Chú Chung ở bên cạnh cũng vô thức lẩm bẩm nói: “Bà chủ mất sớm, cậu chủ sớm không có mẹ chăm sóc ngay cả lúc bệnh tật được người bón cơm cho ăn cũng chưa từng hưởng thụ qua”
Diệp Mai Hoa bất đắc dĩ nói: “Chú Chung, nhà họ Tạ không thiếu người giúp việc.”
Chú Chung lập tức mở miệng nói: “Nhưng cậu chủ bị bệnh ai cũng không cho tới gần, trước kia đều nhịn đói”
“Chú Chung, tôi cho ăn cũng được sao?”
Chú Chung rụt rè đưa lên cái thìa đã được lau sạch sẽ, nhìn một cái chính là có chuẩn bị trước.
Diệp Mai Hoa:…
Cô nghĩ rằng mình cần phải làm quen với người quản gia cũ này một lần nữa trong tương lai.
Lúc này Tạ Minh Thành đã tỉnh lại, chỉ là mắt thường có thể thấy được tâm trạng không tốt lắm, lông mày nhíu chặt, ánh mắt nửa mở, tựa vào gối, sống mũi bị bóp đỏ nghĩ đến không dễ chịu lắm.
Nhìn thấy Diệp Mai Hoa đi tới, Tạ Minh Thành nhíu mày càng sâu.
“Ra ngoài đi”
Giọng nói khàn khàn đặc biệt khó nghe.
Diệp Mai Hoa liếc thấy chú Chung cho cô một tư thế cổ vũ, cô bất đắc dĩ thở dài một hơi, tiếp tục đi về phía trước.
“Trước tiên anh hãy ăn cháo đó sau đó hãy uống thuốc, anh bị sốt”
Tạ Minh Thành nghe thấy chữ “thuốc”, anh day day giữa trán phun ra một câu: “Đi ra đi.”
Nhưng bởi vì bệnh tật, câu này khi nghe lại không đáng sợ chút nào.
Diệp Mai Hoa mạnh gan ngồi xuống, bưng cháo ấm lên, nói: “Trước tiên anh ăn chút cháo đã, tôi đã nấu rất lâu đấy”
Nói xong cầm thìa múc cháo thổi thổi sau đó đưa qua cho anh.
Một khắc sau anh phất tay hất bát cháo ra, choang một tiếng, bát vỡ tan tành, cháo bên trong rắc đầy đất, mùi cháo phân tỏa ra.
Không khí có chút ngượng ngùng.
Tạ Minh Thành hình như cảm thấy có chút không ổn, nhưng cứng rắn nói: “Tôi nói không ăn, cô không nghe thấy sao?”
Nhức đầu làm cho tính khí của anh tồi tệ hơn, nhưng lời nói ra rất suy yếu.
Diệp Mai Hoa ở trong lòng cười khổ một tiếng, giờ phút này hiểu rõ Tạ Minh Thành đang nổi giận nhưng cô cũng không cảm thấy đáng sợ, ngược lại còn có chút buồn cười như trẻ con đang tức giận.
Ừm, khi vừa mới đón Trúc Nhã về, có một lần Trúc Nhã bị sốt cũng là tính tình nóng nảy như vậy.
Nghe nói con người càng lo lắng, càng nhiều người khi bị bệnh sẽ có tính khí nóng nảy như vậy để che giấu sự mong manh của họ.
“Chú Chung, chú có thể giúp tôi mang thêm một bát nữa không?”
Chú Chung về cơ bản cho rằng chuyện này xong rồi nhưng chợt nghe thấy những lời này da mặt trùng xuống trong nháy mắt giãn ra: “Cô Mai Hoa xin chờ một chút”
Rất nhanh, chú Chung mang chén thứ hai bưng tới.
Diệp Mai Hoa bình tĩnh nói: “Anh ném bát đầu tiên còn có thể ném cái thứ hai, tôi nấu một nồi cháo lớn không sợ không sợ thiếu cháo cho anh ném. Nhà họ Tạ có tiền cũng không quan tâm mấy cái bát này, anh có thể ném bát cho vui nhưng cháo thì vẫn phải ăn”
Tạ Minh Thành trừng mắt nhìn Diệp Mai Hoa, chỉ là đôi mắt kia mang theo vài tia mệt mỏi, một chút cũng không có lực sát thương.
“Diệp Mai Hoa, cô có biết cô đang nói chuyện với ai không?”
“Tôi biết, một bệnh nhân bị sốt”
“Cô đang tìm cái chết sao”