Tạ Bách An nhỏ giọng lẩm bẩm: “Gần đây bố bận rộn quá, thường xuyên chẳng nhìn thấy người đầu”
Diệp Mai Hoa hơi dừng lại một chút, lại thản nhiên an ủi hai đứa nhỏ, “Không sao đâu, mẹ chơi với hai đứa nhé.”
Cái gì mà bố này bố nọ… tạm thời đừng trở về đây là tốt nhất.
Trúc Nhã nắm lấy tay của mẹ, nói: “Mẹ ơi! Con muốn đưa cho mẹ một thứ!”
Nói rồi cô bé liền dắt tay mẹ đi về phía phòng vẽ tranh của cô bé.
Bách An vội vàng đi theo, bên miệng trộm nở một nụ cười, cậu bé biết gay em gái sẽ không giấu nổi mẹ mà.
Diệp Mai Hoa bị con gái dẫn đến phòng vẽ tranh, Trúc Nhã còn thần thần bí bí nói với cô: “Mẹ ơi, mẹ mau che mắt lại đi!”
Diệp Mai Hoa bật cười, nhưng cô vẫn nghe lời con gái che mắt mình lại, để cho Trúc Nhã tùy ý dắt cô đi về phía trước.
“Mẹ ơi, có cái thềm cửa đấy mẹ cẩn thận nhé, đúng đúng, mẹ đi theo con nhé, được rồi, mẹ dừng lại đi!”
“Trúc Nhã, Mẹ có thể mở mắt được chưa?”
“Vâng vâng! Mẹ mở mắt ra đi!”
Diệp Mai Hoa buông tay xuống, cô đang muốn cười cô bé sao lại tỏ ra thần bí như thế, nhưng vừa mở mắt liền nhìn thấy trước mặt có một bức tranh cực lớn.
ánh mắt sững sờ.
Trình độ như thế này khiến cô thật sự nhìn thấy được thiên phú của Trúc Nhã, mà thiên phú như thế này, suýt nữa đã bị cô làm mai một mất.
Thấy mẹ vẫn luôn không nói lời nào, Trúc Nhã có chút bất an.
“Mẹ ơi? Mẹ không thích nó sao?”
Diệp Mai Hoa giờ mới định thần lại, cô vội vàng lắc đầu nói: “Sao lại thế được chứ? Mẹ rất thích, Trúc Nhã giỏi quá, con vẽ rất đẹp!”
Trúc Nhã cong môi nói: “Thây cũng khen con như thế đấy!
Mẹ ơi, đợi con học giỏi, con lại vẽ cho mẹ xem!”
“Được, mẹ nhớ rồi đấy nhé”
Bách An lại đáng thương nói: “Trúc Nhã, còn anh thì sao?”
“Em cũng vẽ cho anh nữa!”
Diệp Mai Hoa nhìn thấy hai đứa trẻ cười cười nói nói, ánh mắt lần nữa nhìn về bức tranh kia.