Diệp Mai Hoa sắc mặt tái nhợt, nắm chặt tay áo anh, nói: “Làm ơn đi, xin anh, tôi thực sự rất cần công việc này, anh hãy cho tôi một cơ hội đi”
“Tôi không thể cho cô cơ hội thứ hai được.”
Diệp Mai Hoa vội vàng muốn giải thích: “Ta không hề bỏ trốn, vừa rồi tôi mới ..”
Hai chữ “ngất xỉu” còn chưa kịp nói ra, Tạ Minh Thành đã trực tiếp phất tay áo bỏ đi.
“Người cần nghe giải thích không phải là tôi, mà là Trúc Nhã. Cô hãy tự xử lý tốt việc của mình trong tương lai đi”.
Tạ Minh Thành không hề muốn liên quan một chút nào tới người phụ nữ đáng khinh này, liền rất nhanh rời khỏi bệnh viện, chỉ để lại một bóng dáng lạnh nhạt.
Trong lòng Tạ Minh Thành rất nhớ con trai. Tạ Bách An có chút giống anh, rất kén ăn. Thằng bé bị bệnh đau dạ dày nghiêm trọng, vậy mà bị đói tới mức gầy tong teo vẫn nhất quyết không chịu ăn uống.
Tại bệnh viện, Diệp Mai Hoa cả mặt tái nhợt ngồi quỳ trên mặt đất. Cô quỳ ở đó thật lâu, thân thể lạnh lẽo, nước mắt từng hạt từng hạt lớn rơi trên mặt đất. Cô ôm mặt, từng cơn tuyệt vọng nảy lên trong lòng. Cô vẫn luôn canh tại cửa phòng phẫu thuật, cuối cùng cũng chờ tới khi bác sĩ đẩy cửa bước ra.
“Lần này tạm thời đã giữ được tính mạng của con bé, nhưng tình trạng bệnh thì không tiến triển tốt hơn, cần thiết phải mau chóng tìm được tủy sống thích hợp để cấy ghép”.
Sắc mặt Diệp Mai Hoa trắng đến nhợt nhạt, nói: “Bác sĩ, tiền thuốc men tôi đã gom đủ, mong ông nhất định đừng từ bỏ Trúc Nhã!”
“Tiền thuốc men? Bố của đứa bé đã thanh toán viện phí rồi, cô không cần lo lắng phí điều trị thời gian này nữa”.
Diệp Mai Hoa chết lặng tại chỗ. Bố của đứa bé?
Cô bỗng nhiên nghĩ tới người đàn ông kia, trong lòng không khỏi chấn động.
Cô cầm danh thiếp, dùng di động bắt đầu tìm kiếm. Tới khi nhìn thấy thông tin, cả người đều sững sờ kinh ngạc.
Tạ Minh Thành, chủ tịch tập đoàn Long Thành, là người trẻ tuổi nhất sáng lập lên một đế chế kinh doanh.
Người đàn ông kia, chính là chủ tịch của Long Thành, chẳng trách cô có thể vào làm tại Long Thành, Nhưng hiện tại, anh cũng có thể đuổi được cô khỏi đó.
Nghĩ đến kỳ nộp phí chữa bệnh tiếp theo của Trúc Nhã mà thân thể của cô trong một thời gian ngắn không đủ khả năng để bán máu thêm lần nữa, cô biết cô vẫn còn phải chăm sóc Trúc Nhã, cô không thể gục ngã được.
Với suy nghĩ này, ánh mắt cô dần trở nên kiên định.
Ngày hôm sau, Tạ Minh Thành đưa Tạ Bách An đưa tới công ty, sắp xếp cho cậu bé ở trong phòng, một mình một chiếc máy tính.
Tạ Bách An từ nhỏ đã có năng khiếu sử dụng máy vi tính, ngay cả tường lửa của Long Thành cũng là do cậu bé thiết lập, thực sự cho thấy khả năng của cậu chính là món quà lớn của ông trời.
Đây cũng là điểm khiến Tạ Minh Thành vui nhất. Cho dù anh không có thêm con nối dõi, nhưng chỉ với khả năng của Bách An cũng đã đủ để thừa kế toàn bộ Long Thành rồi.
Bên kia, Diệp Mai Hoa vẫn như hôm trước, chuẩn bị tốt cơm hộp, thậm chí còn không ngại mất công, không chỉ chuẩn bị đầy đủ các loại dược liệu mà còn nghiền nát một cách tinh tế. Xong xuôi tất cả, cô xách theo hộp cơm đi tới công ty.
Có điều, khi cô vừa mới bước vào công ty lại được tiếp đón bằng ánh mắt khác thường của toàn bộ văn phòng.
Kiểu nhìn này, từ sau khi ra tù cô đã nhìn thấy không ít, trong lòng Diệp Mai Hoa lập tức có chút dự cảm không lành.
Cô về tới chỗ ngồi của mình, nhanh chóng đem văn kiện kiểm tra và sửa lại thật tốt. Để có thể ở lại Long Thành, cô đã dốc toàn bộ sức lực, cố gắng hoàn thành tốt tất cả mọi việc.
Nhưng tới khi cô cầm tài liệu giao cho quản lý, lại bị anh ta không thèm nhìn lấy mà lập tức ném ra một câu: “Lấy về đi, làm lại một lần nữa!”
Diệp Mai Hoa nắm chặt nắm tay, nói: “Anh có thể xem qua một chút, tôi đã sửa lại rất ổn rồi, những điểm quan trọng cũng đã đánh dấu”
“Tôi nói làm lại là làm lại, sao cô lại dám ý kiến với tôi? Tôi là quản lý hay cô là quản lý vậy?”
Diệp Mai Hoa biết lúc này cần phải nhẫn nại, nhưng cô vẫn cố gắng kiên trì: “Hay anh cứ xem thử giúp tôi đã
“Bich.”
Tập tài liệu bị ném thẳng vào người Diệp Mai Hoa, mặt cô bị góc nhọn của bìa nhựa cắt một vết rớm máu, cô đau tới mức phải hít sâu một hơi nén lại.
“Tôi bảo cô cầm về làm lại, còn cần tôi nói thêm lần nữa à?”
Toàn bộ người trong văn phòng đều nhìn về phía họ, không ít người trong mắt mang theo vẻ trào phúng như đang xem hài kịch.
Diệp Mai Hoa ngồi xổm xuống, nhặt tài liệu lên, hạ giọng nói: “Tôi sẽ đem về sửa lại” “Còn đây nữa, hãy làm lại hết đi.” Quản lý chỉ vào một chồng văn kiện, tất cả đều là cô đã phải thức đêm tăng ca mới làm xong.
Diệp Mai Hoa tự nói với chính mình điều này không quan trọng, dù sao đây cũng không phải tình huống tồi tệ nhất mà cô từng đối mặt. Công việc này rất quan trọng.
Diệp Mai Hoa hít sâu một hơi, không nói bất cứ điều gì, chỉ trả lời rằng cô đồng ý, sau đó nhanh chóng chuẩn bị nhận lại tất cả văn kiện.
Nhưng ở thời điểm cô còn chưa chạm tới chồng tài liệu, tất cả chúng đều bị ném rơi trên mặt đất. Một phần những tài liệu bị mở ra, trộn lẫn vào nhau, mà tất cả đều là lúc trước cô đã tốn không ít thời gian và sức lực để chuẩn bị thật tốt.
“Cô đang làm cái quái gì vậy? Có việc này cũng không làm được mà còn dám nổi nóng ư? Công ty này cũng không phải của cô, cô tức giận gì chứ? Sửa sang thật tốt toàn bộ cho tôi. Nếu không làm được thì hôm nay đừng về nhà”
Diệp Mai Hoa hai mắt đỏ hoe, cô cắn chặt môi dưới, không nói một câu, cũng không hề cúi xuống nhặt tài liệu lên.
“Làm sao? Còn không màu nhặt lên? Cô có năng lực lớn quá hả?”
Diệp Mai Hoa ngẩng đầu, nói: “Tôi đã làm sai gì?”
“Tôi không biết cô đã dùng thủ đoạn gì để vào đây. Nhưng Long Thành không nhận những loại phế vật. Cô có khả năng làm thì làm, không làm được thì mau biển đi, nơi này không giữ những người vô dụng”
Diệp Mai Hoa biết, đây là bọn họ cố ý trừng phạt cô, nhưng có thực sự không biết nguyên nhân là gì.
Cô khom lưng, nhặt lên toàn bộ những tài liệu rơi trên mặt đất, chuẩn bị trở lại chỗ ngồi và làm lại một lần nữa.
Nhưng vì chồng hồ sơ quá cao, tầm mắt Diệp Mai Hoa bị hạn chế, không biết là ai đã lặng lẽ giơ cân ra khiến Diệp Mai Hoa vấp chân té ngã.
“Rầm”