía chân trời lại truyền đến tiếng cười trong trẻo, một nam tử mặt vuong mặc bào phục hoàng sắc đột nhiên từ không trung bước ra.
Trên đỉnh đầu y có treo lơ lửng một tờ phù triện tán ra một tầng quang hoa kim sắc khiến nghiệt lực hắc sắc vội vàng tháo lui.
Y ở trên không nhìn xuống, mỉm cười:
- Hai kiện Linh Bảo nên quy Tây Phương ta! Hai vị đạo hữu, kiếm này để Thú Bác Già ta chiếm lấy!......
Nói vừa dứt lời thì y đã tế ra một đạo kim quang cự võng trùm xuống, sau thân có thêm một tu sĩ tướng mạo lạnh lùng không nói một lời giơ trảo chụp về kiếm phôi Tiên Thiên vào tay.
Cơ hồ cùng lúc phía chân trời lại xuất hiện thêm hai nhân ảnh. Người đi trước mặc Toan Nghê Tử Kim giáp, trong tay cầm một thanh trường thương, dưới chân là một đoàn hỏa châu thiêu đốt sát lực. Trong tay người này còn có thêm một tờ đạo phù kim sắc, dẫn động nhiếp lấy Tam Tiên Lưỡng Nhận Đao.
Một người khác chừng năm mươi tuổi, sắc mặt màu hồng, trong mắt linh diễm lấp lánh, sau khi hiện thân thì đánh ra một đạo hỏa diễm thiêu đốt Cửu Thiên chiếu thiên ấn
Bên kia Thú Bác Già đã thu lại hai kiếm phôi vào tay áo, nhìn về đoàn khí Hỗn Độn dưới Chiến thiên ấn lại cười nhẹ:
- Đoàn khí Hỗn Độn này cũng có một phần của giáo ta!