Giờ khắc này, Diệp Mai Hoa có một ảo giác như bị dã thú nhìn chòng chọc.
Tạ Minh Thành cũng không định làm cái gì ngay lúc này, chuyện anh không có nắm chắc, anh sẽ không chủ động xuất kích.
Sáu năm trước bởi vì quá mức vội vàng nên anh đã bị người ta lừa gạt.
Nghĩ tới đây, vẻ lạnh lẽo ập lên giữa mày.
“Ngài Tạ, chúng ta đi thôi…” Nếu không đi nữa sữ chậm trễ mất.
Tạ Minh Thành lái xe một lần nữa, chỉ là, không khí càng thêm ngượng ngập.
Dọc theo đường đi, Diệp Mai Hoa không hề mở miệng, cô luôn có cảm giấc nói nhiều sai nhiều.
Đến lúc tới nơi, xe đã dừng hẳn, Diệp Mai Hoa gấp không chờ nổi muốn nhảy xuống xe, nhưng mà cửa xe bị khóa lại.
Cô nơm nớp lo sợ quay đầu nhìn anh.
“Quả nhiên, cô rất sợ tôi” Diệp Mai Hoa hơi bực bội, cố gắng nén xuống cơn giận nói: “Ngài Tạ, anh còn có cái gì muốn nói sao?” Tạ Minh Thành không chút để ý nói: “Tạ Bách An nhớ cô.” Nhắc tới Tạ Bách An, cơn bực bội trong người Diệp Mai Hoa đã giảm xuống rất nhiều.
“Bách An làm sao vậy?” Tạ Minh Thành nghiêm túc nói: “Nó không chịu ăn cơm”
“… Con nít kén ăn không tốt”
“Nó thích ăn đồ ăn cô làm” Diệp Mai Hoa có ngốc cũng hiểu được ý tứ của anh.
“Tôi tin ngài Tạ có thể tìm được một đầu bếp tay nghề giỏi cho Bách An”
“Ba tháng, cuối tuần tới một lần, tiền lương cô đề xuất” Ngữ khí này hoàn toàn không phải đang thương lượng, mà là đang ra lệnh. Suýt nữa là khiến Diệp Mai Hoa không nhịn được mắng mỏ.
Một người tự đại tùy hứng như vậy đúng là rất khó thấy!
“Ngài Tạ, tôi không có thời gian rảnh, thực xin lỗi tôi không thể nhận ý tốt của anh được.” Tạ Minh Thành biết tính cách của cô, bên ngoài nhìn vô cùng ngoan ngoãn nhu thuận, nhưng bên trong còn cất giấu móng vuốt, rất biết phản kháng.
“Tôi có thể nói cho cô một tin tức”
“Vê chuyện của bố cô.” Diệp Mai Hoa mở to hai mắt nhìn anh, tại sao anh lại biết chuyện này?!
Tạ Minh Thành thấy cô trợn tròn đôi mắt, giống như một con thú nhỏ kinh ngạc, anh kiềm chế xúc động muốn duỗi tay sờ một phen, đáp lại: “Cô có thể điều tra thư ký của bố cô” Tin tức này là do Lâm Hoàng Kiệt lúc điều tra Diệp Mai Hoa thuận tiện tra ra được, lúc cậu ấy nói việc này anh đã ghi nhớ lại.
Diệp Mai Hoa đè xuống nội tâm đầy sóng gió của mình, cô không có nghi ngờ câu nói của Tạ Minh Thành.
Dẫu sao đối với Long Thành, công ty Diệp thị giống như một món đồ chơi, căn bản không đáng tốn nhiều tâm tư.
Thư ký của bố…
Trong lúc nhất thời, trong đầu Diệp Mai Hoa là một mảnh hỗn loạn.
Tạ Minh Thành mở dây an toàn, xuống xe, tự mình vòng qua bên kia cửa xe, nghiêng người dựa vào bên cạnh xe, tư thế tùy ý nói: “Bắt đầu từ tuần này, tôi sẽ cho người đón cô qua đó.
Diệp Mai Hoa tỉnh táo lại, sắc mặt phức tạp xuống xe, cô nhìn Tạ Minh Thành cắn răng nói: “Có thể nói hết cho tôi những chuyện mà anh biết không?” Nụ cười trên khóe môi của Tạ Minh Thành càng sâu, mang theo hơi thở xấu xa: “Vậy thì phải xem cô làm như thế nào” Diệp Mai Hoa tâm sự ngổn ngang rời đi.
Tạ Minh Thành nhìn bóng lưng cô bước vào nhà ăn, anh không có ngồi lên xe lại, mà là móc thuốc lá ra, cũng không châm lửa, chỉ ngậm nó, ánh mắt hơi mất tập trung.
Trước khi tra được chân tướng, anh phải đặt người dưới mi mắt của mình.
Hừ, đúng là dày vò mà.
Tay Diệp Mai Hoa để trên nắm cửa, lúc chuẩn bị đẩy ra, tiếng nói chuyện bên trong lại truyền ra đây.