Khóe môi Nhạc Vũ lộ ra tia mỉm cười như có như không. Cho dù nữ nhân này thông minh cơ trí như thế nào, nhưng gặp phải mấy tên tham lam phía trước vẫn rất khó kìm chế tâm ý của mình, làm ra phán đoán chuẩn xác.
Mấy tu sĩ Linh Hư cảnh này đã đi hết, cho dù một mình Mục Hi Ngọc lưu lại cũng không làm được gì.
- Tiểu Vũ, huynh thả bọn họ đi vào làm gì?
Nhìn tình hình trong khung kính, Nhạc Băng Thiến nhíu mày, trong lúc nhất thời không hiểu rõ dụng ý của huynh trưởng:
- Để cho bọn hắn đấu nhau một chút, tiêu hao thêm pháp lực chẳng phải là tốt hơn?
- Ý của thiếu gia có phải là đem mấy người này tách khỏi mấy tu sĩ đang ở bên ngoài trận hay không?
Nhiễm Lực như có điều suy nghĩ sờ sờ cằm, càng nghĩ càng cảm thấy biện pháp này tuyệt diệu vô cùng.
Nhạc Vũ thoáng cười, lại đưa ánh mắt tán thưởng nhìn Nhiễm Lực.
Tâm tư của hắn tuy Nhiễm Lực chưa hoàn toàn đoán trúng, nhưng cũng đã nói đúng phân nửa.
Sở dĩ như thế, hơn phân nửa là do hắn bất đắc dĩ bố trí. Lúc hắn tiếp quản hộ phủ đại trận, vẫn còn hơi chậm một chút.
Then chốt của Linh trận ở bên ngoài đã bị mấy người liên thủ phá vỡ mấy chục nơi, cả ảo trận đã có sơ hở không nhỏ. Dù hắn dùng thủ đoạn thế nào, cũng không cách nào ngăn cản được quá trình phá trận của những người này. Truyện Sắc Hiệp - http://truyenfull.vn
Mà tầng ngoài ảo trận, cố nhiên có thể ngăn cản được bọn hắn một ít thời gian, tiêu hao pháp lực của bọn hắn một chút. Nhưng nếu bọn hắn quyết định toàn lực đẩy mạnh công kích, như vậy ngoại trừ mấy tên tu sĩ Linh Hư cảnh, ít nhất còn có thêm mấy chục tiên thiên cường giả trở lên.
- Thì ra là như vậy!
Nhạc Băng Thiến bỗng nhiên vỗ mạnh tay:
- Chỉ cần ảo trận bên ngoài không phá, như vậy mấy tên kia cũng đừng nghĩ đi vào!
Nhớ tới đối thủ thoáng chốc đã giảm xuống thật nhiều, tâm tình của nàng nhất thời cảm thấy thật sự thoải mái nhiều hơn.
Nhạc Vũ khẽ cười, lại tiếp tục tế luyện hai kiện cửu phẩm pháp khí. Sau đó hắn lấy ra mấy khối mộc bài lấy được ở đại điện, còn có Tử Sắc Hồn Ngọc cỡ móng tay.
Lúc trước hắn vẫn luôn kỳ quái, những vật này dùng để làm gì, nhưng không cách nào tìm hiểu được. Đặc biệt là mộc bài, mặc dù không phải Hồn Ngọc, nhưng lại có được tính chất tương tự, cũng không biết làm từ loại linh mộc nào.
Còn có phù triện được khắc bên ngoài, có tới bốn phù triện được khắc bên trong Hồn Ngọc, làm người ta nhìn vào cảm giác thật kỳ quái.
Theo lẽ thường khi dùng hồn lực của mình đưa vào bên trong Hồn Ngọc, thì đoạn tin tức đầu tiên chảy xuôi vào trong đầu Nhạc Vũ, phản ứng đầu tiên của hắn chính là nghĩ mình đã có vật này trong tay, còn không lập tức chạy thật nhanh.
Còn ở đây làm gì? Chiến đấu đến chết?
Bất quá khi ý nghĩ này mới hiện lên trong đầu hắn, vẻ mặt vui mừng của Nhạc Vũ lại từ từ thối lui, ngược lại đầy mặt bất đắc dĩ.
Bên trong Tử Sắc Ngọc Giản này ghi chép phương pháp thuần phục con bát cấp Li Giao bên ngoài. Mà mấy khối mộc bài chính là phương pháp khống chế con yêu thú cấp tám kia.
Thật ra hắn sớm nên nghĩ đến, nếu Tĩnh Hải Tông đã bắt nhốt một con yêu thú cao cấp như vậy ở lại nơi này bảo vệ động phủ, làm sao không sáng tạo ra phương pháp tương ứng để điều khiển nó?
Nhưng bên trong ngọc giản cũng có nói, muốn khống chế con yêu thú kia, phải có hồn lực từ Linh Hư kỳ trở lên mới có thể sử dụng loại mộc bài này, động tới phù văn cấm chế trong cơ thể con Li Giao, đem nó áp đảo.
Tuy Nhạc Vũ tự hỏi hồn lực của mình không tệ, nhưng ở phương diện này cũng không thể sánh bằng những tu sĩ Linh Hư cảnh.
Nói cho cùng cũng phải dựa vào bản thân xông lên.
Nhìn vào khung kính, toàn bộ sáu người đã xông qua đường hầm tiến vào bên trong biệt phủ, Nhạc Vũ lại thở dài. Hắn nghĩ thầm nếu có được đường lui, giờ phút này hắn nhất định không chút do dự chạy trốn, mạnh mẽ từ biệt bảo tàng, chỉ sợ hắn hoàn toàn không cần cầm đi thứ nào.
Cũng may hắn không mạnh mẽ thối lui ra ngoài bằng con đường dưới hồ nhỏ, yêu thú cấp tám, thực lực hẳn so được với phân nửa lực lượng của tu sĩ Kim Đan.
Cho dù nó đã bị đói bụng hơn mấy trăm năm, so sánh với mấy người đang xông vào còn đáng sợ hơn nhiều.
- Ngươi hoài nghi ảo trận nơi này tựa hồ có người đang điều khiển, hơn nữa linh lực đã khôi phục.
Khi hỏi ra câu này, chân mày Sa Thiên Quân cau lại, hung hăng trừng mắt nhìn Thượng Quan Kim Dĩnh đang làm ra vẻ thản nhiên như không có chuyện gì.
Thật ra chuyện này vừa rồi Quách Thành đã cố ý truyền âm thông báo. Nếu không phải tên Thượng Quan Kim Dĩnh cứ muốn xông vào phía trước không chịu dừng lại, bọn họ cũng không đến nỗi chạy theo vào.
Nhưng hiện tại đã vào, cũng không thể tay không quay về. Hơn nữa ở trong lòng Sa Thiên Quân cũng biết rõ vì sao Thượng Quan Kim Dĩnh không chịu dừng lại.
Nếu như là bản thân của hắn, hơn phân nửa cũng làm như thế.
Đừng nói Quách Thành nói như vậy còn chưa có bằng chứng chứng minh, cho dù là sự thật thì thế nào? Có thể đoạt trước một bước, nói không chừng liền có thể chiếm được tiên cơ.
Nếu thật sự đã có người tiến vào động phủ trước, đối phương muốn dùng loại thủ đoạn này, cũng chỉ có thể nói rõ người này không có sức đánh một trận với bọn hắn.
Trong lòng Sa Thiên Quân cũng hiểu rõ ràng, những người đi chung ít nhiều vẫn còn thủ đoạn bảo vệ tính mạng còn chưa sử dụng ra. Thật ra bọn hắn cũng không có bao nhiêu sợ hãi đối với ảo trận này.
Cũng không biết lão yêu bà kia, còn có lá bài tẩy gì nữa đây?
Trong lòng Sa Thiên Quân còn đang suy đoán, chợt thấy Hác Nghệ đang dạo bước tới cạnh vườn hoa, sau đó hái xuống, đưa lên mũi ngửi, liền cười một tiếng.
- Thuốc này là thật!
- Nói cách khác, nơi này không còn là ảo trận?
Mạc Ninh nhướng nhướng mày, đưa mắt nhìn không gian chung quanh.
Ngoại trừ hai bên có kiến trúc để chứa đồ vật, còn có phòng ở dành cho đệ tử ở lại.
Phía trước nữa là một vách tường kết nối liên tiếp với Linh trận được khắc đầy phù văn, thoạt nhìn không có dị trạng, còn có vẻ không thích hợp, nhưng hắn lại không nhìn ra cổ quái.
- Chư vị có biết hạch tâm của Linh trận ở đâu hay không?
Từ khi nhìn thấy mấy gốc linh dược làm chấn động tinh thần, Thượng Quan Kim Dĩnh chợt cau chặt mày.
- Không rõ ràng lắm, hoặc là đang ở địa phương khác?
Mạc Ninh nhìn kỹ chút ít hoa văn trên vách tường cao, sau đó không giải thích được lắc đầu.
Thành tự về pháp trận của hắn mạnh nhất trong số những người này.
Nhưng Linh trận hiện tại vượt khỏi phạm vi năng lực của chính hắn.
Tuy là như thế, Mạc Ninh vẫn thúc giục phương thức như xăm hình, khắc lên cánh tay phải Đại Duệ Thứ thuật, hơn mười đạo gai nhọn do kim linh tạo thành thật sắc bén quét lên không trung.
Hắn đem những phù triện mà hắn xem là trọng yếu kia toàn bộ phá hủy.
Lúc này Nhạc Vũ đang nhìn tình hình của mấy người này, lại lấy ra chút linh quả đút cho Sơ Tam.
Khi hắn nhìn thấy tình hình kia, khóe môi nhất thời mỉm cười.
Sắc mặt Nhiễm Lực cùng Nhạc Băng Thiến vẫn thật ngưng trọng.
Tuy trong lòng họ biết rõ.
Nhạc Vũ đã đem không gian phía sau chín mươi chín tầng bậc thang kia, kể cả Linh trận cùng dược viên toàn bộ biến mất.
Nhưng đối mặt với sáu tu sĩ Linh Hư cảnh có thực lực không biết cao hơn họ bao nhiêu, tâm tình của họ vẫn không cách nào dễ dàng xuống tới.
Nhưng mấy người đang đứng ngay lối vào biệt phủ lại thấy yên tâm, vô luận là pháp trận gì, chỉ cần Linh trận mất đi tác dụng thì trận pháp chẳng khác nào bị phế đi.
- Bây giờ có thể xác định, nơi này là biệt phủ Tĩnh Hải Tông không thể nghi ngờ!
Hác Nghệ tránh ra phía sau, lại cười một tiếng:
- Ta nghĩ nên đến Tàng Khí Các xem qua một chút, nói vậy hơn phân nửa chính chư vị cũng không yên lòng. Như vậy chúng ta cùng nhau đồng hành thế nào?
Trong lòng Mạc Ninh vừa động, lại trầm mặc.
Thật ra bọn họ liều chết xông vào biệt phủ ngầm của Tĩnh Hải Tông, không phải vì vườn linh dược này, cũng không phải vì pháp khí pháp bảo.
Mà là vì có được đan dược có thể trực tiếp tăng lên tu vi!
Nhưng Tàng Khí Lâu thật sự không ai dám khinh thường, hiện tại thực lực của mấy người đều vì kiềm chế lẫn nhau.
Nhưng nếu như có người ở Tàng Khí Các có được thứ tốt gì đó tăng thêm thực lực, vậy tình hình tất nhiên sẽ bất đồng.
- Đang có ý đó!
Tinh mang trong mắt Sa Thiên Quân chợt lóe lên, lặng lẽ cười đưa mắt nhìn Mục Hi Ngọc đi theo cuối cùng:
- Còn cần làm phiền Mục tiểu thư, cùng chúng tôi đi một chuyến! Tiểu thư cứ yên tâm, linh dược nơi này chúng ta sẽ lưu cho nàng một phần, nếu có đan dược có thể cứu trị Trữ lão đệ, bọn ta tất nhiên nhường cho.
Mục Hi Ngọc cau mày không nói lời nào, thật ra bản tâm của nàng cũng không muốn đến Tàng Khí Các đầu tiên, nàng chỉ muốn đến phòng luyện đan trước, nhưng nàng cũng biết những người này tuyệt đối không yên tâm để nàng rời đi.
Cự ly từ cửa đường hầm đến Tàng Khí Các không tới hai ngàn bước, đổi lại thường ngày bọn họ còn có thể chậm rãi thưởng thức một phen.
Nhưng giờ phút này biết rõ người của Phù Sơn Tông chẳng biết sẽ khi nào sẽ đến, nên không hẹn đều cùng bước nhanh hơn.
Nơi này trước kia Nhạc Vũ tiến vào có chút khó khăn, nhưng lúc này mấy người tiến vào lại không chút trở ngại.
Khi nhìn thấy linh binh mục nát, tuy đều có vẻ vui vẻ nhưng đa số đều thở dài.
Đợi lên tầng thứ hai, thần sắc mọi người đều cứng lại.
Ngay cả Mục Hi Ngọc cũng cảm thấy kỳ lạ, không phải nàng kinh ngạc vì nơi đây có pháp khí pháp bảo trân quý, mà đang hoài nghi phán đoán trước đó của mình.
Nếu không ai tới trước một bước thì cũng thôi, nhưng nếu đúng như nàng suy nghĩ, như vậy người kia thật đúng là bỏ xuống được!
- Đáng tiếc tất cả đều là chút pháp khí tà môn. Nhưng nếu có thể tìm được Luyện Khí sư thích hợp sửa lại, hẳn ít nhất có thể phát huy được ba bốn thành thực lực!
Tiện tay cầm lấy một thanh Tử Mẫu Ma Anh kiếm tứ phẩm huyền binh, Sa Thiên Quân cười một tiếng, trong lòng đối với phòng luyện đan càng thêm mấy phần mong đợi. Nhưng vào lúc này vẫn còn một cửa ải khó khăn cần đi qua.
- Không biết những món đồ này, chư vị ý muốn phân chia như thế nào?
Không khí bên trong nhất thời trầm trọng, mấy người Thượng Quan Kim Dĩnh đều bình tĩnh nhìn vào Tử Lôi Châu. Dù nội tâm của Mục Hi Ngọc cũng cảm thấy khẩn trương, pháp bảo lôi hệ phẩm cấp bậc này, dù bên trong Thái Huyền Tông cũng cực kỳ hiếm thấy.
Nếu rơi vào tay những người kia, nàng càng không cách nào yên tâm. Những pháp bảo này tuy đều bị phong ấn tạm thời còn chưa cách nào sử dụng, nhưng ai cũng không thể dám chắc trong bọn họ có người có được pháp bảo nào đó chuyên phá giải phong cấm hay không.
Duy chỉ có vẻ mặt Quách Thành lại làm ra vẻ rộng rãi, trong lòng hắn dù hối hận, nhưng hắn đã lỡ miệng thề thốt, quả quyết không thể chủ động vi ước.
Yên tĩnh một lúc lâu, Hác Nghệ rốt cục thở dài:
- Ta xem dù phân chia như thế nào, nhất thời cũng khó làm mọi người hài lòng. Không bằng tạm thời để xuống, chuyển qua bên phòng luyện đan xem một chút?
Mọi người nhìn nhau, đều lộ ra vẻ đồng ý.
Mà bên trong hậu điện, Nhạc Vũ lại đem quả cây trong tay cắn một miếng, trên mặt cũng không hề biểu lộ chút cảm xúc gì.