Diệp Mai Hoa dừng bước, thấp giọng nói: “Thật xin lỗi, vừa rồi tôi không chú ý”
Cái cớ vụng về như vậy Tạ Minh Thành sao có thể nghe không ra?
Chỉ là hình như anh có chút mệt mỏi day day huyệt thái dương, không so đo, nói: “Trúc Nhã đâu?”
“Vẫn còn trong lớp học”
“Hôm qua, có chuyện gì vậy?”
Thấy anh còn có lá gan hỏi chuyện ngày hôm qua, Diệp Mai Hoa có chút tức giận ngẩng đầu lên, nhưng khi lời nói dâng đến bên miệng lại nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của anh dừng lại.
“Có chuyện gì với cô vậy?”
Tạ Minh Thành tựa lưng vào tường, nửa dựa vào nói: “Không sao, Trúc Nhã hôm qua không vui sao?”
“Con bé rất muốn anh tham gia”
Đôi mắt Tạ Minh Thành hiện lên một tia tiếc nuối.
“Ừm, tôi đã chuẩn bị cho con bé một món quà, cô có nghĩ rằng Trúc Nhã sẽ tha thứ cho tôi không?”
Giọng điệu anh ôn hòa như vậy ho dù Diệp Mai Hoa có tức giận lớn hơn nữa cũng không còn cách nào khác.
“Có lẽ là được, anh có thể thử một chút, Trúc Nhã rất dễ dỗ”
“Được”
Tạ Minh Thành lộ ra nụ cười vui vẻ, muốn đứng thẳng thân thể nhưng bước chân không vững, Diệp Mai Hoa theo bản năng muốn đỡ nhưng vươn bàn tay cứng ngắc một chút lại thu hồi, nhìn anh dùng cánh tay chống lên tường mới đứng vững.
“Có chuyện gì với anh vậy? Sắc mặt không tốt lắm”
“Không sao đâu, mang một ly nước lại đây”
Nói xong Tạ Minh Thành đi về phòng.
Diệp Mai Hoa vội vàng rót cốc nước ấm bưng qua, cửa phòng không đóng lại, cô trực tiếp đi vào.
Trong phòng rất tối, rèm cửa kéo kín, nội thất bên trong rất sạch sẽ, màu xám đen trắng là màu sắc chủ đạo, rất giống với tính cách của Tạ Minh Thành.
Cả người anh năm trên chiếc giường rộng hai mét đó, ngay cả áo khoác cũng không cởi ra.
Diệp Mai Hoa đi tới gọi một tiếng: “Tạ Minh Thành.”
Không có câu trả lời.
Cô đặt ly nước lên tủ đầu giường, vốn định xoay người rời đi nhưng do dự một chút lại nhìn về phía Tạ Minh Thành.
Lúc này anh đang nhắm mắt lại, đôi mắt sắc bén đóng lại, gương mặt anh tuấn có vẻ nhu hòa hơn một chút.
Anh rất đẹp trai, phù hợp với thẩm mỹ của mọi cô gái lại phối hợp với thân thế cao lớn, Diệp Mai Hoa hiểu vì sao Diệp Mai Nhung cho dù chết cũng không chịu buông tay.
Có thể có được một người đàn ông như vậy, sợ là nằm mơ: cũng sẽ cười đến tỉnh.
Chỉ là người như vậy nhất định không thể có được, cô thậm chí không tưởng tượng được Tạ Minh Thành yêu một người sẽ như thế nào.
Anh ngủ thiếp đi, hình như rất mệt mỏi, nghĩ đến điện thoại tối hôm qua nhận được cùng với những âm thanh đó, sắc mặt Diệp Mai Hoa đỏ lên.
Có phải anh ta mệt mỏi vì trên giường với một người phụ nữ khác?
Lễ trao giải của Trúc Nhã có thể không quan trọng hơn một người phụ nữ kia.
Diệp Mai Hoa phát hiện suy nghĩ của mình rất nguy hiểm nên vội vàng dừng lại, mặc kệ anh làm cái gì cũng không liên quan gì đến cô, không thể suy nghĩ lung tung! Ngay cả cơn tức giận không giải thích được này cũng nên đè nén lại.