Vừa lật tay, Nhạc Vũ liền lấy ra một vật, chính là Càn Khôn Dịch Bàn của Thì Nam.
Mặc dù giờ phút này hắn đã không cách nào phân tâm, nhưng trong ánh mắt vẫn mang vẻ vui mừng vô hạn.
Vật này có thể thuấn di, hơn nữa còn có thể giúp người suy tính, hơn phân nửa chính là Càn Khôn Dịch Văn Bàn, chí bảo truyền thừa của Quan Tinh Môn trong truyền thuyết. Tuy chỉ là pháp bảo nhất phẩm, giá trị không kém hơn Thiên Mộc Mộ của ta.
Càn Khôn Dịch Văn Bàn cần phải được luyện hóa mới có thể thao túng, nhưng nếu chỉ dùng suy tính không cần phiền toái đến như vậy.
Chỉ đánh vào một đoàn linh lực, Nhạc Vũ liền nhìn thấy trên bảo vật xuất hiện mấy chục điểm sáng, chính là những đầu mối then chốt của linh lực phụ cận nơi này.
Cộng thêm bảy thành toán lực của hai người Nông Dịch Sơn và Xương Băng Hồng, Vu trận vốn có vẻ thâm thúy âm u nhưng hắn chỉ dùng thời gian vài lần hô hấp đã hoàn toàn hiểu rõ.
Nơi này ta chỉ có thể mang theo năm người! Các vị cẩn thận.
Trong lúc nói chuyện, Nhạc Vũ đã dùng Tam Bảo Linh Lung Tháp trên đỉnh đầu thu Phong Vân cùng Diệp Tri Thu vào bên trong, sau đó bước tới trước cửa hông hậu điện.
Trữ Niên đứng phía sau nghe vậy chợt cau mày, suy nghĩ một thoáng liền lấy ra một lầu các nho nhỏ cỡ nửa thước đem hai tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ đi cùng thu vào bên trong, lại vững vàng cầm trên tay.
Bên kia Cổ Thủ Ý cũng cười nhẹ một tiếng, không cần Tiết Vạn Kiếm sử dụng pháp bảo, toàn thân liền khởi lên Thiên Địa Pháp Tướng thần thông, hóa thành một người nhỏ xíu chừng một tấc, đứng trên vai Tiết Vạn Kiếm.
Hai người theo sát Nhạc Vũ cùng Nông Dịch Sơn và Xương Băng Hồng bước vào trong cửa, đoạn đường này đi thật nhanh.
Nhạc Vũ liên tục đánh ra vô số linh thạch, năm người đi qua thật nhanh, so với bên ngoài nhanh hơn không biết mấy lần.
Chỉ có một mình Cổ Thủ Ý nhìn thủ pháp phá trận của Nhạc Vũ một lúc thì lâm vào trầm tư. Hắn vẫn có chút không sao giải thích được, nhưng theo bản năng lại cảm giác có chút cổ quái. Nhạc Vũ đánh ra mỗi viên linh thạch cũng tựa hồ làm cho Vu trận càng thêm trở nên quỷ dị.
Vì sao như thế?
Cổ Thủ Ý khẽ cau mày, lâm vào trong suy tư. Hắn không dám khẳng định, nhưng nhìn theo tình hình này, cử động của Nhạc Vũ tựa hồ là chuẩn bị cho việc gì đó. Nếu có thể dùng phương pháp trực tiếp hơn để phá trận, nói không chừng có thể tăng nhanh thêm tốc độ tranh thủ trước khi Lý Không Liên chạy tới lấy được di thể của chủ nhân Nguyên Dương Đao Luân.
Dần dần một phỏng đoán mơ hồ hiện lên trong đầu Cổ Thủ Ý, càng lúc càng không thể ngăn chặn ý nghĩ này. Trên môi của hắn đột nhiên nở nụ cười khổ, nếu thật sự là như thế, tâm cơ của thiếu niên này thật làm người khác khó có thể phỏng đoán, cũng không biết cử động này của đối phương rốt cục là vì sao.
Nhưng khoảng cách cấm chế Vu trận ước chừng mấy trăm trượng dần dần bị Nhạc Vũ lục tục phá vỡ. Đi ra hỏi hành lang cửa hông, Nhạc Vũ chợt thấy một không gian còn lớn hơn bên ngoài gấp mấy lần, trên vách đá khắc đầy những loại phù điêu thật tinh mỹ.
Ở ngay trung ương hậu điện, có một thi thể người khổng lồ cao gần mười trượng giống như ở phía tiền điện. Mặc dù đã chết nhưng bên trong vẫn ẩn chứa tinh nguyên huyết khí vô cùng khổng lồ, dáng vẻ trang nghiêm, thần uy lẫm lẫm, làm người ta hoàn toàn không dám nhìn thẳng.
Ở trước người khổng lồ kia còn có một người đang ngồi. Da thịt như ngọc, nhưng gương mặt lại tối đen, tựa hồ do cạn kiệt tinh lực mà chết. Nguyên khí trong thân thể ngược lại không bằng những thi thể Linh tiên bên ngoài.
Nơi này tựa hồ cũng từng trải qua đại chiến, ngoại trừ phần Vu trận trọng yếu, cơ hồ toàn bộ cấm chế đều bị hư hao. Bốn vách tường đều có dấu vết chiến đấu nứt vỡ.
Ngay khi Nhạc Vũ tập trung nhìn chung quanh, thanh âm Chiến Tuyết lại vang lên bên tai hắn:
Thiếu gia, ta cảm thấy thứ kia đang ở đây, nhưng còn chưa tìm được vị trí.
Nhạc Vũ híp mắt lại, thầm nghĩ quả nhiên là thế. Ngay khi hắn cùng Tiết Vạn Kiếm và Trữ Niên bước ra khỏi hành lang, ở cửa ra vào hành lang bên trái cũng truyền ra linh lực chấn động.
Lý Không Liên cùng Phong Bạch từ bên trong mạnh mẽ xông ra ngoài. Trên người tuy vết thương chồng chất, có chút thương thế cơ hồ trí mạng, chẳng qua pháp lực vẫn còn cường thịnh như trước.
Mấy người bên này nhất thời ngạc nhiên nhìn thoáng qua bên kia. Ngay cả Nhạc Vũ cũng có chút ít ngoài ý muốn, khi đó nghe khẩu khí của Thì Nam, trong tay Lý Không Liên cũng không còn lại bao nhiêu Đại Diễn Phá Cấm Thần Phù, Thập Nhị Phẩm Kim Liên đã bị hắn phá vỡ hơn phân nửa trước khi vào trận.
Bên trong tình cảnh ác liệt như thế vẫn có thể xông ra khỏi hành lang cửa hông bên trái, thật làm cho hắn cảm thấy kinh dị, thật không biết là do hai người kia có vận khí tốt hay là lão thiên gia cố ý che chở.
Song phương liếc nhau, sau đó đem lực chú ý đặt ở trung ương, sau đó cùng một lúc hít sâu một hơi.
Thần thi bản thể, ngọc tiên di khu?
Dù là Nông Dịch Sơn cũng trợn mắt nhìn lên ngọc tiên di thể, nhất định chính là di thể chủ nhân Nguyên Dương Đao Luân.
Nhưng tuy thân thể còn hoàn hảo không tổn hao, nhưng trên thế giới này thật sự không có người nào đủ năng lực đem sử dụng. Ngược lại thần thi kia, nếu có thể tìm được hỏa chủng thượng đẳng, tiêu tốn thời gian trăm năm luyện hóa, kiếm thêm tài liệu cũng không cần nhờ tông sư luyện khí lợi hại gì khác, đã đủ luyện chế ra mười mấy món pháp bảo nhất phẩm thậm chí siêu phẩm, hơn nữa còn có thể may mắn luyện ra tiên khí.
Bên trong còn có Vu Thần máu huyết, đối với tu sĩ mà nói, vẫn thật trọng dụng.
Trong điện chợt yên tĩnh lại, sau đó mấy đạo pháp lực mạnh mẽ đột nhiên bắn ra.
Tuy lực chú ý của Nhạc Vũ đều lo quan sát những phương hướng khác, nhưng cũng xuất ra Hỗn Nguyên Ngũ Hành pháp lực hướng bên kia cuốn tới.
Ở trong nháy mắt, con ngươi hắn chợt hiện lên một đạo sáng bóng. Khóe mắt đột nhiên bị một tờ đạo phù rơi ở một nơi khác hấp dẫn. Đạo phù hiện lên màu trắng xám, tựa hồ đã hao hết linh lực, hoàn toàn trở nên ảm đạm. Truyện Sắc Hiệp - http://truyenfull.vn
Đạo phù nằm ở góc bên phải sau lưng thần thi khổng lồ, bên trong cảm giác của hồn thức, lại tồn tại linh lực nguyên, ngay cả hắn cũng không thể lập tức phát hiện.
Vốn Nhạc Vũ cho rằng đó là một tờ phù triện đã được sử dụng qua, nhưng sau khi nhìn kỹ mới cảm giác không đúng, chất liệu của phù triện có chút tương tự Phù Bảo mà ngày đó sư huynh muội của Tử Nghiễn Tông sử dụng.
Trong nháy mắt năm đạo pháp lực mạnh mẽ liền ầm ầm va chạm bên trong ngọc tiên di thể, vô số cuồng phong tứ tán khắp bốn phía.
Nhạc Vũ vốn không tận lực tranh giành, là người thứ nhất thối lui, vì vậy cũng không bị lực phản chấn. Hơn nữa ngay trong lúc linh lực phát tán hỗn loạn, hắn lặng lẽ xuất ra một đạo pháp lực đem đạo phù ảm đạm kia hút nhiếp vào trong tay.
Bốn người còn lại thân hình đều chấn động, cùng bật lui ra sau. Tiết Vạn Kiếm cùng Trữ Niên còn hoàn hảo, Phong Bạch cùng Lý Không Liên vốn có thương tích trong người, hiện tại liền hừ lên một tiếng trầm đục, sắc mặt khó xem.
Lúc này mọi người trong hậu điện đều nhận ra động tác của Nhạc Vũ, đều đưa mắt nhìn qua, lập tức cũng không tiếp tục để ý.
Bên trong mọi người không thiếu người có ánh mắt. Chẳng hạn như Trữ Niên, là người có kiến thức rộng rãi trong Vạn Bảo Lâu, liền nhận ra lai lịch vật kia. Nhưng vô luận vật kia có phải là Phù Bảo hay không, giờ phút này linh lực đã hoàn toàn biến mất, cũng không có bao nhiêu tác dụng. Hơn nữa nếu đã rơi vào trong tay Nhạc Vũ, muốn giành lại nhất định phải trả giá thật lớn.
Lần này trọng yếu nhất chính là ngọc tiên di thể chủ nhân Nguyên Dương Đao Luân. Nếu có thể lấy được vật này, mọi chuyện xem như còn dễ nói. Nếu không được, mặc dù có thêm vật gì tốt cũng khó thể giữ được.
Thân hình vừa ổn định, mấy người trong điện liền thi triển thần thông của mình. Nông Dịch Sơn cùng Xương Băng Hồng lập tức chủ động hóa thành hai đạo quang mang chui vào bên trong Tam Bảo Linh Lung Tháp, ở bên trong thúc giục kiếm trận.
Lý Không Liên cùng Tiết Vạn Kiếm đều xuất ra đạo kiếm khí cuốn tới ngọc tiên di thể. Trữ Niên lại vận chuyển Khô Vinh công pháp, gương mặt liền thay đổi tròn đầy, pháp lực tăng vọt lên tới bốn mươi vạn thạch, quanh người Phong Bạch cuồng phong dấy lên, toàn bộ pháp bảo huyền binh đều xuất ra.
Nhạc Vũ biết được vật này tạm thời còn chưa ai lấy được, chỉ đánh ra mấy hạt giống Huyền Huyết Đằng, hóa làm cự chưởng bắn về phía bên kia, sau đó phân ra tâm thần phân tích đạo phù trong tay.
Còn chưa xem kỹ đã bị hai chữ "Đô Triện" bên trên chấn động.
Bên trong đạo phù, không phải phù văn gì cũng có thể được xưng bằng danh từ này. Chỉ có loại phù pháp uy năng cực kỳ cường hãn, hoặc đứng đầu mới được sử dụng để xưng hô.
Nhìn kỹ lần nữa, quả nhiên cũng giống như Phù Bảo của Tử Nghiễn Tông, khắc họa vô số phù văn. Cuối cùng là dòng chữ Thái Thanh Huyền Đô Sắc Chế Thông Cửu Thiên Đô Triện Hỗn Thiên Thái Hạo Thần Phù, đều là loại chữ triện thời thượng cổ.
Quả nhiên là Phù Bảo!
Trong lòng Nhạc Vũ vui mừng, không hề cảm thấy ủ rũ vì vật này đã mất hết linh lực, sắp mất hiệu dụng. Hắn vui mừng chính là phía trước còn có chữ Cửu Thiên, ở trong truyền thừa đạo giáo, đây cũng có hàm nghĩa, uy năng của Phù Bảo này tất nhiên không tầm thường.
Chẳng qua văn tự bên trên làm cho hắn cảm thấy có chút kỳ quái. Thái Thanh Môn ở thời thượng cổ chưa nghe nói qua có đệ tử nào có tên là Thái Thanh Huyền Đô, chẳng lẽ đích thân vị tu sĩ tu thành Đại La Kim Tiên từ mấy vạn năm trước sở chế?
Hơi thất thần, Nhạc Vũ lập tức tỉnh táo lại. Sau đó trong nháy mắt, từ đầu ngón tay hắn bức ra vài giọt máu huyết rót vào bên trong.
Muốn thao túng vật này, mặc dù không có phương pháp luyện hóa cùng hồn ấn, so với pháp bảo càng thêm khó khăn, thường thường phải dùng mấy trăm năm tế luyện cả ngày đêm.
Nhưng vào lúc này, vật này đang nằm trong trạng thái suy yếu nhất, hắn có thể thừa dịp mà vào. Không bao lâu Nhạc Vũ liền cảm giác tâm thần của mình cùng vật này đã mơ hồ có chút ít liên lạc. Hiện tại hắn lại phân tâm tế luyện đạo phù, tự nhiên không phải vì dùng trong chiến đấu mà là vì nơi này linh lực mỏng manh, là thời cơ tốt nhất để tế luyện mà thôi. Sau này khi đi ra ngoài, chỉ cần áp chế tốc độ thu nạp linh lực là có thể đem nó luyện hóa.
Trong nháy mắt, Nhạc Vũ xuất ra bảy giọt máu huyết Vu Thần trong giới chỉ, lấy Ngũ Sắc Thần Quang xóa đi ấn ký bên trong, dung nhập vào bên trong. Sau đó lại lấy ra đủ loại linh thạch trị giá tới hai ức, dùng pháp lực hùng hồn của mình hoàn toàn bóp nát!