“Vì anh đã từng cứu tôi, tôi sẽ giúp anh theo sát bảo vệ người phụ nữ này của anh” Tạ Minh Thành không cảm ơn anh ta, mà chỉ nói: “Tôi sẽ thúc ép nhà họ Chung bên đó.”
“Đừng a, tôi không hiếm lạ những tài sản đó của ông cụ, có điều tôi thà quyên góp còn hơn cho người khác, tôi sẽ tự mình đến”
“ừ”
“Được rồi, được rồi, tôi sẽ thay anh bảo vệ người phụ nữ của anh, nhưng anh nợ tôi một ân tình a!”
“Tôi còn có một đứa con gái.”
“Biết rồi…hả? Anh nói lại một lần nữa cho tôi nghe xem nào?” Cố Mộc Cường soạt một phát đứng lên, mắt mở to.
Tạ Minh Thành hiển nhiên tâm tình rất tốt, đút hai tay vào trong túi quần, tư thế đứng thoải mái, nụ cười khóe miệng làm thế nào cũng đều không biến mất.
“Năm đó cô ấy đưa đi. Là song sinh trai gái” Cố Mộc Cường phun ra câu thô tục.
“Tạ Minh Thành, anh cố ý, tôi thì là một lão già cô độc, anh thì lại có cả con trai lẫn con gái!” Cố Mộc Cường thực sự ghen tị. Thằng nhóc Tạ Bách An đó đã giống một tiểu yêu thông minh, có thể tưởng tượng tương lai sẽ có tiền đồ vô hạn, anh ta còn chưa ngưỡng mộ xong, bây giờ lại nhảy ra một đứa con gái.
Song sinh cả trai lẫn gái, nhất định cũng thông minh không kém!
Tạ Minh Thành tại sao lại khiến người khác hận như vậy?
“Ông đây không muốn nói chuyện với anh nữa! Trở về đi!” Cố Mộc Cường tức giận quay người muốn lên xe, Tạ Minh Thành đi theo sau còn thêm một câu.
“Bách An đang nhớ anh lắm đấy” Cố Mộc Cường dừng lại, hừ một tiếng: “Để thằng nhóc đó đợi đi, ngày mai tôi sế đi gặp nó sau” Chiếc Ferrari màu vàng nhanh như chớp chạy đi, còn cố tình vặn ga thật lớn.
Diệp Mai Hoa trông còn có vài phần tính khí trẻ con, quay đầu lại nhìn Tạ Minh Thành đang lên xe, nói: “Bạn của anh…khá là thú vị đấy” Tạ Minh Thành tuỳ ý nói: “Anh ta thật sự là cái tính nết này, để tôi đưa cô về” Nghe vậy Diệp Mai Hoa thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng có thể quay về.
Lúc này, tiếng chuông điện thoại kêu, là Dương Ngọc San gọi đến.
Diệp Mai Hoa có một loại dự cảm không lành, vội vàng nghe máy.
Bên kia truyền đến giọng nói lo lắng của Dương Ngọc San: “Mai Hoa! Em mau quay về! Trúc Nhã đột nhiên hôn mê rồi!
Hiện tại chị đưa con bé đi bệnh viện! Em nhanh đi đến bệnh viện đi!” Hơi thở của Diệp Mai Hoa như ngừng lại, suýt nữa không thể trở lại bình thường.
Tạ Minh Thành cũng nghe thấy, sắc mặt căng thẳng, trực tiếp chuyển hướng phi như bay về phía bệnh viện, trên đường vượt qua vô số đèn đỏ.
Lúc đến cổng bệnh viện, Diệp Mai Hoa đến cảm ơn cũng không quan tâm mà nhảy xuống xe, xông thẳng vào.
“Mai Hoa! Ở đây! Tốt quá rồi, cuối cùng em cũng đến, chị lo chết đi được!” ‘Vành mắt Dương Ngọc San đều đỏ lên, túm lấy cánh tay của Diệp Mai Hoa, dẫn cô ấy đến cửa phòng cấp cứu.
“Trúc Nhã phát bệnh, bác sĩ còn ở bên trong”.