Hơn nữa trên người cô ấy cũng không có gì có thể làm cho người như Tạ Minh Thành lợi dụng được.
“Xin lỗi, tôi không có ý đó” Tạ Minh Thành cười một tiếng, cỏ vẻ như không quan tâm.
Diệp Mai Hoa cười haha một tiếng, đang chuẩn bị nói chuyện thì điện thoại di động của Tạ Minh Thành bỗng nhiên đổ chuông, cô ấy lập tức ngậm miệng lại.
Tạ Minh Thành đeo tai nghe Bluetooth, sắc mặt lạnh lùng không rõ đang nghĩ gì.
“Được, ngày mai gửi cho tôi, đừng để xảy ra bất cứ chuyện ngoài ý gì, ngoài ra tổng hợp danh sách một chút… Hả?” Tạ Minh Thành nhìn thoáng qua Diệp Mai Hoa, căn răng sau chậc chậc một tiếng, nói: “Đừng lo nhiều chuyện như vậy” Sau đó anh lập tức cúp máy.
Diệp Mai Hoa tinh ý phát hiện ánh mắt vừa rồi của Tạ Minh Thành chắc chắn là nhìn cô ấy.
“Nếu anh có việc, vậy tôi có thể tự mình qua chỗ con gái tôi. Không cần làm phiền anh”
“Cô làm phiền tôi không ít hơn một chuyện này đâu!” Cô ấy không thể phủ nhận điều này.
“Đến rồi” Diệp Mai Hoa xuống xe, vội vàng chạy đến phòng bệnh của Trúc Nhã, quay đầu lại phát hiện Tạ Minh Thành không đi theo phía sau, cô ấy cho rằng anh ấy đã đi rồi nên cũng không để ý.
“Mẹ ơi! Hôm nay mẹ đến muộn!” Trúc Nhã vừa vui mừng khi nhìn thấy mẹ, vừa tức giận vì cô ấy đến muộn.
Dương Ngọc San ở một bên gọt táo, cười nói: “Trúc Nhã cả ngày nay nhớ em, nhưng hôm nay em lại tới muộn, đã xảy ra chuyện gì sao?” Diệp Mai Hoa tùy tiện lấy một cái cớ: “Chuyện công việc nên em đến muộn một chút”
“Mẹ ơi, mẹ đừng vất vả như vậy, Trúc Nhã sẽ đau lòng” Diệp Mai Hoa sờ sờ đầu cô bé nói: “Vậy Trúc Nhã phải thật vui vẻ thì mẹ sẽ không vất vả” Trúc Nhã mạnh mẽ gật đầu, nghiêm túc nói: “Mẹ ơi, Trúc Nhã sẽ cố gắng nhanh khỏi. Mẹ ơi, cho mẹ xem bức tranh của con hôm nay!” Trúc Nhã vội vàng lấy ra vở vẽ nhét vào tay mẹ, vừa định nói chuyện, ánh mắt lại nhìn về phía sau mẹ lập tức nhảy dựng lên.
“Chú đẹp trai”.
Diệp Mai Hoa quay đầu lại thấy trong tay Tạ Minh Thành mang theo một cái hộp lớn đi vào.
Trúc Nhã trực tiếp đẩy mẹ ra, vẻ mặt vui vẻ nhìn Tạ Minh Thành.
“Chú đẹp trai, sao chú lại ở đây? Chú đến thăm cháu à?” Đối với những người đẹp, Trúc Nhã tuyệt đối nhớ rất rõ, từ xưng hô của cô bé đối với Tạ Minh Thành là có thể thấy được.
Diệp Mai Hoa biết rõ sở thích của con gái nhà mình, đối với người đẹp mặc kệ đàn ông hay phụ nữ cô bé đều rất nhiệt tình, đối với mấy cô y tá xinh đẹp trong bệnh viện cũng sẽ gọi chị bằng giọng ngọt ngào như được bôi mật ong vậy.
Về phần Tạ Minh Thành…
Diệp Mai Hoa không trái lương tâm nói anh ấy xấu xí được.
Nếu không sẽ không có người đàn ông nào đẹp trai trên đời này mất.
Tạ Minh Thành xách đồ đi tới, giọng điệu ôn nhu một chút, nói: “Đúng vậy, chú đến thăm cháu. Chú còn có quà cho cháu này!” Diệp Mai Hoa nhìn thoáng qua, đó là một hộp đồ chơi búp bê Barbie mới nhất, nhìn không rẻ chút nào, bên cạnh bệnh viện có một cửa hàng văn phòng phẩm có bán, lúc cô ấy đi mua sách cho Trúc Nhã đã thấy qua.
Trúc Nhã lập tức từ trên giường bệnh bò xuống, đôi mắt to sáng ngời, đôi môi phấn hồng mềm mại hào hứng kêu lên: “Chú đẹp trai, chú mang cho cháu cái gì vậy?”
Tạ Minh Thành đưa qua, mặt mày vô cùng dịu dàng, còn đưa tay sờ sờ đầu của cô bé, nói: “ Cháu tự mình mở ra xem sao: Trúc Nhã kinh ngạc một tiếng, ôm cái hộp cười tít mắt, nhưng lại thời khắc muốn giữ gìn phong thái tiểu thục nữ của mình, cất giọng ngọt ngào nói: “Cảm ơn chú đẹp trai! Cháu rất thích nó.”
Diệp Mai Hoa bỗng nhiên nghĩ đến, Trúc Nhã không phải không thích những món đồ chơi này, chỉ là quá đắt cho nên không bao giờ đòi mua, Trúc Nhã mỗi lần đều chỉ bảo cô ấy mua một quyển truyện.