Mọi người đều choáng váng.
Trúc Nhã càng trợn to hai mắt, nhìn hoa mắt.
Cho đến khi những món đồ chơi này được đặt gọn gàng ở các góc của phòng bệnh, những người đàn ông đi ra khỏi phòng biến mất không có dấu vết.
Thư ký Tân khom lưng, nói: “Ông chủ, tất cả đã hoàn thành”
“Ừm, đi xuống đi”
“Vâng!” Trước khi thư ký Tân rời đi còn hướng Diệp Mai Hoa cung kính cúi đầu sau đó mới lui ra.
Diệp Trúc Nhã há to miệng, nhìn những món đồ chơi đó kinh ngạc nói: “Chú đẹp trai, những thứ này đều cho cháu sao?” Tạ Minh Thành cười cười, ánh mắt chớp động ánh sáng yêu thương, nói: “Ừm, Trúc Nhã còn thích cái gì nữa không?” Trúc Nhã theo bản năng nhìn về phía Diệp Mai Hoa, do dự nói: “Chú đẹp trai, những món đồ chơi này rất đắt phải không?
Trúc Nhã không cần, chú mau mang về đi, cháu có một con búp bê là được rồi” Diệp Mai Hoa cũng cảm thấy không ổn, đừng xem thường những món đồ chơi này, cô ấy liếc mắt một cái tất cả đều là hàng nhập khẩu, lại còn là phiên bản giới hạn do một nhãn hiệu cao cấp sản xuất, thậm chí có tiền chưa chắc đã mua được.
Vừa định mở miệng, Diệp Mai Hoa lại nhìn thấy khát vọng trong đáy mắt Trúc Nhã, cùng với vẻ mặt kiệt lực muốn che giấu nhưng vẫn lưu luyến không rời.
Cổ họng Diệp Mai Hoa bị chặn lại, có lời muốn nói nhưng không thể nào phát ra âm thanh.
Tạ Minh Thành nói: “Tặng cho cháu, cháu không cần thì vứt đi” Trúc Nhã kinh ngạc: “Vứt đi sao?”
“Đúng, cháu không muốn thì có thể vứt nó đi, bây giờ chú gọi người ném nó ra ngoài nhé.” Trúc Nhã nóng nảy vội vàng đi tới trước mặt Tạ Minh Thành, nhưng chiều cao của cô bé quá thấp, không đủ, chỉ có thể kéo tay áo của anh ấy, nói: “Chú đẹp trai, không thể lãng phí như vậy! Những thứ này rất đắt!”
“Những gì Trúc Nhã không thích chính là rác. Mà rác thì phải vứt đi” Mặt Trúc Nhã lập tức nhăn nheo.
“Nhưng cháu không cần nhiều như vậy”
“Cháu có thể tặng cho bạn của cháu” Trúc Nhã bắt đầu do dự, lại nhìn về phía Diệp Mai Hoa, nói: “Mẹ, con có thể nhận không…” Diệp Mai Hoa hít sâu một hơi, lộ ra nụ cười, nói: “Trúc Nhã có thích không?” Bởi vì vừa mới đáp ứng mẹ không thể nói dối cho nên Trúc Nhã vẫn nghiêm túc gật đầu.
Không cần sẽ bị ném ra ngoài, chú đẹp trai thật quá lãng phít Nhưng mà cô bé có một số người bạn tốt trong bệnh viện, họ không có đủ điều kiện mua đồ chơi, cô bé muốn tặng cho họ…
Trúc Nhã cảm thấy bản thân thật không hiểu chuyện, sao có thể lấy nhiều quà của người khác như vậy, cô bé cố gắng an ủi bản thân rằng nếu không nhận sẽ bị ném đi cho nên cô bé mới nhận.
Diệp Mai Hoa nghiêm túc nói: “Trúc Nhã thích vậy hãy nhận lấy đi, nhưng Trúc Nhã phải trả lễ cho chú, biết không?” Ánh mắt Trúc Nhã lập tức sáng lên.
Nhưng trong lúc nhất thời Trúc Nhã không thể nghĩ ra được có thể tặng cái gì cho chú đẹp trai, Dương Ngọc San cố ý chỉ vào quyển sách vẽ đó.
Trúc Nhã ôm quyển sách vẽ, trước tiên nói với mẹ: “Mẹ, lần sau con sẽ vẽ cho mẹ được không?” Diệp Mai Hoa mỉm cười gật đầu.
Trúc Nhã đưa sách vẽ qua.
Tạ Minh Thành không từ chối, nhận lấy mở ra xem, mới đầu chỉ nghĩ đó là những nét vẽ nguệch ngoạc của trẻ con, nhưng khi anh ấy nhìn thấy bức tranh thì cả người kinh ngạc.
Đường nét trên bức tranh rất đẹp, trong sự lộn xộn lại mang theo chỉnh tề, lần đầu tiên nhìn qua chỉ thấy đó là một bông hoa hồng đang hé nụ, các đường nét chồng chất lên nhau.
Bút pháp non nớt nhưng sức hút lại cực tốt, căn bản không giống trình độ một đứa trẻ có thể vẽ ra.
Trúc Nhã nhìn chú đẹp trai không nói gì, có chút lo lắng nắm lấy bàn tay nhỏ bé, nói: “Chú? Có phải là tranh Trúc Nhã vẽ không đẹp không? Trúc Nhã chỉ là tùy tiện vẽ, hay là cháu lại vẽ lại cho chú…” Tạ Minh Thành lại nhìn thêm vài tấm khác, trong lòng rung động nhiều hơn một chút, anh ấy cúi đầu nhìn ánh mắt vô tội của Trúc Nhã, thành thật nói: “Trúc Nhã rất ngoan, vẽ rất đẹp” Đây là lời nói thật, những bức tranh ấy rất có sức hút, những lời này đủ để giết rất nhiều họa sĩ chuyên nghiệp.