Cây gậy gia pháp của nhà họ Diệp cũng không đơn giản như vậy, gai trên cây gậy sẽ lưu lại vết thương nhỏ, theo thời gian trôi qua sẽ dần dần chảy máu, đau đớn cũng sẽ chậm rãi ngày càng tăng thêm.
Mà Diệp Mai Hoa có thể cố gắng chống đỡ đến bây giờ chẳng qua là liều mạng một hơi, mà hiện tại sự cố gắng chịu đựng này cũng đã đứt.
Hai mắt Tạ Minh Thành phủ đầy tơ máu đỏ, anh hung hăng giãm chân ga nhanh chóng chạy đi, suýt nữa đem động cơ nổ tung, dùng tốc độ nhanh nhất trở về trang viên.
“Chú Chung! Gọi bác sĩ đến đây! Ngay lập tức! Ngay bây giời”
Tạ Minh Thành ôm ngang Diệp Mai Hoa xông vào phòng, trên mặt là sự bối rối mà chính anh cũng không biết.
“Chấn thương xương sườn, chảy máu dưới da ở nhiều nơi, gấy xương mắt cá chân động đến chấn thương cũ, ngoài ra còn có thiếu máu nghiêm trọng…”
Theo từng câu kết luận của bác sĩ, sắc mặt Tạ Minh Thành âm trầm một phần.
Toàn bộ căn phòng tràn ngập khí lạnh.
“Tất cả đi ra ngoài đi”
Bác sĩ vội vàng lui ra, không gian trở nên yên ẳng.
Chú Chung lắng lặng đứng ở bên cạnh, trong ánh mắt tràn đầy đau lòng, ở trong lòng ông ấy, cô Mai Hoa xem như chân chính nửa nữ chủ nhân, là mẹ của cậu chủ nhỏ cùng cô chủ nhỏ, hiện tại lại phải chịu đựng đối xử như vậy.
Tạ Minh Thành nhìn Diệp Mai Hoa đang năm trên giường, cho dù ngủ thiếp đi lông mày cô đều nhíu chặt, giống như rơi vào ác mộng vậy.
“Không được để hai đứa bé biết”
Tạ Minh Thành dặn dò.
Chú Chung hạ thấp đầu, cúi đầu đáp một tiếng: “Vâng thưa cậu chủ”
Do dự một hồi, chú Chung lại nói: “Cậu chủ, thương thế cô Mai Hoa, chỉ sợ là bị đánh”
Hơn nữa còn bị đánh rất tàn nhãn.
Đôi môi mỏng của Tạ Minh Thành mím chặt thành một đường thẳng, ánh mắt hiện lên một tia hàn quang, nói: “Ai có lá gan lớn như vậy”
Chú Chung thở dài thật sâu, có một câu nhịn xuống không nói, đánh tàn nhẫn như vậy, còn không có lực đánh lại chỉ sợ người bạo hành là người thân cận cô Mai Hoa.
Bị sốt, Diệp Mai Hoa chậm rãi tỉnh lại, cảm nhận được đau đớn trên thân thể.
Nhưng bởi vì dùng thuốc nên không có cảm giác đau đớn trước đây, vẫn còn trong phạm vi có thể chịu đựng được.
“Tỉnh dậy rồi?”
Giọng nam khàn khàn vang lên bên tai.
Diệp Mai Hoa chậm rãi quay đầu nhìn lại, một người đang lắng lặng ngồi trên ghế bên cạnh, ngược ánh sáng, gương mặt anh tuấn tối tăm không rõ, nhưng hơi thở quen thuộc khiến cô lập tức nhận ra đó là ai.
“Tạ Minh Thành…”
“Ừm, cô có khát không?”
Diệp Mai Hoa gật đầu.
Tạ Minh Thành đứng dậy rót một ly nước ấm, Diệp Mai Hoa vốn định tiếp nhận nhưng cánh tay có một chỗ đau dữ dội, giơ tay lên lập tức đau đến nhíu mày.
“Đừng cố gắng mạnh mẽ. Cô bây giờ so với người tàn phế không khác nhau là mấy”
Nói ra lời không dễ nghe nhưng động tác của anh lại dịu dàng ngoài dự liệu, chỉ là không thành thạo, hình như chưa từng chăm sóc người khác.
Một ly nước uống đặc biệt khiến người vất vả, còn không cẩn thận đổ ra một ít làm ướt cổ áo.