Nhạc Vũ nghe vậy im lặng không đáp, chỉ thi lễ thật sâu, hết sức kính cẩn nhưng thần sắc lộ rõ vẻ lãnh đạm, ý trong lòng không nói cũng hiểu, dù ta kính Thái Thanh đạo tổ ngươi nhưng không muốn nhận trợ giúp.
Lão giả thấy thế, không khỏi bật cười:
- Hay cho Thủy Kiếm tiên, tính tình này tương tự thập phần với cô kiếm trước đây. Ngươi cũng biết nếu như ta tương trợ lập tức có thể khiến ngươi đăng nhập chuẩn thánh? Thậm chí Ngũ Hành Kiếm cũng rất được lợi?
Thấy Nhạc Vũ không chút nào động dung, cặp mày trắng của lão giả nhướng lên vẻ buồn rầu:
- Sao có thể như vậy được, lần này ta tới đây thì nhất định tiểu đạo hữu phải thiếu nợ ta một phần nhân tình mới có thể. Phân thân thần niệm của ta đã vất vả tìm đến nơi đây, không có khả năng tay không mà quay về.
Nhạc Vũ lập tức khẽ giật mình, không chỉ là hắn, ngay cả Đương Đồ Chân Quân, cũng lkinh ngạc.
Sau một lát, Nhạc Vũ rốt cục tỉnh ngộ ý của đối phươngthầm mắng sao có thể đạo lý ép mua ép bán nhân tình?
Nhìn thần sắc vị đạo tổ này dường như nếu hắn không nợ nhân tình liền không chịu bỏ qua.
Suy ngẫm chỉ chốc lát, Nhạc Vũ cúi đầu nói:
- Đạo tổ ở trên, Nhạc Vũ hôm nay thực không có chuyện cần cầu trợ ở người!
- Nói vậy trận chiến 5 năm sau, ngươi cũng có đầy đủ nắm chắc có thể ứng phó?
Ánh mắt lão giả lập loè, nhìn kỹ Nhạc Vũ, thấy bộ dạng hắn vẫn như cũ không kiêu ngạo cũng không hèn mọn, không quan tâm hơn thua, lại dường như mặc định liền cười nói:
- Thật sự là tràn đầy tự tin! Xiển Tiệt hai giáo liên thủ, Côn Bằng cũng sẽ không từ bỏ ý đồ. Tiểu đạo hữu, ngươi lại có thể coi như không có gì! Bất quá Bệ Hạ không cần ngẫm lại, bản thân thật sự không cần người khác trợ giúp thứ gì? Đúng rồi, ta gần đây không cẩn thận, lần này tới Bắc Hải cực lạc thiên quả thực thấy được một ít thứ tốt. Sau này đi về nếu lỡ miệng nói ra mấy thứ gì đó. Cái này có thể thế nào là tốt?
Lúc này lão giả dường như một lão nhân lẩm cẩm, không sợ người khác làm phiền, sắc mặt Nhạc Vũ lúc trắng lúc xanh, bí mật thân phận hắn hiện giờ, còn có một thân Linh Bảo dù người khác biết được cũng không có gì đáng ngại, lời của vị đạo tổ này kỳ thật cũng không uy hiếp được hắn, bất quá đối với bố cục sau này của hắn thì càng kéo dài bí mật càng có lợi, lúc này tiết lộ thân phận ít nhiều có chút phiền toái.
Trầm mặc một lát, Nhạc Vũ mới liễm mục mở miệng:
- Vậy thì thỉnh đạo tổ giúp đồ nhi ta một tay lấy được truyền thừa Chúc Long.
Lão giả nhìn lại hướng sau lưng lắc đầu:
- Cái này lại không cần phải ta đến giúp đỡ, đồ nhi này của ngươi thật sự là thông minh. Đạo thống Chúc Long có thể lấy được dễ dàng.
Nhạc Vũ lại trầm mặc, tiếp đó nói tiếp:
-Bản thể thuộc hạ này của ta đã mất yêu đan, thương thế trầm trọng, thỉnh đạo tổ trợ hắn phục hồi như cũ thế nào?
Lão giả thậm chí không thèm liếc qua Đương Đồ Chân Quân, gọn gẽ bác bỏ nói:
- Trợ thương thế của hắn, ta chỉ cần nhất niệm là làm được. Chỉ là nhân tình này lại không khỏi thiếu nợ quá nhỏ! Kính xin Bệ Hạ cẩn thận tự định giá.
Nhạc Vũ bi thúc, cảm giác hai người như là tiểu thương cò kè mặc cả, đâu giống Đại Đế một phương, Chí Tôn Thánh Nhân?
Đưa mắt nhìn sang thấy hai mắt lão giả vẫn hết sức bình thản, không hề lộ vẻ mất kiên nhẫn, ngược lại chính hắn lúc này lại có mấy phần bực bội, tâm thần trầm xuống, suy nghĩ chỉ chốc lát đột nhiên thần sắc khẽ động, trịnh trọng hơi cúi thân:
- Đạo tổ nhất định muốn Nhạc Vũ phải thiếu nợ một cái nhân tình vậy Nhạc Vũ cũng không khách khí! Thỉnh đạo tổ ban thưởng ta mấy phù lục có thể trấn áp Hồng Mông chí bảo!
- Hồng Mông chí bảo?
Ánh mắt thâm thúy của lão tử đột nhiên hiện lên duệ trạch, sau một lát lại khôi phục như lúc ban đầu:
- Vốn ta nghĩ Bệ Hạ sẽ cầu mấy viên cửu chuyển kim đan. Không ngờ cuối cùng lại là phù lục, ngược lại khó xử cho giáo ta. Hùng tâm của Bệ Hạ cũng thật lớn! Hồng Mông chí bảo cùng cấp Thánh Nhân vẫn muốn câu thúc, dù là ta cũng khó làm được. Chỉ là lời đã nói ra chắc không chịu thay đổi.
Nhạc Vũ cười nhạt, coi như thừa nhận. Cửu chuyển kim đan? Ngày sau hắn nếu muốn tự có thể luyện chế, làm sao cần lấy? Ngoài chuyện vừa nói xong, thật sự hắn không nghĩ ra chuyện gì cần cầu vị đạo tổ này.
Lão giả trầm ngâm một lát rồi đột nhiên cười nhẹ, thần sắc chuyển thành nghiêm nghị, một uy áp chí cao vô thượng từ trong cốc tản ra, ngay cả cương phong linh lực còn sót lại cũng lập tức trừ khử, vô luận Chu Thiên Tinh Đấu trận hay hai luồng Chúc Nhật thậm chí đều không nửa phần động tĩnh, uy nghi Chí Tôn Thánh Nhân lúc này mới hiện ra, thanh âm càng chuyển thành lạnh lùng:
- Ccũng thế, tựa như ý ngươi!
Nói xong thân hình bỗng nhiên phân giải, từng đạo kim quang trên không trung phác hoạ hội tụ linh lực Ngũ Hành vô tận, sau hồi lâu ngưng tụ ra mấy tờ phù lực tử kim rơi xuống chỗ Nhạc Vũ, thêm một đoàn linh quang đánh về bản thể Đương Đồ, thân ảnh kia cũng biếm mất không thấy bóng dáng.
Nhạc Vũ biết Thái Thanh đạo tổ đã rời đi, tâm thần khẽ buông lỏng, với tay bắt lấy mấy tờ Tử Kim phù lục.
Tổng cộng có ba tờ, Nhạc Vũ tùy ý nhìn thoáng qua thì thấy bên trên đề "Thái Thanh khâm chế Cửu Thiên đô lục trấn chung phù" , không khỏi hơi hơi cười cười, thầm nghĩ tên phù cũng không quá trắng trợn.
Ý đầu tiên dĩ nhiên là Thái Thanh đạo tổ, thứ hai là chữ "Chung" ám chỉ thủ đoạn lúc trước mình không chế Đương Đồ Chân Quân đều là dùng Hồng Mông văn, không bàn mà hợp bổn nguyên đại đạo. Không biết vật này có thể trấn áp hết thảy linh bảo trong Hồng Hoang hay không.
- Thú vị! Thủ đoạn cao min hơn Oa Hoàng rất nhiều.
Tuy xem như bị cưỡng chế thiếu nợ một phần nhân quả của Thái Thanh đạo tổ nhưng trong lòng của Nhạc Vũ không có quá nhiều ý khó chịu, nếu co thể lấy được một kiện bảo vật như hôm nay thì thụ kiềm chế của hắn cũng đáng.
Hắn liếc sang bên cạnh, thấy quả nhiên bản thể Đương Đồ Chân Quân đã khôi phục như lúc ban đầu, đang nhìn quanh thân vẻ sợ hãi lẫn thán phục:
- Trọng thương bậc này lại có thể hồi phục, thần thông của Đạo tổ lại có thể như vậy.
Nhạc Vũ cũng thầm kinh hãi, lại càng mừng rỡ, nguyên người này dù hắn dùng linh dịch trong thanh dục chân nguyên bình cũng phải dưỡng thương ngàn năm mới có thể khiến yêu đan khôi phục, sau năm năm cũng chỉ có hóa thân có thể dùng tới. Lúc này có Thái Thanh đạo tổ tương trợ khiến thương thế Đương Đồ Chân Quân lập tức khôi phục khiến phần thắng của hắn lại thêm một thành.
Tiếp đó hắn nhìn về phía đông chỗ thi hài Chúc Long, trong mắt hơi lộ ra vẻ chờ mong. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL
Chỗ đó viêm lực quá thịnh, lại có Chúc Dương Thần Chiếu đại pháp mà Chúc Long lưu lại trước khi vẫn lạc khiến ngay cả Côn Luân cổ kính cũng không cách nào hoàn toàn động chiếu.
Bất quá mới vừa rồi đạo tổ đã nói, Đằng Huyền sẽ dễ dàng lấy được truyền thừa Chúc Long, đoán chừng tình hình bên kia cũng không cần hắn lo lắng,
Cuối cùng không hổ là đệ tử của bản thân, không uổng công hắn lần này vất vả, cố ý đem Chu Thiên Tinh Đấu Đại Trận, cùng uy năng hai luồng Chúc Nhật chia ra hơn phân nửa, sau ngày hôm nay bên cạnh hắn lại thêm một cường trợ!
Lại nghĩ tới Liễu Nguyệt Như đang một mình vất vả chèo chống Quảng Lăng tông ở Thiên Nguyên giới tính ra đến nay đã hơn trăm năm, cánh chim của mình hiện giờ dần đã thành, trong Hồng Hoang có thể tung hoành không cố kỵ, qua vài ngày nữa có thể gọi nàng đến Địa Tiên giới
Khóe môi khẽ nhếch lên vui vẻ, sau một khắc lại thấy hai luồng Chúc Nhật phía xa ảm đạm, cặp mắt vĩ đại khép kín, hai luồng Liệt Dương trong không trung cũng dần dần biến mất vô tung.
- Thành rồi!
Nhạc Vũ nhíu mày, tinh mang trong mắt chớp lên, tiếp đó trên bầu trời lại có một đoàn hồng quang từ xa đánh tới.
Nhạc Vũ liếc qua, ý cười trên mặt càng lộ rõ, phẩy tay dùng pháp lực cuốn lấy đoàn hồng quang vào tay, cũng là một viên yêu đan bọc trong hỏa viêm, thanh thế còn hơn cả yêu đan của Chư Kiền vào Đương Đồ, tuy mười vạn năm cũng không khiến cho yêu đan Chúc Long thoái hóa đi bao nhiêu.
Tâm niệm hắn vừa động, đem hai viên yêu đan vừa thu hồi chiêu xuất, cộng với một viên hồng sắc kết tinh dẫn đến dị tượng thiên địa, khiến vô số lực thủy linh hội tụ, cơ hồ không dưới yêu đan Chúc Long.
Thứ này vốn là tinh hạch bản nguyên của Hồng Vân, lấy được ở Huyết Vân sơn mạch. Tổ sư chính là đóa Hồng Vân đệ nhất Tiên Thiên biến thành, phép tu hành hơi bất đồng với Yêu tộc, tinh hạch bản nguyên cùng cấp với yêu đan.
Bốn vật lơ lửng quanh người, đều phát linh quang sáng rỡ, chói mắt vô cùng.
- Kim, mộc, thủy, hỏa, trong Ngũ Hành chỉ thiếu duy nhất thổ linh!
Nhạc Vũ cười lặng lẽ, hắn đã sớm dự liệu lấy được đan tương ứng với hành thổ nên không chút nào lo lắng, vốn lần này chỉ cần có được hai yêu đan chuẩn thánh đã khiến thỏa mãn, thu hoạch như vậy vượt xa dự liệu.
Đương Đồ Chân Quân bên cạnh lộ vẻ phức tạp, lúc nghe Thái Thanh đạo tổ nói còn khó hiểu, lúc này trông thấy càng thêm kinh dị.
Nhìn vào bốn đoàn linh quang, ý niệm cầu may cuối cùng trong lòng Đương Đồ hoàn toàn mất đi, cung kính thi lễ với Nhạc Vũ:
- Chúc mừng Bệ Hạ! Trong vài năm nữa sẽ có thể thành tựu chuẩn thánh!
Nhạc Vũ nhếch miệng, thầm nghĩ cần gì vài năm, nếu như hắn nguyện ý thì chỉ cần vài ngày sau đã có thể trùng kích chuẩn thánh.
Hơi phất tay thu hồi mấy viên yêu đan chuẩn thánh trước người, Nhạc Vũ hóa thành một đạo độn quang bay về phía xa. Đằng Huyền muốn tiêu hóa yêu đan Chúc Long còn cần thời gian mấy chục năm, hắn cũng không cần ở lại đây lâu.