Mục lục
Quân Lâm Thiên Hạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Có Thập Phương Môn bảo vệ quanh thân, thêm vào Âm Dương Ngũ Luân Vân Tượng Bàn trấn áp, Nhạc Vũ một đường thuận lợi đến được mật cảnh Vân Thiên Cung.

Bất quá khi hắn vừa mới hạ xuống bên ngoài Vân Thiên Cung thì cảm giác được hơn mười đạo thần niệm cường đại áp thẳng đến, trong đó mơ hồ lộ ra mấy phần sát cơ.

- Thiên Tiên tu sĩ?

Nhạc Vũ hơi trầm xuống, cảm giác cực kỳ khiếp sợ. Mật cảnh Vân Thiên Cung quả thật phô trương, chỉ tu sĩ hộ viện trông nhà cũng là Thiên Tiên.

Hơn nữa nhìn vào hồn lực như vậy chỉ sợ chiến lực thực tế cũng vượt xa những tu sĩ cảnh giới Thiên Huyền.

Nhạc Vũ tuy có thể ứng phó một hai người nhưng nếu hai ba người hợp lực thì hắn chắc chắn phải chết.

Tâm niệm vừa động, Nhạc Vũ liền đem chiếc lệnh bài kia ra, quả nhiên sau đó mười đạo thần niệm kia đều lui trở về.

Thở nhẹ một hơi, Nhạc Vũ cũng không vội vàng tiến vào. Lần trước hắn tiến vào nội cung Quy Khư, đánh chết mấy linh tiên tu sĩ, dù chưa được quá nhiều chỗ tốt nhưng lại được mấy viên châu của con trai dưới đáy biển chế thành ẩn linh châu.

Nhạc Vũ sau khi luyện kiếm cho Đoan Mộc Hàn lại thuận tay luyện chế cải biến một phen nên lúc này sử ra pháp thuật dị cốt huyễn hình. Sau một lúc thì dung mạo hắn chuyển thành một tu sĩ cao gầy có gương mặt khô vàng rồi đi tiếp vào trong Vân Thiên Cung.

Vừa mới đi vào, Nhạc Vũ đã hít một hơi khí lạnh. Diện tích của Vân Thiên Cung lớn hơn đến mấy chục lần so với Quy Khư cung. Nhìn vào chỉ thấy là một thành thị có phạm vi hơn mười vạn dặm trôi nổi trên không trung.

Vô số tu sĩ tụ hội bên trong, chính xác là tu sĩ như mây, tiên nhân như mưa. Ngay như bên cạnh Nhạc Vũ hiện giờ đã có hơn mười linh tiên tiến ra từ thông đạo.

Nhạc Vũ nhìn sang hai bên thì thấy một kì bài bằng ngọc cắm thẳng.

Bên trên đó có viết mấy dòng màu đỏ, tràn ngập sát khí.

- Đoạt đồ vật của người, giết! Hại tính mạng, giết! Giả danh lừa bịp người, giết!

Mấy chữ giết liên tiếp đánh thẳng vào sâu trong thần hồn, còn thêm cả một loại ý cảnh vô cùng thâm ảo.

Nhạc Vũ bất giác nhìn kỹ thì sắc mặt tái nhợt, thân hình khẽ dao động liền thu ánh mắt trở về.

Đợi đến lúc hắn bình phục nội tức thì thấy những tu sĩ bên cạnh đều lộ vẻ chê cười lẫn kinh ngạc.

Nhạc Vũ khẽ cười khổ, biết được những người này chê cười là vì sự lỗ mãng của hắn. Chữ do Thái Thanh Huyền Tiên viết đâu phải để tùy ý nhìn vào.

Kinh ngạc phần nhiều là do đạo tâm kiên cố của hắn. Có thể thoát ra từ trong sát ý, nếu không có chút bản sự thì quyết không thể làm được.

Nếu không phải là hắn dung hợp một điểm hồn niệm của Quảng Lăng tán nhân, lại tu thành Nghịch Thiên Đao ý thì quả thật không cách nào đào thoát, chắc chắn sẽ hao tổn thần hồn, bản thân bị thương nặng.

Khẽ lắc đầu, Nhạc Vũ có chút bội phục. Không phải vì thần thông vô thượng triển hiện trên mấy chữ này mà vì khí phách chủ nhân ở đây thật sự làm được điều ghi trên đó. Tại Thính Vân Thiên Cung này quả thật đáng được xưng là an toàn.

Đoán chừng đây cũng một trong những nguyên nhân khiến nó trở nên thịnh vượng như thế.

Nhạc Vũ không muốn để cho người khác chú ý thêm, chỉ điều tức chốc lát rồi nhanh chóng rời đi tiến vào trong thành.

Hắn vừa đến đây, cũng chưa quen thuộc cuộc sống nên cũng không lập tức nghĩ cách đi trao đổi đồ vật mà lang thang khắp thành nghe ngóng tin tức.

Đi dạo ở đây mấy ngày, Nhạc Vũ phát hiện trong thành chủ yếu vẫn là tu sĩ Đại Thừa trở xuống. Trong mấy ngàn vạn dân cư tuyệt đại đa số đều là tu sĩ cấp thấp.

Hoặc là các thế lực khắp nơi sai người đến đây ở lại hoặc là tu sĩ định cư coi trọng linh lực tràn đầy của mật cảnh, hay là người được tiếp dẫn làm đệ tử ngoại vi.

Bất quá càng nhiều hơn nữa là tu sĩ mưu cầu tiên duyên trúc cơ, chiếm cứ bảy tám phần nhân khẩu nơi đây.

Trong đó ngược lại thật sự có không ít tu sĩ có căn cơ tuyệt hảo, hơn nữa việc chọn lựa ở đây cũng không chỉ một mình Vân Thiên Cung.

Mật cảnh Vân Thiên Cung lớn hơn Quy Khư cung vô số lần, kết nối mấy vạn thế giới nên thỉnh thoảng lại có người có tiên duyên tiến vào.

Những người này phần lớn đều có tư chất tu hành không tệ, mặc dù không thể làm gia nhập làm môn hạ nhưng sinh sống trong Vân Thiên Cung cũng tạo thành nhân khẩu khổng lồ. Hầu hết trong đó lại cũng có tư chất không tệ, tạo thành mấy trăm gia tộc tu chân.

Về phần những linh tiên Thiên Tiên, mặc dù trên đường cũng thường xuyên nhìn thấy, bất quá tổng số lại cũng chỉ có mấy vạn mà thôi. Thêm vào Tán Tiên cũng có hơn mười vạn, cuối cùng cũng khiến hắn an tâm không ít.

Hắn cũng có duyên bái kiến một hai vị Ngọc tiên cùng Thái Ất Chân Tiên, tất cả đều có uy thế huy hoàng khiến người ta không dám nhìn thẳng.

Nhạc Vũ cũng không để ý, tiên nhân nơi đây càng nhiều thì Thiên Thanh huyền đằng càng có thể bán được với giá tốt.

Trong những ngày này hắn cũng nghe ngóng thêm giá cả đại khái của những loại linh trân, còn có rất nhiều thương gia danh tiếng.

Mười ngày sau bắt đầu tiến hành tuyển chọn tại một động phủ tạm thời bên ngoài đại thành

, đây là chỗ linh lực dày đặc nhất bên ngoài cung. Quy củ cũng cực nghiêm vì do người của Vân Thiên Cung tự mình kinh doanh nên danh dự cũng coi như không tệ.

Bất quá nơi này mặc dù tốt, giá cả cũng cực kỳ đắt đỏ, mỗi ngày một người tiêu hao tới 30 viên tiên thạch.

Tuy tiên thạch chỉ là loại phổ thông nhưng cũng khiến Nhạc Vũ đau lòng một phen. Mấy ngày này hắn cũng thuận tiện đem bán hơn mười viên Tố Hình Đan và Bát Diệp Tử Tâm Liên, hoàn toàn đều là thứ khan hiếm nhất.

Vật đầu tiên có thể giúp cải tạo hình thể, vật thứ hai có thể luyện chế sát thi. Tổng cộng bán đi được chừng bốn ngàn tiên thạch, có thể ở lại đây chừng hơn trăm ngày.

Nhạc Vũ đặc biệt thuê một nhà đơn để có thể ngăn cách linh thực thăm dò của mọi người. Hơn nữa có thông đạo không gian có thể tùy ý ra vào mật cảnh Vân Thiên Cung, đoạn tuyệt khả năng bị người theo dõi.

Ngoài ra động phủ này còn được Vân Thiên Cung che chở, theo truyền thuyết từ khi mở mật cảnh thì chưa có ai ở đây bị thương. Đối với thân phận tướng mạo lai lịch người thuê động phủ cũng không hỏi, chỉ cần giao nộp tiên thạch là có thể có lệnh bài xuất nhập.

Hắn dùng tướng mạo cải trang đi gặp đệ tử chấp sự phụ trách thuê phòng cũng không bị kiểm tra, cứ thế đem cho lệnh bài.

Bất quá sau khi thuê xong thì chuyện đầu tiên mà Nhạc Vũ làm là tìm kiếm bốn phía trong mật cảnh Vân Thiên Cung rồi dùng 3000 viên tiên thạch, tăng thêm bốn thanh tiên binh mua một thiên huyễn linh châu lục phẩm.

Sau khi có được vật này, Nhạc Vũ mới xem như chính thức an tâm. Có thiên huyễn linh châu che lấp, những Thái Ất Chân Tiên cùng Thái Thanh Huyền Tiên thì không nói nhưng bên dưới đó không thể xem thấu thân phận của hắn. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

Huyền thiên tịnh thủy có thể khám phá ảo thuật thiên hạ, đồng thời cũng có thể ngăn cản người khác thăm dò, kết hợp với thiên huyễn linh châu coi như vạn toàn.

Nghĩ đến Thiên Thanh huyền đằng trong tay, Nhạc Vũ không khỏi ngầm cười khổ.

Nếu không phải Chiến Tuyết thay hắn tìm thấy Tiên Thiên linh trân này, giá trị quả thật khiến người ta sợ hãi thì hắn cũng không cần quá mức cẩn thận đến thế.

Tiếp đó hắn ở lại trong động phủ chừng mười mấy ngày, thay đổi hình dạng thành một thiếu niên hơi mập rồi mới bước ra đường.

Mấy ngàn tu sĩ tạm cư ở đây cũng không ai chú ý đến biến hóa của hắn. Nhạc Vũ cứ thế một mạch đi trên đường, sau không bao lâu thì đến một lầu các cực lớn.

Hắn ngẩng đầu nhìn lên thì chỉ thấy ba chữ triện Linh diệu các.

Mấy chữ này cũng đồng dạng như mấy chữ huyết sắc trước tiên cung, ẩn chứa vô số huyền cơ, thậm chí còn vượt qua cả thứ trước.

Trong Vân Thiên Cung có tới mười đại thương gia. Lẽ ra là ở trong lầu đấu giá do Vân Thiên Cung tổ chức là an toàn nhất nhưng Nhạc Vũ sau khi nghe ngóng tứ phương thì vẫn lựa chọn Linh Diệu các.

Danh tiếng Linh Diệu các vượt qua mười vạn thế giới, cho dù trong bản giới Hồng Hoang cũng là bất phàm. Thái Thanh Huyền Tiên có hơn mười bốn vị, thậm chí một vị Đại La Kim Tiên cũng có chút liên quan, thế lực quả thật khổng lồ.

Qua hơn mấy vạn năm tồn tại của nó vẫn chưa nghe nói thấy có gì bất tín, Nhạc Vũ tìm người nghe ngóng mấy ngày nay thì biết ba chữ Linh Diệu các quả thực là kim tự. Tuy là kinh doanh trong mật cảnh Vân Thiên Cung nhưng còn kiếm tiền nhiều hơn.

Điều khiến Nhạc Vũ coi trọng nhất chính là bảo đảm của Linh Diệu các. Phàm là người mua bán linh vật vượt trên trăm vạn tiên thạch ở đây nếu trong vòng mười năm gặp bất trắc thì Linh Diệu các nhất định truy tìm hung thủ.

Bất quá trong thế giới Hồng Hoang cũng chỉ có thực lực cường hoành như Linh Diệu các mới có thể nói ra lời này.

Nơi này người đến người đi, có vô số tu sĩ. Nhạc Vũ bước vào trong cửa thì thấy bố cục không quá khác biệt với những bảo lâu của Đông Thắng đại lục. Chỉ là khí tượng bất đồng, đồ vật bố trí tùy ý ở cửa không có vật nào thấp hơn tiên phẩm.

Nhạc Vũ nhìn bốn phía một lát rồi chọn một gian để tiến vào. Chỉ thấy trong đó có một vị tu sĩ chừng 30 tuổi đang ngồi sau bàn. Hắn mặc đạo bào vân văn, đội kim quan, nghi biểu bất phàm, khí độ bình thản.

Trông thấy Nhạc Vũ tiến đến, đạo sĩ kia chỉ khẽ nhìn lên rồi nói:

- Nơi này chỉ tiếp những vụ làm ăn trên mười vạn tiên thạch, nếu khách nhân muốn mua bán có thể tìm quản sự bên ngoài.

Nhạc Vũ mỉm cười, cũng không thấy ngoài ý muốn. Hắn tuy có thiên huyễn linh châu che lấp thân phận tướng mạo nhưng tu vi chưa đến tiên cảnh thì vẫn không thể giấu được tu sĩ Thiên Tiên.

Hắn đi thẳng tới trước bàn ngồi xuống, lại lấy ra chiếc hộp ngọc từ tiểu Càn Khôn hồ lô rồi cười nói: - Thiên Thanh huyền đằng! Không biết chuyện làm ăn này có thể làm được?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK