Từ Thủy Hàn Phong đi xuống, Nhạc Vũ thấy rất đông đệ tử đang đứng đằng xa ngẩng đầu nhìn lên, hắn biết bọn họ đều bị thiên kiếp vừa rồi kinh động, lại bị dụ lệnh của Nông Dịch Sơn ngăn cản nên mới không dám tiến lên.
Nghĩ đến thiên kiếp, chính hắn cũng nheo mắt nhìn lên không trung.
Đao pháp nghịch thiên dẫn đến lôi kiếp tuy làm làm lòng người kinh hãi nhưng với thực lực của hắn hiện giờ cũng không phải không thể ứng phó, hắn cũng muốn xem mức độ thiên kiếp rốt cuộc thế nào?
Đoan Mộc Hàn bên cạnh liếc hắn một cái liền biết hắn đang nghĩ gì, mỉm cười nói:
- Ngươi yên tâm, thiên kiếp của tu sĩ Kim Đan tuy là bất đồng nhưng đai khí cũng không có kiếp vân tụ tập. Tất nhiên thực lực Tiểu Vũ có thể thắng được tu sĩ Kim Đan nên dĩ nhiên độ kiếp cũng khác. Nói ra thì một đao vừa rồi của ngươi đúng là bị trời xanh đố kị.
Nhạc Vũ khẽ mỉm cười, cũng thôi không nghĩ đến chuyện này, nếu quả thật như Đoan Mộc Hàn nói thì cũng không cần vì thế mà buồn.
Đoan Mộc Hàn vừa lúc cũng đỏ bừng mặt, Nhạc Vũ hiện giờ càng lúc càng gần phía sau, gần như là dán sát thân thể nàng, mơ hồ có thể nghe được hơi thở. Nhạc Vũ đột nhiên thổi một hơi, thân thể của Đoan Mộc Hàn mềm nhũn ra. Đầu tiên nàng còn bối rối, đến khi tỉnh lại thì vội vàng giẫm Chu Lệ Kiếm hất Nhạc Vũ xuống, cũng không còn ý định đem hắn đến bên thị trấn lừa gạt kiếm tiền nữa mà ngự kiếm bay thẳng đến chân trời.
Nhạc Vũ còn lại cũng không hoảng hốt, lúc này pháp lực của hắn đã hồi phục, cánh tay hơi vẫy lên, Phong Loan kiếm đã xuất ra từ trong nhẫn trữ vật rồi ở dưới chân hắn. Sau khi đứng vững thì Nhạc Vũ chắp tay nhìn thân ảnh màu đỏ phía xa cười khẽ. Bất quá chợt nhớ tới câu nói của Lệ Thiên Tuyết ngày đó ở Quảng Lăng Sơn thì trên mặt hiện vẻ lo lắng.
Đoan Mộc Hàn là tu sĩ Nguyên Anh chuyển thế của Quảng Lăng Tông, điểm này không thể lầm lẫn. Nhưng vì sao Lệ Thiên Tuyết lại gọi Đoan Mộc Hàn là chủ mẫu? Quảng Lăng Tông cùng Thiên Hồ Sơn chính là kẻ thù truyền kiếp, một vị là Yêu Suất tu vi tuyệt đỉnh đương thời, một vị là nữ tu Nguyên Anh tung hoành bắc hoang, vô luận thế nào cũng không thể có quan hệ. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn
Hơn nữa thái độ Đoan Mộc Hàn khi nói tới Thiên Hồ Sơn Lệ gia cũng rất cổ quái. Hoặc là tránh né hoặc hận thấu xương, trong chuyện này có nguyên nhân nào?
Hoặc là chưởng giáo chân nhân và mấy vị trưởng lão tông môn có thể biết nguyên do, bất quá nghĩ đến cũng sẽ không dễ dàng báo cho hắn
Nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có thể đến ba tàng thư các của Quảng Lăng Tông tìm hiểu. Nơi đó có nhiều ghi chép kỳ văn dật sự của các tiền bối đồng tông để lại, biết đâu cũng có người ghi chép lại đoạn ân oán kia.
Gạt mấy suy nghĩ vẩn vơ, Nhạc Vũ lắc đầu cười khổ một tiếng, cho dù thật sự hắn biết chủ ý của sư phụ thì cũng không dễ dàng. Nếu không xử lý tốt mối hận kiếp trước này thì không chỉ bản thân khó giải tâm kết mà Đoan Mộc Hàn cũng khó có thể an tâm.
Hắn cũng không nghĩ nhiều hơn, ngự kiếm bay thẳng về Tiểu Quan Phong. Mới bước vào Đại diễn phủ của mình đã thấy Nhạc Trương Thị chờ ở cửa, hiển nhiên cũng bị mới động tĩnh vừa rồi kinh động, đến khi thấy hắn trở về mới vui vẻ, hàn huyên xong mấy câu thì liền hỏi phía trên vừa phát sinh chuyện gì.
Nhạc Vũ dĩ nhiên không dám trả lời thật, nếu nói bản thân vô tình đánh ra một đao dẫn động thiên kiếp, Nhạc Trương Thị nhất định sẽ lo lắng hơn, liền nói qua mấy câu rồi hỏi sang hôm nay là ngày nào.
Nhạc Trương Thị nghe vậy lại kinh ngạc:
- Hôm nay đã là hai mươi tám tháng tư, hai sư đồ con đã rời đi nửa tháng, rốt cuộc đi đâu mà thời gian cũng không biết được?.
Nhạc Vũ nghe vậy cũng là hơi ngẩn ra, sau đó lắc đầu. Bất tri bất giác không ngờ đã ngồi trong Quan Vân Điện hơn nửa tháng, bản thân lại không hề có cảm giác. Thoáng cái mà mình đã đến Quảng Lăng Tông hơn bốn năm.
Đưa mẫu thân mình trở về trong phủ tĩnh tu, Nhạc Vũ sau đó ra ngoài tìm chỗ trống thử nghiệm sở đắc vừa rồi của mình.
Đầu tiên là lấy hệ thống phụ trợ trí năng yên lặng thăm dò trong cơ thể. Pháp trận mà Xương Băng Hồng bố trí quả nhiên tinh diệu. Hỗn Nguyên Ngũ Hành chân khí trong cơ thể hắn hiện giờ không hề có một chút tạp chất, khi hắn vung lên một kiếm thì không cần hắn khống chế, trong kiếm khí đã mang theo hồn lực, hơn nữa kết hợp càng chặt chẽ hơn.
Đây mới thực sự là lấy hồn nhập kiếm! Sau khi hoàn thành luyện khí hóa thần thì tự nhiên có thể nắm giữ loại thần thông đạo gia này.
Nhạc Vũ thử thôi diễn một lượt Cuồng Phong kiếm quyết mà mình sáng chế, chỉ cảm thấy kiếm kình bắn ra bốn phía càn quét, điều khiển cực kỳ như ý mới hài lòng dừng lại. Sau đó trong lòng bàn tay hắn dấy lên một đạo hỏa diễm ba màu tím xanh vàng, uy lực rõ ràng thịnh hơn so với mấy tháng trước.
Trong Tam Muội Chân Hỏa có ba phần quân, thần, dân. Quân chính là thần, thần chính là khí, dân chính là tinh, cũng chính là khí huyết nguyên lực.
Nhạc Vũ lúc này đã luyện khí hóa thần, ba phần không hề có trở ngại, tự nhiên uy năng càng tăng lên. Tuy nhiên thần thông này cực kỳ tiêu hao khí huyết pháp lực, hắn cũng không dám đa dụng.
Chẳng qua hơi vận dụng một phen, liền lập tức tản đi, sau đó liền ngồi xếp bằng, hồi tưởng đến đốn ngộ trong Quan Vân Điện. Bây giờ hắn vẫn còn có thể nhớ rõ ràng trọn bộ đao pháp. Ban đầu tâm tình bị hoàn cảnh ảnh hưởng nên chỉ muốn lấy đao âm phát tiết sát niệm bi phẫn trong lòng mình, cũng không cẩn thận suy nghĩ cứ thế đánh ra đao âm. Hiện giờ nghĩ lại mới thấy còn rất nhiều dư địa để cải tiến, đáng tiếc là sau khi Bi Âm đao vỡ vụn thì trong tay hắn cũng không còn huyền binh nào để thôi diễn bộ đao pháp này, muốn nghiên cứu cũng không có cách.
- Bộ Âm Công thuật này nếu tự mình trông thấy trong huyễn cảnh viết ra bảy chữ Hận, bảy chữ Sát, mới đạt tới uy lực mạnh nhất nên gọi là Bi tuyệt thất hận thất sát diệt âm đao đi.
Trong lòng suy tư như vậy, Nhạc Vũ lại nghĩ tới một đao nghịch thiên mình vừa xuất ra kia, sau đó khẽ thở dài. Bi tuyệt thất hận thất sát diệt âm đao mặc dù cũng mạnh mẽ, uy năng thậm chí không dưới Quảng Lăng tuyệt kiếm được đơn giản của hắn nhưng khách quan mà nói thì cái trước khó coi hơn cái sau một trời một vực.
Bất quá một đao như vậy sợ rằng bản thân trong vòng trăm năm cũng khó sử ra lần nữa, càng khó có thể hoàn thiện. Sở dĩ lúc ấy có thể khiến cho thiên địa xung quanh vỡ vụn, nói cho cùng là tác dụng của Diễn Thiên Châu.
Ngoài ra điều còn khiến hắn phiền não còn có pháp lực, tuy giờ đã được chưởng giáo chân nhân cùng chư vị trưởng lão liên thủ, đưa tu vi đẩy vào đến Linh Hư Dung Hợp Kỳ nhưng về pháp lực lại không chút gia tăng. Ngoài việc ngự sử 365 cây Như Ý lôi châm còn thì sử dụng ba thức Quảng Lăng tuyệt kiếm đã là cực kỳ miễn cưỡng, nếu rút ra một phần chân khí để sử dụng Ni tuyệt thất hận thất sát diệt âm đao cơ hồ là không thể nào.
Nói ngắn gọn, trừ tu vi tăng tiến thì thực lực hiện giờ của hắn không hề gia tăng.
Cuối cùng Nhạc Vũ nhìn vào bên trong cơ thể.
Nhìn vào chân khí Hỗn Nguyên Ngũ Hành lưu chuyển trong kinh mạch, còn có cả phù trận hình tròn, Nhạc Vũ lại cảm thấy buồn bã. Công pháp mà hắn tu luyện khác với người thường, tuy đã tới cảnh giới giả đan nhưng lại hoàn toàn không biết kết đan thế nào.
Xem qua hết những pháp quyết Ngũ Hành đồng tu trong kinh các của Quảng Lăng Tông cũng không giúp đỡ hắn được cái gì, nghĩ đến đây Nhạc Vũ lại thở dài một tiếng.
Với tình hình bây giờ của hắn mà nói, chỉ có Diễn Thiên Châu tiến triển thêm, phối hợp hệ thống trí năng thì có thể thôi diễn ra thêm một tầng biến hóa của Ngũ Sắc Thần Quang. Nhưng như vậy quá tốn thời gian, thứ hai nhất định sẽ xuất hiện sai lầm. Trước mắt hiện giờ cũng chỉ có thể đợi đến sau khi Sơ Tam độ kiếp, cũng may là chỉ còn vài tháng nữa.
Thời gian sau này, Nhạc Vũ hoàn toàn cảm nhận được hàm nghĩa câu nói tu chân không biết đến năm tháng.
Vào hôm đó, hắn đến La trân điện, đem số linh thạch và tài liệu luyện kiếm mà Nông Dịch Sơn đồng ý lấy trở lại rồi đi tới thị trấn Quảng Lăng bán đi mấy món pháp bảo đoạt được trong tay Công Dương Anh.
Sau khi kiểm kê tổng cộng hắn có năm trăm vạn linh thạch, ủy thác Tàng Trân Các cùng Vạn Bảo lâu thu thập linh dược, đồng thời thuận tiện mua về một pháp y tứ phẩm cho Đoan Mộc Hàn.
Lúc này Đoan Mộc Hàn đã đổi một đạo bào tứ phẩm màu tím, hiển nhiên đã không trông cậy gì việc kiếm chỗ tốt từ Nhạc Vũ. Bất quá thấy đồ đệ đưa tới lễ vật thì nàng vẫn tươi cười rạng rỡ, nhân tiện dạy cho hắn Nhật Nguyệt ngũ luân quyền.
Từ đó về sau mỗi ngày hắn đều chuyên cần tu hành, chủ yếu là bên chỗ Xương Băng Hồng hoặc tự mình cảm ngộ. Tốc độ giáo tập linh trận của Xương Băng Hồng đột nhiên tăng nhanh, Nhạc Vũ mỗi ngày đều phải nỗ lực suy nghĩ mới có thể khiến Xương Băng Hồng miễn cưỡng hài lòng.
Điều khiến Nhạc Vũ kinh dị chính là Chiến Tuyết, trong tình huống hắn dạy dỗ có hạn vẫn có thể bám sát không thua kém, thực làm người khác phải cảm thán.
- Nếu là Mục Hi Ngọc chưa chết, tư chất trận đạo chắc là còn trên cả mình, cực kỳ thích hợp để bái nhập Xương sư thúc tổ làm môn hạ. Cho dù là bây giờ, cũng không phải là không thể nào.
Nhạc Vũ cũng chỉ là thử nghĩ xem mà thôi, hiện giờ dù Chiến Tuyết chân chính sống lại nhưng vẫn có chút bất đồng với thường nhân, rất khó nói Xương Băng Hồng sẽ có phản ứng gì. Ngoại trừ ra, nếu nàng bị phát hiện thân phận Vu thần cũng sẽ gặp nguy hiểm.
Bên chỗ Xương Băng Hồng gia tăng tiến độ, giáo tập kiếm thuật của Đoan Mộc Hàn cũng làm hắn nhức đầu. Đoan Mộc Hàn không vì đồ đệ tiến triển mà cảm thấy áp lực, chỉ một thời gian ngắn sau, kiếm thuật của nàng đã đột nhiên tăng mạnh, rốt cuộc vẫn mạnh hơn đồ đệ.
Nhạc Vũ cũng không cảm giác kỳ quái, biết tiểu sư phụ đã khai mở tuệ nhãn, tiến triển tất nhiên hơn xa cho mình. Chẳng qua là mấy tháng này, cứ mỗi ngày hắn đều phải cắn răng khổ chiến.
Cả hai bên đều gia tăng áp lực khiến Nhạc Vũ tuy đã dùng tài liệu cao cấp để luyện chế lại Bi Âm đao nhưng thủy chung vẫn không thể hoàn thành đao quyết Bi tuyệt thất hận thất sát diệt âm.
Đảo mắt đã gần ba tháng trôi qua, một ngày Nhạc Vũ đang ở trong tĩnh thất tu hành thì đột nhiên trong lòng chợt động, chạy thẳng tới ngoài động phủ, hồn thức cảm giác được Sơ Tam đang bất an. Nếu như hắn đoán không sai thì Sơ Tam đã muốn độ kiếp.